Dắt Sói Lên Giường

Chương 81: Men Say (1)

Trồng Ớt Ở Bắc Cực

17/09/2023

"Ông Tề! Thế nào? Bị chính con mồi săn đón ông thấy vui chứ."

Cố Ngụy Tiêu bình thản nói vào trong điện thoại, bên cạnh là mấy cô gái ăn mặc thiếu vải bao quanh anh cùng trợ lý. Men rượu làm mặt anh có chút đỏ, nhưng lời nói ra lại vô cùng chắc chắn, kiên nghị. Mùi rượu thoang thoảng hoà vào những mùi nước hoa rẻ tiền nồng nặc bám lên người Cố Ngụy Tiêu.

Hiện tại Cố Ngụy Tiêu đang ở Night Bar. Cái này là theo yêu cầu của tên trợ lý kia. Một hai bắt anh dẫn đến mấy nơi thế này để được khuây khỏa một chút. Từ lúc về nước đến giờ lúc nào cũng làm việc quần quật, đã thế còn trách Cố Ngụy Tiêu đổ hết cả đống công việc lên đầu nên luôn cảm thấy rất bất mãn. Nghĩ thế nào thì cũng thấy dạo gần đây anh bám dính lấy Thẩm Thiên Nhạc nên toàn bộ mấy việc lặt vặt đều đổ sang anh ta. Hôm nay xem như chiều anh ta một chút, mất công về sau lại càng đau đầu.

Trong điện thoại, Tề Chung gào lên: "Khốn khiếp! Rốt cuộc mày muốn cái gì?"

"Tôi... muốn rất nhiều, dã tâm cũng lớn lắm. Chắc ông Tề đây không đáp ứng được rồi." Cố Ngụy Tiêu buông lời châm biếm.

Tất nhiên thứ anh muốn chính là mạng già của lão. Chính là cái quyền lực mà lão đã nắm giữ gần ấy năm trời. Nợ máu nhất định phải trả bằng máu.

"Haha... thằng chó. Tao nói cho mày biết, mày không có bằng chứng, làm sao bắt được tao. Năm đó ngay cả việc Cố thị sụp đổ cũng đã được dẹp yên. Cảnh sát chắc chắn sẽ không tin thằng ranh như mày." Tề Chung ngồi xuống ghế, tay nắm siết lấy điện thoại gào lên rõ to. Toàn bộ nhân viên có mặt trong phòng làm việc của ông ta đều tái mét mặt mày. Căn phòng làm việc vốn gọn gàng bây giờ lại như đống đổ nát.

Nhưng càng nói lại càng thấy giọng Tề Chung đang run lên. Lời nói ngắt quãng, vô cùng hỗn loạn. Ông ta biết rõ Cố Ngụy Tiêu có gan làm những việc này nhất định đã chuẩn bị từ trước. Thậm chí hiện tại quyền lực của anh cũng không phải là nhỏ, cũng không phải là Thẩm Quân từng dựa dẫm vào Thẩm thị.

Tề thị sơ xuất đầu tư gần 50% tiền vào dự án lần này, còn cho rằng lợi nhuận thu lại sẽ là con số vô cùng lớn. Nào ngờ lại thua tính toán của một con sói mưu mô là anh.

"Việc này chỉ trách các người quá tin người thôi. Có thấy giống gậy ông đập lưng ông không?" Cố Ngụy Tiêu vừa nói vừa nhăn mày nhìn tên thư ký mặt mày đỏ lựng dựa dẫm vào mấy cô gái kia.

"Anh cần gì phải nói nhiều thế chứ, kệ mẹ ổng đi. Sắp chết đến nơi rồi mà còn to mồm." Thư ký híp mắt cầm ly rượu lên uống tiếp. Vừa nấc vừa nói.

Cố Ngụy Tiêu nhìn đi phía khác. Nói thêm một câu nữa vào điện thoại: "Năm đó cha mẹ tôi tin ông nên mới chết dưới tay ông. Còn hôm nay Tề lão gia không ngờ lại giống như cha mẹ tôi năm đó, hình như cũng sắp bại dưới tay "thằng ranh" này rồi. Chúc ông quãng đời còn lại sống vui vẻ 'trong tù'."

Nói xong, anh tắt máy ngay lập tức. Cố Ngụy Tiêu mệt mỏi ngồi dựa ra sau ghế. Lát sau đứng dậy kéo tên thư ký phóng túng kia đứng lên. "Về thôi."

"Gì thế? Mới đến chưa được bao lâu mà." Anh ta luyến tiếc ôm chặt lấy mấy cô gái, giọng nỉ non: "Anh phải về rồi, lần sau lại đến với mấy em."

"Về thôi." Cố Ngụy Tiêu kéo anh ta ra. "Còn không về tôi để cậu ở đây bây giờ."



Vừa bước ra khỏi Bar, đã thấy trời tối đen. Anh nhìn xuống đồng hồ trên cổ tay.

Cũng sắp mười một giờ rồi. Gọi điện nói cho Thẩm Thiên Nhạc như thế rồi mà vẫn không nhận được cuộc gọi nào từ cô. Rõ ràng là thứ phụ nữ vô tâm.

Hiện tại khoảng cách của hai người có lẽ đã được rút ngắn hơn, Thẩm Thiên Nhạc đã không còn xa cách anh như trước. Chỉ là... những điều đó khiến anh mất kiên nhẫn vô cùng. Chính là việc phải theo đuổi lại Thẩm Thiên Nhạc chẳng khác gì như ban đầu...

Lần đó Tề Hiên đã nói cô bị mất trí nhớ, nhưng nhất định đến một thời điểm nào đó sẽ nhớ lại tất cả có phải không.

Cố Ngụy Tiêu thở dài, ấn thư ký vào taxi vừa gọi. Nói cho tài xế biết địa chỉ khách sạn anh ta ở rồi ra bãi đỗ xe lấy xe đi về.

Vừa nãy anh có uống chút rượu, nên trong người hiện tại cảm thấy nóng ran.

Cố Ngụy Tiêu không tốt về khoản uống rượu, tửu lượng kém nên rất dễ say. Cũng may hôm nay trời khuya vắng vẻ nên vẫn có thể bình thản về đến tận nhà.

Anh dừng xe lại trong sân, bước chân không ổn định đi vào trong nhà. Bên trong ánh đèn vàng mờ mờ ảo ảo chiếu lên thân ảnh đang nằm co ro ở ghế sofa.

Thẩm Thiên Nhạc mặc váy ngủ, trên người quấn tấm chăn mỏng nằm nép vào một góc của ghế.

Cố Ngụy Tiêu lại gần nhỏ giọng gọi. "Em sao lại ngủ ở đây?"

Có lẽ vì ngủ quá say nên Thẩm Thiên Nhạc không nghe thấy anh gọi. Đầu mày cô hơi nhíu lại, đôi môi mấp máy nói gì đó.

Anh cúi thấy người xuống bế Thẩm Thiên Nhạc lên đưa cô vào phòng ngủ.

Dạo trước Thẩm Thiên Nhạc vẫn luôn ngủ cùng Manh Manh, đến khi Cố Ngụy Tiêu đến thì lại không có bất kỳ cơ hội nào ngủ cùng thằng bé nữa. Mỗi lần như thế Cố Ngụy Tiêu lại cùng Manh Manh đối mặt nói chuyện với nhau chẳng khác nào hai người "đàn ông trưởng thành".

Cố Ngụy Tiêu: "Bây giờ baba sẽ ngủ cùng mẹ, bé con chịu khó ngủ riêng được không?"



Bạn nhỏ Manh Manh: "Tại sao lại không được ngủ cùng mẹ chứ. Không cho baba cướp mẹ đi đâu."

Cố Ngụy Tiêu: "Tại con lớn rồi."

Bạn nhỏ Manh Manh: "Baba cũng lớn rồi, thế nên baba cũng không được ngủ với mẹ."

Cố Ngụy Tiêu: "Thế... con muốn có em không? Baba với mẹ phải tạo ra một em bé để sau này cho Manh Manh chơi cùng đó..."

Bạn nhỏ Manh Manh: "Không cần, tự mẹ có thể tạo ra em bé được."

Cố Ngụy Tiêu: "...?"

Bạn nhỏ Manh Manh: "Lúc trước mẹ sinh Manh Manh ra cũng đâu cần đến ai. Mẹ nói chỉ có mỗi mẹ thôi."

Cố Ngụy Tiêu: "..."

Và tất nhiên bằng một thế lực nào đó Manh Manh đã thắng, nhưng đợi đến khi thằng bé ngủ rồi anh sẽ bế nó qua phòng khác, còn mình thì thản nhiên chui vào trong chăn ôm lấy Thẩm Thiên Nhạc.

"Hai người đàn ông trưởng thành" cứ thế vài ngày lại cãi cọ. Thẩm Thiên Nhạc chỉ biết bất lực ngồi một bên nghe cuộc trò chuyện chẳng khác nào phim hành động kịch tính này.

Lâu dần Manh Manh cũng tự giác ngủ riêng, đến khi Cố Ngụy Tiêu hỏi. Thằng bé chỉ ưỡn ngực nói: "Hoan Hoan nói thích người trưởng thành, mẹ nói baba trẻ con, nên con không muốn nói chuyện với trẻ con nữa. Nhường mẹ cho baba đó."

"..." Cố Ngụy Tiêu lúc đó chỉ biết câm nín.

.........

Thẩm Thiên Nhạc mơ hồ cảm thấy giữa hai đùi có cảm giác lạ lạ. Cô vươn tay chạm xuống. Phát hiện vật cứng nóng hổi đang chà sát giữa hai đùi mình.

"Này... anh... làm gì thế?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dắt Sói Lên Giường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook