Dấu Ấn Của Hoàng Từ Ác Ma

Chương 1: Tiết tử

Điểm Tâm

03/07/2013

Ánh trăng lên cao, người “Trộm” đêm.

Tòa nhà tinh xảo khéo léo được xây ở vùng ngoại ô, có bóng người núp trong góc tường toàn thân kéo căng chặt chẽ quan sát, vãnh tai chú ý động tĩnh bên trong. Dưới ánh trăng trên cửa giấy chiếu ra hai bóng người, một người cao lớn một người thon dài. “Muốn lấy được tình báo, kỳ thật rất đơn giản.” Tiếng cười kiều mỵ vang lên ngọt đến nỗi làm cho người ta cân tô cốt nhuyễn.Cánh tay mảnh khảnh lõa lồ vươn ra, du tẩu ở trên người gã đàn ông đang đứng yên bất động, vừa sờ sờ vừa xoa bóp.“Chỉ cần anh có thể đáp ứng theo giúp em một đêm,mật báo đó sẽ chính là của anh.” Lê Điềm Điềm chu đôi môi môi đỏ mọng ra phun khí như lan, mị nhãn như tơ. Con ngươi thâm thúy hung ác của người đàn ông kia như là hai khối hàn băng không có nửa phần cảm tình. “Đi ra ngoài.” Hắn lạnh lùng nói ra lệnh trục khách. Điềm Điềm xấu hổ cắn môi, mị lực phái nữ thế nhưng không có hiệu quả, nghĩ đến bản thân xinh đẹp bao nhiêu người cầu còn không được, nay đã hạ giá còn tặng kèm một trang tình báo đắt tiền, mà người đàn ông này lại không mua còn lên tiếng cự tuyệt. Cô tức giận muốn quay đầu bước đi nhưng lại nghĩ tới mình đã nhận ủy thác của người khác. Điềm Điềm kiên trì cười càng mê người.“Đừng như vậy nha! Mỹ nhân tự động đưa đến cửa, anh chẳng lẽ một chút động tâm cũng không có?” Cô vuốt xuống lòng ngực, âm thầm líu lưỡi. Woa, cơ bắp rắn chắc như vậy, mạnh mẽ như vậy, Thiên Vẫn chịu đựng được sao? Ngoài phòng có bóng người nho nhỏ đang hết sức chăm chú lắng nghe, vì chị Lê mà đổ mồ hôi lạnh. Tim của Lê Thiên Vẫn thẳng thắn nhảy lên, giơ ly nước lên ngửa đầu uống một ngụm. Chất lỏng vừa vào miệng rất giống một ngọn lửa thẳng đốt về phía dạ dày. Đây không phải nước mà là rượu,còn lại là rượu nóng! “Ha! Ha!” Cổ họng cô thở mạnh một hơi, khắc chế không phát ra âm thanh, ý đồ làm giảm kích do rượu nóng tạo thành. Trời ạ, trong ấm nước lại là rượu cao lương! Đây là thứ mẹ cô chuẩn bị riêng, không biết là muốn giúp cô thêm can đảm, hay là trợ “ tính” a, Chẳng lẽ không sợ cô uống say không còn biết gì bỏ qua cơ hội “Làm việc” tốt sao? Cô cười khổ lấy lại ấm nước, lại bởi vì động tác quá mạnh mà cái ấm lắc lư rượu dường như quá đầy lại tràn ra. Bắn ra một tiếng, chất lỏng chảy xuống mặt đất, phát ra một chút thanh âm. Bên trong đối thoại dừng lại, ánh mắt lãnh lệ của người đàn ông đó chuyển hướng sang cửa sổ. Trong phòng ngoài phòng hai cô gái thấp thỏm không yên, đồng thời cả người cứng ngắc. Gạt người nha? Tiếng rượu chảy xuống đất, hắn cũng có thể nghe thấy? Lỗ tai của người đàn ông này cấu tạo khác hẳn với người thường sao? Thiên Vẫn nín thở ngưng thần ngay cả hô hấp đều phá lệ cẩn thận, rất sợ bại lộ hành tung. “Làm sao vậy?” Điềm Điềm bất an hỏi,đôi môi đỏ mọng cọ sát trên đôi môi mỏng của hắn, muốn đem lực chú ý của hắn kéo trở về. Đáng chết, hắn không phải là người lãnh cảm chứ, bằng không vì sao đối đại mỹ nhân vạn người mê này không có nửa điểm phản ứng? Người đàn ông đó không có trả lời để cô hôn lung tung. Cô lại đưa tay tham lam muốn tiến vào trong quần áo hắn, lại phát hiện cặp con ngươi lạnh lẽo kia đang chỉa mũi nhọn nhìn cô, cả người cô cứng ngắc ngay cả hô hấp cũng dừng lại. Ông trời, ánh mắt rất lãnh khốc nha, ám chỉ cô dám động thủ nữa liền không tha thứ cho cô. Khóe miệng của Lê Điềm Điềm run rẩy làm sao còn dám làm loạn chạm vào, nhanh chóng thu hồi hai tay. Đàn ông thì cô thấy nhiều lắm nhưng người có ánh mắt lạnh như hắn thì chưa có người nào, thật là Thiên Vẫn vì sao muốn chọn hắn làm “Quà sinh nhật” nha? “Cút.” Âm tiết đơn giản gọn gàng đơn độc biểu hiện hắn không kiên nhẫn nửa. Lê Điềm Điềm bảo trì nụ cười cứng ngắc, lại bằng tốc độ nhanh nhất nhảy cách bên người hắn,ở cạnh cửa lục lọi chỉ thiếu không có nghe nói cút đi. “Anh suy nghĩ chút đi, sẽ không cho anh chịu thiệt. Như vậy tôi đi tắt đèn trước, như vậy tương đối hữu tình.” Nụ cười của cô chỉ duy trì đến khi ngọn đèn tắt. Ngọn đèn tối sầm lại,cô thần tốc kéo cửa, gọn gàng xoay người chạy trốn ra ngoài. “Đổi tay, đổi tay!” Điềm Điềm thấp giọng nói, tay chân phát run. Cô cũng không có dũng khí ở trong phòng nhiều thêm một giây nào, chỉ cần nhìn thấy cặp con ngươi bén nhọn kia liền đủ làm cho người ta sợ tới mức toàn thân như nhũn ra.Người đàn ông đáng sợ như vậy, cô xin từ chối vì năng lực kém. “…… Em,em nghĩ, đêm nay còn…….hay là…….. hay là thôi đi…………chúng ta lần khác lại, lại……” Chuyện tới trước mắt Thiên Vẫn có loại ý nghĩ lâm trận bỏ chạy. “Đi vào cho chị!” Điềm Điềm thấp giọng hét một tiếng, đá cô vào trong phòng. Vì Thiên Vẫn còn non nớt,cô ấy mới có thể đi dụ dỗ tên đàn ông lạnh lùng kia,cô đã hy sinh nhiều như vậy, nói sao đi nửa đều phải thúc đẩy chuyện này. Thiên Vẫn trong bóng đêm lắc đầu nhìn xung quanh, mắt to hàm chứa nước mắt, khắc chế xúc động muốn kêu cứu mạng. Lê Điềm Điềm không chút lưu tình đóng lại cánh cửa,cô chỉ có thể hít hít cái mũi cố lấy dũng khí xoay người sang chỗ khác. Trong phòng lập tức một mảnh tối đen, tim của cô lại đập mạnh như tiếng sấm, cẩn thận nghe được trong phòng còn có tiếng hít thở trầm ổn.Người đàn ông kia ngồi ở góc, cho dù không nói một lời vẫn tồn tại cảm như cũ làm người ta kinh người. Không được, không được trốn tránh! Tốt xấu gì người này cũng là do cô chọn, đã có người giúp cô đánh trận tiên phong, hiện tại nên đổi lại tự mình cô ra trận. Thừa dịp một mảnh tối đen,tay chân Thiên Vẫn phát run ghé vào trước giường, thong thả đi động. Hai tay đầu tiên là đụng đến góc áo của hắn,cô hít sâu một hơi, một đôi tay nhỏ bé sờ nắn thí nghiệm vị trí dưới tay. A,thật rắn chắc đây là cái gì nha? Bắp đùi sao? Ack, như vậy bộ phận phía trên chính là ── mặt của cô đột nhiên trở nên đỏ lại nóng, không biết là vì rượu cao lương làm hại hay là nguyên nhân khác. Khắc chế cảm xúc thẹn thùng, cô hít một hơi lấy tinh thần hăng hái từ bắp đùi đối phương một đường sờ lên. Bàn tay nhỏ bé trơn mềm dọc theo cái eo có lực hắn, lướt qua lòng ngực bằng phẳng rộng lớn, đến bả vai kiên cố, sau đó hai tay chặt chẽ vòng trụ cổ hắn, cả người ngả vào trong ngực hắn. Cô cố ý tránh được “Cấm địa” ở dưới eo hắn. “Đến…… Đến…… Đến đây đi!” Trời ạ, đây là giọng của cô sao? Tại sao run rẩy thành như vậy? Hắn ngắm nhìn cô, không có bất kỳ động tác gì, con ngươi thâm thúy trong bóng đêm sáng lên níu lấy cô thật lâu . “Làm sao vậy?” Cô cố lấy dũng khí hỏi, không phát hiện trong miệng thở ra nồng đậm mùi rượu. Trong lòng cô bất ổn, mắt to nháy mấy cái. Hắn không phải đến lúc lâm trận lại đòi “Đổi người” chứ? Lúc này trong đây tối đen như mực,ngay cả một con quạ đen bay cũng đụng phải cây, chẳng lẽ hắn thấy rõ diện mạo của cô? Nếu hắn phát hiện người mình đang ôm vào trong ngực không phải đại mỹ nhân xinh đẹp thành thục, mà là một cô gái ngây ngô yếu ớt không biết hắn có thể ném cô ra ngoài cửa sổ hay không? Để tránh đêm dài lắm mộng, cô bắt đầu trước,đôi môi đỏ mọng run rẩy hôn lên môi hắn.Chị Đường lúc trước dạy như thế nào nha? Cô có cần hé miệng không? Hay là cần đem lưỡi tham tiến vào miệng hắn…… “A!” Cô phát ra một tiếng hô nhỏ, rồi ánh mắt đột nhiên mở thật lớn. Đầu lưỡi nóng bỏng đã thăm dò vào trong miệng hưởng dụng đôi môi mềm và đầu lưỡi của cô, hắn tiếp nhận quyền chủ động kết thúc tính do dự của cô,ôm chặt thân thể mảnh khảnh, cuồng liệt hôn cô. Cảm ơn ông trời, hắn không nhận ra cô nha! Trong lòng của Thiên Vẫn hò hét, cả thân thể cô cũng thả lỏng. Là bóng tối kích thích thú tính của hắn sao.Ack!Không là kích thích bản năng của hắn chứ? Người đàn ông này lúc đầu không phải nghiêm mặt lạnh lùng cự tuyệt sao, lúc này lại đột nhiên hưng hái bừng bừng? Thanh âm tiếng quần áo cọ sát vào nhau,đảo mắt một cái cô đã bị lột sạch trơn, không có cách suy nghĩ vấn đề chi tiết. Chỉ biết bên trong thật tối, mở to mắt cũng không nhìn thấy cái gì,cô vẫn là nhắm chặt hai mắt. Thiên Vẫn không có phát hiện,trong bóng đêm cặp con ngươi kia như cũ lóe ra ánh sáng như sao, nhìn chăm chú vào thân thể mềm mại rụt rè đến run rẩy của cô. Cánh tay hắn mạnh mà có lực nhốt cô lại thật chặt, thân hình cao lớn đè lên người cô. Nặng nề mà vững chắc, cô bị hắn hôn nồng nhiệt đến thở dốc, cảm thụ được đủ loại kích thích xa lạ. Hơi thở của hắn nóng quá, nóng rực lướt qua da thịt của cô. Hai tay của hắn cũng rất nóng trượt vào trong nội y nắm giữ vật mềm mại trước ngực,làm cho cô phát ra một tiếng hô nhỏ,môi của hắn cũng rất nóng hôn lên cổ cô, trước ngực không để ý cô kinh hoảng kháng nghị, tách hai chân trắng nõn của cô ra, hắn hôn xuống tới ── Trời ạ! Khoái cảm mãnh liệt như lửa, làm cho đầu óc của cô rối loạn,cô dùng sức cắn mu bàn tay sợ hãi chính mình sẽ kêu to ra tiếng. “Đừng cắn chính mình.” Hơi thở của người đàn ông đó rất gần, ở trong bóng tối vây quanh cô. Ngón tay thô ráp cạy miệng cô ra, đem thân thể trần trụi còn run rẩy của cô ôm chặt. Thiên Vẫn vùi đầu vào cổ hắn, toàn thân đổ mồ hôi đầm đìa. Ư,…… Cái miệng của hắn…… Ack…… Tay hắn, hắn rất nặng và chắc chắn, cơ bắp toàn thân hắn rắn chắc…… Đợi chút! Hắn dùng cái gì đẩy lấy cô nha? Cô tràn ngập lòng hiếu kỳ đưa tay sờ soạng,bàn tay nhỏ bé non mềm nhốt lại vật vừa cứng vừa nóng kia ,cô mạo hiểm nhẹ vỗ về tiện đà vừa nắm vừa xoa. Bên tai truyền đến tiếng gầm nhẹ khàn khàn, không biết là kháng nghị hay là cổ vũ. Mặt cô đỏ lên lập tức hiểu được cái đã sờ là gì,.Thật hỏng bét thật hỏng bét ..cô như vậy chẳng khác gì đè xuống chốt mở vũ khí nguy hiểm,người đàn ông nằm ở trên người cô hô hấp càng ngày càng nặng nề, mắt thấy tên đã lắp vào cung, không thể không bắn ra. A! Hắn dùng “cái vật kia” đối với cô…… với cô…… A ──

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Dấu Ấn Của Hoàng Từ Ác Ma

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook