Chương 38: Khởi Đầu Của Bi Kịch
Trồng Ớt Ở Bắc Cực
17/09/2023
Gần chiều Thẩm Quân quay về khách sạn nhưng không thấy Thẩm Thiên Nhạc đâu. Buổi gặp mặt diễn ra thuận lợi hơn dự kiến, bây giờ anh đã hoàn toàn có thời gian rảnh cùng cô thực hiện những việc cô muốn làm.
Thẩm Quân từ phòng khách sạn đi xuống lầu ra quầy lễ tân, miệng liên tục lầm bầm. "Lại chạy lung tung rồi, biết ngay cô ấy sẽ không chịu ngồi yên một chỗ mà."
Thẩm Quân theo lời của nhân viên lễ tân thì biết được Thẩm Thiên Nhạc đã ra ngoài từ sáng rồi, lúc anh đi chưa được bao lâu.
Anh gật đầu nói cảm ơn sau đó lái xe ra ngoài tìm Thẩm Thiên Nhạc.
Berlin về chiều lại càng đẹp hơn, khắp nơi trên phố người qua kẻ lại vô cùng nhộn nhịp. Thẩm Thiên Nhạc thăm thú vui chơi, lúc thì ghé vào quán nước, nhà hàng tìm hiểu thêm về văn hóa, ẩm thực của Đức.
Đối với cô tất cả mọi thứ đều rất mới lạ, từ trước đến nay Thẩm Thiên Nhạc chỉ đi lòng vòng trong nước. Còn xa hơn thì chỉ có đi Mĩ, Anh.
Đi thêm vài vòng, chân cô đã thấm mệt, Thẩm Thiên Nhạc tìm một cái ghế đá rồi ngồi xuống. Bỗng nhiên trước mặt có một chiếc xe hơi dừng lại. Thẩm Thiên Nhạc không để ý, cô cúi đầu xuống xoa bóp gót chân đã ửng đỏ lên.
Không biết từ đâu bàn tay to lớn, ấm áp nắm lấy chân Thẩm Thiên Nhạc. Cô giật mình ngẩng đầu lên nhìn.
Thẩm Quân nắm lấy bàn chân cô từ từ xoa bóp. Thẩm Thiên Nhạc cúi đầu xuống cụp mắt, giọng lí nhí nói: "Anh...sao lại ở đây?"
Anh vẫn không nói, chỉ lẳng lặng bóp chân cho cô. Sau khi xoa bóp xong, Thẩm Quân đứng dậy kéo Thẩm Thiên Nhạc vào trong xe.
Thẩm Thiên Nhạc chỉ biết Thẩm Quân lại tức giận nữa rồi, cô đi ra ngoài mà không báo trước một tiếng. Hơn nữa nơi đây còn là nơi đất khách quê người, đi lung tung không khéo lại lạc hay gặp chuyện gì đó không hay thì sao. Rõ ràng anh như vậy là vì lo lắng cho cô. Thẩm Thiên Nhạc cũng chỉ biết im lặng.
Hai người ngồi im trong xe không ai nói tiếng nào, để phá tan bầu không khí bức bối này Thẩm Thiên Nhạc đành lên tiếng trước.
"Xin lỗi! Khiến anh lo lắng rồi."
"Ừm."
"Chỉ có vậy thôi? Anh không giận sao?" Như vậy có phải là hơi kì lạ quá rồi không.
"Em thấy anh nên nói thế nào mới phải? Dù sao cũng không nhốt nổi em, thích đi đâu thì cứ đi. Có điều trước khi đi thì nhớ báo trước một tiếng."
"Ừm."
"Chỉ có vậy thôi?"
"Vậy anh muốn thế nào?" Thẩm Thiên Nhạc nhanh chóng buông lời trêu chọc, cảm giác tội lỗi không biết đã tan biến từ lúc nào.
Thẩm Quân thở dài khởi động xe. "Anh có thời gian rảnh rồi, có thể đưa em đến những nơi em muốn đi." Anh dừng một lát, Thẩm Thiên Nhạc nghiêng đầu khó hiểu nhìn anh.
"Nơi nào ấy nhỉ? Ang quên rồi!"
"Ờm! Là cổng Brandenburg Gate với quảng trường Potsdamer."
Rõ ràng người già ở đây mới là anh, cô chỉ mới nói cách đây có vài ngày mà bây giờ đã quên rồi.
Thẩm Quân xem bản đồ định vị. "Chúng ta đến quảng trường Potsdamer trước đi, ngày mai sẽ đi cổng Brandenburg Gate được không? Nếu em còn muốn đi nơi nào nữa chúng ta sẽ đi hết."
Thẩm Thiên Nhạc không thèm suy nghĩ mà đồng ý ngay lập tức, cô bị cho ở lì trong khách sạn nên buồn chán lắm rồi. Cho nên mới trốn anh ra ngoài ngắm cảnh một lát, không ngờ bây giờ lại được đi quảng trường Potsdamer. Hơn nữa anh lại không giận, nhưng cũng có thể là đang tìm cơ hội để trả thù cô.
Nói dối không cho mình đi thì sao. Thẩm Thiên Nhạc cắn răng, liếc nhìn Thẩm Quân bên ghế lái. Thấy anh vẫn rất bình thản nhìn về phía trước, có lẽ là do cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Đi hơn nửa tiếng cũng đến nơi, Thẩm Thiên Nhạc tròn mắt vô cùng hào hứng. Quảng trường Potsdamer hệt như một khu đô thị thu nhỏ, là nơi hội tụ những tòa nhà chọc trời, trung tâm mua sắm nổi tiếng, nhà hàng có thương hiệu riêng... Tất cả mọi thứ đều phải trải qua một quá trình dài mới có được. Nhìn một nơi tuyệt vời như vậy nhưng đâu ngờ trước đây nó chẳng khác gì một bãi chiến trường, chỉ toàn bom đạn chực chờ phát nổ.
Thẩm Quân tìm một nơi để gửi xe, sau đó nắm tay Thẩm Thiên Nhạc cùng đi trên con đường sầm uất, đông đúc người qua lại. Trên đường cũng giống hai người, các cặp tình nhân nắm tay mỉm cười nhìn nhau. Trong mắt tràn ngập ý tình.
Thẩm Quân cúi đầu nhìn Thẩm Thiên Nhạc, trong mắt chỉ tràn ngập hình bóng của đối phương. Có phải anh đã gặp cô trước đây rồi chăng. Thời gian như thoi đưa trôi nhanh không lường trước, chỉ biết không phải lúc Thẩm Thiên Nhạc đưa anh về mà gương mặt thân quen này hình như anh đã thấy trước đó. Đã khắc sâu vào trong tim trước rồi...
Đi đến trung tâm quảng trường Potsdamer, một nam quỳ một nữ đứng. Anh ta lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp nhỏ màu đen.
Cô gái bất ngờ lùi ra sau, nước mắt lưng tròng rơi xuống mặt đường nhựa. Có lẽ cảnh tượng này không có gì đặc biệt, nhưng chỉ có người trong cuộc mới hiểu. Cảm giác ấy thật sự rất khó tả, cũng chỉ được trải qua một lần duy nhất với người mình yêu.
Không chỉ hai người mà tất cả những người có mặt đều vỗ tay chúc mừng đôi tình nhân trẻ, trên đường tiếng Đức xen lẫn tiếng Anh cùng với những thứ tiếng khác nhau của những khách du lịch vang lên. Một cảnh tượng thật đẹp đẽ làm sao, đôi tình nhân trẻ trao nhau nụ hôn tuyệt đẹp như muốn nơi đây minh chứng cho tình yêu của họ.
Bỗng nhiên Thẩm Thiên Nhạc lên tiếng. "Em cũng muốn có một màn cầu hôn lãng mạn như thế. Anh làm được không?"
Thẩm Quân cau mày nhìn cô. "Như thế mà lãng mạn, anh có thể làm hơn cho em."
"Hơn là như thế nào?"
"Đến lúc đó em sẽ biết!" Anh cúi đầu xuống, chạm trán vào trán Thẩm Thiên Nhạc. Sau đó vòng tay ôm chặt lấy cô vào lòng.
Khoảnh khắc tươi đẹp hiện tại hóa ra lại ngắn ngủi đến thế, Thẩm Thiên Nhạc sẽ không bao giờ quên được cảnh tượng ngay trước mắt. Chính cô cũng không thể nào ngờ rằng lại có ngày mình tuyệt vọng đến thế.
Dường như hơi ấm bàn tay vẫn còn đọng lại, chỉ có người là không còn.
Mỗi người đều có một câu chuyện của riêng mình, giống như đôi tình nhân vừa nãy. Chúng ta hoàn toàn không thể nào biết được kết cục của họ sẽ ra sao. Kể cả những con người qua lại trên đường mà hai người nhìn thấy cũng sẽ có riêng cho mình một câu chuyện, một kết cục.
Hai người cứ thế nắm tay nhau, siết thật chặt. Lúc đi đến một ngã rẽ. Đột nhiên không biết từ đâu một chiếc xe du lịch màu đen lao tới.
Thẩm Thiên Nhạc vẫn chưa định thần được, nhưng Thẩm Quân đã nhanh chóng đẩy mạnh cô ra.
Chiếc xe cứ thế lao nhanh về phía Thẩm Quân, anh bật cao lên không trung sau đó rơi xuống đất.
Đầu Thẩm Thiên Nhạc đập mạnh vào lề đường, cảnh tượng trước mắt dần trở nên mờ nhạt... Nhưng...
Người đó nằm giữa vũng máu đỏ thẫm, hai mắt nhắm nghiền. Máu thấm ướt nhuộm đỏ con đường trong quảng trường Potsdamer...
Thẩm Quân từ phòng khách sạn đi xuống lầu ra quầy lễ tân, miệng liên tục lầm bầm. "Lại chạy lung tung rồi, biết ngay cô ấy sẽ không chịu ngồi yên một chỗ mà."
Thẩm Quân theo lời của nhân viên lễ tân thì biết được Thẩm Thiên Nhạc đã ra ngoài từ sáng rồi, lúc anh đi chưa được bao lâu.
Anh gật đầu nói cảm ơn sau đó lái xe ra ngoài tìm Thẩm Thiên Nhạc.
Berlin về chiều lại càng đẹp hơn, khắp nơi trên phố người qua kẻ lại vô cùng nhộn nhịp. Thẩm Thiên Nhạc thăm thú vui chơi, lúc thì ghé vào quán nước, nhà hàng tìm hiểu thêm về văn hóa, ẩm thực của Đức.
Đối với cô tất cả mọi thứ đều rất mới lạ, từ trước đến nay Thẩm Thiên Nhạc chỉ đi lòng vòng trong nước. Còn xa hơn thì chỉ có đi Mĩ, Anh.
Đi thêm vài vòng, chân cô đã thấm mệt, Thẩm Thiên Nhạc tìm một cái ghế đá rồi ngồi xuống. Bỗng nhiên trước mặt có một chiếc xe hơi dừng lại. Thẩm Thiên Nhạc không để ý, cô cúi đầu xuống xoa bóp gót chân đã ửng đỏ lên.
Không biết từ đâu bàn tay to lớn, ấm áp nắm lấy chân Thẩm Thiên Nhạc. Cô giật mình ngẩng đầu lên nhìn.
Thẩm Quân nắm lấy bàn chân cô từ từ xoa bóp. Thẩm Thiên Nhạc cúi đầu xuống cụp mắt, giọng lí nhí nói: "Anh...sao lại ở đây?"
Anh vẫn không nói, chỉ lẳng lặng bóp chân cho cô. Sau khi xoa bóp xong, Thẩm Quân đứng dậy kéo Thẩm Thiên Nhạc vào trong xe.
Thẩm Thiên Nhạc chỉ biết Thẩm Quân lại tức giận nữa rồi, cô đi ra ngoài mà không báo trước một tiếng. Hơn nữa nơi đây còn là nơi đất khách quê người, đi lung tung không khéo lại lạc hay gặp chuyện gì đó không hay thì sao. Rõ ràng anh như vậy là vì lo lắng cho cô. Thẩm Thiên Nhạc cũng chỉ biết im lặng.
Hai người ngồi im trong xe không ai nói tiếng nào, để phá tan bầu không khí bức bối này Thẩm Thiên Nhạc đành lên tiếng trước.
"Xin lỗi! Khiến anh lo lắng rồi."
"Ừm."
"Chỉ có vậy thôi? Anh không giận sao?" Như vậy có phải là hơi kì lạ quá rồi không.
"Em thấy anh nên nói thế nào mới phải? Dù sao cũng không nhốt nổi em, thích đi đâu thì cứ đi. Có điều trước khi đi thì nhớ báo trước một tiếng."
"Ừm."
"Chỉ có vậy thôi?"
"Vậy anh muốn thế nào?" Thẩm Thiên Nhạc nhanh chóng buông lời trêu chọc, cảm giác tội lỗi không biết đã tan biến từ lúc nào.
Thẩm Quân thở dài khởi động xe. "Anh có thời gian rảnh rồi, có thể đưa em đến những nơi em muốn đi." Anh dừng một lát, Thẩm Thiên Nhạc nghiêng đầu khó hiểu nhìn anh.
"Nơi nào ấy nhỉ? Ang quên rồi!"
"Ờm! Là cổng Brandenburg Gate với quảng trường Potsdamer."
Rõ ràng người già ở đây mới là anh, cô chỉ mới nói cách đây có vài ngày mà bây giờ đã quên rồi.
Thẩm Quân xem bản đồ định vị. "Chúng ta đến quảng trường Potsdamer trước đi, ngày mai sẽ đi cổng Brandenburg Gate được không? Nếu em còn muốn đi nơi nào nữa chúng ta sẽ đi hết."
Thẩm Thiên Nhạc không thèm suy nghĩ mà đồng ý ngay lập tức, cô bị cho ở lì trong khách sạn nên buồn chán lắm rồi. Cho nên mới trốn anh ra ngoài ngắm cảnh một lát, không ngờ bây giờ lại được đi quảng trường Potsdamer. Hơn nữa anh lại không giận, nhưng cũng có thể là đang tìm cơ hội để trả thù cô.
Nói dối không cho mình đi thì sao. Thẩm Thiên Nhạc cắn răng, liếc nhìn Thẩm Quân bên ghế lái. Thấy anh vẫn rất bình thản nhìn về phía trước, có lẽ là do cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Đi hơn nửa tiếng cũng đến nơi, Thẩm Thiên Nhạc tròn mắt vô cùng hào hứng. Quảng trường Potsdamer hệt như một khu đô thị thu nhỏ, là nơi hội tụ những tòa nhà chọc trời, trung tâm mua sắm nổi tiếng, nhà hàng có thương hiệu riêng... Tất cả mọi thứ đều phải trải qua một quá trình dài mới có được. Nhìn một nơi tuyệt vời như vậy nhưng đâu ngờ trước đây nó chẳng khác gì một bãi chiến trường, chỉ toàn bom đạn chực chờ phát nổ.
Thẩm Quân tìm một nơi để gửi xe, sau đó nắm tay Thẩm Thiên Nhạc cùng đi trên con đường sầm uất, đông đúc người qua lại. Trên đường cũng giống hai người, các cặp tình nhân nắm tay mỉm cười nhìn nhau. Trong mắt tràn ngập ý tình.
Thẩm Quân cúi đầu nhìn Thẩm Thiên Nhạc, trong mắt chỉ tràn ngập hình bóng của đối phương. Có phải anh đã gặp cô trước đây rồi chăng. Thời gian như thoi đưa trôi nhanh không lường trước, chỉ biết không phải lúc Thẩm Thiên Nhạc đưa anh về mà gương mặt thân quen này hình như anh đã thấy trước đó. Đã khắc sâu vào trong tim trước rồi...
Đi đến trung tâm quảng trường Potsdamer, một nam quỳ một nữ đứng. Anh ta lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp nhỏ màu đen.
Cô gái bất ngờ lùi ra sau, nước mắt lưng tròng rơi xuống mặt đường nhựa. Có lẽ cảnh tượng này không có gì đặc biệt, nhưng chỉ có người trong cuộc mới hiểu. Cảm giác ấy thật sự rất khó tả, cũng chỉ được trải qua một lần duy nhất với người mình yêu.
Không chỉ hai người mà tất cả những người có mặt đều vỗ tay chúc mừng đôi tình nhân trẻ, trên đường tiếng Đức xen lẫn tiếng Anh cùng với những thứ tiếng khác nhau của những khách du lịch vang lên. Một cảnh tượng thật đẹp đẽ làm sao, đôi tình nhân trẻ trao nhau nụ hôn tuyệt đẹp như muốn nơi đây minh chứng cho tình yêu của họ.
Bỗng nhiên Thẩm Thiên Nhạc lên tiếng. "Em cũng muốn có một màn cầu hôn lãng mạn như thế. Anh làm được không?"
Thẩm Quân cau mày nhìn cô. "Như thế mà lãng mạn, anh có thể làm hơn cho em."
"Hơn là như thế nào?"
"Đến lúc đó em sẽ biết!" Anh cúi đầu xuống, chạm trán vào trán Thẩm Thiên Nhạc. Sau đó vòng tay ôm chặt lấy cô vào lòng.
Khoảnh khắc tươi đẹp hiện tại hóa ra lại ngắn ngủi đến thế, Thẩm Thiên Nhạc sẽ không bao giờ quên được cảnh tượng ngay trước mắt. Chính cô cũng không thể nào ngờ rằng lại có ngày mình tuyệt vọng đến thế.
Dường như hơi ấm bàn tay vẫn còn đọng lại, chỉ có người là không còn.
Mỗi người đều có một câu chuyện của riêng mình, giống như đôi tình nhân vừa nãy. Chúng ta hoàn toàn không thể nào biết được kết cục của họ sẽ ra sao. Kể cả những con người qua lại trên đường mà hai người nhìn thấy cũng sẽ có riêng cho mình một câu chuyện, một kết cục.
Hai người cứ thế nắm tay nhau, siết thật chặt. Lúc đi đến một ngã rẽ. Đột nhiên không biết từ đâu một chiếc xe du lịch màu đen lao tới.
Thẩm Thiên Nhạc vẫn chưa định thần được, nhưng Thẩm Quân đã nhanh chóng đẩy mạnh cô ra.
Chiếc xe cứ thế lao nhanh về phía Thẩm Quân, anh bật cao lên không trung sau đó rơi xuống đất.
Đầu Thẩm Thiên Nhạc đập mạnh vào lề đường, cảnh tượng trước mắt dần trở nên mờ nhạt... Nhưng...
Người đó nằm giữa vũng máu đỏ thẫm, hai mắt nhắm nghiền. Máu thấm ướt nhuộm đỏ con đường trong quảng trường Potsdamer...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.