Dật Ninh

Chương 44: Chương 44

Nam Chi

19/09/2016

Cách nói cố tình gây sự của Tào Dật Nhiên khiến cho Chu Diên nhăn mày, quay đầu trừng Tào Dật Nhiên một cái, đã đi xuống giường mặc quần áo, đối với lời nói của Tào Dật Nhiên không buồn để ý.

Chu Diên không nhìn hắn, làm cho Tào Dật Nhiên vừa buồn bực vừa tức tối, nháy mắt đã xuống giường muốn dùng tay xô Chu Diên ngã trên giường, Chu Diên đương nhiên không để cho hắn thực hiện được, hắn nhanh chóng tránh ra.

” Có phải liên quan đến cái tên Tô Dật Ninh kia không, cho nên anh mới từ chối tôi?” Tào Dật Nhiên tức giận chất vấn.

” Không liên quan đến cậu ấy, giữa chúng ta không có khả năng đó, cậu là anh em của tôi, chuyện kia tôi chưa bao giờ nghĩ tới, nếu nghĩ tới, chúng ta còn có thể làm anh em nhiều năm như vậy hay sao? Cậu cũng không muốn phải không, tốt nhất tìm một cô gái làm người yêu mới đúng. Cậu nghĩ kỹ xem, nhà cậu cũng chỉ có mình cậu độc đinh, tất cả đều chờ cậu kết hôn nối dõi tông đường, nếu cậu thực sự muốn kéo tôi theo, vậy cậu đúng là hại chết tôi, cha tôi chắc chắn giết chết tôi.” Chu Diên đối với việc Tào Dật Nhiên đột nhiên như vậy rất buồn bực, trong đầu như phát điên, đoàng hoàng làm anh em không muốn, cư nhiên muốn là người yêu.

Chu Diên ngoảnh mặt lại nhìn Tào Dật Nhiên, đối với khuôn mặt Tào Dật Nhiên, hắn so với chính lòng bàn tay mình còn quen thộc hơn, nếu thực như Tào Dật Nhiên nói hai người làm người yêu, Chu Diên nghĩ lại cảm thấy cực độ khủng bố, còn không bằng giết hắn thật nhanh. Hắn thực không hiểu Tào Dật Nhiên ăn nhầm thuốc gì, mà đột nhiên nói với hắn việc này.

Tào Dật Nhiên đen mặt bình tĩnh ngồi ở trên giường, trên thân vẫn trần trụi vì không khí lạnh mà theo phản xạ có chút co ro.

Chu Diên thở dài, đem chăn kéo lên khoác trên vai hắn, lại vỗ vỗ, lời nói thành khẩn ” Dật Nhiên, chúng ta làm anh em, làm mười mấy năm rồi, thứ tình nghĩa này cho dù là ai cũng không thể thay đổi, cho dù là ai cũng không thể thay thế, cậu muốn tôi vì cậu lên núi đao biển lửa, vì anh em không tiếc sinh mạng, tất cả đều có thể, nhưng làm người yêu tuyệt đối không được, Cho dù tôi có cùng Dật Ninh bên nhau, hay cùng người nào khác, tất cả đều không ảnh hưởng đến tình anh em của tôi và cậu, nhưng chúng ta chỉ có thể là anh em mà thôi.”

Tào Dật Nhiên ngẩng đầu nhìn Chu Diên, đôi mắt đen như mực có một thứ ám quang thâm trầm, hắn há miệng thở dốc, gần như mất tiếng ” Thật sự tuyệt đối không thể?”

” Tuyệt đối không thể. Nếu chúng ta làm người yêu, khi không còn hoà thuận mà xa nhau, thì ngay cả anh em cũng không thể làm, cậu nghĩ lại đi!” Chu Diên cương quyết nói xong, lại muốn rời đi.

Tào Dật Nhiên lập tức kéo cánh tay hắn ” Được, anh để tôi nghĩ kỹ một chút, thời gian gấp gáp, tôi cũng không nghĩ rõ ràng được, để tôi nghĩ cho kỹ rồi nói chuyện lại với anh.”

Chu Diên gật đầu, hắn cũng không hy vọng Tào Dật Nhiên làm chuyện dại dột, nói như vậy, hắn chẳng phải thê thảm. Dựa theo cách nói cùng hành vi của Tào Dật Nhiên, lúc này Chu Diên khẳng định, lúc đó Tào Dật Nhiên đả thương Dật Ninh, nhất định là cố ý, hắn phải trở về xin lỗi Dật Ninh, còn phải đưa cậu đi bệnh viện kiểm tra xem, để ảnh hưởng đến khuôn mặt thì không hay.

Chu Diên muốn rời đi, Tào Dật Nhiên tuy lúc này không còn dây dưa chuyện hai người làm người yêu nữa, nhưng hắn cũng không muốn Chu Diên đi ” Hiện tại đã trễ thế rồi, anh đi làm gì, ở lại qua đêm đi.”

Tào Dật Nhiên nói rất kiên quyết, Chu Diên cũng không dám cùng hắn cứng đấu cứng, cuối cùng đành ở lại bất quá lại nói ” Cậu quay về phòng cậu đi.”

Tào Dật Nhiên hừ một tiếng ” Đại ca, lá gan anh nhỏ vậy sao, tôi cũng không làm gì anh, sao không để tôi ngủ ở đây.”

Phép khích tướng của Tào Dật Nhiên trước đây luôn rất hữu dụng, bất quá lần này Chu Diên cũng không thuận theo hắn ” Quên đi, cậu ở nơi này ngủ, tôi sang phòng bên cạnh”

Cuối cùng Tào Dật Nhiên chỉ có thể bực bội rời đi.



Chu Diên nằm ở trên giường không sao ngủ được, một chốc lại nghĩ đến chuyện Dật Ninh, lát sau lại nghĩ đến chuyện Tào Dật Nhiên, làm cho hắn bình thường vốn ít suy nghĩ nghĩ đến nhức cả đầu, rời giường rút một điều thuốc, trong bụng nghĩ nếu đầu óc Tào Dật Nhiên vẫn choáng voáng, hắn sẽ đánh cho y tỉnh táo bình thường trở lại, nếu Dật Ninh không chịu tha thứ, thì đem Dật Ninh nhốt vào trong nhà cho đến khi cậu ấy tha thứ cho chính mình mới thôi, tự ý quyết định bá đạo như vậy, Chu Diên mới ở trên giường ngủ thẳng cẳng đến bình minh.

Thừa dịp Tào Dật Nhiên chưa rời giường, Chu Diên nhanh chóng ra khỏi Tào gia, chính là khi hắn lái xe về đến nhà, mở cửa, bên trong lạnh tanh, tìm khắp các phòng, cũng không thấy bóng dáng Dật Ninh.

Khi nhìn thấy lời nhắn của Dật Ninh lưu lại bên điện thoại, ” Chu Diên, chúng ta chia tay đi! Tôi về nhà, anh không cần lo lắng cho tôi. Tô Dật Ninh bút ký.”, Chu Diên tức đến suýt phát điên, không phải là bị Tào Dật Nhiên náo loạn một chút hay sao, còn muốn chia tay, còn rời đi luôn?

Chu Diên tức giận ném tập giấy nhắn, thậm chí đem cả điện thoại ném luôn, đập xuống mặt đất ” Bịch” một tiếng rõ to.

” Tô Dật Ninh, em thật là, tôi còn chưa nói gì, em đã bỏ chạy!” Chu Diên hung ác lầm bầm một câu, quyết định bất kể dùng thủ đoạn gì nhất định phải đem Dật Ninh truy trở về.

Chu Diên nghĩ Dật Ninh nói ” Về nhà ” là ý chỉ nơi phòng ở cậu thuê trước đây, nhưng sau khi hắn tới, phát hiện Dật Ninh căn bản không có quay về nơi này, hơn nữa trước đây khi Dật Ninh ở cùng chỗ với hắn, vì tiết kiệm tiền thuê nhà, cậu đã đem trả phòng, chỉ còn chút đồ vật này nọ gửi ở chỗ bà chủ nhà.

Chu Diên vừa tới, bà chủ nhà đã lẩm bẩm nói tuy rằng Tô Dật Ninh một thời gian dài thuê nhà của bà thái độ rất tốt, bà cũng vui vẻ cho cậu gửi đồ lại, nhưng thứ cậu gửi vừa nhiều lại vừa nặng, thực phí phòng ở, thuận tiện muốn Chu Diên là bạn của cậu giúp cậu mang mấy thứ này đi.

Chu Diên ở trong lòng đối với Dật Ninh có chút hờn giận, nhưng nhìn mấy thứ này chắc hẳn phần lớn là sách, nghĩ đến Dật Ninh yêu sách như mạng, liền vui vẻ tự mình thu dọn, chuyển về nhà.

Sau đó lại gọi điện cho Dật Ninh, di động Dật Ninh vẫn tắt máy, như vậy cho dù muốn tìm vị trí của di động cũng không được.

Chu Diên chỉ có thể căn cứ theo lời Dật Ninh ” Về nhà” để tìm người, cho người đi điều tra địa chỉ quê quán Dật Ninh ở nơi nào.

Bởi vì cuối năm nhiều việc, Chu Diên có rất nhiều chuyện phải xử lý, tuy có nhiều trợ thủ đắc lực, nhưng có nhiều thứ hắn không thể không tự mình giải quyết.

Trên mặt mang theo vết thương, hắn cũng không quan tâm đến ánh mắt người khác. Sau khi biết được địa chỉ gia đình Dật Ninh, hắn cho người điều tra tỉ mỉ hoàn cảnh nhà Dật Ninh, trong khoảng thời gian chờ đợi kết quả, đem công tác xử lý cho ổn thoả, hắn chính là muốn ‘ biết địch biết ta trăm trận trăm thắng’, tiến đến nhà Dật Ninh tìm người trở về.

Dù sao cũng không phải dễ dàng, tra ra được hoàn cảnh gia đình Dật Ninh, cũng mất hơn hai ngày.

Khi hắn cầm tập tư liệu về Dật Ninh, hắn đang dặn dò cấp dưới vài việc, đem tư liệu cầm trong tay, Chu Diên dự định quay về nhà thu thập vài thứ, sau đó mới xuất phát, chuẩn bị ở trên xe nghiên cứu.

Lúc về nhà lấy đồ, đống chăn ga trải bàn hắn cùng Dật Ninh mua đã được người giúp việc bên Chu gia mang trả về, sau khi người giúp việc rời đi, Chu Diên ngồi ở sofa vuốt ve đống ga nệm mềm mại kia, nghĩ đến lúc Dật Ninh mua chúng, trong lòng lại dấy lên một nỗi đau mơ hồ.



Nụ cười của Dật Ninh nhẹ nhàng nhưng thấm vào lòng người, điệu bộ ôn nhu trò chuyện, Dật Ninh bộn rộn trong phòng bếp, lúc thu dọn nhà cửa, và cả khi Dật Ninh nhìn hắn với cặp mắt ngập nước kia….

Dật Ninh hiền lành trầm tĩnh như vậy, nên khi Tào Dật Nhiên kéo hắn đi, Dật Ninh chỉ yên lặng nhìn theo hắn, trong mắt tràn đầy bi thương, tất cả những thứ này… đều khiến cho Chu Diên không cách nào dằn nén được nỗi đau dấy lên trong lòng.

Trong phòng thực im lặng, im lặng đến mức khiến cho người ta sợ hãi, Chu Diên dạo quanh một lượt, lại nhìn phòng ngủ của Dật Ninh một chút, trong hắn có một thứ tình cảm mãnh liệt, hắn muốn đem Dật Ninh quay về, để cậu tiếp tục ở nơi này.

Trong căn nhà chính xa hoa lộng lẫy của Chu gia, nơi ấy căn bản không giống một gia đình, Chu Diên thậm chí không nhớ rõ cha mẹ hắn có ở đó hay không, từ khi hắn hiểu chuyện, cha mẹ hình như không ở đây, nhưng hắn thì có, khi ấy hắn còn chưa hiểu chuyện lắm, đùa nghịch trong gian phòng trống trải, nơi đại sảnh rộng lớn, lúc không tổ chức tiệc thì luôn đóng kín cửa cùng tắt đèn, hắn vui vẻ ở trong khoảng không tối đen như mực chơi đùa thứ đồ chơi phát ra ánh sáng huỳnh quang lấp láy, tự mình chơi đùa, đôi lúc hắn sẽ lại hỏi chú ba khi nào cha mẹ sẽ trở về, nhưng cho dù cha mẹ hắn trở lại, hắn cũng rất ít khi được ôm, cha mẹ cũng không chơi với hắn, căn nhà xa hoa rộng lớn kia, tựa như một cái hộp lớn trống rỗng, làm cho hắn cảm thấy cô độc quạnh quẽ, hắn chán ghét cảm giác này, vì thế hắn thích cũng với nhiều người chơi đùa, hắn thà buông thả chính mình, để quên đi bản thân cô độc cùng tịch mịch, hắn hy vọng có người chú ý hắn, chứng minh hắn không phải là người không có cảm giác tồn tại.

Những lúc hắn phạm lỗi bị cha hắn đánh, hắn kỳ thực rất thương tâm, hắn chống đối cha hắn, thật ra không phải hắn không biết nghe lời ương bướng ngông nghênh, mà hắn muốn biểu đạt với cha hắn, hắn không phải luôn phạm sai lầm, hắn có thể làm tốt hơn, chính là dường như không ai tin hắn, vì vậy càng ngày hắn chỉ biết phản kháng rồi lại càng nhận sự trừng phạt nhiều hơn.

Dần dần trưởng thành, hắn quen với tiếng huyên náo ồn ào, quen cùng nhiều người chơi đùa vui vẻ, nhưng sau những cuộc chơi, vẫn là cảm giác cô đơn cùng trống rỗng, lúc này đây, cảm giác muốn hưởng thụ một mình yên tĩnh mới xuất hiện trong đầu hắn, làm cho hắn muốn an tĩnh lại, người trưởng thành, đã không như lúc trẻ con có quyền không thèm để ý thứ gì tuỳ ý càn quấy nữa, hắn biết bớt phóng túng, hắn cần tạo ra sự nghiệp của chính mình, dần dần, một nơi ấm áp an bình, đã trở thành khát vọng mãnh liệt trong đáy lòng hắn.

Lúc này Dật Ninh lại xuất hiện, người đó đã dành cho hắn một nơi yên bình ấm áp___ Nhà.

Trở thành nơi sâu nhất trong lòng hắn, nơi hắn vô cùng lưu luyến cùng thoả mãn.

Từ nhỏ đến lớn, hắn hy vọng đơn giản chẳng qua là một mái nhà mà thôi.

Chu Diên ngồi trên chuyến xe đi về phía thành phố nhỏ- quê nhà của Dật Ninh, hắn đem tập tài liệu kia lật ra xem.

Tình cảnh gia đình của Dật Ninh, cha mẹ cậu ly hôn từ sớm sau đó cả hai lại tái hôn cùng người khác, Dật Ninh được bà nội hà khắc nuôi nấng, Dật Ninh từ sơ trung đã bị bắt nạt, tuy thành tích ở trong trường rất tốt, nhưng giáo viên đối với cậu cũng có ấn tượng không tốt, một đứa trẻ mang theo biệt hiệu tên ẻo lả bị khi dễ cho đến lúc lớn lên, thậm chí còn không có cha mẹ dỗ dành.

Chu Diên cầm tập tư liệu, trên mặt lộ ra một nụ cười khổ.

Lớn lên trong hoàn cảnh này, Dật Ninh còn có thể giữ gìn được tâm hồn tốt đẹp như vậy, Chu Diên thực sự cảm thấy ngạc nhiên. Nếu là hắn, hắn chắc chắn oán hận thế giới này đến mức muốn huỷ diệt nó!

Chuyến xe chiều chạy như bay trên đường cao tốc, Chu Diên nhìn ra khoảng không sầm tối ngoài cửa sổ cảnh vật lướt qua vun vút, tâm bắt đầu yên tĩnh lại.

Lúc này, hắn hy vọng, trong cuộc sống về sau hắn có thể yêu thương Dật Ninh, không để cho cậu bị thương tổn, không để cho cậu đau khổ nữa.

Tô Dật Ninh tựa như một đứa trẻ mà trong đáy lòng hắn muốn bảo vệ giữ gìn nhất, đứa trẻ kia khiến cho hắn nghĩ đến lúc hắn còn nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dật Ninh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook