Đầu Bếp Tác Quái - Cút Chiên Bơ
Chương 14: Thành Trì Của Doãn Gia.
Nguyên Trường Bạch
25/05/2023
Tối đêm đó,
Doãn Ninh lại ngồi trên chiếc xe ngựa của mình đến thành trì nằm giữa hai vực núi.
Hôm nay trên xe ngựa của hắn có rất nhiều bao vải thô được cột kín miệng. Gia lính của Doãn Lai người nào người nấy khỏe như trâu, mỗi tay vác theo năm sáu bao, lần lượt khiên hết vào trong thành.
Bao nào lớn nhất được gia lính của Doãn Lai ưu tiên mở ra trước. Bên trong mỗi bao điều có chứa người, tay chân bị trói chặt, miệng thì bị may lại không thể kêu la thành tiếng. Đặc biệt thân thể của họ rất mập mạp, thân hình sồ sề nhưng chân tay thì teo nhỏ. Dù có cởi trói được thì cũng không thể đi đứng bình thường hay là chạy thoát được.
Những người này điều là người mất tích mà sáng nay người thân đến nha môn báo án. Gương mặt ai nấy điều hoảng sợ. Miệng cứ co giật như muốn nói điều gì đó chỉ là lớp chỉ may trên miệng quá đau đớn làm họ chỉ có thể ú ớ lên vài tiếng.
Gia lính của Doãn Lai làm việc rất có bài bản, giống như đây là công việc hằng ngày của họ vậy, thành thạo mọi động tác cử chỉ. Xem ra những người bị bắt này không phải là những người đầu tiên bị Doãn Lai đưa đến đây.
Gia lính to khỏe, nhanh tay tháo hết miệng bao, rồi đặt những người bị trói này nằm nghiêng, đẩy họ lăn lên tấm gỗ lớn đặt ở phía mặt. Vừa lăn qua, tấm gỗ bật lên kéo căng sợi dây thừng dưới chân của những người mập mạp này ra, treo ngược họ lên, toàn thân lủng lẳng, đầu thì đối diện với mặt đất.
Sợ dây chuyển động theo ròng rọc ở xa kéo những người này lần lượt lên phía gác lầu cao ở cuối thành. Kéo đi một đoạn, sợ dây dừng lại, lúc này phía dưới đầu của họ là một nồi nước sôi to lớn. Nồi nước có thể nấu được cả mấy trăm con bò cùng một lúc.
Những người bị kéo lên, treo thành một hàng ngang xếp xen kẽ nhau. Họ bây giờ trông giống như những con cá khô to lớn được mắc lên xào bếp phơi vậy. Nét mặt ai nấy điều kinh hãi, cảm nhận được cái chết đang gần kề, cố sức vùng vẫy kêu la nhưng bất lực, nam có nữ có, người lớn tuổi kẻ nhỏ cũng đủ ở phía trên cả.
Gia lính của Doãn Lai vẫn ung dung, chậm rãi hạ dây thừng xuống, nhúng từng người một lần lượt vào nồi nước sôi bên dưới. Dù có vùng vẫy cỡ nào thì thân thể họ cũng từ từ chìm vào dòng nước sôi bỏng đến lột da đó, vậy là hết một kiếp người.
Sau khi bỏ hết những người này vào nồi nước. Ngọn lửa đen bên dưới bếp bắt đầu bừng cháy lên. Phía dưới lò có hơn sáu người hì hục kéo chiếc quạt lớn để tạo gió nhanh chóng quạt cho lửa cháy lớn hơn.
Đến khi nước trong nồi sôi ùng ục, bốc khói nghi ngút thì ròng rọc bắt đầu kéo thi thể con người lên. Toàn thân họ giờ đã tái chín. Thân thể đỏ ửng sạch sẽ, cả quần áo cũng không còn.
Trở lại thành Bình An.
Mấy ngày sau đó Vị Y bỏ mặc Bạch Hiên, không còn tối tối đem thức ăn qua cho chàng ta. Cũng không thèm “rình mò” bên cửa phòng của hắn nữa. Không yêu thì dứt khoát với Bạch Hiên, nữ nhân chí khí là yêu được bỏ được. Cổ đại này đâu phải mình Bạch Hiên hắn là nam tử chứ.
Nhưng mà mọi thứ chỉ được một đêm, đêm hôm sau thì lén lút pha cho y một bình trà hoa cúc, để trên bàn cho Bạch Hiên vừa vẽ họa hình của bá tánh, vừa có trà nhâm nhi ấm bụng. Uống đi, uống trà thì tối sẽ mất ngủ trằn trọc cho coi. Vị Y quả là thâm kế.
Đến đêm hôm sau Vị Y còn mềm lòng đến nỗi làm nguyên một hộp cơm nắm cho chàng ta. Mở khay gỗ nhỏ đựng cơm trên mặt bàn, Bạch Hiên không kìm nén được nụ cười của mình trước con gấu nhỏ với cái mặt ỉu xìu được làm từ trứng, cơm và đậu.
Bạch Hiên quay đầu nhìn ra cửa, ngó nghiêng qua lại tìm Vị Y nhưng nàng ta lại ở phía bên kia phòng tắt hết đèn, khóa chặt cửa bên trong, giả vờ là không quan, bản thân đã ngủ rồi và khay cơm kia không liên quan nàng ta.
Bạch Hiên có chút thất vọng, nếu đêm tối sương dày này mà có Vị Y ngồi ăn cùng "thì cõi đời này còn gì hối tiếc nữa". Nhưng mơ ước chỉ là ước mơ, lúc này đành lặng lẽ một mình ăn hết khay gỗ đựng cơm, hy vọng thành ý của chàng ta Vị Y sẽ thấy.
Cơm Vị Y nấu thật ngon, lúc nào cũng vừa khẩu vị của Bạch Hiên. Hạt cơm ăn vào miệng có độ mềm, dẻo, thoang thoảng mùi rượu, lại có vị chua nhẹ. Cắn một miếng chả, lớp chả bên ngoài được chiên vừa lửa, ngấm điều dầu, lớp da giòn giòn, lớp chả bên trong dai dai, hòa với vị cay nồng của tỏi và hành lá. Mọi thứ cứ như tan trong miệng, để lại vị ngọt ngọt cùng một chút vị mặn, thêm vị thanh dịu của bông cải luộc làm cho món ăn hoài hòa, ăn hoài mà không cảm thấy ngán.
Ăn muỗng cơm thứ hai, cắn thêm một miếng mực chiên mùi vị lại thay đổi. Mực chiên giòn có vị mặn mặn của hải sản, hòa với vị tiêu nồng, mực có độ dẻo dai, ăn chung với cơm mềm nuốt xuống cổ cũng còn cảm nhận được vị ngọt của cơm hòa với vị mặn của hải sản.
Trong khay gỗ còn còn có một miếng cá đỏ, mùi vị của miếng cá nữa sống nữa chín pha với mùi thơm nhẹ của rượu có sẵn trong cơm lại là một cảm giác mềm mại, ngọt thanh khác.
Doãn Ninh lại ngồi trên chiếc xe ngựa của mình đến thành trì nằm giữa hai vực núi.
Hôm nay trên xe ngựa của hắn có rất nhiều bao vải thô được cột kín miệng. Gia lính của Doãn Lai người nào người nấy khỏe như trâu, mỗi tay vác theo năm sáu bao, lần lượt khiên hết vào trong thành.
Bao nào lớn nhất được gia lính của Doãn Lai ưu tiên mở ra trước. Bên trong mỗi bao điều có chứa người, tay chân bị trói chặt, miệng thì bị may lại không thể kêu la thành tiếng. Đặc biệt thân thể của họ rất mập mạp, thân hình sồ sề nhưng chân tay thì teo nhỏ. Dù có cởi trói được thì cũng không thể đi đứng bình thường hay là chạy thoát được.
Những người này điều là người mất tích mà sáng nay người thân đến nha môn báo án. Gương mặt ai nấy điều hoảng sợ. Miệng cứ co giật như muốn nói điều gì đó chỉ là lớp chỉ may trên miệng quá đau đớn làm họ chỉ có thể ú ớ lên vài tiếng.
Gia lính của Doãn Lai làm việc rất có bài bản, giống như đây là công việc hằng ngày của họ vậy, thành thạo mọi động tác cử chỉ. Xem ra những người bị bắt này không phải là những người đầu tiên bị Doãn Lai đưa đến đây.
Gia lính to khỏe, nhanh tay tháo hết miệng bao, rồi đặt những người bị trói này nằm nghiêng, đẩy họ lăn lên tấm gỗ lớn đặt ở phía mặt. Vừa lăn qua, tấm gỗ bật lên kéo căng sợi dây thừng dưới chân của những người mập mạp này ra, treo ngược họ lên, toàn thân lủng lẳng, đầu thì đối diện với mặt đất.
Sợ dây chuyển động theo ròng rọc ở xa kéo những người này lần lượt lên phía gác lầu cao ở cuối thành. Kéo đi một đoạn, sợ dây dừng lại, lúc này phía dưới đầu của họ là một nồi nước sôi to lớn. Nồi nước có thể nấu được cả mấy trăm con bò cùng một lúc.
Những người bị kéo lên, treo thành một hàng ngang xếp xen kẽ nhau. Họ bây giờ trông giống như những con cá khô to lớn được mắc lên xào bếp phơi vậy. Nét mặt ai nấy điều kinh hãi, cảm nhận được cái chết đang gần kề, cố sức vùng vẫy kêu la nhưng bất lực, nam có nữ có, người lớn tuổi kẻ nhỏ cũng đủ ở phía trên cả.
Gia lính của Doãn Lai vẫn ung dung, chậm rãi hạ dây thừng xuống, nhúng từng người một lần lượt vào nồi nước sôi bên dưới. Dù có vùng vẫy cỡ nào thì thân thể họ cũng từ từ chìm vào dòng nước sôi bỏng đến lột da đó, vậy là hết một kiếp người.
Sau khi bỏ hết những người này vào nồi nước. Ngọn lửa đen bên dưới bếp bắt đầu bừng cháy lên. Phía dưới lò có hơn sáu người hì hục kéo chiếc quạt lớn để tạo gió nhanh chóng quạt cho lửa cháy lớn hơn.
Đến khi nước trong nồi sôi ùng ục, bốc khói nghi ngút thì ròng rọc bắt đầu kéo thi thể con người lên. Toàn thân họ giờ đã tái chín. Thân thể đỏ ửng sạch sẽ, cả quần áo cũng không còn.
Trở lại thành Bình An.
Mấy ngày sau đó Vị Y bỏ mặc Bạch Hiên, không còn tối tối đem thức ăn qua cho chàng ta. Cũng không thèm “rình mò” bên cửa phòng của hắn nữa. Không yêu thì dứt khoát với Bạch Hiên, nữ nhân chí khí là yêu được bỏ được. Cổ đại này đâu phải mình Bạch Hiên hắn là nam tử chứ.
Nhưng mà mọi thứ chỉ được một đêm, đêm hôm sau thì lén lút pha cho y một bình trà hoa cúc, để trên bàn cho Bạch Hiên vừa vẽ họa hình của bá tánh, vừa có trà nhâm nhi ấm bụng. Uống đi, uống trà thì tối sẽ mất ngủ trằn trọc cho coi. Vị Y quả là thâm kế.
Đến đêm hôm sau Vị Y còn mềm lòng đến nỗi làm nguyên một hộp cơm nắm cho chàng ta. Mở khay gỗ nhỏ đựng cơm trên mặt bàn, Bạch Hiên không kìm nén được nụ cười của mình trước con gấu nhỏ với cái mặt ỉu xìu được làm từ trứng, cơm và đậu.
Bạch Hiên quay đầu nhìn ra cửa, ngó nghiêng qua lại tìm Vị Y nhưng nàng ta lại ở phía bên kia phòng tắt hết đèn, khóa chặt cửa bên trong, giả vờ là không quan, bản thân đã ngủ rồi và khay cơm kia không liên quan nàng ta.
Bạch Hiên có chút thất vọng, nếu đêm tối sương dày này mà có Vị Y ngồi ăn cùng "thì cõi đời này còn gì hối tiếc nữa". Nhưng mơ ước chỉ là ước mơ, lúc này đành lặng lẽ một mình ăn hết khay gỗ đựng cơm, hy vọng thành ý của chàng ta Vị Y sẽ thấy.
Cơm Vị Y nấu thật ngon, lúc nào cũng vừa khẩu vị của Bạch Hiên. Hạt cơm ăn vào miệng có độ mềm, dẻo, thoang thoảng mùi rượu, lại có vị chua nhẹ. Cắn một miếng chả, lớp chả bên ngoài được chiên vừa lửa, ngấm điều dầu, lớp da giòn giòn, lớp chả bên trong dai dai, hòa với vị cay nồng của tỏi và hành lá. Mọi thứ cứ như tan trong miệng, để lại vị ngọt ngọt cùng một chút vị mặn, thêm vị thanh dịu của bông cải luộc làm cho món ăn hoài hòa, ăn hoài mà không cảm thấy ngán.
Ăn muỗng cơm thứ hai, cắn thêm một miếng mực chiên mùi vị lại thay đổi. Mực chiên giòn có vị mặn mặn của hải sản, hòa với vị tiêu nồng, mực có độ dẻo dai, ăn chung với cơm mềm nuốt xuống cổ cũng còn cảm nhận được vị ngọt của cơm hòa với vị mặn của hải sản.
Trong khay gỗ còn còn có một miếng cá đỏ, mùi vị của miếng cá nữa sống nữa chín pha với mùi thơm nhẹ của rượu có sẵn trong cơm lại là một cảm giác mềm mại, ngọt thanh khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.