Chương 11
Cá Mặn Ẩn Danh
23/01/2024
Sau khi kỳ mẫn cảm kết thúc, vấn đề duy nhất còn tồn tại đối với Cố Duệ
Vân là mất trí nhớ, bác sĩ đề nghị đưa hắn tới quân khu, biết đâu hoàn
cảnh quen thuộc sẽ giúp đỡ khôi phục phần nào.
Lâm Diễn không dám để Cố Duệ Vân lái xe, cậu cho rằng hắn có thể vô tình quên cả những kĩ năng đời sống thường ngày, nên Lâm Diễn dừng xe trên đất hồi lâu mới thở dài cài dây an toàn vào.
Đầu năm nay, Lâm Diễn đã có bằng lái xe của đế quốc nhưng cậu chưa tích đủ tiền mua xe nên trừ lúc khảo sát, cậu chưa từng có cơ hội chạm vào vô lăng. Hiện giờ Lâm Diễn hơi lo lắng, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi.
Cố Duệ Vân nhạy bén nhận ra đối phương đang khẩn trương nên nghiêng đầu nhìn cậu, cười nhẹ, chạm lên mu bàn tay Lâm Diễn một cái trấn an, “Tin vào bản thân, lái chậm chút.”
Chặng đường vốn dĩ chỉ có mười mất phút bị Lâm Diễn dùng tốc độ chậm mà chắc kéo thành gần nửa giờ, cuối cùng, đến khi rẽ xe vào bãi đậu riêng của quân khu, Lâm Diễn mới thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Diễn quay người cởi dây an toàn, Cố Duệ Vân thấy vậy bèn dính lại, bằng kinh nghiệm mấy ngày sống chung gần đây, Lâm Diễn nhìn là biết hắn muốn hôn cậu. Qua khóe mắt, Lâm Diễn thấy hai tên lính đang đợi sẵn ngoài cửa nên vươn tay đẩy Cố Duệ Vân một cái, cứng rắn kéo dài khoảng cách, nhỏ giọng, “Ở ngoài không được như vậy…”
Ánh mắt Cố Duệ Vân lập tức ảm đạm, “Nhưng vợ ơi…”
Lâm Diễn nói tiếp, “Cũng không được gọi em là vợ, không thì em sẽ cắt cơm của ngài.”
Cố Duệ Vân biết điều ngậm miệng lại, âm thầm kháng nghị.
Sau khi xuống xe, dường như Cố Duệ Vân vẫn có ấn tượng với đường lối trong cao ốc nên không đợi cấp dưới dẫn đường, hắn đã kéo Lâm Diễn tự tìm đến thang máy lên tầng. Đến khi Lâm Diễn hỏi hắn có nhớ lại gì hay không, Cố Duệ Vân lại chớp mi lắc đầu. “Không có, ta cảm thấy nên đi bên này thôi.”
Thang máy dừng ở tầng ba, Lâm Diễn chưa từng đặt chân tới tầng này bao giờ, cấp dưới sau lưng giới thiệu, “Đây là khu vực mô phỏng chiến đấu, không phải binh lính không thể vào, thượng tướng thường xuyên luyện ngắm bắn với những sĩ quan khác ở đây.”
Lâm Diễn theo vào bên trong, nghe được hai chữ xa lạ kia bèn vô thức cúi đầu. Nhớ lại hai tháng kể từ khi nhậm chức, cậu hình như mới gặp qua Cố Duệ Vân trong phòng làm việc trên tầng cao nhất, chưa từng thấy dáng vẻ Cố Duệ Vân mỗi lúc huấn luyện.
Diện tích phòng mô phỏng rất lớn, chia ra trước mặt là chiến trường thực tế, phía sau là đủ loại vũ khí khảm kín mặt tường, từ cổ đại đến cách tây đều đập vào mắt, rung động đến nỗi hô hấp Lâm Diễn hơi chậm lại.
Xuyên qua đám vũ khí này, dường như cậu có thể lờ mờ thấy được thời khắc Cố Duệ Vân huy hoàng lao ra chiến tuyến chém giết, Lâm Diễn nghiêng mặt ngó sang bên cạnh, phát hiện Cố Duệ Vân cũng đang nhìn những vũ khí này. Hắn không ung dung dửng dưng như lúc dưới lầu nữa mà nghiêm túc vươn tay chạm lên một nòng súng đã mòn, vương dấu vết thời gian.
“Đây là vũ khí đầu tiên ngài sử dụng khi ra trận, sau khi trở về ngài đã để tôi treo nó ở đây, ngài nhớ lại rồi sao?” Trong sa số các loại vũ khí, Cố Duệ Vân chỉ đụng vào một món duy nhất, cấp dưới sau lưng không nhịn được, lên tiếng hỏi.
Cố Duệ Vân cầm lấy khẩu súng, hơi nhíu mày. “Không, nhưng ta có cảm giác rất quen thuộc.”
Theo lời cấp dưới, đây là vũ khí độc quyền của Cố Duệ Vân, khi luận đàm cùng các sĩ quan khác hắn vẫn luôn cho rằng khẩu súng này chắc tay, tiện dụng nhất, thường xuyên khiến bọn họ đo ván, thua cuộc.
Lâm Diễn chạm vào tay hắn, “Ngài muốn thử trải nghiệm nội dung huấn luyện khi trước không, biết đâu nhớ được gì đó.”
Lòng bàn tay truyền tới nhiệt độ ấm áp, Cố Duệ Vân cười nhẹ, “Được thôi.”
Khu vực mô phỏng chiến đấu có rất nhiều mục tiêu, dưới cái nhìn của Lâm Diễn, Cố Duệ Vân nâng súng lên ngắm, không dừng lại lâu, chẳng khác nào lơ đãng mà bóp còi, bắn đạn xuyên thủng hồng tâm. Lâm Diễn chưa từng thấy một Cố Duệ Vân như vậy, trong lồng ngực, trái tim cậu nhảy lên không kiểm soát, cảm giác an toàn vô hình rót đầy toàn thân.
Có lẽ nhận thấy ánh mắt Lâm Diễn, Cố Duệ Vân bèn nắm lấy tay cậu, “Em muốn thử không?”
Súng ống nặng nề rơi vào tay, đáy lòng Lâm Diễn lập tức cuộn lại, hốt hoảng nói, “Em, em chỉ biết dùng dao thôi, cái này, cái này nguy hiểm quá, em sợ cướp cò…”
Mắt thường cũng có thể thấy Lâm Diễn đang hoảng loạn, bị hành động của Cố Duệ Vân dọa đến mức lắp bắp mãi mới nói xong nổi một câu nhưng Cố Duệ Vân chỉ siết tay cậu, hơi cúi người, dùng âm lượng chỉ hai người nghe được, khẽ giọng, “Sợ gì chứ, chồng dạy em.”
Được trấn an, lỗ tay Lâm Diễn lập tức đỏ bừng, không rõ vì hô hấp Cố Duệ Vân quá nóng bỏng hay xưng hô thân mật của đối phương.
Lâm Diễn bị một câu nói khuấy loạn tâm trạng, để mặc Cố Duệ Vân nắm tay cậu chỉnh ra tư thế cầm súng tiêu chuẩn. Hắn dán vào lưng Lâm Diễn, chiều cao chênh lệch khiến Alpha phải cúi người, Cố Duệ Vân tựa sát vào gò má mềm mại cả đối phương, theo động tác chỉnh sửa mà vô tình đụng chạm lướt qua, cọ ra vài tia lửa mập mờ.
“Đương nhiên, tư thế là điều then chốt nhưng bí quyết để bắn trúng hồng tâm là, không được rối loạn bởi yếu tố xung quanh.” Cố Duệ Vân nói bên tai cậu.
Nhắm bắn, bóp cò, bắn, Lâm Diễn chỉ cảm thấy cổ tay giật lên một cái, một viên đạn rời nòng lao về phía trước.
Nhìn lại, viên đạn kia xuyên vào vùng biên, bắn trượt ra ngoài.
Cố Duệ Vân cười, nhỏ giọng, “Lệch rồi. Vợ ơi, là em rối loạn, hay ta rối loạn đây?
Lâm Diễn phục hồi tinh thần, nhận ra bản thân vừa bị trêu đùa nên ngẩng đầu trừng hắn một cái, sau đó vừa vặn đối diện với cái nhìn “Quan hệ hai người dường như không đơn giản” của hai tên lính đằng xa.
Không tìm lại được trí nhớ từ khu huấn luyện, binh lính gợi ý Cố Duệ Vân nên tới văn phòng của mình thử xem. Đây là nơi Cố Duệ Vân thường qua lại nhất nhưng lần này, hắn không để bọn họ đi theo mà chỉ đưa Lâm Diễn lên tầng cuối.
Phòng làm việc vẫn thoang thoảng tin tức tố, Cố Duệ Vân nhìn xung quanh, vừa quen vừa lạ. Hắn tiện tay lật một văn kiện trên bàn, theo bản năng muốn cầm bút chỉnh sửa vài câu, nhưng lại sửng sốt hồi lâu rồi buông xuống.
Hắn nhìn ra cửa sổ, tầm nhìn trên này rất rộng rãi, ánh mắt hắn quen thói nhìn về phía phòng ăn nhân viên đối diện văn phòng, chạm phải dòng người không ngừng ra vào bận rộn. Cố Duệ Vân luôn cảm giác sẽ có một người rất quan trọng bước ra từ nơi này.
Người đó là ai kia chứ.
Ký ức mờ nhạt lại xao động, sự vật mịt mù không thấy rõ khiến Cố Duệ Vân không khỏi cau mày.
“A, đây là máy truyền tin của ngài sao?”
Giọng nói bất chợt vang lên giúp Cố Duệ Vân phục hồi tinh thần, hắn nhìn về phía Lâm Diễn, phát hiện ngoài điện thoại của mình ra, đối phương còn đang cầm một thiết bị điện tử trên tay.
“Chắc là máy truyền tin của ngài rồi, có hai cuộc gọi nhỡ này. Mấy ngày nay ngài cũng không ở đây, nhỡ có chuyện quan trọng cần ngài giải quyết thi sao?” Lâm Diễn mở to mắt.
Cố Duệ Vân lắc đầu, “Nếu thật sự quan trọng thì không chỉ gọi điện đâu.”
Lâm Diễn nghĩ, cũng đúng. Cậu định tắt điện thoại đi thì vô tình nhìn thấy màn hình chính có một cái note in đậm màu hồng được ghim lên đầu, “14 giờ ghé qua tiệm bán hoa trên đường số một”. Lâm Diễn lỡ đọc phải nội dung riêng tư của Cố Duệ Vân nên lập tức nhấn nút nguồn, bỏ điện thoại vào túi.
...
Tiểu kịch trường
Đợi trong phòng làm việc cả buổi chiều, Cố Duệ Vân vẫn chẳng nhớ được gì, Lâm Diễn an ủi hắn không cần nóng nảy rồi mang theo vài đồ vật cá nhân của hắn xuống lầu. Cuối tuần nên cao ốc không nhiều người, chỉ tội bát quái truyền xa, vừa nhìn thấy Cố Duệ Vân và Lâm Diễn bước ra cùng nhau, dù là thư kí bàn giấy hay binh lính thực chiến cũng nghiêng đầu lấm lén nhìn sang, dưa nổ đùng đùng.
“Tại sao bọn họ lại đi cùng nhau, là mối quan hệ yêu đương kiểu đó sao?”
“A a a, tôi xách nước cho ngài ấy hai năm ròng, vậy mà ngài ấy chẳng thèm nhớ tên tôi, nhìn tình trạng trước mắt chắc chẳng còn cơ hội rồi…”
“Nói vớ vẩn gì vậy, không biết nội tình à?”
“Nội tình?”
“Thầy Tiểu Lâm đang giúp thượng tướng chữa bệnh đó, hai người bọn họ hoàn toàn trong sạch, đừng tung tin vịt.”
“Thật hay giả thế? Tôi thấy hai người họ đẹp đôi quá đi.”
“Thượng tướng của chúng ta có nhiều người theo đuổi đến vậy mà từ trước đến giờ chẳng quen một ai, sao có thể yêu đương với thầy Tiểu Lâm. Nói thật, tôi nghi là (nhỏ giọng), thực chất ngài ấy mến mộ Alpha!”
“...”
__________
SuA: Sắp Tết rồi, 5 chương nữa là hoàn. Tết này mình không ở VN nhưng 2 tuần nữa mới ️ nên thoải mái, keke.
Lâm Diễn không dám để Cố Duệ Vân lái xe, cậu cho rằng hắn có thể vô tình quên cả những kĩ năng đời sống thường ngày, nên Lâm Diễn dừng xe trên đất hồi lâu mới thở dài cài dây an toàn vào.
Đầu năm nay, Lâm Diễn đã có bằng lái xe của đế quốc nhưng cậu chưa tích đủ tiền mua xe nên trừ lúc khảo sát, cậu chưa từng có cơ hội chạm vào vô lăng. Hiện giờ Lâm Diễn hơi lo lắng, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi.
Cố Duệ Vân nhạy bén nhận ra đối phương đang khẩn trương nên nghiêng đầu nhìn cậu, cười nhẹ, chạm lên mu bàn tay Lâm Diễn một cái trấn an, “Tin vào bản thân, lái chậm chút.”
Chặng đường vốn dĩ chỉ có mười mất phút bị Lâm Diễn dùng tốc độ chậm mà chắc kéo thành gần nửa giờ, cuối cùng, đến khi rẽ xe vào bãi đậu riêng của quân khu, Lâm Diễn mới thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Diễn quay người cởi dây an toàn, Cố Duệ Vân thấy vậy bèn dính lại, bằng kinh nghiệm mấy ngày sống chung gần đây, Lâm Diễn nhìn là biết hắn muốn hôn cậu. Qua khóe mắt, Lâm Diễn thấy hai tên lính đang đợi sẵn ngoài cửa nên vươn tay đẩy Cố Duệ Vân một cái, cứng rắn kéo dài khoảng cách, nhỏ giọng, “Ở ngoài không được như vậy…”
Ánh mắt Cố Duệ Vân lập tức ảm đạm, “Nhưng vợ ơi…”
Lâm Diễn nói tiếp, “Cũng không được gọi em là vợ, không thì em sẽ cắt cơm của ngài.”
Cố Duệ Vân biết điều ngậm miệng lại, âm thầm kháng nghị.
Sau khi xuống xe, dường như Cố Duệ Vân vẫn có ấn tượng với đường lối trong cao ốc nên không đợi cấp dưới dẫn đường, hắn đã kéo Lâm Diễn tự tìm đến thang máy lên tầng. Đến khi Lâm Diễn hỏi hắn có nhớ lại gì hay không, Cố Duệ Vân lại chớp mi lắc đầu. “Không có, ta cảm thấy nên đi bên này thôi.”
Thang máy dừng ở tầng ba, Lâm Diễn chưa từng đặt chân tới tầng này bao giờ, cấp dưới sau lưng giới thiệu, “Đây là khu vực mô phỏng chiến đấu, không phải binh lính không thể vào, thượng tướng thường xuyên luyện ngắm bắn với những sĩ quan khác ở đây.”
Lâm Diễn theo vào bên trong, nghe được hai chữ xa lạ kia bèn vô thức cúi đầu. Nhớ lại hai tháng kể từ khi nhậm chức, cậu hình như mới gặp qua Cố Duệ Vân trong phòng làm việc trên tầng cao nhất, chưa từng thấy dáng vẻ Cố Duệ Vân mỗi lúc huấn luyện.
Diện tích phòng mô phỏng rất lớn, chia ra trước mặt là chiến trường thực tế, phía sau là đủ loại vũ khí khảm kín mặt tường, từ cổ đại đến cách tây đều đập vào mắt, rung động đến nỗi hô hấp Lâm Diễn hơi chậm lại.
Xuyên qua đám vũ khí này, dường như cậu có thể lờ mờ thấy được thời khắc Cố Duệ Vân huy hoàng lao ra chiến tuyến chém giết, Lâm Diễn nghiêng mặt ngó sang bên cạnh, phát hiện Cố Duệ Vân cũng đang nhìn những vũ khí này. Hắn không ung dung dửng dưng như lúc dưới lầu nữa mà nghiêm túc vươn tay chạm lên một nòng súng đã mòn, vương dấu vết thời gian.
“Đây là vũ khí đầu tiên ngài sử dụng khi ra trận, sau khi trở về ngài đã để tôi treo nó ở đây, ngài nhớ lại rồi sao?” Trong sa số các loại vũ khí, Cố Duệ Vân chỉ đụng vào một món duy nhất, cấp dưới sau lưng không nhịn được, lên tiếng hỏi.
Cố Duệ Vân cầm lấy khẩu súng, hơi nhíu mày. “Không, nhưng ta có cảm giác rất quen thuộc.”
Theo lời cấp dưới, đây là vũ khí độc quyền của Cố Duệ Vân, khi luận đàm cùng các sĩ quan khác hắn vẫn luôn cho rằng khẩu súng này chắc tay, tiện dụng nhất, thường xuyên khiến bọn họ đo ván, thua cuộc.
Lâm Diễn chạm vào tay hắn, “Ngài muốn thử trải nghiệm nội dung huấn luyện khi trước không, biết đâu nhớ được gì đó.”
Lòng bàn tay truyền tới nhiệt độ ấm áp, Cố Duệ Vân cười nhẹ, “Được thôi.”
Khu vực mô phỏng chiến đấu có rất nhiều mục tiêu, dưới cái nhìn của Lâm Diễn, Cố Duệ Vân nâng súng lên ngắm, không dừng lại lâu, chẳng khác nào lơ đãng mà bóp còi, bắn đạn xuyên thủng hồng tâm. Lâm Diễn chưa từng thấy một Cố Duệ Vân như vậy, trong lồng ngực, trái tim cậu nhảy lên không kiểm soát, cảm giác an toàn vô hình rót đầy toàn thân.
Có lẽ nhận thấy ánh mắt Lâm Diễn, Cố Duệ Vân bèn nắm lấy tay cậu, “Em muốn thử không?”
Súng ống nặng nề rơi vào tay, đáy lòng Lâm Diễn lập tức cuộn lại, hốt hoảng nói, “Em, em chỉ biết dùng dao thôi, cái này, cái này nguy hiểm quá, em sợ cướp cò…”
Mắt thường cũng có thể thấy Lâm Diễn đang hoảng loạn, bị hành động của Cố Duệ Vân dọa đến mức lắp bắp mãi mới nói xong nổi một câu nhưng Cố Duệ Vân chỉ siết tay cậu, hơi cúi người, dùng âm lượng chỉ hai người nghe được, khẽ giọng, “Sợ gì chứ, chồng dạy em.”
Được trấn an, lỗ tay Lâm Diễn lập tức đỏ bừng, không rõ vì hô hấp Cố Duệ Vân quá nóng bỏng hay xưng hô thân mật của đối phương.
Lâm Diễn bị một câu nói khuấy loạn tâm trạng, để mặc Cố Duệ Vân nắm tay cậu chỉnh ra tư thế cầm súng tiêu chuẩn. Hắn dán vào lưng Lâm Diễn, chiều cao chênh lệch khiến Alpha phải cúi người, Cố Duệ Vân tựa sát vào gò má mềm mại cả đối phương, theo động tác chỉnh sửa mà vô tình đụng chạm lướt qua, cọ ra vài tia lửa mập mờ.
“Đương nhiên, tư thế là điều then chốt nhưng bí quyết để bắn trúng hồng tâm là, không được rối loạn bởi yếu tố xung quanh.” Cố Duệ Vân nói bên tai cậu.
Nhắm bắn, bóp cò, bắn, Lâm Diễn chỉ cảm thấy cổ tay giật lên một cái, một viên đạn rời nòng lao về phía trước.
Nhìn lại, viên đạn kia xuyên vào vùng biên, bắn trượt ra ngoài.
Cố Duệ Vân cười, nhỏ giọng, “Lệch rồi. Vợ ơi, là em rối loạn, hay ta rối loạn đây?
Lâm Diễn phục hồi tinh thần, nhận ra bản thân vừa bị trêu đùa nên ngẩng đầu trừng hắn một cái, sau đó vừa vặn đối diện với cái nhìn “Quan hệ hai người dường như không đơn giản” của hai tên lính đằng xa.
Không tìm lại được trí nhớ từ khu huấn luyện, binh lính gợi ý Cố Duệ Vân nên tới văn phòng của mình thử xem. Đây là nơi Cố Duệ Vân thường qua lại nhất nhưng lần này, hắn không để bọn họ đi theo mà chỉ đưa Lâm Diễn lên tầng cuối.
Phòng làm việc vẫn thoang thoảng tin tức tố, Cố Duệ Vân nhìn xung quanh, vừa quen vừa lạ. Hắn tiện tay lật một văn kiện trên bàn, theo bản năng muốn cầm bút chỉnh sửa vài câu, nhưng lại sửng sốt hồi lâu rồi buông xuống.
Hắn nhìn ra cửa sổ, tầm nhìn trên này rất rộng rãi, ánh mắt hắn quen thói nhìn về phía phòng ăn nhân viên đối diện văn phòng, chạm phải dòng người không ngừng ra vào bận rộn. Cố Duệ Vân luôn cảm giác sẽ có một người rất quan trọng bước ra từ nơi này.
Người đó là ai kia chứ.
Ký ức mờ nhạt lại xao động, sự vật mịt mù không thấy rõ khiến Cố Duệ Vân không khỏi cau mày.
“A, đây là máy truyền tin của ngài sao?”
Giọng nói bất chợt vang lên giúp Cố Duệ Vân phục hồi tinh thần, hắn nhìn về phía Lâm Diễn, phát hiện ngoài điện thoại của mình ra, đối phương còn đang cầm một thiết bị điện tử trên tay.
“Chắc là máy truyền tin của ngài rồi, có hai cuộc gọi nhỡ này. Mấy ngày nay ngài cũng không ở đây, nhỡ có chuyện quan trọng cần ngài giải quyết thi sao?” Lâm Diễn mở to mắt.
Cố Duệ Vân lắc đầu, “Nếu thật sự quan trọng thì không chỉ gọi điện đâu.”
Lâm Diễn nghĩ, cũng đúng. Cậu định tắt điện thoại đi thì vô tình nhìn thấy màn hình chính có một cái note in đậm màu hồng được ghim lên đầu, “14 giờ ghé qua tiệm bán hoa trên đường số một”. Lâm Diễn lỡ đọc phải nội dung riêng tư của Cố Duệ Vân nên lập tức nhấn nút nguồn, bỏ điện thoại vào túi.
...
Tiểu kịch trường
Đợi trong phòng làm việc cả buổi chiều, Cố Duệ Vân vẫn chẳng nhớ được gì, Lâm Diễn an ủi hắn không cần nóng nảy rồi mang theo vài đồ vật cá nhân của hắn xuống lầu. Cuối tuần nên cao ốc không nhiều người, chỉ tội bát quái truyền xa, vừa nhìn thấy Cố Duệ Vân và Lâm Diễn bước ra cùng nhau, dù là thư kí bàn giấy hay binh lính thực chiến cũng nghiêng đầu lấm lén nhìn sang, dưa nổ đùng đùng.
“Tại sao bọn họ lại đi cùng nhau, là mối quan hệ yêu đương kiểu đó sao?”
“A a a, tôi xách nước cho ngài ấy hai năm ròng, vậy mà ngài ấy chẳng thèm nhớ tên tôi, nhìn tình trạng trước mắt chắc chẳng còn cơ hội rồi…”
“Nói vớ vẩn gì vậy, không biết nội tình à?”
“Nội tình?”
“Thầy Tiểu Lâm đang giúp thượng tướng chữa bệnh đó, hai người bọn họ hoàn toàn trong sạch, đừng tung tin vịt.”
“Thật hay giả thế? Tôi thấy hai người họ đẹp đôi quá đi.”
“Thượng tướng của chúng ta có nhiều người theo đuổi đến vậy mà từ trước đến giờ chẳng quen một ai, sao có thể yêu đương với thầy Tiểu Lâm. Nói thật, tôi nghi là (nhỏ giọng), thực chất ngài ấy mến mộ Alpha!”
“...”
__________
SuA: Sắp Tết rồi, 5 chương nữa là hoàn. Tết này mình không ở VN nhưng 2 tuần nữa mới ️ nên thoải mái, keke.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.