Chương 74: Giấc Mộng Hoàn Lương : Trở Lại
Trồng Ớt Ở Bắc Cực
17/09/2023
Tình yêu cuồng nhiệt của Trương Hàm Ngôn mãi mãi bị chôn giấu nơi thành phố S. Lẫn cả máu và nước mắt, hận thù cùng tuyệt vọng cuối cùng cũng được chấm dứt.
Ông lặng nhìn Thẩm Thiên Nhạc cùng Cố Ngụy Tiêu đi vào, trên mặt thay bằng nụ cười niềm nở tiếp đón hai người.
"Đây là ai thế?" Trương Hàm Ngôn chưng ra khuôn mặt bất ngờ từ trên lầu đi xuống nhìn Cố Ngụy Tiêu.
Manh Manh nhanh miệng nói trước: "Baba của con đó."
"Tiểu Nhạc! Mới mấy ngày không gặp mà nhặt được chồng ở đâu thế, nhìn cũng được phết."
Thẩm Thiên Nhạc bất lực ngồi xuống ghế: "Không phải chồng con, nhặt được trong vườn."
"Haha... Con bé này đùa kiểu gì vui thế. Bé con! Là baba con thật đúng không?"
Manh Manh: "Đúng rồi, nhưng mẹ không chịu nuôi chú ấy."
Trương Hàm Ngôn lại cười lớn hơn, nhìn qua phía Cố Ngụy Tiêu. Ánh mắt hai người đàn ông chạm nhau, chứa đầy ẩn ý.
Sau khi gọi món lên xong, Manh Manh dính chặt lấy Cố Ngụy Tiêu ngồi lì trong lòng anh. Thẩm Thiên Nhạc lôi thế nào cũng không ra.
Đợi lúc Thẩm Thiên Nhạc kéo Manh Manh ra được rồi, Trương Hàm Ngôn gọi Cố Ngụy Tiêu ra ngoài nói muốn nói chuyện với anh một lúc.
Bên ngoài Chiết Thanh, không khí thoáng đãng trong lành. Trương Hàm Ngôn chống tay ra sau lưng nói với Cố Ngụy Tiêu ý sâu xa.
"Không ngờ con bé lại có ý chí đến mức đó, nó rất được đúng không?"
Cố Ngụy Tiêu không hiểu ông có ý gì, nhưng vẫn nói câu đáng ra mình nên nói ngay từ đầu: "Xin lỗi chú..."
"Cậu không cần phải xin lỗi, thân thế của cậu sống như vậy sớm muộn cũng bị bại lộ. Chỉ là đợi thời điểm thích hợp, chẳng hạn... như bây giờ."
Hiện tại anh đang dùng thân phận Cố Ngụy Tiêu, đứng trước mặt mọi tuyên bố cho kẻ thủ ác đằng sau biết, sớm muộn anh cũng phải khiến họ trả giá cho những gì họ đã làm với gia đình anh.
Còn về phần Thẩm Quân, cứ xem như đó là quá khứ. Nếu đã muốn xoá nó ra khỏi thế giới của Thẩm Thiên Nhạc, vậy thì bây giờ hãy xoá hẳn đi, xoá khỏi thế giới của những người từng biết đến sự tồn tại của anh. Chỉ cần thân phận Cố Ngụy Tiêu này là đủ rồi.
"Thân thế của cậu không rõ ràng như vậy, quả nhiên đều là có mục đích." Trương Hàm Ngôn hướng mắt nhìn lên trời, gió nhè nhẹ thổi qua mái tóc đã coá vài sợi bạc của ông.
Cố Ngụy Tiêu im lặng không đáp lại, cả đứng đó thêm lúc nữa thì Thẩm Thiên Nhạc cùng Manh Manh đi ra. Cô nhìn Trương Hàm Ngôn cùng Cố Ngụy Tiêu, trong lòng không khỏi bức bối, sợ rằng ông đã nói ra gì đó với anh.
Sau khi quay về nhà, Thẩm Thiên Nhạc ngay lập tức đóng cửa lại, lấy lý do trời tối rồi, anh cũng nên về đi thôi.
"Anh Cố! Cả ngày nay làm phiền anh rồi, không còn sớm nữa, anh mau mau về đi."
Cố Ngụy Tiêu giữ cửa lại. "Sao cơ, đây là nhà anh mà."
Manh Manh: "Đúng rồi, đừng cho baba ngủ ngoài cửa mà. Lạnh lắm."
Thẩm Thiên Nhạc quay phắt người lại, "Vậy con ở ngoài đây cùng anh ta đi."
Manh Manh vừa nghe thế thì chạy vội ôm chặt cứng lấy Thẩm Thiên Nhạc. "Không muốn đâu, hức... để baba ngủ ngoài đó cũng được. Manh Manh không thích ở ngoài."
Cố Ngụy Tiêu câm nín: "..."
Sao con trai lại đáng đồng tiền bát gạo thế không biết.
Sau cùng anh cũng chỉ biết lủi thủi quay lại xe, nhìn ánh đèn thấp thoáng mờ nhạt trong nhà cũng chỉ biết thở dài.
.........
Trong căn phòng khách sạn tối đen, Hứa Quân Nhu khoác áo choàng tắm bước ra từ phòng tắm. Hơi nước nóng ấm từ bên trong toả ra hòa vào thứ ánh sáng yếu ớt mập mờ.
Bà bật đèn phòng lên, đi ra ngoài ban công nhìn xuống. Xe cộ qua lại tấp nập, dòng người vội vã không ngừng nghỉ vẫn đang tiếp tục công việc của mình.
Phía cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ. Hứa Quân Nhu chậm rãi quay đầu lại đi về phía đó, bà từ tốn đặt tay lên tay nắm cửa khẽ vặn.
Mùi thuốc lá thoang thoảng ám trên người của người đàn ông. Mùi hương quen thuộc xưa cũ không ngờ bây giờ lại có thể được cảm nhận một lần nữa.
Thẩm Minh Hạo ánh mắt sáng cương nghị sâu thẳm, nhìn người phụ nữ ngay trước mắt. Có biết bao hồi ức ùa về vào khoảnh khắc hai người chạm mặt.
Ông hắng giọng hỏi, cảm giác mang lại khiến Hứa Quân Nhu thấy vẫn rất giống với trước đây, vừa có ý như muốn trêu chọc cũng lại muốn bỡn cợt: "Lâu rồi không gặp, em còn nhớ tôi không?"
Hứa Quân Nhu mỉm cười. "Nhớ"? Đương nhiên là nhớ rồi, sao có thể quên được. Người đàn ông này, khiến bà cười rất nhiều, thậm chí ngay cả khóc cũng từng nói không cho phép bà phải khóc dù chỉ một lần. Vậy mà hoá ra toàn bộ đều là giả dối.
Hứa Quân Nhu đưa tay lên vuốt gương mặt góc cạnh của Thẩm Minh Hạo, nói bằng giọng nhẹ nhàng, trả lời thay cho câu hỏi nhiều năm trước ông từng hỏi bà: "Hạo à! Giấc mộng hoàn lương của anh... cuối cùng cũng thực hiện được rồi. Phải không?"
Thẩm Minh Hạo sững người, kéo Hứa Quân Nhu vào phòng đóng chặt cửa lại. Nụ hôn ông rơi xuống chiếc cổ trắng ngần, nơi có vết sẹo dài làm cho nó càng trở nên hoang dã.
"Phải... Giấc mộng hoàn lương của tôi thực hiện được rồi. Cũng không cần ngày ngày đến sở cảnh sát tìm em nữa." Thẩm Minh Hạo đột nhiên đổi giọng, tức giận nói: "Em đi lâu như thế, bỏ lại Tiểu Nhạc đúng là quá đáng lắm."
Hứa Quân Nhu đẩy đầu Thẩm Minh Hạo ra, cười lớn: "Không quá đáng đâu, thời gian đã chứng minh cho sự kiên nhẫn đó của anh. Cũng chính - là - cái - giá - cho - sự - ngông - cuồng mà sớm muộn anh cũng phải nhận lấy." Bà nhấn mạnh câu cuối, nhắc cho Thẩm Minh Hạo nhớ, năm đó thành phố S đã có những chuyện gì xảy ra.
.........
Thành phố S nằm cách xa thành phố T rất nhiều. Đó cũng đã là chuyện của nhiều năm về trước...
Thành phố S phồn hoa được mệnh danh là thế giới ngầm đầy rẫy máu tanh. Giết người, cướp của, cờ bạc, buôn người... không chuyện gì là không có.
Nhưng con người từ lần đầu gặp mặt đến dần trở nên thân thuộc. Sau cùng lại dùng chính đôi tay ấy tước đoạt đi sinh mạng của từng người bên cạnh mình.
Nếu năm đó, Hứa Quân Nhu không gặp Thẩm Minh Hạo trong bộ dạng của một tên biến thái. Biết đâu câu chuyện bây giờ sẽ đi theo một hướng khác.
Với một đời người, trải qua từng ấy chuyện cũng quá đủ rồi. Hiện tại bà cũng đã có thể quay lại nơi này, nơi Thẩm Minh Hạo nói muốn hoàn lương, muốn làm ăn chân chính từ đôi tay từng bị vấy bẩn bởi máu.
Năm đó, cả người Thẩm Minh Hạo đầy máu, ôm chặt lấy Hứa Quân Nhu, khàn giọng nói: "Sau này anh chỉ muốn chúng ta có thể bên nhau, làm ăn chân chính từ đôi tay này. Đến lúc đó, mong em vẫn còn ở bên cạnh anh."
Nhưng đến tận bây giờ, cả hai mới được trùng phùng...
Ông lặng nhìn Thẩm Thiên Nhạc cùng Cố Ngụy Tiêu đi vào, trên mặt thay bằng nụ cười niềm nở tiếp đón hai người.
"Đây là ai thế?" Trương Hàm Ngôn chưng ra khuôn mặt bất ngờ từ trên lầu đi xuống nhìn Cố Ngụy Tiêu.
Manh Manh nhanh miệng nói trước: "Baba của con đó."
"Tiểu Nhạc! Mới mấy ngày không gặp mà nhặt được chồng ở đâu thế, nhìn cũng được phết."
Thẩm Thiên Nhạc bất lực ngồi xuống ghế: "Không phải chồng con, nhặt được trong vườn."
"Haha... Con bé này đùa kiểu gì vui thế. Bé con! Là baba con thật đúng không?"
Manh Manh: "Đúng rồi, nhưng mẹ không chịu nuôi chú ấy."
Trương Hàm Ngôn lại cười lớn hơn, nhìn qua phía Cố Ngụy Tiêu. Ánh mắt hai người đàn ông chạm nhau, chứa đầy ẩn ý.
Sau khi gọi món lên xong, Manh Manh dính chặt lấy Cố Ngụy Tiêu ngồi lì trong lòng anh. Thẩm Thiên Nhạc lôi thế nào cũng không ra.
Đợi lúc Thẩm Thiên Nhạc kéo Manh Manh ra được rồi, Trương Hàm Ngôn gọi Cố Ngụy Tiêu ra ngoài nói muốn nói chuyện với anh một lúc.
Bên ngoài Chiết Thanh, không khí thoáng đãng trong lành. Trương Hàm Ngôn chống tay ra sau lưng nói với Cố Ngụy Tiêu ý sâu xa.
"Không ngờ con bé lại có ý chí đến mức đó, nó rất được đúng không?"
Cố Ngụy Tiêu không hiểu ông có ý gì, nhưng vẫn nói câu đáng ra mình nên nói ngay từ đầu: "Xin lỗi chú..."
"Cậu không cần phải xin lỗi, thân thế của cậu sống như vậy sớm muộn cũng bị bại lộ. Chỉ là đợi thời điểm thích hợp, chẳng hạn... như bây giờ."
Hiện tại anh đang dùng thân phận Cố Ngụy Tiêu, đứng trước mặt mọi tuyên bố cho kẻ thủ ác đằng sau biết, sớm muộn anh cũng phải khiến họ trả giá cho những gì họ đã làm với gia đình anh.
Còn về phần Thẩm Quân, cứ xem như đó là quá khứ. Nếu đã muốn xoá nó ra khỏi thế giới của Thẩm Thiên Nhạc, vậy thì bây giờ hãy xoá hẳn đi, xoá khỏi thế giới của những người từng biết đến sự tồn tại của anh. Chỉ cần thân phận Cố Ngụy Tiêu này là đủ rồi.
"Thân thế của cậu không rõ ràng như vậy, quả nhiên đều là có mục đích." Trương Hàm Ngôn hướng mắt nhìn lên trời, gió nhè nhẹ thổi qua mái tóc đã coá vài sợi bạc của ông.
Cố Ngụy Tiêu im lặng không đáp lại, cả đứng đó thêm lúc nữa thì Thẩm Thiên Nhạc cùng Manh Manh đi ra. Cô nhìn Trương Hàm Ngôn cùng Cố Ngụy Tiêu, trong lòng không khỏi bức bối, sợ rằng ông đã nói ra gì đó với anh.
Sau khi quay về nhà, Thẩm Thiên Nhạc ngay lập tức đóng cửa lại, lấy lý do trời tối rồi, anh cũng nên về đi thôi.
"Anh Cố! Cả ngày nay làm phiền anh rồi, không còn sớm nữa, anh mau mau về đi."
Cố Ngụy Tiêu giữ cửa lại. "Sao cơ, đây là nhà anh mà."
Manh Manh: "Đúng rồi, đừng cho baba ngủ ngoài cửa mà. Lạnh lắm."
Thẩm Thiên Nhạc quay phắt người lại, "Vậy con ở ngoài đây cùng anh ta đi."
Manh Manh vừa nghe thế thì chạy vội ôm chặt cứng lấy Thẩm Thiên Nhạc. "Không muốn đâu, hức... để baba ngủ ngoài đó cũng được. Manh Manh không thích ở ngoài."
Cố Ngụy Tiêu câm nín: "..."
Sao con trai lại đáng đồng tiền bát gạo thế không biết.
Sau cùng anh cũng chỉ biết lủi thủi quay lại xe, nhìn ánh đèn thấp thoáng mờ nhạt trong nhà cũng chỉ biết thở dài.
.........
Trong căn phòng khách sạn tối đen, Hứa Quân Nhu khoác áo choàng tắm bước ra từ phòng tắm. Hơi nước nóng ấm từ bên trong toả ra hòa vào thứ ánh sáng yếu ớt mập mờ.
Bà bật đèn phòng lên, đi ra ngoài ban công nhìn xuống. Xe cộ qua lại tấp nập, dòng người vội vã không ngừng nghỉ vẫn đang tiếp tục công việc của mình.
Phía cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ. Hứa Quân Nhu chậm rãi quay đầu lại đi về phía đó, bà từ tốn đặt tay lên tay nắm cửa khẽ vặn.
Mùi thuốc lá thoang thoảng ám trên người của người đàn ông. Mùi hương quen thuộc xưa cũ không ngờ bây giờ lại có thể được cảm nhận một lần nữa.
Thẩm Minh Hạo ánh mắt sáng cương nghị sâu thẳm, nhìn người phụ nữ ngay trước mắt. Có biết bao hồi ức ùa về vào khoảnh khắc hai người chạm mặt.
Ông hắng giọng hỏi, cảm giác mang lại khiến Hứa Quân Nhu thấy vẫn rất giống với trước đây, vừa có ý như muốn trêu chọc cũng lại muốn bỡn cợt: "Lâu rồi không gặp, em còn nhớ tôi không?"
Hứa Quân Nhu mỉm cười. "Nhớ"? Đương nhiên là nhớ rồi, sao có thể quên được. Người đàn ông này, khiến bà cười rất nhiều, thậm chí ngay cả khóc cũng từng nói không cho phép bà phải khóc dù chỉ một lần. Vậy mà hoá ra toàn bộ đều là giả dối.
Hứa Quân Nhu đưa tay lên vuốt gương mặt góc cạnh của Thẩm Minh Hạo, nói bằng giọng nhẹ nhàng, trả lời thay cho câu hỏi nhiều năm trước ông từng hỏi bà: "Hạo à! Giấc mộng hoàn lương của anh... cuối cùng cũng thực hiện được rồi. Phải không?"
Thẩm Minh Hạo sững người, kéo Hứa Quân Nhu vào phòng đóng chặt cửa lại. Nụ hôn ông rơi xuống chiếc cổ trắng ngần, nơi có vết sẹo dài làm cho nó càng trở nên hoang dã.
"Phải... Giấc mộng hoàn lương của tôi thực hiện được rồi. Cũng không cần ngày ngày đến sở cảnh sát tìm em nữa." Thẩm Minh Hạo đột nhiên đổi giọng, tức giận nói: "Em đi lâu như thế, bỏ lại Tiểu Nhạc đúng là quá đáng lắm."
Hứa Quân Nhu đẩy đầu Thẩm Minh Hạo ra, cười lớn: "Không quá đáng đâu, thời gian đã chứng minh cho sự kiên nhẫn đó của anh. Cũng chính - là - cái - giá - cho - sự - ngông - cuồng mà sớm muộn anh cũng phải nhận lấy." Bà nhấn mạnh câu cuối, nhắc cho Thẩm Minh Hạo nhớ, năm đó thành phố S đã có những chuyện gì xảy ra.
.........
Thành phố S nằm cách xa thành phố T rất nhiều. Đó cũng đã là chuyện của nhiều năm về trước...
Thành phố S phồn hoa được mệnh danh là thế giới ngầm đầy rẫy máu tanh. Giết người, cướp của, cờ bạc, buôn người... không chuyện gì là không có.
Nhưng con người từ lần đầu gặp mặt đến dần trở nên thân thuộc. Sau cùng lại dùng chính đôi tay ấy tước đoạt đi sinh mạng của từng người bên cạnh mình.
Nếu năm đó, Hứa Quân Nhu không gặp Thẩm Minh Hạo trong bộ dạng của một tên biến thái. Biết đâu câu chuyện bây giờ sẽ đi theo một hướng khác.
Với một đời người, trải qua từng ấy chuyện cũng quá đủ rồi. Hiện tại bà cũng đã có thể quay lại nơi này, nơi Thẩm Minh Hạo nói muốn hoàn lương, muốn làm ăn chân chính từ đôi tay từng bị vấy bẩn bởi máu.
Năm đó, cả người Thẩm Minh Hạo đầy máu, ôm chặt lấy Hứa Quân Nhu, khàn giọng nói: "Sau này anh chỉ muốn chúng ta có thể bên nhau, làm ăn chân chính từ đôi tay này. Đến lúc đó, mong em vẫn còn ở bên cạnh anh."
Nhưng đến tận bây giờ, cả hai mới được trùng phùng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.