Chương 131: Thiếu Niên Lâm Ảnh.
Hoán Diệp Như Mộng
18/05/2017
CHƯƠNG 131 : THIẾU NIÊN LÂM ẢNH.
“Cậu thật sự , thật sự là Ti Lưu Dật ?”.
Bị Tiêu Dật gọi một tiếng như vậy , Y Ân hít sâu một hơi , xác nhận nói.
“Ừ”.Tiêu Dật gật gật đầu , nghĩ thầm , mình quả nhiên là rất có mắt nhìn người a, lại có thể đem khuôn mặt kinh ngạc trước mắt liên hệ với thiếu niên hoa thủy tiên tự kỷ năm xưa, sức tưởng tượng và trí nhớ của mình rất đáng được khen ngợi.
“Cậu…cậu…cậu…sao trưởng thành lại có bản mặt này ?”.
Y Ân nghẹn lời một hồi lâu , lời vừa nói ra khiến cho tất cả sinh viên trong lớp phẫn nộ , cái gì gọi là bản mặt này, sao lại có thể nói bạn Ti như vậy !
“À ,”.Tiêu Dật lúc này mới nhớ lần cuối gặp Y Ân là lúc mình đang dùng thuốc biến đổi bề ngoài của Mộc gia : “Khi lớn lên thì bộ dáng cũng thay đổi, hẳn là không có gì kì quặc chứ ”.
“Nhưng là , nhưng là…….”.
Y Ân vẫn còn chưa biết nên nói cái gì thì thiếu niên vẫn chưa nói gì ở đằng sau vươn tay khoát lên vai hắn.
Y Ân quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt đen như mực của thiếu niên , dần dần bình tĩnh lại.
Tiêu Dật lúc này mới để ý phía sau Y Ân có người.
Thiếu niên thấy Tiêu Dật nghiêng đầu nhìn mình, thản nhiên đi tới.
“Xin chào , tôi tên là Lâm Ảnh, là bạn của Y Ân”.
Giọng nói của thiếu niên mang theo cảm giác ngọt ngào êm ái, khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu.
“Xin chào , bạn Lâm , tôi tên là Ti Lưu Dật”.
Tiêu Dật nhìn thiếu niên che mặt kia , không biết vì sao lại cảm thấy trên người này vừa có cái gì đó vừa quen thuộc vừa xa lạ.
“Gọi tôi là Ảnh Ảnh đi , tôi có thể gọi cậu là Dật Dật được không ?”.
Thiếu niên che mặt bắt đầu cười , mơ hồ có thể nhìn xuyên qua tấm mạng màu trắng thấy khóe miệng khẽ nhếch của hắn.
“Được”.Ánh mắt Tiêu Dật vẫn tập trung trên người thiếu niên như cũ.
“Này !”.Bị lơ đã lâu , Y Ân không rõ tư vị mà nhảy ra : “Các ngươi coi tôi là không khí à !”.
Rõ ràng hắn mới là người quen biết cả hai bên mà, tại sao bọn họ lần đầu gặp nhau đã có thể tự nói chuyện với nhau, đem hắn quẳng sang một bên vậy chứ ?.
“Cậu đã kinh ngạc đủ chưa ?”.Tiêu Dật chuyển qua đối mặt với Y Ân.
Vẻ mặt Y Ân cứng đờ, nói : “Phản ứng của tôi là bình thường, ai biết cậu hồi nhỏ còn là một người xấu xí , lớn lên lại có bộ dạng như thế này a !”.
Đủ rồi nha , lại còn năm lần bẩy lượt nói xấu bạn Ti, trong mắt cả lớp đều bắn ra tia phẫn nộ , Ti Lưu Dật ở lớp chúng ta, thậm chí là trường chúng ta , đều là nhân vật cấp quốc bảo, không nên ỷ vào bản thân có chút nhan sắc mà ăn nói lỗ mãng.
“Ý của Y Ân là Dật Dật thay đổi quá nhiều ,”.Lâm Ảnh nhạy bén cảm thấy những ánh mắt xung quanh có gì đó không tốt, lên tiếng giải thích dùm Y Ân , giọng nói lại hạ thấp một chút : “Cậu cũng biết cậu ta luôn cảm thấy mình là người đẹp nhất, có lẽ lúc này trong lòng đang khó chịu lắm”.
Lâm Ảnh mặc dù có giảm âm lượng xuống, nhưng vẫn đủ để người bên cạnh nghe được , ví dụ như Y Ân.
Chỉ thấy Y Ân quắc mắt lên : “Cậu nói cái gì ? Mình đâu có ————”.
Những lời nói phía sau của Y Ân bị ánh mắt thờ ơ của Lâm Ảnh lướt qua mà tiêu biến.
Tiêu Dật rất hứng thú với hành động của hai người này, nếu nó nhớ không nhầm , cái cậu công tử ấm Y Ân này , trước kia là một đứa trẻ rất kiêu căng , vậy mà lớn lên cũng gặp phải khắc tinh rồi.
Đem những lời muốn nói nuốt vào bụng, ánh mắt Y Ân bất mãn nhìn hai người trước mặt.
“Tôi quên chưa hỏi ,”.Tiêu Dật nói : “Các cậu là học sinh mới chuyển đến sao ?”.
Sau khi thấy hai người gật đầu thừa nhận , Tiêu Dật lại hỏi : “Vì sao lại muốn đến đại học Lưu Kim , Y Ân , không phải cậu….”.
Thấy Tiêu Dật định nói ra thân phận của mình , Y Ân vội vàng tiến lên phía trước nhỏ giọng nói : “Tình hình M quốc dạo này không yên ổn , daddy của tôi vì lo cho sự an toàn của tôi mới đưa tôi tới đây , thân phận của tôi không thể lộ ra được”.
Ngó ngó vẻ mặt nghiêm túc của mấy người cao to vạm vỡ bên ngoài lớp học , Tiêu Dật nhíu mày , thế kia cũng gọi là không được lộ ra ngoài hay sao ?
“Dật Dật , chúng tớ vừa mới đến , chưa biết trường học như thế nào , không bằng cậu dẫn bọn tớ đi một vòng cho biết đi”.
Lâm Ảnh chớp con mắt đen như mực nhìn Tiêu Dật , thỉnh cầu hồn nhiên kia Tiêu Dật không có cách nào từ chối được.
Thực ra Tiêu Dật nghĩ : nói thế cũng đúng , bản thân nó cũng chưa có đi hết trường một lần.
Trước kia còn có Nam Cung Hạo Nhiên đi cùng , nhưng khi đến chỗ kết nạp thành viên mới của câu lạc bộ, thì chuyến thăm quan của nó liền dừng lại , sau đó bị Ngả Ngả kéo vào ‘Cho ta yêu yêu’, từ đó bắt đầu từ cổng trường , lớp học , câu lạc bộ, ba tuyến đường của quy luật sống.
Vì thế , đối với trường học Tiêu Dật cũng không quen hơn mấy so với hai sinh viên mới chuyển trường này, đưa Y Ân và Lâm Ảnh xuất phát đi dạo vườn trường.
……
“Chỗ này là ,”.Tiêu Dật ngẩng đầu nhìn tòa nhà bên trái : “Chỗ sinh viên thường đến học”.
Y Ân ở bên nhịn không nổi nữa : “Tôi nói cậu nghe nè Ti Lưu Dật , cậu nói đây là chỗ sinh viên thường đến học , cậu có thể nói cụ thể hơn một chút không hả ? Ai mà chẳng biết đây là chỗ để học chứ”.
Trái lại , Lâm Ảnh cảm thấy rất hứng thú , kéo kéo tay Tiêu Dật : “Dật Dật , bên kia thì sao ?”.
Sau đó , Y Ân tiếp tục bị lơ, Tiêu Dật híp mắt nhìn tòa nhà cách đó không xa một lúc, đưa ra một kết luận : “Cái đó , là nhà dân, cậu không thấy nó ở ngoài tường vây của trường học sao”.
“À , thì ra là nhà dân , vậy thì cái tường vòng vòng màu đỏ kia là tường vây của nhà trường rồi”.
“Cũng không phải thế , tôi nhớ tường vây của trường chúng ta là màu trắng”.
Bên tai nghe thấy cuộc nói chuyện quỷ dị của hai người, Y Ân lạnh người một trận, không khỏi từng bước từng bước lui về phía sau, giữ khoảng cách nhất định với hai người kia.
Ba người cứ đi cứ đi, trước mắt xuất hiện một tòa nhà đáng yêu, Tiêu Dật bỗng quay đầu lại nhìn Y Ân khiến cho hắn hoảng sợ.
“Làm , làm gì vậy ?”.
“Chỗ này ,”.Tiêu Dật chỉ vào tòa nhà trước mặt : “Tôi biết rõ tên của nó”.
“Thôi bỏ đi , dù sao nếu không phải là chỗ sinh viên học thì cũng là chỗ sinh viên nghỉ ngơi các loại”. Y Ân vung tay lên.
“Không phải , chỗ này là câu lạc bộ ‘Cho ta yêu yêu’”.”.
“Hở….Cái gì là ‘Cho ta yêu yêu’”.Trực giác của Y Ân khiến lông tơ dựng hết cả lên.
“Ừ , giải thích với cậu cậu cũng không hiểu hết được, tôi là thành viên của câu lạc bộ , để tôi dẫn hai người đi xem một chút”.
“Tôi thấy hay là không…Rốt cuộc các cậu có nghe tôi nói không vậy ? Này , tôi đứng ở đây , các cậu có nhìn thấy thôi không ? Này , chờ tôi một chút a !”.
Mới nói được một nửa , Y Ân ngơ ngác nhìn hai người càng ngày càng cách xa mình, tự mình gọi với theo , một cảm giác thê lương chậm rãi xuất hiện.
……….
Tiêu Dật dẫn Y Ân và Lâm Ảnh vào ‘Cho ta yêu yêu’, thực ra nó cũng biết Ngả Tình không muốn nó đi lung tung khắp nơi , giống như là đi một vòng sẽ gây ra không ít phiền toái , cho nên nó định dẫn hai người đến sun-room của nó.
Nhưng chưa đi được mấy bước thì có một giọng nói truyền đến.
“Mỹ nhân nhân nhân nhân nhân nhân ”.
Ài , lại đẹp quá rồi , thật là không tốt chút nào.
Y Ân vén tóc lên , bày ra một tư thế tự nhận là đẹp nhất , đợi người đuổi theo hắn chạy đến trước mặt.
Chỉ có điều hai giây trôi qua , hắn chỉ thấy một cơn gió thổi qua cạnh mình, quay đầu sang bên nhìn, thì thấy một nam sinh muốn diện mạo không có diện mạo , muốn khí chất không có khí chất , hai mắt tỏa sáng nhìn , Tiêu Dật.
Hừ , ta cũng không thấy lạ đâu , một tên không có khí chất như vậy , để cho ngươi thì tốt hơn, tự an ủi trong lòng, bước chân Y Ân mang theo oán niệm đi về hướng hai người Tiêu Dật.
“Ừm … ngài nhiếp ảnh gia”.Suy nghĩ một lúc lâu , Tiêu Dật vẫn không nhớ được tên của nhiếp ảnh gia từng chụp ảnh cho mình.
Nhiếp ảnh gia họ Triệu cũng không vì Tiêu Dật không nhớ tên của mình mà chán nản, ngược lại , bởi vì cậu ta nhớ mình là một nhiếp ảnh gia mà cảm thấy vui vẻ.
“Mỹ nhân , lâu rồi không gặp , sao dạo này cậu không lên lầu trên vậy ?”.
“Ngả Ngả nói tôi tốt nhất là đừng đi lung tung , hơn nữa , tôi cảm thấy chụp ảnh không thú vị lắm”.
Tiêu Dật trả lời thành thật khiến cho nhiếp ảnh gia họ Triệu ngay lập tức hóa đá , liền chốn vào một góc vẽ vòng vòng.
“Cậu ấy cảm thấy chụp ảnh không thú vị Cậu ấy cảm thấy chụp ảnh không thú vị Cậu ấy cảm thấy chụp ảnh không thú vị”.
“Rốt cuộc đây là chỗ nào a”.
Y Ân nhìn thấy bóng lưng người nọ u sầu, không nhịn được hỏi, người này không biết thưởng thức vẻ đẹp của bổn thiếu gia, hành động thì quái gở.
Đúng lúc này , lại một người nữa chạy nhanh đến.
Không đợi hắn nhìn rõ là ai, chợt nghe một giọng nói bạo phát.
“Triệu Triệu, cậu bị bệnh sao ? Không có chuyện gì ngồi ở chỗ này làm gì ? Người mẫu và nhân viên trên lầu đơi cậu cả buổi rồi đấy ! Cậu vẫn còn ở đầy lề mề , cậu có phải là đàn ông không hả ! Có phải muốn tôi tìm nhà nào đó rồi gả cậu đi , lúc ấy cậu mới ý thức được đúng không ?”.
Thấy Lâm Ảnh tò mò nhìn Ngả Tình đang mắng chửi người khác, Tiêu Dật nói : “Người kia, là Ngả Tình , cô ấy là hội trưởng của chúng tôi, người bị mắng chửi bên kia là nhiếp ảnh gia”.
Nghe thấy giọng nói của Tiêu Dật , Ngả Tình mới phát hiện xung quanh còn có người khác.
Ánh mắt đảo qua, tầm nhìn tập trung vào Y Ân, cô lập tức cười nịnh bợ : “Ai du , này , hôm nay thật là quá may mắn, sao lại để tôi đụng phải một tiểu mỹ nhân như thế này”.
Câu khen của Ngả Tình đương nhiên được Y Ân thích thú, hắn hất cằm lên : “Cuối cùng chỉ có mỗi mình cô là biết thưởng thước”.
“Cậu là bạn của Tiểu Dật Dật sao ? Đến đây thăm quan sao ? Hay là đến đây mua hàng ? ”.Ngả Tình liên tiếp đặt câu hỏi.
“Ngả Ngả , hai người này là sinh viên mới chuyển đến”. Tiêu Dật giải thích.
“Học sinh chuyển trường ?”.Mắt của Ngả Tình đảo như bi : “Vậy là nhất định đến để xem xét kĩ lưỡng , hai người hẳn là chưa gia nhập câu lạc bộ nào đúng không ? Câu lạc bộ của chúng tôi chính là lựa chọn tốt nhất , phúc lợi, đãi ngộ miễn chê…….”.
Bị Ngả Tình liên tục tấn công khiến đầu óc choáng váng , Y Ân hoàn toàn trợn tròn mắt.
Lâm Ảnh vẫn im lặng hỏi Tiêu Dật : “Dật Dật là hội viên của chỗ này ?”.
Tiêu Dật gật đầu : “Ngả Ngả là vì muốn lôi kéo người gia nhập câu lạc bộ nên mới …khác thường như vậy ”.
“Tớ cũng muốn tham gia”.
Lời nói của Lâm Ảnh khiến cho Ngả Tình khai hỏa lực toàn diện, chuyển sang tập trung tấn công Y Ân.
“Vị mỹ nhân này ,cậu lo lắng sẽ như thế nào sao ? Câu lạc bộ của chúng tôi , tất cả đều hoan nghênh cậu , có nhiều người muốn vào còn không vào được đấy . Vì vẻ đẹp phát sáng chói lọi động lòng người của cậu, tôi cho cậu đi cửa sau, phỏng vấn để gia nhập , thế nào ? Hay là cậu có yêu cầu gì , cứ nói ra , ăn uống chúng tôi sẽ hết sức thỏa mãn . Đúng rồi , cậu có người trong lòng rồi sao ? Nếu chưa , chúng tôi có thể giúp cậu miễn phí mai mối một lần , những người được chúng tôi chọn , chủng loại đa dạng , phẩm chất đều tốt……”.
“Làm ơn , coi như bổn thiếu gia sợ cô , chỉ cần cô im miệng ngay lập tức , ta sẽ gia nhập”.
Cứ như vậy , Y Ân và Lâm Ảnh không biết gì về ‘Cho ta yêu yêu’ , cũng giống như Tiêu Dật trước kia , bị Ngả Tình lừa vào tròng.
Ngả Tình cảm thấy mỹ mãn , một tay kéo nhiếp ảnh gia họ Triệu đang ai oán, một tay chỉ vào phòng làm việc cách đó không xa : “Qua bên đó lo liệu thủ tục đi , trước tiên tôi phải đem tên này đưa lên cho bọn họ đã”.
Nhấc chân được vài bước , Ngả Tình quay đầu lại : “Tiểu Dật Dật, không phải lúc trưa cậu nói buổi chiều có tiết học hay sao ?”.
Đang chuẩn bị cùng hai người Y Ân đi lo thủ tục, Tiêu Dật ngây người , quên mất rồi………
Vội vàng tạm biệt hai người, Tiêu Dật vừa chạy về lớp học vừa nghĩ, đúng là hậu quả của việc ngủ không đủ giấc có thể khiến người ta dễ dàng quên mọi chuyện a !
END C131 Đăng bởi: admin
“Cậu thật sự , thật sự là Ti Lưu Dật ?”.
Bị Tiêu Dật gọi một tiếng như vậy , Y Ân hít sâu một hơi , xác nhận nói.
“Ừ”.Tiêu Dật gật gật đầu , nghĩ thầm , mình quả nhiên là rất có mắt nhìn người a, lại có thể đem khuôn mặt kinh ngạc trước mắt liên hệ với thiếu niên hoa thủy tiên tự kỷ năm xưa, sức tưởng tượng và trí nhớ của mình rất đáng được khen ngợi.
“Cậu…cậu…cậu…sao trưởng thành lại có bản mặt này ?”.
Y Ân nghẹn lời một hồi lâu , lời vừa nói ra khiến cho tất cả sinh viên trong lớp phẫn nộ , cái gì gọi là bản mặt này, sao lại có thể nói bạn Ti như vậy !
“À ,”.Tiêu Dật lúc này mới nhớ lần cuối gặp Y Ân là lúc mình đang dùng thuốc biến đổi bề ngoài của Mộc gia : “Khi lớn lên thì bộ dáng cũng thay đổi, hẳn là không có gì kì quặc chứ ”.
“Nhưng là , nhưng là…….”.
Y Ân vẫn còn chưa biết nên nói cái gì thì thiếu niên vẫn chưa nói gì ở đằng sau vươn tay khoát lên vai hắn.
Y Ân quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt đen như mực của thiếu niên , dần dần bình tĩnh lại.
Tiêu Dật lúc này mới để ý phía sau Y Ân có người.
Thiếu niên thấy Tiêu Dật nghiêng đầu nhìn mình, thản nhiên đi tới.
“Xin chào , tôi tên là Lâm Ảnh, là bạn của Y Ân”.
Giọng nói của thiếu niên mang theo cảm giác ngọt ngào êm ái, khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu.
“Xin chào , bạn Lâm , tôi tên là Ti Lưu Dật”.
Tiêu Dật nhìn thiếu niên che mặt kia , không biết vì sao lại cảm thấy trên người này vừa có cái gì đó vừa quen thuộc vừa xa lạ.
“Gọi tôi là Ảnh Ảnh đi , tôi có thể gọi cậu là Dật Dật được không ?”.
Thiếu niên che mặt bắt đầu cười , mơ hồ có thể nhìn xuyên qua tấm mạng màu trắng thấy khóe miệng khẽ nhếch của hắn.
“Được”.Ánh mắt Tiêu Dật vẫn tập trung trên người thiếu niên như cũ.
“Này !”.Bị lơ đã lâu , Y Ân không rõ tư vị mà nhảy ra : “Các ngươi coi tôi là không khí à !”.
Rõ ràng hắn mới là người quen biết cả hai bên mà, tại sao bọn họ lần đầu gặp nhau đã có thể tự nói chuyện với nhau, đem hắn quẳng sang một bên vậy chứ ?.
“Cậu đã kinh ngạc đủ chưa ?”.Tiêu Dật chuyển qua đối mặt với Y Ân.
Vẻ mặt Y Ân cứng đờ, nói : “Phản ứng của tôi là bình thường, ai biết cậu hồi nhỏ còn là một người xấu xí , lớn lên lại có bộ dạng như thế này a !”.
Đủ rồi nha , lại còn năm lần bẩy lượt nói xấu bạn Ti, trong mắt cả lớp đều bắn ra tia phẫn nộ , Ti Lưu Dật ở lớp chúng ta, thậm chí là trường chúng ta , đều là nhân vật cấp quốc bảo, không nên ỷ vào bản thân có chút nhan sắc mà ăn nói lỗ mãng.
“Ý của Y Ân là Dật Dật thay đổi quá nhiều ,”.Lâm Ảnh nhạy bén cảm thấy những ánh mắt xung quanh có gì đó không tốt, lên tiếng giải thích dùm Y Ân , giọng nói lại hạ thấp một chút : “Cậu cũng biết cậu ta luôn cảm thấy mình là người đẹp nhất, có lẽ lúc này trong lòng đang khó chịu lắm”.
Lâm Ảnh mặc dù có giảm âm lượng xuống, nhưng vẫn đủ để người bên cạnh nghe được , ví dụ như Y Ân.
Chỉ thấy Y Ân quắc mắt lên : “Cậu nói cái gì ? Mình đâu có ————”.
Những lời nói phía sau của Y Ân bị ánh mắt thờ ơ của Lâm Ảnh lướt qua mà tiêu biến.
Tiêu Dật rất hứng thú với hành động của hai người này, nếu nó nhớ không nhầm , cái cậu công tử ấm Y Ân này , trước kia là một đứa trẻ rất kiêu căng , vậy mà lớn lên cũng gặp phải khắc tinh rồi.
Đem những lời muốn nói nuốt vào bụng, ánh mắt Y Ân bất mãn nhìn hai người trước mặt.
“Tôi quên chưa hỏi ,”.Tiêu Dật nói : “Các cậu là học sinh mới chuyển đến sao ?”.
Sau khi thấy hai người gật đầu thừa nhận , Tiêu Dật lại hỏi : “Vì sao lại muốn đến đại học Lưu Kim , Y Ân , không phải cậu….”.
Thấy Tiêu Dật định nói ra thân phận của mình , Y Ân vội vàng tiến lên phía trước nhỏ giọng nói : “Tình hình M quốc dạo này không yên ổn , daddy của tôi vì lo cho sự an toàn của tôi mới đưa tôi tới đây , thân phận của tôi không thể lộ ra được”.
Ngó ngó vẻ mặt nghiêm túc của mấy người cao to vạm vỡ bên ngoài lớp học , Tiêu Dật nhíu mày , thế kia cũng gọi là không được lộ ra ngoài hay sao ?
“Dật Dật , chúng tớ vừa mới đến , chưa biết trường học như thế nào , không bằng cậu dẫn bọn tớ đi một vòng cho biết đi”.
Lâm Ảnh chớp con mắt đen như mực nhìn Tiêu Dật , thỉnh cầu hồn nhiên kia Tiêu Dật không có cách nào từ chối được.
Thực ra Tiêu Dật nghĩ : nói thế cũng đúng , bản thân nó cũng chưa có đi hết trường một lần.
Trước kia còn có Nam Cung Hạo Nhiên đi cùng , nhưng khi đến chỗ kết nạp thành viên mới của câu lạc bộ, thì chuyến thăm quan của nó liền dừng lại , sau đó bị Ngả Ngả kéo vào ‘Cho ta yêu yêu’, từ đó bắt đầu từ cổng trường , lớp học , câu lạc bộ, ba tuyến đường của quy luật sống.
Vì thế , đối với trường học Tiêu Dật cũng không quen hơn mấy so với hai sinh viên mới chuyển trường này, đưa Y Ân và Lâm Ảnh xuất phát đi dạo vườn trường.
……
“Chỗ này là ,”.Tiêu Dật ngẩng đầu nhìn tòa nhà bên trái : “Chỗ sinh viên thường đến học”.
Y Ân ở bên nhịn không nổi nữa : “Tôi nói cậu nghe nè Ti Lưu Dật , cậu nói đây là chỗ sinh viên thường đến học , cậu có thể nói cụ thể hơn một chút không hả ? Ai mà chẳng biết đây là chỗ để học chứ”.
Trái lại , Lâm Ảnh cảm thấy rất hứng thú , kéo kéo tay Tiêu Dật : “Dật Dật , bên kia thì sao ?”.
Sau đó , Y Ân tiếp tục bị lơ, Tiêu Dật híp mắt nhìn tòa nhà cách đó không xa một lúc, đưa ra một kết luận : “Cái đó , là nhà dân, cậu không thấy nó ở ngoài tường vây của trường học sao”.
“À , thì ra là nhà dân , vậy thì cái tường vòng vòng màu đỏ kia là tường vây của nhà trường rồi”.
“Cũng không phải thế , tôi nhớ tường vây của trường chúng ta là màu trắng”.
Bên tai nghe thấy cuộc nói chuyện quỷ dị của hai người, Y Ân lạnh người một trận, không khỏi từng bước từng bước lui về phía sau, giữ khoảng cách nhất định với hai người kia.
Ba người cứ đi cứ đi, trước mắt xuất hiện một tòa nhà đáng yêu, Tiêu Dật bỗng quay đầu lại nhìn Y Ân khiến cho hắn hoảng sợ.
“Làm , làm gì vậy ?”.
“Chỗ này ,”.Tiêu Dật chỉ vào tòa nhà trước mặt : “Tôi biết rõ tên của nó”.
“Thôi bỏ đi , dù sao nếu không phải là chỗ sinh viên học thì cũng là chỗ sinh viên nghỉ ngơi các loại”. Y Ân vung tay lên.
“Không phải , chỗ này là câu lạc bộ ‘Cho ta yêu yêu’”.”.
“Hở….Cái gì là ‘Cho ta yêu yêu’”.Trực giác của Y Ân khiến lông tơ dựng hết cả lên.
“Ừ , giải thích với cậu cậu cũng không hiểu hết được, tôi là thành viên của câu lạc bộ , để tôi dẫn hai người đi xem một chút”.
“Tôi thấy hay là không…Rốt cuộc các cậu có nghe tôi nói không vậy ? Này , tôi đứng ở đây , các cậu có nhìn thấy thôi không ? Này , chờ tôi một chút a !”.
Mới nói được một nửa , Y Ân ngơ ngác nhìn hai người càng ngày càng cách xa mình, tự mình gọi với theo , một cảm giác thê lương chậm rãi xuất hiện.
……….
Tiêu Dật dẫn Y Ân và Lâm Ảnh vào ‘Cho ta yêu yêu’, thực ra nó cũng biết Ngả Tình không muốn nó đi lung tung khắp nơi , giống như là đi một vòng sẽ gây ra không ít phiền toái , cho nên nó định dẫn hai người đến sun-room của nó.
Nhưng chưa đi được mấy bước thì có một giọng nói truyền đến.
“Mỹ nhân nhân nhân nhân nhân nhân ”.
Ài , lại đẹp quá rồi , thật là không tốt chút nào.
Y Ân vén tóc lên , bày ra một tư thế tự nhận là đẹp nhất , đợi người đuổi theo hắn chạy đến trước mặt.
Chỉ có điều hai giây trôi qua , hắn chỉ thấy một cơn gió thổi qua cạnh mình, quay đầu sang bên nhìn, thì thấy một nam sinh muốn diện mạo không có diện mạo , muốn khí chất không có khí chất , hai mắt tỏa sáng nhìn , Tiêu Dật.
Hừ , ta cũng không thấy lạ đâu , một tên không có khí chất như vậy , để cho ngươi thì tốt hơn, tự an ủi trong lòng, bước chân Y Ân mang theo oán niệm đi về hướng hai người Tiêu Dật.
“Ừm … ngài nhiếp ảnh gia”.Suy nghĩ một lúc lâu , Tiêu Dật vẫn không nhớ được tên của nhiếp ảnh gia từng chụp ảnh cho mình.
Nhiếp ảnh gia họ Triệu cũng không vì Tiêu Dật không nhớ tên của mình mà chán nản, ngược lại , bởi vì cậu ta nhớ mình là một nhiếp ảnh gia mà cảm thấy vui vẻ.
“Mỹ nhân , lâu rồi không gặp , sao dạo này cậu không lên lầu trên vậy ?”.
“Ngả Ngả nói tôi tốt nhất là đừng đi lung tung , hơn nữa , tôi cảm thấy chụp ảnh không thú vị lắm”.
Tiêu Dật trả lời thành thật khiến cho nhiếp ảnh gia họ Triệu ngay lập tức hóa đá , liền chốn vào một góc vẽ vòng vòng.
“Cậu ấy cảm thấy chụp ảnh không thú vị Cậu ấy cảm thấy chụp ảnh không thú vị Cậu ấy cảm thấy chụp ảnh không thú vị”.
“Rốt cuộc đây là chỗ nào a”.
Y Ân nhìn thấy bóng lưng người nọ u sầu, không nhịn được hỏi, người này không biết thưởng thức vẻ đẹp của bổn thiếu gia, hành động thì quái gở.
Đúng lúc này , lại một người nữa chạy nhanh đến.
Không đợi hắn nhìn rõ là ai, chợt nghe một giọng nói bạo phát.
“Triệu Triệu, cậu bị bệnh sao ? Không có chuyện gì ngồi ở chỗ này làm gì ? Người mẫu và nhân viên trên lầu đơi cậu cả buổi rồi đấy ! Cậu vẫn còn ở đầy lề mề , cậu có phải là đàn ông không hả ! Có phải muốn tôi tìm nhà nào đó rồi gả cậu đi , lúc ấy cậu mới ý thức được đúng không ?”.
Thấy Lâm Ảnh tò mò nhìn Ngả Tình đang mắng chửi người khác, Tiêu Dật nói : “Người kia, là Ngả Tình , cô ấy là hội trưởng của chúng tôi, người bị mắng chửi bên kia là nhiếp ảnh gia”.
Nghe thấy giọng nói của Tiêu Dật , Ngả Tình mới phát hiện xung quanh còn có người khác.
Ánh mắt đảo qua, tầm nhìn tập trung vào Y Ân, cô lập tức cười nịnh bợ : “Ai du , này , hôm nay thật là quá may mắn, sao lại để tôi đụng phải một tiểu mỹ nhân như thế này”.
Câu khen của Ngả Tình đương nhiên được Y Ân thích thú, hắn hất cằm lên : “Cuối cùng chỉ có mỗi mình cô là biết thưởng thước”.
“Cậu là bạn của Tiểu Dật Dật sao ? Đến đây thăm quan sao ? Hay là đến đây mua hàng ? ”.Ngả Tình liên tiếp đặt câu hỏi.
“Ngả Ngả , hai người này là sinh viên mới chuyển đến”. Tiêu Dật giải thích.
“Học sinh chuyển trường ?”.Mắt của Ngả Tình đảo như bi : “Vậy là nhất định đến để xem xét kĩ lưỡng , hai người hẳn là chưa gia nhập câu lạc bộ nào đúng không ? Câu lạc bộ của chúng tôi chính là lựa chọn tốt nhất , phúc lợi, đãi ngộ miễn chê…….”.
Bị Ngả Tình liên tục tấn công khiến đầu óc choáng váng , Y Ân hoàn toàn trợn tròn mắt.
Lâm Ảnh vẫn im lặng hỏi Tiêu Dật : “Dật Dật là hội viên của chỗ này ?”.
Tiêu Dật gật đầu : “Ngả Ngả là vì muốn lôi kéo người gia nhập câu lạc bộ nên mới …khác thường như vậy ”.
“Tớ cũng muốn tham gia”.
Lời nói của Lâm Ảnh khiến cho Ngả Tình khai hỏa lực toàn diện, chuyển sang tập trung tấn công Y Ân.
“Vị mỹ nhân này ,cậu lo lắng sẽ như thế nào sao ? Câu lạc bộ của chúng tôi , tất cả đều hoan nghênh cậu , có nhiều người muốn vào còn không vào được đấy . Vì vẻ đẹp phát sáng chói lọi động lòng người của cậu, tôi cho cậu đi cửa sau, phỏng vấn để gia nhập , thế nào ? Hay là cậu có yêu cầu gì , cứ nói ra , ăn uống chúng tôi sẽ hết sức thỏa mãn . Đúng rồi , cậu có người trong lòng rồi sao ? Nếu chưa , chúng tôi có thể giúp cậu miễn phí mai mối một lần , những người được chúng tôi chọn , chủng loại đa dạng , phẩm chất đều tốt……”.
“Làm ơn , coi như bổn thiếu gia sợ cô , chỉ cần cô im miệng ngay lập tức , ta sẽ gia nhập”.
Cứ như vậy , Y Ân và Lâm Ảnh không biết gì về ‘Cho ta yêu yêu’ , cũng giống như Tiêu Dật trước kia , bị Ngả Tình lừa vào tròng.
Ngả Tình cảm thấy mỹ mãn , một tay kéo nhiếp ảnh gia họ Triệu đang ai oán, một tay chỉ vào phòng làm việc cách đó không xa : “Qua bên đó lo liệu thủ tục đi , trước tiên tôi phải đem tên này đưa lên cho bọn họ đã”.
Nhấc chân được vài bước , Ngả Tình quay đầu lại : “Tiểu Dật Dật, không phải lúc trưa cậu nói buổi chiều có tiết học hay sao ?”.
Đang chuẩn bị cùng hai người Y Ân đi lo thủ tục, Tiêu Dật ngây người , quên mất rồi………
Vội vàng tạm biệt hai người, Tiêu Dật vừa chạy về lớp học vừa nghĩ, đúng là hậu quả của việc ngủ không đủ giấc có thể khiến người ta dễ dàng quên mọi chuyện a !
END C131 Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.