Đầu Bếp Kiêm Ngoại Thất Của Thế Tử
Chương 2
Phong Xúc Cầm Minh
18/07/2024
2
Thế tử cũng không mang bọn ta về vương phủ, mà là đem chúng ta an trí tại thạch viện phía đông Tô Lê thành, trong Phúc Thủy Viên.
Viện tử có ba gian, có quản gia gã sai vặt thị nữ tầm mười người, tuy nhỏ nhưng tiện nghi đầy đủ.
Sơn Trà có vẻ thất vọng, nhưng cũng không ngoài dự đoán của ta.
Khi ta biết thân phận của Thế tử, liền hiểu rằng bản thân sẽ không thể làm thiếp thất của hắn.
Bắc Mông cổ và Đại Khánh đã có mối liên hôn nhiều năm rồi.
Chính thê của Vương gia Bắc MÔng cổ hiện tại, mẫu thân thân sinh của Thế tử, chính là Vinh Kính trưởng công chúa đương triều.
Nhưng đương kim hoàng đế hiện tại khó khăn lắm mới có một công chúa, năm nay vừa tròn mười tuổi.
Thế tử đã mười chín tuổi, bình thường đã đến tuổi lập gia đình rồi, nhưng vì chờ tiểu công chúa lớn lên, chẳng những Trắc Phi thiếp thất một mực đều không thể nạp, mà ngay cả nữ nhân làm ấm giường cũng phải vụng trộm nuôi dưỡng ở bên ngoài, không dám mang về trong nhà.
Những điều này đều do mama tên là hắc Tư trong Phúc Thủy Viên kể lại.
Sơn Trà nghe xong cũng nhất kinh, thở dài: "Nói như vậy, Hồng Đậu muốn được nhấc lên làm thiếp thất, cũng không dễ dàng a."
Hắc Tư ma ma cười cười: "Quả là không dễ dàng, nhưng thế tử từ nhỏ đã sống có tình nghĩa, cô nương an phận hầu hạ tốt Ngài, đợi ngày sau công chúa có đến, cô nương tự nhiên có tiền đồ."
Ta biết ý tứ của bà ấy, cái này vừa là đe dọa, cũng là khuyên bảo.
Chỉ là bà ấy cùng Sơn Trà đều sai, ta muốn cũng không phải là tiền đồ, mà là tiền mặt, cơ mà những lời này, cũng không cần thiết nói ra với bọn họ làm gì
Thế là, ta chỉ cười một cái, làm như là ta đã hiểu lắm rồi.
Buổi đầu tiên ở lại lại Phúc Thủy Viên, thế tử liền đến chủ viện tìm ta qua đêm.
Chuyện này đêm qua đã làm rồi, ta vốn không cảm giác khó khăn gì cả.
Ai ngờ, tỉnh rượu hắn khó ứng phó hơn nhiều, giày vò lên người ta đến mức quay cuồng đầu óc, ta nỗ lực phục vụ hắn hai lần, thực sự có chút làm không nổi nữa, chỉ có thể khàn giọng xin tha.
Hắn coi như cũng có hiểu đạo lý, không ép ta thêm nữa, ôm ta đi rửa mặt, rồi cùng nhau ngủ.
Ta ngủ một giấc thật sâu, một đêm không mộng.
Mơ mơ màng màng, có người đẩy ta: "Lót dạ một chút đi, cẩn thận đói quá mức."
Ta đem đầu vùi vào trong chăn gối, làm bộ không nghe thấy. Người kia lại không chịu buông qua, vén chăn lên: "Đi ra."
Tia sáng chướng mắt, ta nửa híp mắt ngẩng đầu, nhìn thấy thế tử đã luyện công buổi sáng trở về, đứng ở trước giường của ta.
Ý thức trở lại, đột nhiên nhớ tới mình đã rời biệt phủ suối nước nóng ở Liễu gia rồi, lúc này ngồi thẳng người hỏi: "Hiện tại giờ gì rồi?"
"Giờ tỵ." Hắn vứt xuống hai chữ. ( 9-11h sáng)
Xong rồi, còn nói phải dậy sớm làm đồ ăn sáng này nọ cho hắn, hiện tại cũng tốt, bắt đầu chuẩn bị ăn trưa là vừa!
Da đầu ta tê rần, vén chăn mền liền muốn nhảy xuống giường, kết quả hai chân mềm nhũn, trực tiếp ngồi trên đất.
Ta che bụng dưới, nhe răng trợn mắt.
Trước mắt tối sầm lại, thân hình cao lớn của Thế tử ngồi xổm xuống, nhíu mày: "Ta xem một chút, có phải là bị thương không?"
Ta mặt đỏ tới mang tai, gắt gao nắm lấy váy, lắc đầu: "Mới xuống giường quá gấp, nên có chút chóng mặt mà thôi."
Hắn thu tay lại, chậm rãi nói: "A, ngươi gấp cái gì, trà bánh có để phần của ngươi mà."
Ta vịn mép giường đứng lên, ảo não: "Ta nên chuẩn bị tốt đồ ăn sáng cho Ngài."
Hắn cũng đứng lên, lộ ra vẻ trêu tức: "Còn nhớ thương chút tiền công đầu bếp, sợ ta trừ đúng không?"
Ta trên mặt nóng lên, chân thành nói: "Chỉ một lần này thôi, lần sau không sẽ không có chuyện này nữa."
Hắn nhíu nhíu mày: "Tùy ngươi. Chỉ là Hồng Đậu này, đừng nhặt được hạt vừng, mà ném đi dưa hấu."*
( Ý là đừng vì cái lợi nhỏ trước mắt mà phải trả giá đắt)
Hắn trên miệng khinh thường ta tiếc chút tiền công làm bếp, nhưng sau khi thưởng thức đồ ăn trưa ta chuẩn bị, lại cười: "Cũng không tệ lắm, sáu tiền ủy khuất ngươi, tăng lên một lạng đi."
Làm đầu bếp nữ cầm một lạng, ngủ cùng cầm ba lạng, một tháng bốn lượng, một năm chính là bốn mươi tám lượng, còn bao ăn ở.
Ta thích kim chủ hào phóng này đến chớt mất trời ơi!
Ta vô cùng vui vẻ, múc thêm thức ăn vào chén cho hắn, vô cùng tình cảm mà nói: "Đa tạ thế tử."
Cứ như vậy, mười tám tuổi ta trở thành ngoại thất của thế tử Bắc Mông Cổ Ô Nhân Triết Anh, đồng thời kiêm luôn công việc đầu bếp riêng cho hắn nữa.
Thế tử cũng không mang bọn ta về vương phủ, mà là đem chúng ta an trí tại thạch viện phía đông Tô Lê thành, trong Phúc Thủy Viên.
Viện tử có ba gian, có quản gia gã sai vặt thị nữ tầm mười người, tuy nhỏ nhưng tiện nghi đầy đủ.
Sơn Trà có vẻ thất vọng, nhưng cũng không ngoài dự đoán của ta.
Khi ta biết thân phận của Thế tử, liền hiểu rằng bản thân sẽ không thể làm thiếp thất của hắn.
Bắc Mông cổ và Đại Khánh đã có mối liên hôn nhiều năm rồi.
Chính thê của Vương gia Bắc MÔng cổ hiện tại, mẫu thân thân sinh của Thế tử, chính là Vinh Kính trưởng công chúa đương triều.
Nhưng đương kim hoàng đế hiện tại khó khăn lắm mới có một công chúa, năm nay vừa tròn mười tuổi.
Thế tử đã mười chín tuổi, bình thường đã đến tuổi lập gia đình rồi, nhưng vì chờ tiểu công chúa lớn lên, chẳng những Trắc Phi thiếp thất một mực đều không thể nạp, mà ngay cả nữ nhân làm ấm giường cũng phải vụng trộm nuôi dưỡng ở bên ngoài, không dám mang về trong nhà.
Những điều này đều do mama tên là hắc Tư trong Phúc Thủy Viên kể lại.
Sơn Trà nghe xong cũng nhất kinh, thở dài: "Nói như vậy, Hồng Đậu muốn được nhấc lên làm thiếp thất, cũng không dễ dàng a."
Hắc Tư ma ma cười cười: "Quả là không dễ dàng, nhưng thế tử từ nhỏ đã sống có tình nghĩa, cô nương an phận hầu hạ tốt Ngài, đợi ngày sau công chúa có đến, cô nương tự nhiên có tiền đồ."
Ta biết ý tứ của bà ấy, cái này vừa là đe dọa, cũng là khuyên bảo.
Chỉ là bà ấy cùng Sơn Trà đều sai, ta muốn cũng không phải là tiền đồ, mà là tiền mặt, cơ mà những lời này, cũng không cần thiết nói ra với bọn họ làm gì
Thế là, ta chỉ cười một cái, làm như là ta đã hiểu lắm rồi.
Buổi đầu tiên ở lại lại Phúc Thủy Viên, thế tử liền đến chủ viện tìm ta qua đêm.
Chuyện này đêm qua đã làm rồi, ta vốn không cảm giác khó khăn gì cả.
Ai ngờ, tỉnh rượu hắn khó ứng phó hơn nhiều, giày vò lên người ta đến mức quay cuồng đầu óc, ta nỗ lực phục vụ hắn hai lần, thực sự có chút làm không nổi nữa, chỉ có thể khàn giọng xin tha.
Hắn coi như cũng có hiểu đạo lý, không ép ta thêm nữa, ôm ta đi rửa mặt, rồi cùng nhau ngủ.
Ta ngủ một giấc thật sâu, một đêm không mộng.
Mơ mơ màng màng, có người đẩy ta: "Lót dạ một chút đi, cẩn thận đói quá mức."
Ta đem đầu vùi vào trong chăn gối, làm bộ không nghe thấy. Người kia lại không chịu buông qua, vén chăn lên: "Đi ra."
Tia sáng chướng mắt, ta nửa híp mắt ngẩng đầu, nhìn thấy thế tử đã luyện công buổi sáng trở về, đứng ở trước giường của ta.
Ý thức trở lại, đột nhiên nhớ tới mình đã rời biệt phủ suối nước nóng ở Liễu gia rồi, lúc này ngồi thẳng người hỏi: "Hiện tại giờ gì rồi?"
"Giờ tỵ." Hắn vứt xuống hai chữ. ( 9-11h sáng)
Xong rồi, còn nói phải dậy sớm làm đồ ăn sáng này nọ cho hắn, hiện tại cũng tốt, bắt đầu chuẩn bị ăn trưa là vừa!
Da đầu ta tê rần, vén chăn mền liền muốn nhảy xuống giường, kết quả hai chân mềm nhũn, trực tiếp ngồi trên đất.
Ta che bụng dưới, nhe răng trợn mắt.
Trước mắt tối sầm lại, thân hình cao lớn của Thế tử ngồi xổm xuống, nhíu mày: "Ta xem một chút, có phải là bị thương không?"
Ta mặt đỏ tới mang tai, gắt gao nắm lấy váy, lắc đầu: "Mới xuống giường quá gấp, nên có chút chóng mặt mà thôi."
Hắn thu tay lại, chậm rãi nói: "A, ngươi gấp cái gì, trà bánh có để phần của ngươi mà."
Ta vịn mép giường đứng lên, ảo não: "Ta nên chuẩn bị tốt đồ ăn sáng cho Ngài."
Hắn cũng đứng lên, lộ ra vẻ trêu tức: "Còn nhớ thương chút tiền công đầu bếp, sợ ta trừ đúng không?"
Ta trên mặt nóng lên, chân thành nói: "Chỉ một lần này thôi, lần sau không sẽ không có chuyện này nữa."
Hắn nhíu nhíu mày: "Tùy ngươi. Chỉ là Hồng Đậu này, đừng nhặt được hạt vừng, mà ném đi dưa hấu."*
( Ý là đừng vì cái lợi nhỏ trước mắt mà phải trả giá đắt)
Hắn trên miệng khinh thường ta tiếc chút tiền công làm bếp, nhưng sau khi thưởng thức đồ ăn trưa ta chuẩn bị, lại cười: "Cũng không tệ lắm, sáu tiền ủy khuất ngươi, tăng lên một lạng đi."
Làm đầu bếp nữ cầm một lạng, ngủ cùng cầm ba lạng, một tháng bốn lượng, một năm chính là bốn mươi tám lượng, còn bao ăn ở.
Ta thích kim chủ hào phóng này đến chớt mất trời ơi!
Ta vô cùng vui vẻ, múc thêm thức ăn vào chén cho hắn, vô cùng tình cảm mà nói: "Đa tạ thế tử."
Cứ như vậy, mười tám tuổi ta trở thành ngoại thất của thế tử Bắc Mông Cổ Ô Nhân Triết Anh, đồng thời kiêm luôn công việc đầu bếp riêng cho hắn nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.