Đầu Bếp Tác Quái - Cút Chiên Bơ
Chương 32: Hóa Thạch.
Nguyên Trường Bạch
25/05/2023
Lo ngắm mỹ nhân mà quên mất chuyện đại sự, trong một lúc lơ là, đã làm
dòng nội pháp trong người truyền xuống chân đứt đoạn, hậu quả là cả ba
bị cơn lốc cuốn hết vào cánh cửa màu nâu kỳ lạ kia. Gió lốc xoay vù vù
khiến cho Vị Y và Di Hoa chóng mặt ngất xỉu đi.
Xoẹt... Rầm...
Cánh của màu nâu sau khi hút ba người vào trong liền biến mất. Khu rừng lại trở về trạng thái yên tĩnh, bình thường như lúc đầu, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì thì phải.
Hôm nay cả thành An Bình lại một phen náo loạn.
Sai nha của nha môn lần lượt mang những đầu người khỏi hiện trường vụ án. Người chết tại nhà khá nhiều đa số toàn là những người có trong danh sách mất tích ở nha môn.
Dân chúng trong thành xôn xao bàn tán nhiều hơn, ai ai cũng khẳng định do yêu quái làm ra. Người nào người nấy liền vội vã đến miếu tự xin bùa bình an. Bỏ cả tiền vàng, tranh giành nhau chỉ để thỉnh những pháp bảo trấn sơn đem về nhà để trừ yêu. Cả thành như náo cả lên.
Duy chỉ có một mình Bạch Hiên là thư thả. Cả buổi chiều loay hoay ở một cửa tiệm trang sức trong thành. Ông chủ cửa tiệm thấy Bạch Hiên thì ân cần tiếp đón, lấy ra hộp gấm màu đỏ rồi cẩn thận đưa cho Bạch Hiên.
Bên trong hộp gấm là một cặp nhẫn “gu” của thân đúng là có khác. Chàng ta đã hóa cái bánh bao thiu và miếng huyết heo của Vị Y từng xuống tay "hạ thủ" ám toán thần, ngưng tụ chúng thành thạch ngọc rồi đưa cho Lão chủ tiệm trang sức gia công đính vào hai chiếc nhẫn ngọc. Định là tặng cho Vị Y mỗi người một cái.
Khi vui vẻ mang về nhà thì thấy nhà cửa trống trơn. Chỉ thấy một mình Ninh Lạc ở nhà, hỏi ra thì mới biết là Vị Y và Di Hoa đã đi tìm nguyên liệu. Trong lòng lo lắng định là đi tìm dì cháu hai người nhưng Ninh Lạc dường như phát bệnh, cả người đang bị sốt khá cao. Chứng bệnh đau nhức ở chân trở nên trầm trọng làm nàng ta phát sốt mệt mỏi ngủ li bì. Bạch Hiên đành ở lại nhà để chăm sóc cho Ninh Lạc.
Cũng trong đêm đó.
Doãn Lai tại thành trì của mình đang tiếp tục thưởng thức những món ngon làm từ thịt người. Những bàn tiệc thịnh soạn trăm món như mọi hôm thì hôm nay chỉ còn vỏn vẹn mấy chục món. Lượng thịt người mà hắn bắt được đem đến thành trì ngày càng ít đi.
Nguyên do chính là do dân chúng trong thành đến lấy thức ăn từ thiện của Doãn Gia ngày càng ít đi. Ngày hôm nay Doãn Gia cũng chỉ mới vừa mở cửa lại để phát thức ăn thôi, muốn vỗ béo con mồi thì cũng cần một thời gian nữa.
Lại nhớ lần trước Doãn quản gia đã bẩm báo lại việc hắn bị một tên trừ yêu ra tay ngăn cản làm xổng con mồi, còn bị mất một tay nữa. Suy cho cùng tên trừ yêu đó không khó giải quyết so với Doãn Lai chỉ là gần đây xuất hiện một hiện tượng khác lạ hơn.
Một số con mồi ăn thức ăn của hắn lại không tăng cân, không phát "nghiện" hình như có kẻ đang quấy rối trong đây, giải được yêu pháp của Doãn Lai. Kẻ giấu mặt này ở trong tối khó đoán hơn kẻ ở ngoài sáng như tên trừ yêu.
Doãn Lai nào có biết, dân trong thành bây giờ đa số là mê thức ăn của quán Vị Y, dần dần chê món ăn của hắn. Đám người này không ăn thức ăn do hắn phát sẽ không tăng cân, không đủ dinh dưỡng cho những món khoái khẩu của Doãn Lai.
Nhìn chút xíu thức ăn như thế hắn tức giận đưa tay lật đổ cả bàn ăn. Nhiêu đây sao đủ nhét kẽ răng.
Vừa lúc đó nương tử của hắn là Doãn Thị xuất hiện. Doãn Thị vui vẻ kể lại cho phu quân của mình nghe về món ăn cút chiên bơ. Doãn Lai không tin trên đời này lại có món ăn ngon như thế, ngon hơn cả thịt người mà Doãn Thị đang bảo là ngán. Doãn Lai quyết định sẽ đến quán của Vị Y xem thử ngon cỡ nào. Mặc khác hắn ra lệnh cho gia đinh của Doãn Gia chuẩn bị thêm nhiều thức ăn lẫn cao lương mỹ vị. Xem thử đám phàm ăn tục uống này có nhịn nổi không?
Đến sáng hôm sau.
Gia đinh của Doãn Gia đi khắp nơi dán thông báo phát thức ăn miễn phí trở lại. Người nào không thể đến nhận thức ăn được thì gia đinh của Doãn Gia sẽ mang đến tận nơi. Đồ ăn phát trở lại này cũng sẽ nhiều hơn, mỗi người phần được tăng gấp đôi lượng thức ăn lúc trước. Thịt cá đủ loại, còn có cả bào ngư, vi cá…
Thức ăn được gia đinh trong phủ lần lượt khiêng ra chất đầy trước cửa lớn. Món nào món nấy được đựng trong nồi to như không đáy, múc bao nhiêu cũng không vơi đi. Doãn Gia thật sự đã trở lại và lợi hại hơn xưa. Vậy là bá tánh trong thành lại xếp thành hàng dài rồng rắn nối đuôi nhau nhận những sơn hào hải vị của Doãn Gia.
Cùng lúc đó...
Vị Y mơ màng tỉnh lại bởi tiếng rên rỉ thảm khốc của Khinh Thiếu vang da diết bên tai:
- Thảaaa ta raaa… Ta ngứa quá… Đám yêu chim các ngươiiii… Lão tử mà hết ngứa rồi ta sẽ vặt lông hết các ngươiii…
Xoẹt... Rầm...
Cánh của màu nâu sau khi hút ba người vào trong liền biến mất. Khu rừng lại trở về trạng thái yên tĩnh, bình thường như lúc đầu, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì thì phải.
Hôm nay cả thành An Bình lại một phen náo loạn.
Sai nha của nha môn lần lượt mang những đầu người khỏi hiện trường vụ án. Người chết tại nhà khá nhiều đa số toàn là những người có trong danh sách mất tích ở nha môn.
Dân chúng trong thành xôn xao bàn tán nhiều hơn, ai ai cũng khẳng định do yêu quái làm ra. Người nào người nấy liền vội vã đến miếu tự xin bùa bình an. Bỏ cả tiền vàng, tranh giành nhau chỉ để thỉnh những pháp bảo trấn sơn đem về nhà để trừ yêu. Cả thành như náo cả lên.
Duy chỉ có một mình Bạch Hiên là thư thả. Cả buổi chiều loay hoay ở một cửa tiệm trang sức trong thành. Ông chủ cửa tiệm thấy Bạch Hiên thì ân cần tiếp đón, lấy ra hộp gấm màu đỏ rồi cẩn thận đưa cho Bạch Hiên.
Bên trong hộp gấm là một cặp nhẫn “gu” của thân đúng là có khác. Chàng ta đã hóa cái bánh bao thiu và miếng huyết heo của Vị Y từng xuống tay "hạ thủ" ám toán thần, ngưng tụ chúng thành thạch ngọc rồi đưa cho Lão chủ tiệm trang sức gia công đính vào hai chiếc nhẫn ngọc. Định là tặng cho Vị Y mỗi người một cái.
Khi vui vẻ mang về nhà thì thấy nhà cửa trống trơn. Chỉ thấy một mình Ninh Lạc ở nhà, hỏi ra thì mới biết là Vị Y và Di Hoa đã đi tìm nguyên liệu. Trong lòng lo lắng định là đi tìm dì cháu hai người nhưng Ninh Lạc dường như phát bệnh, cả người đang bị sốt khá cao. Chứng bệnh đau nhức ở chân trở nên trầm trọng làm nàng ta phát sốt mệt mỏi ngủ li bì. Bạch Hiên đành ở lại nhà để chăm sóc cho Ninh Lạc.
Cũng trong đêm đó.
Doãn Lai tại thành trì của mình đang tiếp tục thưởng thức những món ngon làm từ thịt người. Những bàn tiệc thịnh soạn trăm món như mọi hôm thì hôm nay chỉ còn vỏn vẹn mấy chục món. Lượng thịt người mà hắn bắt được đem đến thành trì ngày càng ít đi.
Nguyên do chính là do dân chúng trong thành đến lấy thức ăn từ thiện của Doãn Gia ngày càng ít đi. Ngày hôm nay Doãn Gia cũng chỉ mới vừa mở cửa lại để phát thức ăn thôi, muốn vỗ béo con mồi thì cũng cần một thời gian nữa.
Lại nhớ lần trước Doãn quản gia đã bẩm báo lại việc hắn bị một tên trừ yêu ra tay ngăn cản làm xổng con mồi, còn bị mất một tay nữa. Suy cho cùng tên trừ yêu đó không khó giải quyết so với Doãn Lai chỉ là gần đây xuất hiện một hiện tượng khác lạ hơn.
Một số con mồi ăn thức ăn của hắn lại không tăng cân, không phát "nghiện" hình như có kẻ đang quấy rối trong đây, giải được yêu pháp của Doãn Lai. Kẻ giấu mặt này ở trong tối khó đoán hơn kẻ ở ngoài sáng như tên trừ yêu.
Doãn Lai nào có biết, dân trong thành bây giờ đa số là mê thức ăn của quán Vị Y, dần dần chê món ăn của hắn. Đám người này không ăn thức ăn do hắn phát sẽ không tăng cân, không đủ dinh dưỡng cho những món khoái khẩu của Doãn Lai.
Nhìn chút xíu thức ăn như thế hắn tức giận đưa tay lật đổ cả bàn ăn. Nhiêu đây sao đủ nhét kẽ răng.
Vừa lúc đó nương tử của hắn là Doãn Thị xuất hiện. Doãn Thị vui vẻ kể lại cho phu quân của mình nghe về món ăn cút chiên bơ. Doãn Lai không tin trên đời này lại có món ăn ngon như thế, ngon hơn cả thịt người mà Doãn Thị đang bảo là ngán. Doãn Lai quyết định sẽ đến quán của Vị Y xem thử ngon cỡ nào. Mặc khác hắn ra lệnh cho gia đinh của Doãn Gia chuẩn bị thêm nhiều thức ăn lẫn cao lương mỹ vị. Xem thử đám phàm ăn tục uống này có nhịn nổi không?
Đến sáng hôm sau.
Gia đinh của Doãn Gia đi khắp nơi dán thông báo phát thức ăn miễn phí trở lại. Người nào không thể đến nhận thức ăn được thì gia đinh của Doãn Gia sẽ mang đến tận nơi. Đồ ăn phát trở lại này cũng sẽ nhiều hơn, mỗi người phần được tăng gấp đôi lượng thức ăn lúc trước. Thịt cá đủ loại, còn có cả bào ngư, vi cá…
Thức ăn được gia đinh trong phủ lần lượt khiêng ra chất đầy trước cửa lớn. Món nào món nấy được đựng trong nồi to như không đáy, múc bao nhiêu cũng không vơi đi. Doãn Gia thật sự đã trở lại và lợi hại hơn xưa. Vậy là bá tánh trong thành lại xếp thành hàng dài rồng rắn nối đuôi nhau nhận những sơn hào hải vị của Doãn Gia.
Cùng lúc đó...
Vị Y mơ màng tỉnh lại bởi tiếng rên rỉ thảm khốc của Khinh Thiếu vang da diết bên tai:
- Thảaaa ta raaa… Ta ngứa quá… Đám yêu chim các ngươiiii… Lão tử mà hết ngứa rồi ta sẽ vặt lông hết các ngươiii…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.