Dật Ninh

Chương 37: Chương 37

Nam Chi

19/09/2016

Chu Diên thoả mãn hôn lên mặt lên vai Dật Ninh, bàn tay xoa xoa trên tấm lưng mềm mịn của cậu, lại vuốt ve bờ mông căng tròn, Dật Ninh bị hắn làm cho xấu hổ, nhưng giãy cũng không thoát.

Chu Diên bật cười thì thầm bên tai Dật Ninh: ” Vừa rồi có hài lòng không?”

Dật Ninh làm sao có khả năng trả lời, mặt càng đỏ rực, còn thiếu một miếng đậu hũ cho cậu đâm đầu vào. Đẩy đẩy Chu Diên, cậu muốn ở trong chăn dịch xa tên Chu Diên da dầy không biết xấu hổ một chút.

Cậu lui một tấc, Chu Diên cũng theo một tấc, vẫn đem cậu ôm sát trong lòng, thân thể hai người đều trần trụi, da thịt ma sát da thịt, trong khoảng khắc, lại là sát súng phát hoả.

Dật Ninh cùng Chu Diên lầu đầu tiên làm, đúng là hưởng thụ được *** khoái hoạt, cùng trước kia bị Giang Triết cưỡng bức đúng là không thể so sánh.

Tuy rằng loại khoái cảm này thực khiến cho người ta vui vẻ, nhưng Dật Ninh đối với lại hưởng thụ này cũng không quá ham muốn, thân thể cũng thấy mệt mỏi, không muốn làm tiếp.

Thế nhưng Chu Diên hết giam cầm thân thể cậu lại ở trên người cậu hết hôn lại gặm, vô cùng ngang ngược mà tuyên bố, ” Lại làm một lần nữa.”

Dật Ninh hết đẩy lại trốn, nhưng sức lực cũng không hơn được Chu Diên, chỉ có thể bị ấn xuống làm một lần.

Lần đầu tiên thực hoàn hảo, lần thứ hai cậu thấy phía sau cảm giác chết lặng, thậm chí còn đau nhức, dù sao cũng là chịu khổ.

Chu Diên lại muốn, cậu bị chọc cho tức giận, thế nhưng dù tức cũng chỉ buồn bực ở trong lòng, nín nhịn, chính là trong ánh mắt không khỏi lộ ra khổ sở cùng thương tâm.

Chu Diên nhìn cậu giống như sắp khóc, cũng không cưỡng ép cậu.

Ở trên mặt cậu hôn nhẹ, lại xoa xoa bờ vai Dật Ninh, ôm lấy cậu nói, ” Quên đi, không làm. Đừng thương tâm, nhìn em sắp rớt nước mắt rồi kìa.”

Dật Ninh dời đi ánh nhìn, muốn chống đỡ thân thể dậy mặc quần áo.

Chu Diên nắm lấy Dật Ninh đặt xuống giường, dùng chăn bọc kỹ lấy cậu, “ Em làm cái gì vậy, nghỉ ngơi thêm chút đi.”

Dật Ninh bình thường nói chuyện không lớn, giọng nói cũng nhỏ, bị Chu Diên áp sợ rằng cũng hơn một tiếng đồng hồ, thanh âm đã sớm khản đặc, cổ họng vừa ngẹn lại vừa đau.

” Em muốn uống nước.” Dật Ninh nhỏ giọng nói, thanh âm khàn khàn này ngay cả cậu nghe cũng thấy nũng nịu, lại nhớ đến thanh âm vừa rồi mình phát ra, càng thêm phần xấu hổ.

Chu Diên nghe cậu nói muốn uống nước, sờ sờ đôi môi bị hôn đến sưng đỏ của Dật Ninh, xuống giường mặc đại cái quần, đi lấy cho Dật Ninh một cốc nước.

Chờ hắn mang nước tới, đã thấy Dật Ninh mặc xong quần áo.

Trong lòng Chu Diên thầm thở dài, đưa nước cho Dật Ninh uống.



Dật Ninh vội nhận lấy uống hai ngụm, cũng không cùng Chu Diên nói chuyện, bưng cái chén chạy nhanh từ phòng Chu Diên về phòng của mình.

Dật Ninh về phòng lấy đồ ngủ, ôm vào phòng tắm muốn tắm rửa.

Trừ lần bị Giang Triết cường bạo khiến cậu bị thương nghiêm trọng kia, thì đây là lần tình sự đầu tiên của cậu, lúc nằm trên giường cảm thấy thân thể cũng không sao, nhưng lúc đi bộ mới thấy toàn thân khó chịu.

Cậu chỉ có thể chịu thân thể mệt mỏi muốn nhanh chóng đi tắm, sợ đụng mặt Chu Diên, trong lòng còn nghĩ nếu thực sự có công phu di chuyển trong chớp mắt như tiểu thuyết kiếm hiệp thì tốt rồi.

Chính là Chu Diên vẫn lo lắng cho cậu, vẫn chờ cậu ở bên ngoài phòng ngủ, Dật Ninh vừa đi ra, đã chạm mặt Chu Diên.

Chu Diên nhìn Dật Ninh, quan tâm hỏi ” Không bị thương chứ”

Dật Ninh đỏ mặt cúi đầu, nhẹ giọng đáp một câu ” Không có”, muốn nhanh chóng lách qua Chu Diên.

Chu Diên cảm thấy đây là lần tối ôn nhu hiếm hoi của mình, nhưng bên ngoài bảo hiểm bộ vẫn thấy một ít máu, trên ga giường màu trắng cũng có, tuy không nhiều, nhưng chứng tỏ Dật Ninh bị thương.

Chu Diên nắm bả vai Dật Ninh, dịu dàng nói, ” Bị thương đừng dấu, anh bôi thuốc cho em.”

Dật Ninh xấu hổ lúng túng đến trên đầu muốn bốc khói, vội vã lắc đầu, ” Không, không có, em muốn đi tắm.”

Chu Diên nhìn Dật Ninh xấu hổ như vậy, e rằng không cho mình giúp, đành phải buông ra, để cậu đi vào phòng tắm.

Nhìn cánh cửa phòng tắm được Dật Ninh đóng chặt, Chu Diên vẫn đứng ở đó, vẻ mặt dịu dàng tươi cười.

Ngay lúc đam mê *** tới mức chiếm hữu, thức dậy sau những khoái cảm tình ái tuyệt vời, trong lòng cũng không trống rỗng như trước đây, cũng không còn vì sự trống rỗng này mà thấy cô đơn buồn chán, đời người dường như cũng trở nên có ý nghĩa, có chờ đợi, có lo lắng, có vướng bận, có nhung nhớ, vì thế mới có thoả mãn, trái tim cùng thân thể cũng không bao giờ……. còn trống rỗng nữa, không làm cho hắn thấy thiếu thứ gì đó mà phải tìm đến những thoả mãn về xác thịt để lắp đầy sự trống vắng cô đơn.

Chu Diên nghe tiếng nước trong phòng tắm, tựa vào trên tường lẳng lặng nở nụ cười.

Chuông cửa vang lên, là người giúp việc hắn gọi bên chu gia.

Một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, khuôn mặt đoan chính hiền lành, Chu Diên cho nàng đi vào, vốn là kêu nàng tới để thu dọn chăn ga gối trong nhà đem đi giặt, nhưng lúc này trong gian phòng kia đều là mùi vị tình ái của hắn cùng Dật Ninh, không biết thế nào, từ trước đến nay hắn vốn luôn phóng túng, thậm chí phóng túng đến mức cùng người khác chơi đùa cũng không để ý, lúc này cư nhiên lại không muốn cho người ngoài vào thu dọn trong gian phòng kia.

Chu Diên phía dưới mặc quần jean, phía trên mặc áo sơ mi trắng chỉ đóng có hai nút, khắp người tràn đầy hơi thở *** chưa tiêu tán. Toàn thân khó che giấu được vẻ ngang ngược cùng gợi cảm.

Chị Tú vốn làm việc ở Chu gia rất nhiều năm, Chu Diên cũng là nàng nhìn hắn lớn lên, đương nhiên cũng hiểu được cuộc sống của hắn có bao nhiêu hỗn loạn, vốn dĩ đến đây để thu thập phòng ngủ, tất nhiên cũng thu dọn cả thảm cùng sofa, không ngờ tới Chu Diên lại chỉ vào sofa trong phòng khách, cười nói “Chị Tú, vừa rồi tôi không cẩn thận làm dơ thảm cùng sofa, chị dọn dẹp một chút đi!”



Chị Tú có chút kinh ngạc, nhưng vẫn là dựa theo dặn dò mà đi dọn dẹp.

Chu Diên tự mình vào phòng ngủ, lúc đóng cửa lại mới đem bộ ga gối hoạ tiết hoa mẫu đơn Dật Ninh thích kia thu dọn đặt vào trong rổ mà Dật Ninh chuyên để quần áo bẩn cần dọn.

Lúc đứng ở bên giường thu dọn, hắn vụng về mà đem vỏ gối cùng chăn ném vào trong rổ, bất quá khi thu dọn ga giường, nhìn thấy tia máu trên đó, phía trên còn có chút dịch thể, này hẳn là của Dật Ninh, Chu Diên nhìn thấy liền nở nụ cười, sau đó đem ga giường lột ra, nhưng không có cho vào rổ, mà đặt ở bên cạnh.

Lúc này mới đem rổ bưng ra phòng khách, đem rổ đặt ở một bên, đối với Chị Tú nói, ” Những thứ này chị đem về nhà bên kia giặt đi, chỗ tôi cũng không có cách nào để giặt.”

Chị Tú trong lòng vừa hoảng sợ, Chu Diên- Chu đại thiếu gia cư nhiên lại làm chuyện này, vừa tươi cười nói, ” Được, sau khi giặt xong tôi sẽ mang về đây.”

Sau khi thu dọn xong sofa cùng thảm, chị Tú mới đứng dậy ” Cậu chủ, trong nhà có cần thu dọn không?”

Ánh mắt Chu Diên nhìn về phía cửa phòng tắm đang đóng chặt, nghĩ đến Dật Ninh thích nhất quyét dọn, suốt ngày Dật Ninh chỉ biết đọc sách hoặc ngồi trước máy vi tính, nếu không có gì cho cậu dọn dẹp, như vậy càng ít vận động, vì thế mới nói ” Không cần, chị giặt nhanh mấy thứ này rồi mang qua là được.”

Chu Diên bảo chị Tú thu thập một đống đồ cần giặt, đem đống khăn trải bàn Dật Ninh để trong rổ cạnh đó cũng đưa đi.

Chị Tú gói vào một đống túi to, quá nặng nên xách không nổi. Chu Diên đến bên ngoài phòng tắm gõ gõ cửa, nghe thấy tiếng đáp lại của Dật Ninh, Chu Diên nói, ” Dật Ninh , anh đi xuống lầu một lát.”

Dật Ninh ‘ Ừ’ một tiếng mơ hồ.

Chu Diên cùng chị Tú đem đống đồ ra thang máy xuống lầu, sau đó giúp chị Tú mang đồ vào xe mới lên nhà.

Dật Ninh tuy đến chết cũng không thừa nhận mình bị thương, bất quá, phía sau thực sự đau, lấy ngón tay sờ sờ cũng đau đến nhăn mặt.

Trên người bị Chu Diên để lại rất nhiều vết tích, cậu vừa tắm vừa thở dài.

Đương nhiên, trong lòng lại càng ngượng ngùng, còn chút rối rắm không nói rõ được.

Dật Ninh thật vất vả mới tắm xong, mặc quần áo ngủ, lau tóc mới từ phòng tắm đi ra, biết Chu Diên đi xuống lầu, trong lòng cậu nhẹ nhõm không ít, ít nhất không sợ đụng mặt Chu Diên, chính là cậu chưa kịp đi vào phòng mình, chuông cửa đã vang lên.

Dật Ninh nghĩ Chu Diên xuống nhà mà quên mang chìa khoá, nhưng không hiểu được tại sao hắn lại trở về sớm như vậy, trong lòng tuy xấu hổ không dám đối mặt với Chu Diên, thế nhưng vẫn phải đi mở cửa.

Mở cửa ra, cậu cúi đầu mặt đỏ ửng nhẹ giọng than phiền một câu, ” Sao lại không mang chìa khoá? Mật mã cũng quên?”

Chính là không nghe được tiếng trêu đùa như trước đây của Chu Diên, mà là ánh mắt lạnh như băng mang theo khinh thường cùng chán ghét.

Dật Ninh nhìn người ngoài cửa, dáng người cao gầy, gương mặt lạnh tanh, đây là người cậu mới gặp ở quán Bar ngày hôm qua, tuy phong cách cùng ngày hôm qua hoàn toàn khác biệt, nhưng Dật Ninh chắc chắn mình không có nhận nhầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dật Ninh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook