Đầu Bếp Xuyên Về Cổ Đại Làm Giàu Ký
Chương 38: Đại Bá Che Chở (1)
Tiêu Cửu Ly
24/05/2024
Chạng vạng tối, Bàn Nha đang cùng Trương đại tẩu ở nhà chính ăn cơm chiều thì nghe thấy tiếng người ồn ào bên ngoài, Bàn Nha ra ngoài nhìn, thật tốt, người cha tốt của nàng về rồi !
Chỉ thấy hai thiếu niên tầm hai mươi tuổi khiêng một tấm ván gỗ, trên tấm ván gỗ có một người nằm , người kia nằm héo rũ trên tấm ván gỗ, không khỏi rên rỉ: “Ai yêu, đau chết ta.. . Ai u, nương của ta ơi, cái mạng nhỏ của ta sắp mất rồi..."
"Muội tử, mau ra đây đỡ cha ngươi!” một thiếu niên khiêng tấm ván trông có vẻ không vui khi nhìn thấy Bàn Nha.
Nhìn kỹ hơn, đây chẳng phải là nhi tử của Đại bá nàng, đại đường ca Trương Ba cùng nhị đường ca Trương Phi a?
“Ồ, đến rồi!” Bàn Nha được Trương đại tẩu đỡ , trông vô cùng yếu ớt, bước tới nhìn kỹ hơn thì thấy Trương Nhị sắc mặt tái nhợt, một chân dùng tấm ván gỗ kẹp lại cố định, vải thô trên quần còn mang theo lốm đốm vết máu
“A, cha ta đây là bị làm sao ?” Bàn Nha lấy tay che ngực, thở hổn hển như không thể đứng vững.
“Bàn Nha, cha ngươi bị như vậy, ngươi không biết sao?” Một người đàn ông trung niên từ ngoài sân bước vào, sắc mặt còn đen hơn cả hai đường ca của nàng. Ông ta là đại ca của Trương Nhị chính là đại bá của Bàn Nha. .
"Ồ, đại bá cũng tới đây à, Có chuyện gì nha!" Bàn Nha làm ra bộ dáng vẻ mặt lo lắng, rồi lấy tay ôm trán, nghiêng người về phía Trương đại tẩu, trông như sắp ngất đi.
Trương đại tẩu giật mình, vội đỡ Bàn Nha nói: "Bàn Nha muội tử, ngươi lại choáng đầu rồi? Ta đã bảo ngươi đừng xuống giường mà ngươi không chịu nghe vạn nhất lại ngất đi thì phải làm sao?”
Trương gia Đại bá nhìn bộ dạng yếu ớt của Bàn Nha , thở dài nói: “Các ngươi trước mang Nhị thúc vào nhà, đi vào trong nói chuyện.”
Hai đường ca khiêng tấm ván vào nhà, trực tiếp đặt lên giường ở nhà chính. Trương đại tẩu vịn Bàn Nha cũng đi vào ngồi xuống.
Đại bá tỏ vẻ rất tức giận nói: "Bàn Nha, sao ngươi có thể bất hiếu như vậy? Cha ngươi bị đánh như thế này! Nhìn xem, chân hắn đã gãy rồi! Nếu Cha ngươi không cho người đến mời ta, thì hắn có thể bị người ta đánh chết!"
Bàn Nha nghe vậy, thân thể mềm nhũn, cong người ngã vào trên giường, Trương đại tẩu kinh hô một tiếng nhào tới, miệng lẩm bẩm: "Bàn Nha, Bàn Nha, ngươi bị làm sao a! ngươi cũng đừng có cái gì không hay xảy ra nha! Không được ta đi mời đại phu tới nhìn một cái!""
Bàn Nha nằm trên giường, nheo nheo mắt liếc nhìn Trương Nhị, trên đùi Trương Nhị cột tấm gỗ cố định, rên rỉ đau đớn, xem ra Noãn Hương Các thực sự đã làm như lời bọn hắn nói. Đem Trương nhị đánh gãy một chân, Bàn Nha thầm nghĩ: Nói đánh gãy chân liền đánh , tuyệt đối không phải hù dọa người, Noãn Hương Các thực sự là có lương tâm của nghề nghiệp a!
Bàn Nha xua tay với Trương đại tẩu, chật vật ngồi dậy, chớp chớp mắt, nước mắt trào ra, kêu lên với đại bá: “Đại bá, lời này của người là sao? Đại bá nói ta bất hiếu, ta thế nhưng là bị oan a. Thôn chúng ta đều biết hai tháng qua, ta ngày đêm làm việc vất vả để kiếm tiền, chính là vì để cha nương có cuộc sống tốt hơn. Kết quả là ta đổ bệnh vì làm việc quá sức, mấy ngày nay bệnh đến nỗi không đứng dậy được. Ta nhìn thấy đại bá và hai đường ca đưa cha ta về, ta cũng không biết chuyện gì đã xảy ra a!”
Chỉ thấy hai thiếu niên tầm hai mươi tuổi khiêng một tấm ván gỗ, trên tấm ván gỗ có một người nằm , người kia nằm héo rũ trên tấm ván gỗ, không khỏi rên rỉ: “Ai yêu, đau chết ta.. . Ai u, nương của ta ơi, cái mạng nhỏ của ta sắp mất rồi..."
"Muội tử, mau ra đây đỡ cha ngươi!” một thiếu niên khiêng tấm ván trông có vẻ không vui khi nhìn thấy Bàn Nha.
Nhìn kỹ hơn, đây chẳng phải là nhi tử của Đại bá nàng, đại đường ca Trương Ba cùng nhị đường ca Trương Phi a?
“Ồ, đến rồi!” Bàn Nha được Trương đại tẩu đỡ , trông vô cùng yếu ớt, bước tới nhìn kỹ hơn thì thấy Trương Nhị sắc mặt tái nhợt, một chân dùng tấm ván gỗ kẹp lại cố định, vải thô trên quần còn mang theo lốm đốm vết máu
“A, cha ta đây là bị làm sao ?” Bàn Nha lấy tay che ngực, thở hổn hển như không thể đứng vững.
“Bàn Nha, cha ngươi bị như vậy, ngươi không biết sao?” Một người đàn ông trung niên từ ngoài sân bước vào, sắc mặt còn đen hơn cả hai đường ca của nàng. Ông ta là đại ca của Trương Nhị chính là đại bá của Bàn Nha. .
"Ồ, đại bá cũng tới đây à, Có chuyện gì nha!" Bàn Nha làm ra bộ dáng vẻ mặt lo lắng, rồi lấy tay ôm trán, nghiêng người về phía Trương đại tẩu, trông như sắp ngất đi.
Trương đại tẩu giật mình, vội đỡ Bàn Nha nói: "Bàn Nha muội tử, ngươi lại choáng đầu rồi? Ta đã bảo ngươi đừng xuống giường mà ngươi không chịu nghe vạn nhất lại ngất đi thì phải làm sao?”
Trương gia Đại bá nhìn bộ dạng yếu ớt của Bàn Nha , thở dài nói: “Các ngươi trước mang Nhị thúc vào nhà, đi vào trong nói chuyện.”
Hai đường ca khiêng tấm ván vào nhà, trực tiếp đặt lên giường ở nhà chính. Trương đại tẩu vịn Bàn Nha cũng đi vào ngồi xuống.
Đại bá tỏ vẻ rất tức giận nói: "Bàn Nha, sao ngươi có thể bất hiếu như vậy? Cha ngươi bị đánh như thế này! Nhìn xem, chân hắn đã gãy rồi! Nếu Cha ngươi không cho người đến mời ta, thì hắn có thể bị người ta đánh chết!"
Bàn Nha nghe vậy, thân thể mềm nhũn, cong người ngã vào trên giường, Trương đại tẩu kinh hô một tiếng nhào tới, miệng lẩm bẩm: "Bàn Nha, Bàn Nha, ngươi bị làm sao a! ngươi cũng đừng có cái gì không hay xảy ra nha! Không được ta đi mời đại phu tới nhìn một cái!""
Bàn Nha nằm trên giường, nheo nheo mắt liếc nhìn Trương Nhị, trên đùi Trương Nhị cột tấm gỗ cố định, rên rỉ đau đớn, xem ra Noãn Hương Các thực sự đã làm như lời bọn hắn nói. Đem Trương nhị đánh gãy một chân, Bàn Nha thầm nghĩ: Nói đánh gãy chân liền đánh , tuyệt đối không phải hù dọa người, Noãn Hương Các thực sự là có lương tâm của nghề nghiệp a!
Bàn Nha xua tay với Trương đại tẩu, chật vật ngồi dậy, chớp chớp mắt, nước mắt trào ra, kêu lên với đại bá: “Đại bá, lời này của người là sao? Đại bá nói ta bất hiếu, ta thế nhưng là bị oan a. Thôn chúng ta đều biết hai tháng qua, ta ngày đêm làm việc vất vả để kiếm tiền, chính là vì để cha nương có cuộc sống tốt hơn. Kết quả là ta đổ bệnh vì làm việc quá sức, mấy ngày nay bệnh đến nỗi không đứng dậy được. Ta nhìn thấy đại bá và hai đường ca đưa cha ta về, ta cũng không biết chuyện gì đã xảy ra a!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.