Đầu Bếp Tác Quái - Cút Chiên Bơ
Chương 3: Tôm Hùm Rim Nước Mắm.
Nguyên Trường Bạch
25/05/2023
Vị Y vừa đi đầu vừa ngẩn lên nhìn bầu trời của Thái Bình Quốc rồi lại thở
dài khi nhớ về quá khứ của mình ở hiện đại. Không ngờ là nàng ta có cái
chết lãng xẹt như thế. Thấy một nhóm người đứng trú mưa dưới gốc cây, có lòng tốt đến nhắc nhở họ trời đang mưa giông, không nên đứng dưới gốc
cây, dễ bị sét đánh. Nào ngờ lời nhắc thì chưa kịp nói, đã bị sét đánh
một cái, thế là chết một "chùm" luôn. Cái chết lãng xẹt nhất thế kỷ.
Chưa kể khúc này Vị Y mới thấy sinh mệnh của con người giống như trò đùa của tạo hóa. Làm như nàng ta làm thiện nhiều quá hay sao. Chết rồi diêm vương không dám mở cửa, thành ra là thành "cô hồn" bay dập dìu. Bay riết xuyên hồn đến thế giới cổ đại này, trọng sinh vào nàng Vị Y có cơ thể yếu ớt, đau bệnh thường xuyên này. Đúng là định mệnh được viết tắt bằng hai chữ đờ mờ.
Nguyên chủ có hoàn cảnh thì đáng thương vô cùng, hai tỷ muội mồ côi từ nhỏ. Ninh Lạc khó khăn lắm mới gả đi thì phu quân của nàng ta mấy năm sau mất tích đột ngột. Để lại cho Ninh Lạc một tiểu Di Hoa tuổi nhỏ. Sau bao nhiêu năm tìm kiếm cũng hoài công. Đến khi nghe được tin tức, tìm được quê nhà của trượng phu Ninh Lạc ở một thành nằm gần biên giới, thế là tỷ muội khăn gói dẫn theo Di Hoa đến vùng biên tìm phu quân của nàng ta.
Nhưng khi đến đó cả nhà Từ gia đã chết trong chiến loạn, chỉ còn một mình Từ Bạch Hiên là đệ đệ của trượng phu Ninh Lạc còn sống. Vậy là phải cưu mang thêm một “khứa” em chồng. Quay trở về quê nhà thì quê nhà gặp bão lũ, tất cả chìm trong biển nước, lại phải rời quê đi khắp nơi khuất thực "ta nói nó chán". Đi đây đi đó tiểu Di Hoa bây giờ cũng đã đến tuổi đi học rồi, mà vẫn chưa tìm được nơi sống cố định để cho đứa trẻ này an tâm học chữ.
Trở lại thực tại. Hai tỷ muội nhanh chân cùng nhau trở về căn miếu hoang nằm ngoài kinh thành. Chứ tiền đâu nhiều mà ở trọ. Tìm được ngôi miếu hoang tuy có rách một chút, có dột một chút, bụi bặm một chút. Nhưng được cái miếu có bốn phòng và một gian bếp ngoài trời. Dọn dẹp lại ngôi miếu là có thể nghỉ ngơi lâu dài rồi.
Ninh Lạc từ nhỏ đã có căn bệnh đau nhức ở hai chân. Dùng nhiều phương thuốc cứu chữa nhưng vô ít. Tối nào cũng phải ngâm nước nóng, xoa bóp bằng rượu thuốc mới có thể tạm ngủ được. Tiểu Di Hoa tuy nhỏ tuổi nhưng kiêm luôn chức đại phu xoa bóp, có thâm niên hành nghề hơn bốn năm, xoa bóp cho Ninh Lạc. Luôn chăm sóc cho mẫu thân hằng đêm.
Hôm nay cũng như mọi đêm. Đang xoa bóp chân, Ninh Lạc và Di Hoa ngửi được ngoài mùi rượu thuốc nồng nặc quen thuộc ra còn ngửi được một mùi hương thơm phức, nứt cả lòng. Di Hoa hít hít mũi vài cái rồi reo lên:
- Thơm quá mẫu thân ơi...
Ninh Lạc khẽ xoa đầu Di Hoa miệng mỉm cười rồi nói:
- Chắc là A Di của con trổ tài nấu bếp rồi\, hôm nay mẫu thân thấy A Di con cứ loay hoay trong bếp cả đêm.
Di Hoa háo hức không biết dì trẻ của cô bé làm cái gì mà thơm thế. Nhưng nhớ lại là Vị Y hình như không biết nấu đồ ăn chứ?
Tò mò Di Hoa định đi ra xem thử thì vừa lúc đó Vị Y tay bưng một dĩa thức ăn với gương mặt vui vẻ đi vào.
- Tỷ tỷ\, Di Hoa nào nào ăn nóng đi.
Ninh Lạc và Di Hoa nhìn dĩa thức ăn đặt trên bàn hai mắt tròn to. Thức ăn màu sắc đẹp quá, mùi thơm của nó tỏa ra khiến người ta không thể cưỡng lại. Tiểu Di Hoa thì ngửi mùi thôi đã muốn chảy hết nước miếng. Nha đầu tròn mắt nói:
- Ngon quá A Di?
Vị Y nhanh chân ngồi xuống bàn, tay đưa đôi đũa đặt vào tay của tiểu nha đầu Di Hoa rồi nói:
- Ngon thì ăn thử đi.
Tiểu Di Hoa tầm này mà còn “liêm sỉ” gì nữa, vội vàng cầm đũa lên gắp một con tôm trong dĩa cắn một miếng. Cảm nhận đầu tiên là một vị béo ngọt, hòa với vị mặn của nước mắm thơm nhẹ, thấm điều trên mình tôm, ngửi thôi cũng làm cho đầu lưỡi mềm ra.
Đưa răng cắn thịt tôm, thịt có độ giòn nhẹ, vị ngọt thanh của tôm cùng với độ dai vừa phải quyện vào nhau, làm cả khoang miệng như muốn tê ra. Răng thô kệch cách mấy cũng phải nhẹ nhàng nâng niu, để có thể thưởng thức hết vị ngọt của thịt tôm đang tan chảy từ từ trong miệng.
Thịt tôm trơn tru nuốt hết xuống cổ, cuối cùng là để lại trong miệng đầy đủ mùi vị thơm nồng của hành lá, hòa lẫn mùi cay của ớt, độ nóng ấm của tiêu trong miệng. Tuyến nước bọt như được kích thích toàn diện. Nếu nha đầu Di Hoa không cố kìm chế chỉ sợ nước miếng sẽ trào ra ngoài miệng mất. Tâm trí của tiểu Di Hoa lúc này cứ như đang gào thét lên "ăn nữa đi... Ăn nữa đi".
Tiểu Di Hoa là một đứa trẻ hiếu thảo, có miếng ngon thì vẫn nhớ đến mẫu thân. Liền đưa đũa gấp một con tôm thơm phức trong dĩa đút ngay cho Ninh Lạc ăn. Thấy Di Hoa ăn ngon lành như vậy Ninh Lạc cũng tò mò há miệng ăn thử.
Chưa kể khúc này Vị Y mới thấy sinh mệnh của con người giống như trò đùa của tạo hóa. Làm như nàng ta làm thiện nhiều quá hay sao. Chết rồi diêm vương không dám mở cửa, thành ra là thành "cô hồn" bay dập dìu. Bay riết xuyên hồn đến thế giới cổ đại này, trọng sinh vào nàng Vị Y có cơ thể yếu ớt, đau bệnh thường xuyên này. Đúng là định mệnh được viết tắt bằng hai chữ đờ mờ.
Nguyên chủ có hoàn cảnh thì đáng thương vô cùng, hai tỷ muội mồ côi từ nhỏ. Ninh Lạc khó khăn lắm mới gả đi thì phu quân của nàng ta mấy năm sau mất tích đột ngột. Để lại cho Ninh Lạc một tiểu Di Hoa tuổi nhỏ. Sau bao nhiêu năm tìm kiếm cũng hoài công. Đến khi nghe được tin tức, tìm được quê nhà của trượng phu Ninh Lạc ở một thành nằm gần biên giới, thế là tỷ muội khăn gói dẫn theo Di Hoa đến vùng biên tìm phu quân của nàng ta.
Nhưng khi đến đó cả nhà Từ gia đã chết trong chiến loạn, chỉ còn một mình Từ Bạch Hiên là đệ đệ của trượng phu Ninh Lạc còn sống. Vậy là phải cưu mang thêm một “khứa” em chồng. Quay trở về quê nhà thì quê nhà gặp bão lũ, tất cả chìm trong biển nước, lại phải rời quê đi khắp nơi khuất thực "ta nói nó chán". Đi đây đi đó tiểu Di Hoa bây giờ cũng đã đến tuổi đi học rồi, mà vẫn chưa tìm được nơi sống cố định để cho đứa trẻ này an tâm học chữ.
Trở lại thực tại. Hai tỷ muội nhanh chân cùng nhau trở về căn miếu hoang nằm ngoài kinh thành. Chứ tiền đâu nhiều mà ở trọ. Tìm được ngôi miếu hoang tuy có rách một chút, có dột một chút, bụi bặm một chút. Nhưng được cái miếu có bốn phòng và một gian bếp ngoài trời. Dọn dẹp lại ngôi miếu là có thể nghỉ ngơi lâu dài rồi.
Ninh Lạc từ nhỏ đã có căn bệnh đau nhức ở hai chân. Dùng nhiều phương thuốc cứu chữa nhưng vô ít. Tối nào cũng phải ngâm nước nóng, xoa bóp bằng rượu thuốc mới có thể tạm ngủ được. Tiểu Di Hoa tuy nhỏ tuổi nhưng kiêm luôn chức đại phu xoa bóp, có thâm niên hành nghề hơn bốn năm, xoa bóp cho Ninh Lạc. Luôn chăm sóc cho mẫu thân hằng đêm.
Hôm nay cũng như mọi đêm. Đang xoa bóp chân, Ninh Lạc và Di Hoa ngửi được ngoài mùi rượu thuốc nồng nặc quen thuộc ra còn ngửi được một mùi hương thơm phức, nứt cả lòng. Di Hoa hít hít mũi vài cái rồi reo lên:
- Thơm quá mẫu thân ơi...
Ninh Lạc khẽ xoa đầu Di Hoa miệng mỉm cười rồi nói:
- Chắc là A Di của con trổ tài nấu bếp rồi\, hôm nay mẫu thân thấy A Di con cứ loay hoay trong bếp cả đêm.
Di Hoa háo hức không biết dì trẻ của cô bé làm cái gì mà thơm thế. Nhưng nhớ lại là Vị Y hình như không biết nấu đồ ăn chứ?
Tò mò Di Hoa định đi ra xem thử thì vừa lúc đó Vị Y tay bưng một dĩa thức ăn với gương mặt vui vẻ đi vào.
- Tỷ tỷ\, Di Hoa nào nào ăn nóng đi.
Ninh Lạc và Di Hoa nhìn dĩa thức ăn đặt trên bàn hai mắt tròn to. Thức ăn màu sắc đẹp quá, mùi thơm của nó tỏa ra khiến người ta không thể cưỡng lại. Tiểu Di Hoa thì ngửi mùi thôi đã muốn chảy hết nước miếng. Nha đầu tròn mắt nói:
- Ngon quá A Di?
Vị Y nhanh chân ngồi xuống bàn, tay đưa đôi đũa đặt vào tay của tiểu nha đầu Di Hoa rồi nói:
- Ngon thì ăn thử đi.
Tiểu Di Hoa tầm này mà còn “liêm sỉ” gì nữa, vội vàng cầm đũa lên gắp một con tôm trong dĩa cắn một miếng. Cảm nhận đầu tiên là một vị béo ngọt, hòa với vị mặn của nước mắm thơm nhẹ, thấm điều trên mình tôm, ngửi thôi cũng làm cho đầu lưỡi mềm ra.
Đưa răng cắn thịt tôm, thịt có độ giòn nhẹ, vị ngọt thanh của tôm cùng với độ dai vừa phải quyện vào nhau, làm cả khoang miệng như muốn tê ra. Răng thô kệch cách mấy cũng phải nhẹ nhàng nâng niu, để có thể thưởng thức hết vị ngọt của thịt tôm đang tan chảy từ từ trong miệng.
Thịt tôm trơn tru nuốt hết xuống cổ, cuối cùng là để lại trong miệng đầy đủ mùi vị thơm nồng của hành lá, hòa lẫn mùi cay của ớt, độ nóng ấm của tiêu trong miệng. Tuyến nước bọt như được kích thích toàn diện. Nếu nha đầu Di Hoa không cố kìm chế chỉ sợ nước miếng sẽ trào ra ngoài miệng mất. Tâm trí của tiểu Di Hoa lúc này cứ như đang gào thét lên "ăn nữa đi... Ăn nữa đi".
Tiểu Di Hoa là một đứa trẻ hiếu thảo, có miếng ngon thì vẫn nhớ đến mẫu thân. Liền đưa đũa gấp một con tôm thơm phức trong dĩa đút ngay cho Ninh Lạc ăn. Thấy Di Hoa ăn ngon lành như vậy Ninh Lạc cũng tò mò há miệng ăn thử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.