Chương 91: (Giải Đáp Nghi Vấn)
Hoán Diệp Như Mộng
18/05/2017
CHƯƠNG 91 GIẢI HOẶC.(GIẢI ĐÁP NGHI VẤN)
Sau khi nói lời tạm biệt với Tiêu Dật, hai anh em Kiều Nhã Lạc và Kiều Nhã Hân lên xe trở về nhà.
Kiều Nhã Lạc đang nhìn chăm chú cảnh vật bên ngoài cửa sổ, Kiều Nhã Hân bũi môi nói : “Anh, em sẽ không nhường cho anh đâu”.
Kiều Nhã Lạc quay đầu lại : “Tiểu Hân, em đang nói cái gì vậy ?”.
“Tiêu, Lăng Tiêu”.Trong mắt Kiễu Nhã Lạc lóe lên một tia sáng, “Anh thích Lăng Tiêu phải không.Nhưng mà cho dù là anh trai của em, em cũng không nhường đâu”.
Kiều Nhã Lạc nở một nụ cười mê người : “Vậy thì, em gái thân mến, chúng ta là tình địch của nhau rồi”.
Lăng Tiêu,hắn tuyệt đối không thể buông tay cậu ấy được, từ khi nhìn thấy được cái bộ dáng tưới hoa dưới ánh nắng ban mai ấy, hắn đã biết là mình không có khả năng buông tay rồi.
Chờ đến khi hai anh em nhà họ Kiều rời khỏi,Tiêu Dật mới trở lại phòng, mở máy tính lên.
“A Phong”.
“Hi (tiếng anh nhá :D), Linh”.
Khuôn mặt dịu dàng của Mộc Tuyết Dương xuất hiện ở trên màn hình.
Để duy trì liên lạc giữa hai người, Tiêu Dật đã sử dụng trí thông minh được ông trời ưu ái, sử dụng mạng lưới internet hiện tại để xây dựng lên một mạng internet mới, một mạng internet chỉ dành riêng cho nó và Mộc Tuyết Dương.Như vậy Ti gia sẽ không có cách nào để lần theo dấu vết của Tiêu Dật.
“Chân của cậu gần đây còn đau không ?”.
Trước đây vài ngày lúc liên lạc cùng Mộc Tuyết Dương, có thấy nhắc tới chuyện đau chân.
Năm năm này, Tieu Dật luôn vì đôi chân của Mộc Tuyết Dương mà bận rộn, mà Mộc Tuyết Dương cũng nỗ lực hết sức để phối hợp.Gần một năm trước, Mộc Tuyết Dương đã có thể đi ra khỏi xe lăn, tuy đi được đoạn đường ngắn, nhưng mà loanh quanh ở trong nhà thì hắn có thể đi được.
“Đã tốt lên rồi, thuốc của cậu đưa cho mình đợt trước rất có hiệu quả”.
Mộc Tuyết Dương còn nói thêm : “Gần đây Ngô trưởng lão cũng im lặng rồi”.
“Sao vậy ? Ông ấy không còn phản đối kịch liệt nữa sao ?”.
Ba năm trước, khi Tiêu Dật biết Mộc Tuyết Dương và Mộc Tuyết Thần có tình cảm với nhau, nó cũng chẳng thấy có cái gì là điều cấm kỵ , cảm thấy rằng chỉ cần hai người yêu nhau là được rồi.Hơn nữa , lúc trước khi thấy bọn họ thương yêu lẫn nhau, từ trong đáy lòng của Tiêu Dật cũng cảm thấy vui thay cho Mộc Tuyết Dương.
Mà chuyện tình mờ ám của hai anh em cuối cùng cũng bị Ngô trưởng lão phát hiện ngay khi cận kề ngày kết hôn.Ngay sau đó, vì đã có tuổi nên Ngô trưởng lão không chịu nổi kích động,trợn ngược mắt rồi lăn ra ngất xủi.
Sau khi ông ấy tỉnh lại, thì giở đủ mọi thủ đoạn, nhưng không có cách nào có thể ngăn cản tình yêu của hai người.Thậm chí Mộc Tuyết Dương còn rõng rạc tuyên bố không thèm làm chủ nhân của Mộc gia nữa, hai người cùng nhau bỏ trốn là được chứ gì.
Có thể là người già không có đủ kiên nhẫn và nghị lực như thanh niên, sau vài năm tranh chấp, Ngô trưởng lão cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp, chỉ cần Mộc Tuyết Dương sẵn lòng lưu lại hậu duệ, chuyện tình cảm của hắn và Mộc Tuyết Thần không để cho người ngoài biết, ông ấy có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
“Đó là do mình muốn cùng với Thần bỏ trốn, ông ấy không tìm đâu ra một vị chủ nhân cho Mộc gia, tự nhiên sẽ lo sốt vó lên thôi”.Mộc Tuyết Dương đắc ý nghênh mặt lên.
Lập tức sắc mặt của hắn thay đổi,nghiêm túc lên : “Linh, hắn ta vẫn còn đang tìm cậu, đã năm năm rồi”.
Mắt Tiêu Dật chợt lóe lên, sau đó lập tức tĩnh lặng lại, nói một câu : “Vậy hả”.
Thấy Tiêu Dật không muốn nói về chuyện đó, Mộc Tuyết Dương cũng nhanh ý mà đổi sang chủ đề khác.
“Đúng rồi, sao mình mới vài ngày không gặp cậu mà cậu đã biến thành đẹp như vậy ? Hơn nữa càng ngày càng cảm thấy giống với bộ dáng của Linh”.
“Thật không?”.Tiêu Dật sờ sờ mặt mình : “Có thể là do tác dụng thuốc của cậu”.
“Có lẽ là vậy, nhưng mà thật thần kì nha,”.Mộc Tuyết Dương cẩn thận đánh giá bộ dáng Tiêu Dật một lần nữa : “Cậu nhớ là ăn nhiều đồ ăn bổ dưỡng thêm một chút, muốn phục hồi hình dạng ban đầu thì cơ thể cậu sẽ đòi hỏi rất nhiều dưỡng chất”.
Đến đoạn này đã giải thích được nguồn gốc vì sao vẻ ngoài của Tiêu Dật lại biến đổi rồi.
Tiêu Dật và Mộc Tuyết Dương từ sau khi gặp lại được nhau , mưu tính sâu xa , đã sớm thông qua Mộc Tuyết Dương lấy một loại thuốc tổ truyền của Mộc gia , có thể từng bước từng bước thay đổi hình dạng của con người.
Loại thuốc này cần phải dùng hàng ngày, như vậy khuôn mặt mới có thể tự nhiên thay đổi giống như con người từ từ lớn lên mà thay đổi hình dáng, như vậy sẽ không làm cho người ta nghi ngờ.
Hơn nữa , loại thuốc này đặc biệt ở chỗ, một khi Tiêu Dật không dùng thuốc nữa, chỉ cần dùng lượng thuốc gấp đôi lượng thuốc đã dùng trước đó thì có thể hồi phục lại hình dáng trưởng thành lúc ban đầu.
Nhưng chỉ có điều trường hợp của Tiêu Dật là ngoại lệ, nó ngày càng trở nên xinh đẹp, nhưng mà gần như là muốn thoát khỏi hình dáng lúc còn bé, hướng sang hình dáng của Linh ở kiếp trước mà phát triển.
Hình dáng của Linh của kiếp trước, tin là mọi người đều biết hết cả rồi, như vậy, Tiêu Dật của hiện tại hay gọi là Lăng Tiêu, nếu như cứ tiếp tục khuôn mặt vô song như vậy thì hiệu quả đương nhiên là có thể tưởng tượng được rồi.
Nếu nói về nụ cười khuynh thành kia, chẳng phải là sẽ không thể dấu được rồi hay sao ?Cũng bởi vì lo lắng người của Ti gia sẽ theo đặc điểm này mà tìm, lúc Tiêu Dật rời khỏi Lưu Kim, trừ những lúc ở trước mặt Tiêu Chinh và hai người Mộc Tuyết Dương và Mộc Tuyết Thần có thỉnh thoảng cười, còn lại là đều duy trì khuôn mặt lành lạnh.
Tiêu Dật không cười ở trong mắt của người ngoài trở thành tinh linh siêu phàm thoát tục, khiến cho người người say mê, về điểm này, đám người Tiêu Dật ai cũng không nghĩ tới.
Tiêu Dật có dự đoán trước trường hợp xấu có thể xảy ra, cũng là vì hỗ trợ cho việc chạy trốn.
Có còn nhớ lúc trước khi ‘Khí’ quân Dã Triều dùng chiếc máy ảnh có thể đoán trước được hình dáng tương lai chụp Tiêu Dật không ?
Khi đó Dã Triều nhìn thấy Tiêu Dật sau mười năm chỉ là một người có nhan sắc thanh tú bình thường so với Tiêu Dật đáng yêu hoạt bát ở trước mặt thì khác quá nhiều, cứ tưởng rằng máy của mình có vấn đề.
Nhưng mà,trong lúc ông ấy vô ý để lại tấm ảnh kia thì máy ảnh cũng đã lưu số liệu của khuôn mặt Tiêu Dật.
Sau này khi Ti gia phái người ra ngoài tìm kiếm Tiêu Dật , thứ dựa vào tìm chính là chiếc máy ảnh kia, đem hình dáng Tiêu Dật lớn lên theo từng năm in ra , dùng để tham khảo.
Nhưng bọn họ đâu có ngờ rằng là Tiêu Dật không có dựa vào cái phương hướng kia mà lớn lên, cho nên, việc không tìm thấy Tiêu Dật thì đây cũng là một nhân tố lớn.
“Tiểu Dật”.
Trên màn hình bỗng nhiên xuất hiện khuôn mặt của Mộc Tuyết Thần.
“Anh Thần”.
“Nhìn em có vẻ hơi gầy đấy, không nên theo Dương học kén ăn nha”.
Mộc Tuyết Thần cười, trong mấy năm này, hắn đã sớm đối xử với Tiêu Dật như là em trai của mình rồi.
“Vâng, em biết rồi”.Tiêu Dật ngoan ngoãn gật đầu.
“Em đâu có kén ăn đâu chứ !”.
Mộc Tuyết Dương ở bên cạnh chột dạ mà phản bác , chẳng lẽ hôm qua lén vứt cà rốt đi bị phát hiện rồi sao ?
Như cười mà không cười nhìn Mộc Tuyết Dương một cái, Mộc Tuyết Thần hỏi : “”Chuyện kia, em đã nói với Tiểu Dật chưa ?”.
“Chuyện muốn nói với em ?”.
“À, là chuyện đó,”.Mộc Tuyết Dương lúc này mới nhớ ra : “Ti Lưu Cẩn hình như muốn tới chỗ của cậu đấy”.
“Cẩn ? Vì sao ?”.Tiêu Dật khó hiểu hỏi.
“Haizzzz,cậu có biết là từ sau khi cậu trốn nhà đi, thì tình cảm của ba nhóc tiểu quỷ kia và Ti Tu Dạ cũng không thân nữa rồi, hiện tại Ti Lưu Cẩn cũng đã mười tám tuổi, huấn luyện kết thúc, nó lại không muốn ở chỗ có Ti Tu Dạ, cho nên đã nói là muốn đến đại học Vân Khai…..”.
“Tiểu Dật, em đang nghĩ gì vậy ?”.
Tiêu Dật lắc lắc đầu : “Không có gì, chỉ là rất trùng hợp a”.
“Nói thật, Ti Tu Dạ thì không nói làm gì, nhưng mà, mấy đứa nhóc kia thực sự rất đáng thương.Linh, cậu bây giờ đã không cần phải trốn tránh người kia nữa rồi, liên lạc với bọn Ti Lưu Cẩn một chút cũng không sao ”.Mộc Tuyết Dương nói.
“Mình biết rồi”.Tiêu Dật mập mờ trả lời.
……..
Ti gia.
“Tiểu Cẩn, em thực sự quyết định rồi sao ?”.
Ti Lưu Du mười chín tuổi đã xinh đẹp đến động lòng người, hoàn toàn như là búp bê barbie phiên bản con người : “Vâng, hồi trước Dật có nói với em là cậu ấy rất muốn đi thăm quan khắp nơi ở bên ngoài, có lẽ em đi lần này, biết đâu lại có thể biết được tin tức của cậu ấy”.
Vừa sửa soạn hành lý, Ti Lưu Cẩn mười tám tuổi ngoại hình anh tuấn– cũng đã cao như Ti Lưu Giác – vừa nói.
“Dật Dật, cậu ấy,”.Vừa nhắc đến Tiêu Dật, trên khuôn mặt làm say mê biết bao nhiêu thiếu nữ kia của Ti Lưu Cẩn lại lộ ra một tia buồn bã : “Làm đủ mọi cách cũng không có tin tức.Không biết cậu ấy sống có tốt không ?”.
“Tóm lại là em sẽ không bao giờ bỏ cuộc”.Ti Lưu Cẩn quyết tâm nói.
“Đúng vậy, cho dù Dật Dật có rất thông minh , nhưng mà với sức của ba chị em chúng ta,dù sao cũng có thể đấu trí được cùng với em ấy”.
Ti Lưu Du gật đầu tán thành, người kia là Ti Lưu Dật, là em trai của bọn họ, bọn họ nhất định sẽ tìm được em ấy.
…………..
“Anh Họ, Tiểu Cần đã mười tám tuổi rồi”. Ti Tu Khải đứng ở trước bàn làm việc nói.
Ti Tu Dạ cũng không ngẩng đầu lên.
“Tiểu Dật Nhi, nó ”.Ti Tu Khải tạm dừng một chút : “cũng đã mười tám tuổi rồi, đã đến tuổi có thể rời khỏi núi Diêm Mỉnh rồi. Bây giờ vẫn chưa tìm được nó, những lời đồn ở bên ngoài cũng đang nhiều dần lên rồi”.
Người Ti Tu Dạ có hơi khẽ động, lạnh lùng nói : “Nói nó đột nhiên ngã bệnh, cần phải tĩnh dưỡng một thời gian dài”.
“Nhưng mà cái thời gian dài này rốt cuộc là bao lâu ? Sẽ ra sao nếu không phải là ………”.Ti Tu Khải còn chưa rứt lời, thì đã bị đôi mắt màu tím lạnh lùng sắc nhọn giống như dao nhìn chằm chằm vào mình.
Cho đến khi Ti Tu Khải đi khỏi, Ti Tu Dạ từ trong ngăn kéo lấy ra một bức hình.
Trong bức ảnh là một thiếu niên thanh tú, đang mở to cặp mắt màu tím tò mò nhìn mình.
“Dật Nhi……”.
Nhìn bức ảnh thật lâu, trong đôi mắt màu tím lam của Ti Tu Dạ là hình bóng nhớ mong sâu đậm mà bản thân hắn đã lâu không được gặp.
END C91 Đăng bởi: admin
Sau khi nói lời tạm biệt với Tiêu Dật, hai anh em Kiều Nhã Lạc và Kiều Nhã Hân lên xe trở về nhà.
Kiều Nhã Lạc đang nhìn chăm chú cảnh vật bên ngoài cửa sổ, Kiều Nhã Hân bũi môi nói : “Anh, em sẽ không nhường cho anh đâu”.
Kiều Nhã Lạc quay đầu lại : “Tiểu Hân, em đang nói cái gì vậy ?”.
“Tiêu, Lăng Tiêu”.Trong mắt Kiễu Nhã Lạc lóe lên một tia sáng, “Anh thích Lăng Tiêu phải không.Nhưng mà cho dù là anh trai của em, em cũng không nhường đâu”.
Kiều Nhã Lạc nở một nụ cười mê người : “Vậy thì, em gái thân mến, chúng ta là tình địch của nhau rồi”.
Lăng Tiêu,hắn tuyệt đối không thể buông tay cậu ấy được, từ khi nhìn thấy được cái bộ dáng tưới hoa dưới ánh nắng ban mai ấy, hắn đã biết là mình không có khả năng buông tay rồi.
Chờ đến khi hai anh em nhà họ Kiều rời khỏi,Tiêu Dật mới trở lại phòng, mở máy tính lên.
“A Phong”.
“Hi (tiếng anh nhá :D), Linh”.
Khuôn mặt dịu dàng của Mộc Tuyết Dương xuất hiện ở trên màn hình.
Để duy trì liên lạc giữa hai người, Tiêu Dật đã sử dụng trí thông minh được ông trời ưu ái, sử dụng mạng lưới internet hiện tại để xây dựng lên một mạng internet mới, một mạng internet chỉ dành riêng cho nó và Mộc Tuyết Dương.Như vậy Ti gia sẽ không có cách nào để lần theo dấu vết của Tiêu Dật.
“Chân của cậu gần đây còn đau không ?”.
Trước đây vài ngày lúc liên lạc cùng Mộc Tuyết Dương, có thấy nhắc tới chuyện đau chân.
Năm năm này, Tieu Dật luôn vì đôi chân của Mộc Tuyết Dương mà bận rộn, mà Mộc Tuyết Dương cũng nỗ lực hết sức để phối hợp.Gần một năm trước, Mộc Tuyết Dương đã có thể đi ra khỏi xe lăn, tuy đi được đoạn đường ngắn, nhưng mà loanh quanh ở trong nhà thì hắn có thể đi được.
“Đã tốt lên rồi, thuốc của cậu đưa cho mình đợt trước rất có hiệu quả”.
Mộc Tuyết Dương còn nói thêm : “Gần đây Ngô trưởng lão cũng im lặng rồi”.
“Sao vậy ? Ông ấy không còn phản đối kịch liệt nữa sao ?”.
Ba năm trước, khi Tiêu Dật biết Mộc Tuyết Dương và Mộc Tuyết Thần có tình cảm với nhau, nó cũng chẳng thấy có cái gì là điều cấm kỵ , cảm thấy rằng chỉ cần hai người yêu nhau là được rồi.Hơn nữa , lúc trước khi thấy bọn họ thương yêu lẫn nhau, từ trong đáy lòng của Tiêu Dật cũng cảm thấy vui thay cho Mộc Tuyết Dương.
Mà chuyện tình mờ ám của hai anh em cuối cùng cũng bị Ngô trưởng lão phát hiện ngay khi cận kề ngày kết hôn.Ngay sau đó, vì đã có tuổi nên Ngô trưởng lão không chịu nổi kích động,trợn ngược mắt rồi lăn ra ngất xủi.
Sau khi ông ấy tỉnh lại, thì giở đủ mọi thủ đoạn, nhưng không có cách nào có thể ngăn cản tình yêu của hai người.Thậm chí Mộc Tuyết Dương còn rõng rạc tuyên bố không thèm làm chủ nhân của Mộc gia nữa, hai người cùng nhau bỏ trốn là được chứ gì.
Có thể là người già không có đủ kiên nhẫn và nghị lực như thanh niên, sau vài năm tranh chấp, Ngô trưởng lão cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp, chỉ cần Mộc Tuyết Dương sẵn lòng lưu lại hậu duệ, chuyện tình cảm của hắn và Mộc Tuyết Thần không để cho người ngoài biết, ông ấy có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
“Đó là do mình muốn cùng với Thần bỏ trốn, ông ấy không tìm đâu ra một vị chủ nhân cho Mộc gia, tự nhiên sẽ lo sốt vó lên thôi”.Mộc Tuyết Dương đắc ý nghênh mặt lên.
Lập tức sắc mặt của hắn thay đổi,nghiêm túc lên : “Linh, hắn ta vẫn còn đang tìm cậu, đã năm năm rồi”.
Mắt Tiêu Dật chợt lóe lên, sau đó lập tức tĩnh lặng lại, nói một câu : “Vậy hả”.
Thấy Tiêu Dật không muốn nói về chuyện đó, Mộc Tuyết Dương cũng nhanh ý mà đổi sang chủ đề khác.
“Đúng rồi, sao mình mới vài ngày không gặp cậu mà cậu đã biến thành đẹp như vậy ? Hơn nữa càng ngày càng cảm thấy giống với bộ dáng của Linh”.
“Thật không?”.Tiêu Dật sờ sờ mặt mình : “Có thể là do tác dụng thuốc của cậu”.
“Có lẽ là vậy, nhưng mà thật thần kì nha,”.Mộc Tuyết Dương cẩn thận đánh giá bộ dáng Tiêu Dật một lần nữa : “Cậu nhớ là ăn nhiều đồ ăn bổ dưỡng thêm một chút, muốn phục hồi hình dạng ban đầu thì cơ thể cậu sẽ đòi hỏi rất nhiều dưỡng chất”.
Đến đoạn này đã giải thích được nguồn gốc vì sao vẻ ngoài của Tiêu Dật lại biến đổi rồi.
Tiêu Dật và Mộc Tuyết Dương từ sau khi gặp lại được nhau , mưu tính sâu xa , đã sớm thông qua Mộc Tuyết Dương lấy một loại thuốc tổ truyền của Mộc gia , có thể từng bước từng bước thay đổi hình dạng của con người.
Loại thuốc này cần phải dùng hàng ngày, như vậy khuôn mặt mới có thể tự nhiên thay đổi giống như con người từ từ lớn lên mà thay đổi hình dáng, như vậy sẽ không làm cho người ta nghi ngờ.
Hơn nữa , loại thuốc này đặc biệt ở chỗ, một khi Tiêu Dật không dùng thuốc nữa, chỉ cần dùng lượng thuốc gấp đôi lượng thuốc đã dùng trước đó thì có thể hồi phục lại hình dáng trưởng thành lúc ban đầu.
Nhưng chỉ có điều trường hợp của Tiêu Dật là ngoại lệ, nó ngày càng trở nên xinh đẹp, nhưng mà gần như là muốn thoát khỏi hình dáng lúc còn bé, hướng sang hình dáng của Linh ở kiếp trước mà phát triển.
Hình dáng của Linh của kiếp trước, tin là mọi người đều biết hết cả rồi, như vậy, Tiêu Dật của hiện tại hay gọi là Lăng Tiêu, nếu như cứ tiếp tục khuôn mặt vô song như vậy thì hiệu quả đương nhiên là có thể tưởng tượng được rồi.
Nếu nói về nụ cười khuynh thành kia, chẳng phải là sẽ không thể dấu được rồi hay sao ?Cũng bởi vì lo lắng người của Ti gia sẽ theo đặc điểm này mà tìm, lúc Tiêu Dật rời khỏi Lưu Kim, trừ những lúc ở trước mặt Tiêu Chinh và hai người Mộc Tuyết Dương và Mộc Tuyết Thần có thỉnh thoảng cười, còn lại là đều duy trì khuôn mặt lành lạnh.
Tiêu Dật không cười ở trong mắt của người ngoài trở thành tinh linh siêu phàm thoát tục, khiến cho người người say mê, về điểm này, đám người Tiêu Dật ai cũng không nghĩ tới.
Tiêu Dật có dự đoán trước trường hợp xấu có thể xảy ra, cũng là vì hỗ trợ cho việc chạy trốn.
Có còn nhớ lúc trước khi ‘Khí’ quân Dã Triều dùng chiếc máy ảnh có thể đoán trước được hình dáng tương lai chụp Tiêu Dật không ?
Khi đó Dã Triều nhìn thấy Tiêu Dật sau mười năm chỉ là một người có nhan sắc thanh tú bình thường so với Tiêu Dật đáng yêu hoạt bát ở trước mặt thì khác quá nhiều, cứ tưởng rằng máy của mình có vấn đề.
Nhưng mà,trong lúc ông ấy vô ý để lại tấm ảnh kia thì máy ảnh cũng đã lưu số liệu của khuôn mặt Tiêu Dật.
Sau này khi Ti gia phái người ra ngoài tìm kiếm Tiêu Dật , thứ dựa vào tìm chính là chiếc máy ảnh kia, đem hình dáng Tiêu Dật lớn lên theo từng năm in ra , dùng để tham khảo.
Nhưng bọn họ đâu có ngờ rằng là Tiêu Dật không có dựa vào cái phương hướng kia mà lớn lên, cho nên, việc không tìm thấy Tiêu Dật thì đây cũng là một nhân tố lớn.
“Tiểu Dật”.
Trên màn hình bỗng nhiên xuất hiện khuôn mặt của Mộc Tuyết Thần.
“Anh Thần”.
“Nhìn em có vẻ hơi gầy đấy, không nên theo Dương học kén ăn nha”.
Mộc Tuyết Thần cười, trong mấy năm này, hắn đã sớm đối xử với Tiêu Dật như là em trai của mình rồi.
“Vâng, em biết rồi”.Tiêu Dật ngoan ngoãn gật đầu.
“Em đâu có kén ăn đâu chứ !”.
Mộc Tuyết Dương ở bên cạnh chột dạ mà phản bác , chẳng lẽ hôm qua lén vứt cà rốt đi bị phát hiện rồi sao ?
Như cười mà không cười nhìn Mộc Tuyết Dương một cái, Mộc Tuyết Thần hỏi : “”Chuyện kia, em đã nói với Tiểu Dật chưa ?”.
“Chuyện muốn nói với em ?”.
“À, là chuyện đó,”.Mộc Tuyết Dương lúc này mới nhớ ra : “Ti Lưu Cẩn hình như muốn tới chỗ của cậu đấy”.
“Cẩn ? Vì sao ?”.Tiêu Dật khó hiểu hỏi.
“Haizzzz,cậu có biết là từ sau khi cậu trốn nhà đi, thì tình cảm của ba nhóc tiểu quỷ kia và Ti Tu Dạ cũng không thân nữa rồi, hiện tại Ti Lưu Cẩn cũng đã mười tám tuổi, huấn luyện kết thúc, nó lại không muốn ở chỗ có Ti Tu Dạ, cho nên đã nói là muốn đến đại học Vân Khai…..”.
“Tiểu Dật, em đang nghĩ gì vậy ?”.
Tiêu Dật lắc lắc đầu : “Không có gì, chỉ là rất trùng hợp a”.
“Nói thật, Ti Tu Dạ thì không nói làm gì, nhưng mà, mấy đứa nhóc kia thực sự rất đáng thương.Linh, cậu bây giờ đã không cần phải trốn tránh người kia nữa rồi, liên lạc với bọn Ti Lưu Cẩn một chút cũng không sao ”.Mộc Tuyết Dương nói.
“Mình biết rồi”.Tiêu Dật mập mờ trả lời.
……..
Ti gia.
“Tiểu Cẩn, em thực sự quyết định rồi sao ?”.
Ti Lưu Du mười chín tuổi đã xinh đẹp đến động lòng người, hoàn toàn như là búp bê barbie phiên bản con người : “Vâng, hồi trước Dật có nói với em là cậu ấy rất muốn đi thăm quan khắp nơi ở bên ngoài, có lẽ em đi lần này, biết đâu lại có thể biết được tin tức của cậu ấy”.
Vừa sửa soạn hành lý, Ti Lưu Cẩn mười tám tuổi ngoại hình anh tuấn– cũng đã cao như Ti Lưu Giác – vừa nói.
“Dật Dật, cậu ấy,”.Vừa nhắc đến Tiêu Dật, trên khuôn mặt làm say mê biết bao nhiêu thiếu nữ kia của Ti Lưu Cẩn lại lộ ra một tia buồn bã : “Làm đủ mọi cách cũng không có tin tức.Không biết cậu ấy sống có tốt không ?”.
“Tóm lại là em sẽ không bao giờ bỏ cuộc”.Ti Lưu Cẩn quyết tâm nói.
“Đúng vậy, cho dù Dật Dật có rất thông minh , nhưng mà với sức của ba chị em chúng ta,dù sao cũng có thể đấu trí được cùng với em ấy”.
Ti Lưu Du gật đầu tán thành, người kia là Ti Lưu Dật, là em trai của bọn họ, bọn họ nhất định sẽ tìm được em ấy.
…………..
“Anh Họ, Tiểu Cần đã mười tám tuổi rồi”. Ti Tu Khải đứng ở trước bàn làm việc nói.
Ti Tu Dạ cũng không ngẩng đầu lên.
“Tiểu Dật Nhi, nó ”.Ti Tu Khải tạm dừng một chút : “cũng đã mười tám tuổi rồi, đã đến tuổi có thể rời khỏi núi Diêm Mỉnh rồi. Bây giờ vẫn chưa tìm được nó, những lời đồn ở bên ngoài cũng đang nhiều dần lên rồi”.
Người Ti Tu Dạ có hơi khẽ động, lạnh lùng nói : “Nói nó đột nhiên ngã bệnh, cần phải tĩnh dưỡng một thời gian dài”.
“Nhưng mà cái thời gian dài này rốt cuộc là bao lâu ? Sẽ ra sao nếu không phải là ………”.Ti Tu Khải còn chưa rứt lời, thì đã bị đôi mắt màu tím lạnh lùng sắc nhọn giống như dao nhìn chằm chằm vào mình.
Cho đến khi Ti Tu Khải đi khỏi, Ti Tu Dạ từ trong ngăn kéo lấy ra một bức hình.
Trong bức ảnh là một thiếu niên thanh tú, đang mở to cặp mắt màu tím tò mò nhìn mình.
“Dật Nhi……”.
Nhìn bức ảnh thật lâu, trong đôi mắt màu tím lam của Ti Tu Dạ là hình bóng nhớ mong sâu đậm mà bản thân hắn đã lâu không được gặp.
END C91 Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.