Chương 87: Vở Kịch Thế Kỷ Được Hạ Màn
Trồng Ớt Ở Bắc Cực
17/09/2023
Cố Ngụy Tiêu gầm lên như con ngựa tuột khỏi dây cương. Ánh mắt đỏ ngầu sắc lẹm chiếu lên người đàn ông nhếch nhác ngay trước mặt: "Rốt cuộc ông muốn cái gì, như vậy vẫn chưa đủ sao?"
Ông bắt một đứa trẻ để uy hiếp tôi, thậm chí xém chút nữa cô ấy đã bị đám đàn ông bẩn thỉu kia chạm vào...
"Đương nhiên là chưa, chỉ khi mày chết, mày chết rồi thì mọi chuyện mới có thể kết thúc hoàn hảo." Tề Chung cười, cười rất nhiều, cười đến mức như một kẻ điên muốn chốn chạy khỏi thực tại.
"Ông điên thật rồi..." Cố Ngụy Tiêu tay vẫn ôm chặt Thẩm Thiên Nhạc, lao đến đạp cho ông ta một cước.
Tề Chung run rẩy ôm bụng bò ra nền đất lạnh. Ông ta ho khù khụ không ngừng, càng ho âm thanh càng đứt đoạn.
Anh xoay người bế Thẩm Thiên Nhạc đi thật nhanh, ra đến cửa nhà kho đột nhiên một đám người xuất hiện bao vây cả hai người.
Một tên tiến lên, trên tay là con dao lao đến. Cố Ngụy Tiêu nghiêng người né được. Anh chạy nhanh đến một phía khác đặt Thẩm Thiên Nhạc xuống. Giọng nói run lên đầy lo lắng: "Em... ở yên tại đây, không được đi chỗ khác biệt chưa?"
Thẩm Thiên Nhạc nhìn anh, ậm ờ vài tiếng. Đột nhiên phía sau tên kia lao đến, mũi dao sắc bén ánh lên tia sáng lao thẳng về phía Cố Ngụy Tiêu.
Thẩm Thiên Nhạc lúc đó không thể nghĩ được gì khác, cô nắm lấy cổ áo anh kéo xuống, còn mình thì lao lên phía trước hứng lấy lưỡi dao sắc lạnh.
"Hự..."
Một bên ngực truyền đến cảm giác đau đớn, nhát dao cắm thẳng vào phía nơi trái tim vẫn còn đập mạnh của Thẩm Thiên Nhạc.
Cố Ngụy Tiêu cầm lấy khẩu súng trên người, gào lên như một con thú hoang. Điên cuồng đến mức ngay cả anh cũng không nhận ra bản thân mình.
Viên đạn lạnh, từng viên từng viên một thoát ra ngoài. Lấy đi sinh mạng của những tên cầm thú. Cha mẹ anh đã phải chết dưới tay ông ta, Thẩm Thiên Nhạc vì anh mà ngay cả mạng sống cũng không cần. Cố Ngụy Tiêu anh đã từng làm được gì cho cô? Ngoài việc khiến Thẩm Thiên Nhạc hao tổn biết bao tâm tư, khiến cho cô đau khổ, khiến cô trong ngần ấy năm trời phải nuôi con một mình.
Anh vốn dĩ chỉ biết dấn thân vào con đường trả thù...
Cố Ngụy Tiêu yêu Thẩm Thiên Nhạc, những cũng không thể nào từ bỏ hận thù. Thẩm Thiên Nhạc yêu Cố Ngụy Tiêu, thế nên tự nguyện cùng anh dấn thân vào nó, chìm sâu xuống hận thù.
Nhà kho rộng lớn hiện tại hệt như bãi tha ma, xác chết của những con rối đồng tiền nằm la liệt dưới đất.
Cố Ngụy Tiêu quay lại, ôm khư khư lấy cơ thể của cô gái ấy. Máu từ áo cô thấm ướt sang áo sơ mi trắng trên người anh. Cảm giác nóng ấm truyền đến da thịt khiến Cố Ngụy Tiêu tái mét mặt mày.
Bên ngoài những tiếng bước chân dồn dập vang lên, những con người mặc trên mình cảnh phục xông vào nhìn sự hỗn loạn ngay trước mắt.
Tề Chung lê bước chân khó nhọc ra ngoài, nhìn cảnh sát vây kín khắp nhà kho to lớn. Ông ta chỉ thấy trong suốt bao nhiêu năm cuộc đời, hoá ra cuối cùng lại thua dưới tay một thằng nhóc.
Cố Ngụy Tiêu bế Thẩm Thiên Nhạc lên, đi về phía bọn họ. Anh từng nói nhất quyết sẽ không khóc, nếu có thì chỉ khóc vì những thứ đáng giá. Thẩm Thiên Nhạc, anh chỉ rơi những giọt nước mắt đau đớn vì mỗi em, chỉ riêng em. Người anh yêu...
Cảnh sát đỡ lấy thân thể kiệt quệ của Cố Ngụy Tiêu, cũng đỡ lấy thân thể đẫm máu của Thẩm Thiên Nhạc.
Tề Chung nhanh chóng bị bắt, ông ta kháng cự vô cùng quyết liệt. Nhưng vẫn không thể thắng nổi những cảnh sát có mặt tại đó.
Nhân lúc hai cảnh sát kia lơ là, ông ta lấy ngay khẩu súng mình cài bên túi. Giơ nó thẳng về phía Cố Ngụy Tiêu.
Đúng thế! Ông ta sắp chết rồi, thế nên phải đưa anh theo cùng, phải đưa Cố Ngụy Tiêu xuống mồ chôn cùng ông ta.
Thẩm Thiên Nhạc níu lấy tay Cố Ngụy Tiêu: "Em thấy lạnh..."
Cố Ngụy Tiêu không chần chừ gì nữa mà lao đến ôm cô. Viên đạn thoát ra, bay thẳng găm vào tấm lưng đang không ngừng run lên của Thẩm Thiên Nhạc.
Ừm... Vừa nãy cô thấy Tề Chung lấy súng ra muốn bắn anh. Thế nên cũng không suy nghĩ được gì khác, nếu không muốn anh nghi ngờ thì phải nói mình lạnh rồi, rất muốn được ôm.
Thẩm Thiên Nhạc cảm thấy, đến lúc tỉnh lại nhất định phải đòi anh thật nhiều thứ, xem như bù đắp cho những hi sinh của cô.
"Thẩm Thiên Nhạc..."
Hình như có ai đó gọi tên cô thì phải, có phải anh ấy không? Nếu như thế thì thật tốt quá, đến cuối cùng vẫn có anh ở bên em...
Cảnh sát ghìm chặt lấy Tề Chung, đưa ông ta ra ngoài. Cố Ngụy Tiêu gục xuống ôm lấy cơ thể của Thẩm Thiên Nhạc. Ôm thật chặt, sợ rằng buông ra rồi cô sẽ như hơi nước bay đi mất.
Cảnh sát vào xem khắp ngóc ngách của nhà kho, kết quả còn phát hiện một đứa trẻ nữa. Nhưng thằng bé đã ngủ rồi. Bọn họ đưa nó ra ngoài theo đến đồn cảnh sát...
Không khí lạnh lẽo bao trùm lên khắp nhà kho, mùi máu tanh sộc vào mũi Cố Ngụy Tiêu.
Đến cuối cùng, tất cả mọi chuyện đã được chấm dứt. Ngày mai sẽ lại tươi sáng rạng rỡ hơn. Chúng ta không cần phải mong muốn quay lại ngay từ đầu, mà là vun đắp cho nó tiếp tục. Tiếp tục một tình yêu của hai con người trong biển người mênh mông giữa chốn phồn hoa đô thị này.
Ông bắt một đứa trẻ để uy hiếp tôi, thậm chí xém chút nữa cô ấy đã bị đám đàn ông bẩn thỉu kia chạm vào...
"Đương nhiên là chưa, chỉ khi mày chết, mày chết rồi thì mọi chuyện mới có thể kết thúc hoàn hảo." Tề Chung cười, cười rất nhiều, cười đến mức như một kẻ điên muốn chốn chạy khỏi thực tại.
"Ông điên thật rồi..." Cố Ngụy Tiêu tay vẫn ôm chặt Thẩm Thiên Nhạc, lao đến đạp cho ông ta một cước.
Tề Chung run rẩy ôm bụng bò ra nền đất lạnh. Ông ta ho khù khụ không ngừng, càng ho âm thanh càng đứt đoạn.
Anh xoay người bế Thẩm Thiên Nhạc đi thật nhanh, ra đến cửa nhà kho đột nhiên một đám người xuất hiện bao vây cả hai người.
Một tên tiến lên, trên tay là con dao lao đến. Cố Ngụy Tiêu nghiêng người né được. Anh chạy nhanh đến một phía khác đặt Thẩm Thiên Nhạc xuống. Giọng nói run lên đầy lo lắng: "Em... ở yên tại đây, không được đi chỗ khác biệt chưa?"
Thẩm Thiên Nhạc nhìn anh, ậm ờ vài tiếng. Đột nhiên phía sau tên kia lao đến, mũi dao sắc bén ánh lên tia sáng lao thẳng về phía Cố Ngụy Tiêu.
Thẩm Thiên Nhạc lúc đó không thể nghĩ được gì khác, cô nắm lấy cổ áo anh kéo xuống, còn mình thì lao lên phía trước hứng lấy lưỡi dao sắc lạnh.
"Hự..."
Một bên ngực truyền đến cảm giác đau đớn, nhát dao cắm thẳng vào phía nơi trái tim vẫn còn đập mạnh của Thẩm Thiên Nhạc.
Cố Ngụy Tiêu cầm lấy khẩu súng trên người, gào lên như một con thú hoang. Điên cuồng đến mức ngay cả anh cũng không nhận ra bản thân mình.
Viên đạn lạnh, từng viên từng viên một thoát ra ngoài. Lấy đi sinh mạng của những tên cầm thú. Cha mẹ anh đã phải chết dưới tay ông ta, Thẩm Thiên Nhạc vì anh mà ngay cả mạng sống cũng không cần. Cố Ngụy Tiêu anh đã từng làm được gì cho cô? Ngoài việc khiến Thẩm Thiên Nhạc hao tổn biết bao tâm tư, khiến cho cô đau khổ, khiến cô trong ngần ấy năm trời phải nuôi con một mình.
Anh vốn dĩ chỉ biết dấn thân vào con đường trả thù...
Cố Ngụy Tiêu yêu Thẩm Thiên Nhạc, những cũng không thể nào từ bỏ hận thù. Thẩm Thiên Nhạc yêu Cố Ngụy Tiêu, thế nên tự nguyện cùng anh dấn thân vào nó, chìm sâu xuống hận thù.
Nhà kho rộng lớn hiện tại hệt như bãi tha ma, xác chết của những con rối đồng tiền nằm la liệt dưới đất.
Cố Ngụy Tiêu quay lại, ôm khư khư lấy cơ thể của cô gái ấy. Máu từ áo cô thấm ướt sang áo sơ mi trắng trên người anh. Cảm giác nóng ấm truyền đến da thịt khiến Cố Ngụy Tiêu tái mét mặt mày.
Bên ngoài những tiếng bước chân dồn dập vang lên, những con người mặc trên mình cảnh phục xông vào nhìn sự hỗn loạn ngay trước mắt.
Tề Chung lê bước chân khó nhọc ra ngoài, nhìn cảnh sát vây kín khắp nhà kho to lớn. Ông ta chỉ thấy trong suốt bao nhiêu năm cuộc đời, hoá ra cuối cùng lại thua dưới tay một thằng nhóc.
Cố Ngụy Tiêu bế Thẩm Thiên Nhạc lên, đi về phía bọn họ. Anh từng nói nhất quyết sẽ không khóc, nếu có thì chỉ khóc vì những thứ đáng giá. Thẩm Thiên Nhạc, anh chỉ rơi những giọt nước mắt đau đớn vì mỗi em, chỉ riêng em. Người anh yêu...
Cảnh sát đỡ lấy thân thể kiệt quệ của Cố Ngụy Tiêu, cũng đỡ lấy thân thể đẫm máu của Thẩm Thiên Nhạc.
Tề Chung nhanh chóng bị bắt, ông ta kháng cự vô cùng quyết liệt. Nhưng vẫn không thể thắng nổi những cảnh sát có mặt tại đó.
Nhân lúc hai cảnh sát kia lơ là, ông ta lấy ngay khẩu súng mình cài bên túi. Giơ nó thẳng về phía Cố Ngụy Tiêu.
Đúng thế! Ông ta sắp chết rồi, thế nên phải đưa anh theo cùng, phải đưa Cố Ngụy Tiêu xuống mồ chôn cùng ông ta.
Thẩm Thiên Nhạc níu lấy tay Cố Ngụy Tiêu: "Em thấy lạnh..."
Cố Ngụy Tiêu không chần chừ gì nữa mà lao đến ôm cô. Viên đạn thoát ra, bay thẳng găm vào tấm lưng đang không ngừng run lên của Thẩm Thiên Nhạc.
Ừm... Vừa nãy cô thấy Tề Chung lấy súng ra muốn bắn anh. Thế nên cũng không suy nghĩ được gì khác, nếu không muốn anh nghi ngờ thì phải nói mình lạnh rồi, rất muốn được ôm.
Thẩm Thiên Nhạc cảm thấy, đến lúc tỉnh lại nhất định phải đòi anh thật nhiều thứ, xem như bù đắp cho những hi sinh của cô.
"Thẩm Thiên Nhạc..."
Hình như có ai đó gọi tên cô thì phải, có phải anh ấy không? Nếu như thế thì thật tốt quá, đến cuối cùng vẫn có anh ở bên em...
Cảnh sát ghìm chặt lấy Tề Chung, đưa ông ta ra ngoài. Cố Ngụy Tiêu gục xuống ôm lấy cơ thể của Thẩm Thiên Nhạc. Ôm thật chặt, sợ rằng buông ra rồi cô sẽ như hơi nước bay đi mất.
Cảnh sát vào xem khắp ngóc ngách của nhà kho, kết quả còn phát hiện một đứa trẻ nữa. Nhưng thằng bé đã ngủ rồi. Bọn họ đưa nó ra ngoài theo đến đồn cảnh sát...
Không khí lạnh lẽo bao trùm lên khắp nhà kho, mùi máu tanh sộc vào mũi Cố Ngụy Tiêu.
Đến cuối cùng, tất cả mọi chuyện đã được chấm dứt. Ngày mai sẽ lại tươi sáng rạng rỡ hơn. Chúng ta không cần phải mong muốn quay lại ngay từ đầu, mà là vun đắp cho nó tiếp tục. Tiếp tục một tình yêu của hai con người trong biển người mênh mông giữa chốn phồn hoa đô thị này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.