Chương 106: Hoang Dã
Hội Thuyết Thoại Đích Trửu Tử
04/07/2021
Thành phố số 18 cùng với thành phố số 10 liền nhau.
Hai thành phố có số thứ tự cách xa nhau, nhưng vị trí địa lý chỉ cách nhau hơn hai trăm km, đơn giản là, những thành phố này không xếp thứ tự theo mức độ quan trọng, mà là dựa vào trình tự thành lập trước sau.
Nếu như đem liên bang so sánh một vòng tròn, như vậy thành phố số 18 cùng với thành phố số 10 tạo thành một vòng thành phố, giống như là tâm của vòng tròn.
Đương nhiên, cái ví dụ này cũng không chính xác, liên bang cũng không phải quy tắc vòng tròn.
Khánh Trần từng tìm Lý Thúc Đồng hỏi về bản đồ của liên bang, có thể nói bản đồ của thế giới Bên Ngoài cùng với thế giới Bên Trong không sai biệt nhiều, chỉ có khu đất vùng duyên hải có khác biệt rất lớn.
Nếu như hai thế giới này, thật sự là thế giới song song.
Như vậy lớp vỏ trái đất của thế giới Bên Trong nhất định trải qua vận động kịch liệt, mới biến thành hình dáng bây giờ.
Thành phố số 18 tương ứng với Lạc Thành, thành phố số 10 tương ứng với Trịnh Thành, mặc kệ tại thế giới Bên Trong hay là thế giới Bên Ngoài, chúng nó vẫn đều là ở Trung Nguyên.
Không có bến cảng chiến lược quan trọng ở vùng duyên hải, ví dụ như thành phố số 7 tương ứng với Hải thành, liền không phồn vinh như Hải thành của thế giới Bên Ngoài.
Ở trong liên bang, thành phố phồn vinh nhất chính là thành phố số 18 cùng với thành phố số 10.
Thành phố số 18 là trung tâm kinh tế, thành phố số 10 là trung tâm chính trị.
Một tây, một đông, được xưng là chùm sao Song Tử của liên bang.
Đoạn thẳng kết nối giữa chúng nó, như là trực tiếp đi xuyên nam và bắc của liên bang.
Đếm ngược 96:00:00.
Lại là nửa đêm.
Ở một nơi cách thành phố số 18 hơn một trăm km về phía nam, đang có hơn mười người vây quanh sưởi ấm bên cạnh lửa trại, trong ánh lửa chập chờn, tám nam bốn nữ đang có nói có cười.
Trên lửa trại có nhánh cây bắt chéo nhau, trên nhánh cây là một chiếc nồi sắt, bên trong là nước sôi sùng sục bốc lên từng đợt hơi nước.
Có người móc ra một miếng thịt khô từ trong túi, lại dùng dao nhỏ cắt vài miếng ném vào trong nồi.
Đây là một nơi dừng chân lâm thời.
Ở khu đất trống gần nơi dừng chân, còn dựng chín chiếc lều vải màu xanh lá.
Gió đêm rất lớn, có hai chiếc xe bán tải cũ nát đang cản ở đầu gió, che gió lạnh hung mãnh cho nơi dừng chân lâm thời này.
Trong xe bán tải hình như có hàng hóa được phủ vải bạt, nhìn không thấy bên trong rốt cuộc là thứ gì.
Bên cạnh lửa trại chất đầy đá thông khí, mặc dù là như vậy, ngọn lửa màu đỏ vẫn chập chờn ngã trái ngã phải.
"Đồ vật người mua muốn lần này không dễ tìm lắm, chúng ta đã tìm kiếm nơi này gần một tháng, cũng không gặp được một con, " Một ông lão có tuổi bên cạnh lửa trại nói: "Nếu không, chúng ta liền đi biên giới của "Chổ ấy" tìm cơ hội, cũng không nhất định phải đi vào, biên giới cũng không nguy hiểm, vài năm trước tôi đã đi qua rồi."
Ông lão tên là Tần Thành, là thủ lĩnh của nhóm người này.
Còn người chung quanh lửa trại, cơ bản đều có quan hệ huyết thống.
Bọn họ mặc trang phục tác chiến không biết đổi lấy từ chỗ nào, có vài người còn có miếng vải vá ở khửu tay, đầu gối, ống quần, cái mông, cũng có chút không vừa người.
"Cha, cái giá của người mua, đáng để chúng ta mạo hiểm như vậy không?" Một người trẻ tuổi hỏi.
"Con cũng biết, đối phương định giá hai trăm ngàn, " Ông lão Tần Thành dùng bàn tay máy có chút loang lổ cuốn lá cây thuốc lá, lớp mạ trên ngón tay Nano đều bóc ra từng mảng: "Có số tiền này, có thể thay tứ chi máy tốt hơn cho con và Tiểu Ức, năng lượng ít nhất đủ để kéo dài trong một lần hành động."
"Cha, cái này không phải chúng ta cần gấp, cũng không cần thiết dùng mạng đi đổi, " Người trẻ tuổi nói.
"Ừm, " Ông lão lấy ra một khúc củi cháy hơn phân nửa từ trong đống lửa, đưa đến bên mép châm thuốc lá cuốn tay: "Đối phương còn đồng ý một ống thuốc gien, một thùng thuốc kháng sinh BVC. Em trai của con gần trưởng thành, nhà chúng ta dù sao cũng phải có một người không ỷ lại tứ chi máy mới được, cha muốn kiếm thuốc gien cho nó, cơ hội khó có được."
Lời nói vừa dứt, người trẻ tuổi kia ngạc nhiên nhìn về phía em trai bên cạnh mình, mân mê cái miệng không nói nữa.
Một người phụ nữ trung niên bên cạnh Tần Thành nói: "Tiểu Đồng, con cũng đừng cảm thấy cha con bất công, năm đó ổng cũng muốn tìm cho con một ống, nhưng bị người ta lừa."
Người trẻ tuổi Tần Đồng suy nghĩ một chút rồi nói: "Mẹ đừng suy nghĩ nhiều, con không có ý kia, con có tứ chi máy, em trai còn chưa có, nếu như có thuốc gien cho em nó cũng bình thường. Hơn nữa em trai có thuốc gien, cũng càng dễ tìm được vợ."
Khi đang nói chuyện, trong rừng cây ngoài khu dừng chân bỗng nhiên truyền đến âm thanh giẫm gãy nhánh cây khô.
Ông lão Tần Thành chợt trở mình ngã vào trong một đống lá rụng phía sau, trong khoảnh khắc, ông nhanh chóng móc ra một khẩu súng lục từ trong người, nhắm về hướng phát ra âm thanh.
Thân thủ mạnh mẽ như vậy, không giống như là người có tuổi một chút nào.
Còn những người khác, cũng cấp tốc rời khỏi lửa trại, đều tự tìm kiếm gốc cây che giấu thân hình.
"Xin chào, vô ý mạo phạm."
Ngoài nơi dừng chân, có âm thanh tới trước.
Trong rừng cây của đêm tối, hình bóng của hai người chậm rãi đi ra, hai người này đều mặc áo khoác jacket màu đen, một vị trung niên, một vị thiếu niên, sau lưng thiếu niên còn cõng ba lô leo núi rất to.
Hai người bọn họ cầm đều kéo cao khóa kéo cổ áo, cổ áo dựng đứng che khuất hơn phân nửa khuôn mặt.
Người trung niên mặc áo khoác giơ hai tay lên vừa cười vừa nói: "Đi qua đường, nhìn thấy nơi này có hai chiếc xe có thể cản gió, cho nên mượn chổ một chút."
Nói xong, người trung niên nhìn thoáng qua thiếu niên bên cạnh.
Nhìn thấy thiếu niên móc ra một bao thuốc lá từ trong túi, cách không ném tới bên cạnh lửa trại: "Không đồng ý cũng không sao, thuốc lá cho các người, chúng tôi rời đi."
Lại thấy ông lão Tần Thành nằm trên mặt đất chần chờ chốc lát, sau đó chậm rãi đứng lên, nòng súng còn như có như không chỉ vào hai người trước mặt: "Trong thành phố tới?"
"Ừm, thành phố số 10, " Người trung niên cười nói.
"Đi tới nơi nào?" Ông lão vẫn cảnh giác như trước.
"Còn chưa biết, chỉ là đi ra ngoài một chút, " Người trung niên tiếp tục trả lời.
Ông lão chỉ chỉ khu đất trống ngoài hai mươi mét: "Các người có thể cắm trại ở đó, thế nhưng không thể tới gần chúng tôi. Muốn mượn chổ một gói thuốc lá là không đủ, có thuốc không."
"Có, " thiếu niên mặc áo khoác đáp lại, nói xong liền đem một bình nhỏ màu trắng ném tới bên cạnh lửa trại, tựa hồ là đã sớm chuẩn bị.
Đây là tiền tệ cứng trên hoang dã.
Ném xong, hai người này liền đến bãi đất trống một bên.
Lửa trại bên này, một thiếu nữ nhìn thiếu niên mặc áo khoác, nói khẽ với Tần Đồng bên cạnh: "Anh, thiếu niên kia thật đẹp."
Tần Đồng liếc nhìn bóng lưng của thiếu niên: "Áo khoác đều che hơn nửa mặt, em cảm thấy hắn đẹp?"
Thiếu nữ nói: "Có vài người không cần nhìn cả khuôn mặt, cũng có thể đoán được là đẹp."
"Đừng nghĩ nhiều như vậy, " Tần Đồng đi tới thêm hai khúc củi vào đống lửa trại: "Em nhìn thấy áo khoác trên người của bọn họ không, hai cái áo này đều có thể đổi được hai món tứ chi máy trên người của anh, người như thế đến hoang dã gọi là du lịch, chúng ta ở trên hoang dã gọi là sinh tồn, căn bản là người của hai thế giới."
Thiếu nữ bĩu môi: "Em lại không nói cái gì."
"Anh lo lắng em bị con nhà giàu câu hồn, " Người trẻ tuổi thấm thía nói: "Những kẻ có tiền ở khu 3, không một ai là thứ tốt."
"Được rồi được rồi, đã biết, " Thiếu nữ không nhịn được nói.
Khi nói, ánh mắt của thiếu nữ nhìn về phía thiếu niên xa xa như cũ.
Hai thành phố có số thứ tự cách xa nhau, nhưng vị trí địa lý chỉ cách nhau hơn hai trăm km, đơn giản là, những thành phố này không xếp thứ tự theo mức độ quan trọng, mà là dựa vào trình tự thành lập trước sau.
Nếu như đem liên bang so sánh một vòng tròn, như vậy thành phố số 18 cùng với thành phố số 10 tạo thành một vòng thành phố, giống như là tâm của vòng tròn.
Đương nhiên, cái ví dụ này cũng không chính xác, liên bang cũng không phải quy tắc vòng tròn.
Khánh Trần từng tìm Lý Thúc Đồng hỏi về bản đồ của liên bang, có thể nói bản đồ của thế giới Bên Ngoài cùng với thế giới Bên Trong không sai biệt nhiều, chỉ có khu đất vùng duyên hải có khác biệt rất lớn.
Nếu như hai thế giới này, thật sự là thế giới song song.
Như vậy lớp vỏ trái đất của thế giới Bên Trong nhất định trải qua vận động kịch liệt, mới biến thành hình dáng bây giờ.
Thành phố số 18 tương ứng với Lạc Thành, thành phố số 10 tương ứng với Trịnh Thành, mặc kệ tại thế giới Bên Trong hay là thế giới Bên Ngoài, chúng nó vẫn đều là ở Trung Nguyên.
Không có bến cảng chiến lược quan trọng ở vùng duyên hải, ví dụ như thành phố số 7 tương ứng với Hải thành, liền không phồn vinh như Hải thành của thế giới Bên Ngoài.
Ở trong liên bang, thành phố phồn vinh nhất chính là thành phố số 18 cùng với thành phố số 10.
Thành phố số 18 là trung tâm kinh tế, thành phố số 10 là trung tâm chính trị.
Một tây, một đông, được xưng là chùm sao Song Tử của liên bang.
Đoạn thẳng kết nối giữa chúng nó, như là trực tiếp đi xuyên nam và bắc của liên bang.
Đếm ngược 96:00:00.
Lại là nửa đêm.
Ở một nơi cách thành phố số 18 hơn một trăm km về phía nam, đang có hơn mười người vây quanh sưởi ấm bên cạnh lửa trại, trong ánh lửa chập chờn, tám nam bốn nữ đang có nói có cười.
Trên lửa trại có nhánh cây bắt chéo nhau, trên nhánh cây là một chiếc nồi sắt, bên trong là nước sôi sùng sục bốc lên từng đợt hơi nước.
Có người móc ra một miếng thịt khô từ trong túi, lại dùng dao nhỏ cắt vài miếng ném vào trong nồi.
Đây là một nơi dừng chân lâm thời.
Ở khu đất trống gần nơi dừng chân, còn dựng chín chiếc lều vải màu xanh lá.
Gió đêm rất lớn, có hai chiếc xe bán tải cũ nát đang cản ở đầu gió, che gió lạnh hung mãnh cho nơi dừng chân lâm thời này.
Trong xe bán tải hình như có hàng hóa được phủ vải bạt, nhìn không thấy bên trong rốt cuộc là thứ gì.
Bên cạnh lửa trại chất đầy đá thông khí, mặc dù là như vậy, ngọn lửa màu đỏ vẫn chập chờn ngã trái ngã phải.
"Đồ vật người mua muốn lần này không dễ tìm lắm, chúng ta đã tìm kiếm nơi này gần một tháng, cũng không gặp được một con, " Một ông lão có tuổi bên cạnh lửa trại nói: "Nếu không, chúng ta liền đi biên giới của "Chổ ấy" tìm cơ hội, cũng không nhất định phải đi vào, biên giới cũng không nguy hiểm, vài năm trước tôi đã đi qua rồi."
Ông lão tên là Tần Thành, là thủ lĩnh của nhóm người này.
Còn người chung quanh lửa trại, cơ bản đều có quan hệ huyết thống.
Bọn họ mặc trang phục tác chiến không biết đổi lấy từ chỗ nào, có vài người còn có miếng vải vá ở khửu tay, đầu gối, ống quần, cái mông, cũng có chút không vừa người.
"Cha, cái giá của người mua, đáng để chúng ta mạo hiểm như vậy không?" Một người trẻ tuổi hỏi.
"Con cũng biết, đối phương định giá hai trăm ngàn, " Ông lão Tần Thành dùng bàn tay máy có chút loang lổ cuốn lá cây thuốc lá, lớp mạ trên ngón tay Nano đều bóc ra từng mảng: "Có số tiền này, có thể thay tứ chi máy tốt hơn cho con và Tiểu Ức, năng lượng ít nhất đủ để kéo dài trong một lần hành động."
"Cha, cái này không phải chúng ta cần gấp, cũng không cần thiết dùng mạng đi đổi, " Người trẻ tuổi nói.
"Ừm, " Ông lão lấy ra một khúc củi cháy hơn phân nửa từ trong đống lửa, đưa đến bên mép châm thuốc lá cuốn tay: "Đối phương còn đồng ý một ống thuốc gien, một thùng thuốc kháng sinh BVC. Em trai của con gần trưởng thành, nhà chúng ta dù sao cũng phải có một người không ỷ lại tứ chi máy mới được, cha muốn kiếm thuốc gien cho nó, cơ hội khó có được."
Lời nói vừa dứt, người trẻ tuổi kia ngạc nhiên nhìn về phía em trai bên cạnh mình, mân mê cái miệng không nói nữa.
Một người phụ nữ trung niên bên cạnh Tần Thành nói: "Tiểu Đồng, con cũng đừng cảm thấy cha con bất công, năm đó ổng cũng muốn tìm cho con một ống, nhưng bị người ta lừa."
Người trẻ tuổi Tần Đồng suy nghĩ một chút rồi nói: "Mẹ đừng suy nghĩ nhiều, con không có ý kia, con có tứ chi máy, em trai còn chưa có, nếu như có thuốc gien cho em nó cũng bình thường. Hơn nữa em trai có thuốc gien, cũng càng dễ tìm được vợ."
Khi đang nói chuyện, trong rừng cây ngoài khu dừng chân bỗng nhiên truyền đến âm thanh giẫm gãy nhánh cây khô.
Ông lão Tần Thành chợt trở mình ngã vào trong một đống lá rụng phía sau, trong khoảnh khắc, ông nhanh chóng móc ra một khẩu súng lục từ trong người, nhắm về hướng phát ra âm thanh.
Thân thủ mạnh mẽ như vậy, không giống như là người có tuổi một chút nào.
Còn những người khác, cũng cấp tốc rời khỏi lửa trại, đều tự tìm kiếm gốc cây che giấu thân hình.
"Xin chào, vô ý mạo phạm."
Ngoài nơi dừng chân, có âm thanh tới trước.
Trong rừng cây của đêm tối, hình bóng của hai người chậm rãi đi ra, hai người này đều mặc áo khoác jacket màu đen, một vị trung niên, một vị thiếu niên, sau lưng thiếu niên còn cõng ba lô leo núi rất to.
Hai người bọn họ cầm đều kéo cao khóa kéo cổ áo, cổ áo dựng đứng che khuất hơn phân nửa khuôn mặt.
Người trung niên mặc áo khoác giơ hai tay lên vừa cười vừa nói: "Đi qua đường, nhìn thấy nơi này có hai chiếc xe có thể cản gió, cho nên mượn chổ một chút."
Nói xong, người trung niên nhìn thoáng qua thiếu niên bên cạnh.
Nhìn thấy thiếu niên móc ra một bao thuốc lá từ trong túi, cách không ném tới bên cạnh lửa trại: "Không đồng ý cũng không sao, thuốc lá cho các người, chúng tôi rời đi."
Lại thấy ông lão Tần Thành nằm trên mặt đất chần chờ chốc lát, sau đó chậm rãi đứng lên, nòng súng còn như có như không chỉ vào hai người trước mặt: "Trong thành phố tới?"
"Ừm, thành phố số 10, " Người trung niên cười nói.
"Đi tới nơi nào?" Ông lão vẫn cảnh giác như trước.
"Còn chưa biết, chỉ là đi ra ngoài một chút, " Người trung niên tiếp tục trả lời.
Ông lão chỉ chỉ khu đất trống ngoài hai mươi mét: "Các người có thể cắm trại ở đó, thế nhưng không thể tới gần chúng tôi. Muốn mượn chổ một gói thuốc lá là không đủ, có thuốc không."
"Có, " thiếu niên mặc áo khoác đáp lại, nói xong liền đem một bình nhỏ màu trắng ném tới bên cạnh lửa trại, tựa hồ là đã sớm chuẩn bị.
Đây là tiền tệ cứng trên hoang dã.
Ném xong, hai người này liền đến bãi đất trống một bên.
Lửa trại bên này, một thiếu nữ nhìn thiếu niên mặc áo khoác, nói khẽ với Tần Đồng bên cạnh: "Anh, thiếu niên kia thật đẹp."
Tần Đồng liếc nhìn bóng lưng của thiếu niên: "Áo khoác đều che hơn nửa mặt, em cảm thấy hắn đẹp?"
Thiếu nữ nói: "Có vài người không cần nhìn cả khuôn mặt, cũng có thể đoán được là đẹp."
"Đừng nghĩ nhiều như vậy, " Tần Đồng đi tới thêm hai khúc củi vào đống lửa trại: "Em nhìn thấy áo khoác trên người của bọn họ không, hai cái áo này đều có thể đổi được hai món tứ chi máy trên người của anh, người như thế đến hoang dã gọi là du lịch, chúng ta ở trên hoang dã gọi là sinh tồn, căn bản là người của hai thế giới."
Thiếu nữ bĩu môi: "Em lại không nói cái gì."
"Anh lo lắng em bị con nhà giàu câu hồn, " Người trẻ tuổi thấm thía nói: "Những kẻ có tiền ở khu 3, không một ai là thứ tốt."
"Được rồi được rồi, đã biết, " Thiếu nữ không nhịn được nói.
Khi nói, ánh mắt của thiếu nữ nhìn về phía thiếu niên xa xa như cũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.