Chương 14: Phiên ngoại 1
Cá Mặn Ẩn Danh
04/03/2024
1.
Cố Duệ Vân ướt nhẹp được Lâm Diễn đưa về nhà, quần áo trên người không thể tiếp tục mặc được nữa. Lâm Diễn đẩy hắn đến phòng tắm, sau đó xoay người cầm bộ quần áo lớn nhất của mình mang vào.
Chẳng bao lâu bên trong đã truyền ra âm thanh buồn bực của Cố Duệ Vân, "Vợ... Nhỏ quá."
Lâm Diễn ngó đầu nhìn một cái, nén cười, "Ngài cởi ra đi, em tìm quần áo của ông nội cho ngài mặc."
Quần áo ông nội có kích thước khá rộng rãi nhưng là kiểu dáng của mấy cụ già, Lâm Diễn lục mãi mới tìm được áo sơ mi hoa ông thường mặc, đưa vào phòng tắm. Cậu nghe tiếng Cố Duệ Vân thở dài rõ ràng. Lâm Diễn lại không nhịn được cười, ngoại hình Cố Duệ Vân ưu việt, áo sơ mi hoa khoác trên người hắn cũng không tầm thường mà có phần phong lưu vô lại, khí chất vừa khớp với Cố Duệ Vân.
Cố Duệ Vân rũ mi, lại gần hôn lên khóe miệng nhếch cao của Lâm Diễn, "Xấu lắm à?"
Lâm Diễn hôn lại, mi mắt cong cong, "Không xấu, đẹp lắm."
Alpha siết eo cậu, đóng cửa phòng tắm vào, ôm Lâm Diễn tiếp tục hôn, "Thế cười gì vậy?"
Lâm Diễn bị hôn run cả người nhưng cậu không đẩy Cố Duệ Vân ra, hắn được đà hôn đến mức gò má đối phương ửng hồng. Đợi đến khi hai ngời kéo dãn khoảng cách, ánh mắt Lâm Diễn đã bao phủ một tầng sương mù, cậu dựa vào ngực Alpha, cảm nhận nóng bỏng nơi cõi lòng.
Cậu nhỏ giọng, "Vui quá. Không bỏ lỡ ngài."
2.
Đưa Cố Duệ Vân về nhà, Lâm Diễn phải đối diện với phán quyết của ông nội.
Hôm qua ông nội ngủ sớm nên không nhìn thấy Alpha Lâm Diễn đưa về, chờ sáng lên, lúc ông đang cho chó ăn mới bắt gặp thân hình cao lớn cường tráng của người đàn ông trước đứng trước ao cá trong nhà. Tưởng kẻ tới là người lạ không hiểu quy tắc làng xã, ông cầm ba-toong lên định đuổi đi.
Lâm Diễn vẫn đang bận bịu trong bếp chuẩn bị bữa sáng, nghe bên ngoài ồn ã nên bước ra, vừa đến nơi đã thấy Cố Duệ Vân bị ông nội bổ một gật, sức lực không lớn nhưng ngắm thẳng vào đùi. Sau đó Lâm Diễn giải thích với ông nội, trước kia cậu và Cố Duệ Vân có hiểu lầm, Cố Duệ Vân là bạn trai cậu.
Ông nội nhướn mày quan sát Cố Duệ Vân hồi lâu, tới gần Lâm Diễn, "Cháu trai, đối tượng của con vừa tài giỏi vừa đẹp đẽ thế này, hoa lá bên ngoài chắc chẳng ít?"
Giọng nói ông nội tương đối lớn, lời này vừa nói cho Lâm Diễn vừa nói cho Cố Duệ Vân nghe. Alpha giải thích, "Ông nội, con chưa từng yêu đương, Lâm Diễn là đối tượng đầu tiên của con, cũng là người cuối cùng."
Ông nội nâng mắt nhìn hắn, hừ một tiếng rồi xoay người vào nhà.
Cố Duệ Vân hơi luống cuống nhìn Lâm Diễn, cho rằng bản thân nói sai. Lâm Diễn cười nhẹ với hắn, trấn an.
Nửa tiếng sau, ông nội chậm rãi bước từ trong nhà ra, ném cho Cố Duệ Vân một món đồ, "Nhận lấy."
Cố Duệ Vân bắt được, là một chai dầu hoa hồng nhỏ. Ông nội ngồi xuống ghế, ngẩng mặt nhìn trời, "Chân bị thương rồi chứ gì? Tự xoa đi."
Tầm mắt Cố Duệ Vân và Lâm Diễn giao nhau giữa không trung, khóe miệng đang rũ xuống lại tươi trở lại.
3.
Có một Alpha ngoài thôn vừa đến, tin tức Lâm Diễn đưa Cố Duệ Vân về nhà đã truyền khắp làng.
Ông nội đang tản bộ bên đường thì có bà lão chạy tới hỏi thăm, "Lão Lâm, Alpha nọ là ai thế, đẹp trai quá nhỉ, giới thiệu cho cháu gái của tôi đi?"
Ông nội xua xua tay, cười đến nỗi nếp nhăn đầy mặt, "Khỏi, đấy là đối tượng của Lâm Diễn cháu tôi, mấy người đi mà kiếm mối khác!"
Cố Duệ Vân tới thôn vừa vặn kiếm cho ông nội chút mặt mũi, ông nội còn đang cảm thấy tên này chẳng hợp lý mình là bao nhưng ra cửa đi vài vòng, đã có năm sáu người hỏi tới khiến ông không khỏi hài lòng.
Ông nghĩ thầm, chẳng ai xứng với bảo bối Lâm Diễn của chúng ta cả, người trẻ tuổi tên Cố Duệ Vân này coi như miễn cưỡng vượt qua kiểm tra vậy.
4.
Đến ngày thứ ba, ráng chiều dần buông, ông nội thừa dịp Lâm Diễn bận bịu ở nhà chuẩn bị cơm nước lén đua Cố Duệ Vân ra ngoài hóng gió.
Lắc lư từ đầu thôn tới cuối thôn một vòng, cuối cùng ngồi xuống trong nhà bạn cũ, ông khoe khoang cháu rể của mình làm lính, dưới tay có rất nhiều người, "Tiểu Cố, con nói con có cấp bậc gì nhỉ?"
Cố Duệ Vân khẽ mỉm cười, "Thượng tướng ạ."
Ông nội nâng rượu lên, nhướn mày với bạn cũ, "Đúng rồi, thượng tướng đó, cực kỳ tài giỏi."
Bạn cũ thở hổn hển một tiếng, không cắt ngang khoái chí của ông nội mà nâng chén lên cụng, vẫy vẫy tay, "Nhóc con, đây là rượu nhà ta tự cất, cùng uống hai ly đi?"
Cố Duệ Vân ngẩn người nhưng không từ chối, lễ phép khom lưng nhận lấy ly rượu.
Lâm Diễn bước ra từ phòng bếp thì thấy căn nhà trống trải, trời đã tối, cũng không biết ông nội đưa người đi đâu.
Vừa nghĩ vậy, máy truyền tin trong túi chợt rung lên, là ông lão cuối thôn gọi tới. Gương mặt say bét hớn hở cười nói với cậu, "Tiểu Lâm à, ông nội ngươi uống say đang ngủ trong phòng ta. Bạn trai con uống say ngây ngô quá, con tới đón hắn về đi."
Lúc Lâm Diễn chạy đến, ông nội đã ngáy vang trời trong phòng ông lão. Cố Duệ Vân đang nghiêm chỉnh ngồi trên ghế phòng ngoài, vừa nhìn thấy cậu đã rầu rĩ giang tay ra, buồn bã, "Vợ, em đến đón ta..."
Lâm Diễn đón Cố Duệ Vân đi, cả người Alpha toàn mùi rượu nhưng nhìn qua chẳng có vẻ say xỉn chút nào, cậu vươn tay bóp mặt hắn, "Ngài say rồi à?"
Cố Duệ Vân nhìn cậu, ánh mắt không mấy tỉnh táo, "Không say mà."
Lâm Diễn không tin, "Vậy ngài biết ngài là ai không?"
Cố Duệ Vân rũ mắt, hơi cồn khiến tư duy ngôn ngữ của hắn trở nên chậm chạp, "Ta là... Cố Duệ Vân?"
Phản ứng này đương nhiên là say quắc cần câu, Lâm Diễn buồn cười gãi gãi cằm hắn, xấu xa nói, "Không phải, ngài là chó nhỏ."
Cố Duệ Vân mở to mắt, cầm lấy cổ tay Lâm Diễn, chậm chạp dụi dụi đầu vào, nhỏ giọng, "Thế thì em là... vợ chó nhỏ."
5.
Trạng thái Cố Duệ Vân khi say và lúc tỉnh không giống nhau.
Cố Duệ Vân say rượu vừa đơn thuần vừa ngây thơ.
Chuyện này rất kỳ quái.
Một câu "Vợ của chó nhỏ" khiến đáy lòng Lâm Diễn tan chảy, cậu nâng mặt Cố Duệ Vân, hôn chụt một cái lên má trái Alpha, "Nếu vậy để em đóng cho chó nhỏ một con dấu."
Cố Duệ Vân ngày thường sẽ vui vẻ hôn đáp lại nhưng hiện giờ Cố Duệ Vân say rồi, hắn ngây thơ đứng lên, nắm lấy cổ tay Lâm Diễn, chóp tai đỏ bừng. Cố Duệ Vân mở to cặp mắt đào hoa nhìn đối phương, sau đó dời đi.
Vợ chủ động hôn hắn, khiến nỗi lòng rung động hết cả.
Lâm Diễn tiếp tục tiến về trước vài bước, đèn đường chiếu sáng con đường trước mặt, Cố Duệ Vân nắm tay cậu đi cạnh dường như do dự hồi lâu, sau đó chợt dừng lại.
Lâm Diễn nghi ngờ nhìn hắn.
Alpha cúi người, đưa mặt tới gần, ngại ngùng nói, "Vợ, má phải cũng cần đóng dấu."
Cố Duệ Vân ướt nhẹp được Lâm Diễn đưa về nhà, quần áo trên người không thể tiếp tục mặc được nữa. Lâm Diễn đẩy hắn đến phòng tắm, sau đó xoay người cầm bộ quần áo lớn nhất của mình mang vào.
Chẳng bao lâu bên trong đã truyền ra âm thanh buồn bực của Cố Duệ Vân, "Vợ... Nhỏ quá."
Lâm Diễn ngó đầu nhìn một cái, nén cười, "Ngài cởi ra đi, em tìm quần áo của ông nội cho ngài mặc."
Quần áo ông nội có kích thước khá rộng rãi nhưng là kiểu dáng của mấy cụ già, Lâm Diễn lục mãi mới tìm được áo sơ mi hoa ông thường mặc, đưa vào phòng tắm. Cậu nghe tiếng Cố Duệ Vân thở dài rõ ràng. Lâm Diễn lại không nhịn được cười, ngoại hình Cố Duệ Vân ưu việt, áo sơ mi hoa khoác trên người hắn cũng không tầm thường mà có phần phong lưu vô lại, khí chất vừa khớp với Cố Duệ Vân.
Cố Duệ Vân rũ mi, lại gần hôn lên khóe miệng nhếch cao của Lâm Diễn, "Xấu lắm à?"
Lâm Diễn hôn lại, mi mắt cong cong, "Không xấu, đẹp lắm."
Alpha siết eo cậu, đóng cửa phòng tắm vào, ôm Lâm Diễn tiếp tục hôn, "Thế cười gì vậy?"
Lâm Diễn bị hôn run cả người nhưng cậu không đẩy Cố Duệ Vân ra, hắn được đà hôn đến mức gò má đối phương ửng hồng. Đợi đến khi hai ngời kéo dãn khoảng cách, ánh mắt Lâm Diễn đã bao phủ một tầng sương mù, cậu dựa vào ngực Alpha, cảm nhận nóng bỏng nơi cõi lòng.
Cậu nhỏ giọng, "Vui quá. Không bỏ lỡ ngài."
2.
Đưa Cố Duệ Vân về nhà, Lâm Diễn phải đối diện với phán quyết của ông nội.
Hôm qua ông nội ngủ sớm nên không nhìn thấy Alpha Lâm Diễn đưa về, chờ sáng lên, lúc ông đang cho chó ăn mới bắt gặp thân hình cao lớn cường tráng của người đàn ông trước đứng trước ao cá trong nhà. Tưởng kẻ tới là người lạ không hiểu quy tắc làng xã, ông cầm ba-toong lên định đuổi đi.
Lâm Diễn vẫn đang bận bịu trong bếp chuẩn bị bữa sáng, nghe bên ngoài ồn ã nên bước ra, vừa đến nơi đã thấy Cố Duệ Vân bị ông nội bổ một gật, sức lực không lớn nhưng ngắm thẳng vào đùi. Sau đó Lâm Diễn giải thích với ông nội, trước kia cậu và Cố Duệ Vân có hiểu lầm, Cố Duệ Vân là bạn trai cậu.
Ông nội nhướn mày quan sát Cố Duệ Vân hồi lâu, tới gần Lâm Diễn, "Cháu trai, đối tượng của con vừa tài giỏi vừa đẹp đẽ thế này, hoa lá bên ngoài chắc chẳng ít?"
Giọng nói ông nội tương đối lớn, lời này vừa nói cho Lâm Diễn vừa nói cho Cố Duệ Vân nghe. Alpha giải thích, "Ông nội, con chưa từng yêu đương, Lâm Diễn là đối tượng đầu tiên của con, cũng là người cuối cùng."
Ông nội nâng mắt nhìn hắn, hừ một tiếng rồi xoay người vào nhà.
Cố Duệ Vân hơi luống cuống nhìn Lâm Diễn, cho rằng bản thân nói sai. Lâm Diễn cười nhẹ với hắn, trấn an.
Nửa tiếng sau, ông nội chậm rãi bước từ trong nhà ra, ném cho Cố Duệ Vân một món đồ, "Nhận lấy."
Cố Duệ Vân bắt được, là một chai dầu hoa hồng nhỏ. Ông nội ngồi xuống ghế, ngẩng mặt nhìn trời, "Chân bị thương rồi chứ gì? Tự xoa đi."
Tầm mắt Cố Duệ Vân và Lâm Diễn giao nhau giữa không trung, khóe miệng đang rũ xuống lại tươi trở lại.
3.
Có một Alpha ngoài thôn vừa đến, tin tức Lâm Diễn đưa Cố Duệ Vân về nhà đã truyền khắp làng.
Ông nội đang tản bộ bên đường thì có bà lão chạy tới hỏi thăm, "Lão Lâm, Alpha nọ là ai thế, đẹp trai quá nhỉ, giới thiệu cho cháu gái của tôi đi?"
Ông nội xua xua tay, cười đến nỗi nếp nhăn đầy mặt, "Khỏi, đấy là đối tượng của Lâm Diễn cháu tôi, mấy người đi mà kiếm mối khác!"
Cố Duệ Vân tới thôn vừa vặn kiếm cho ông nội chút mặt mũi, ông nội còn đang cảm thấy tên này chẳng hợp lý mình là bao nhưng ra cửa đi vài vòng, đã có năm sáu người hỏi tới khiến ông không khỏi hài lòng.
Ông nghĩ thầm, chẳng ai xứng với bảo bối Lâm Diễn của chúng ta cả, người trẻ tuổi tên Cố Duệ Vân này coi như miễn cưỡng vượt qua kiểm tra vậy.
4.
Đến ngày thứ ba, ráng chiều dần buông, ông nội thừa dịp Lâm Diễn bận bịu ở nhà chuẩn bị cơm nước lén đua Cố Duệ Vân ra ngoài hóng gió.
Lắc lư từ đầu thôn tới cuối thôn một vòng, cuối cùng ngồi xuống trong nhà bạn cũ, ông khoe khoang cháu rể của mình làm lính, dưới tay có rất nhiều người, "Tiểu Cố, con nói con có cấp bậc gì nhỉ?"
Cố Duệ Vân khẽ mỉm cười, "Thượng tướng ạ."
Ông nội nâng rượu lên, nhướn mày với bạn cũ, "Đúng rồi, thượng tướng đó, cực kỳ tài giỏi."
Bạn cũ thở hổn hển một tiếng, không cắt ngang khoái chí của ông nội mà nâng chén lên cụng, vẫy vẫy tay, "Nhóc con, đây là rượu nhà ta tự cất, cùng uống hai ly đi?"
Cố Duệ Vân ngẩn người nhưng không từ chối, lễ phép khom lưng nhận lấy ly rượu.
Lâm Diễn bước ra từ phòng bếp thì thấy căn nhà trống trải, trời đã tối, cũng không biết ông nội đưa người đi đâu.
Vừa nghĩ vậy, máy truyền tin trong túi chợt rung lên, là ông lão cuối thôn gọi tới. Gương mặt say bét hớn hở cười nói với cậu, "Tiểu Lâm à, ông nội ngươi uống say đang ngủ trong phòng ta. Bạn trai con uống say ngây ngô quá, con tới đón hắn về đi."
Lúc Lâm Diễn chạy đến, ông nội đã ngáy vang trời trong phòng ông lão. Cố Duệ Vân đang nghiêm chỉnh ngồi trên ghế phòng ngoài, vừa nhìn thấy cậu đã rầu rĩ giang tay ra, buồn bã, "Vợ, em đến đón ta..."
Lâm Diễn đón Cố Duệ Vân đi, cả người Alpha toàn mùi rượu nhưng nhìn qua chẳng có vẻ say xỉn chút nào, cậu vươn tay bóp mặt hắn, "Ngài say rồi à?"
Cố Duệ Vân nhìn cậu, ánh mắt không mấy tỉnh táo, "Không say mà."
Lâm Diễn không tin, "Vậy ngài biết ngài là ai không?"
Cố Duệ Vân rũ mắt, hơi cồn khiến tư duy ngôn ngữ của hắn trở nên chậm chạp, "Ta là... Cố Duệ Vân?"
Phản ứng này đương nhiên là say quắc cần câu, Lâm Diễn buồn cười gãi gãi cằm hắn, xấu xa nói, "Không phải, ngài là chó nhỏ."
Cố Duệ Vân mở to mắt, cầm lấy cổ tay Lâm Diễn, chậm chạp dụi dụi đầu vào, nhỏ giọng, "Thế thì em là... vợ chó nhỏ."
5.
Trạng thái Cố Duệ Vân khi say và lúc tỉnh không giống nhau.
Cố Duệ Vân say rượu vừa đơn thuần vừa ngây thơ.
Chuyện này rất kỳ quái.
Một câu "Vợ của chó nhỏ" khiến đáy lòng Lâm Diễn tan chảy, cậu nâng mặt Cố Duệ Vân, hôn chụt một cái lên má trái Alpha, "Nếu vậy để em đóng cho chó nhỏ một con dấu."
Cố Duệ Vân ngày thường sẽ vui vẻ hôn đáp lại nhưng hiện giờ Cố Duệ Vân say rồi, hắn ngây thơ đứng lên, nắm lấy cổ tay Lâm Diễn, chóp tai đỏ bừng. Cố Duệ Vân mở to cặp mắt đào hoa nhìn đối phương, sau đó dời đi.
Vợ chủ động hôn hắn, khiến nỗi lòng rung động hết cả.
Lâm Diễn tiếp tục tiến về trước vài bước, đèn đường chiếu sáng con đường trước mặt, Cố Duệ Vân nắm tay cậu đi cạnh dường như do dự hồi lâu, sau đó chợt dừng lại.
Lâm Diễn nghi ngờ nhìn hắn.
Alpha cúi người, đưa mặt tới gần, ngại ngùng nói, "Vợ, má phải cũng cần đóng dấu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.