Đầu Bếp Xuyên Về Cổ Đại Làm Giàu Ký
Chương 40: Đại Bá Che Chở (3)
Tiêu Cửu Ly
24/05/2024
Trương gia Đại bá giáo huấn Trương Nhị một trận, đồng thời để lại một ít tiền cho Bàn Nha, nói: “Bàn nha, nếu sau này cha ngươi lại làm điều gì sai trái thì hãy đến gặp Đại bá. Đừng để ngươi và nương ngươi bị ủy khuất, Đại bá làm chỗ dựa cho các ngươi ."
Bàn Nha gật đầu mạnh mẽ, rưng rưng nước mắt: “Cám ơn Đại bá, Bàn Nha biết đại bá đau lòng hai mẹ con ta.”
Sau khi tiễn một nhà Đại bá đi, ăn xong cơm tối, trong nhà chính chỉ còn lại Trương Nhị và Bàn Nha.
Trương Nhị bị gãy chân, nằm trên giường nhắm mắt giả vờ ngủ. Bàn Nha nhìn Trương Nhị với ánh mắt hả hê, cười trên nỗi đau của người khác nói: “Cha, kỹ nữ có tư vị gì nha? Khẳng định là đẹp đi, nếu không đẹp làm ngay cả chân liền mất a."
Trương Nhị kìm nén bực bội không lên tiếng , Bàn Nha đi tới nhìn cái chân gãy của hắn rồi nói: "Chậc chậc, nhìn cái chân này gãy gọn gàng quá. Đặt nó lên một tấm ván, dùng băng vải quấn lại trông rất uy phong a. Một cước đá gãy xương sườn lão bà , cha ngài lại duỗi chân đá hai cái cho ta xem một chút a”
Trương Nhị tức giận mắng: “Ngươi đồ con hoang chết tiệt kia, ngươi sao dám nói chuyện với lão tử như vậy?”
Bàn Nha nói: "Ta là con hoang, vậy cha là ai? Lão già khốn nạn? Ngài mắng người liền mắng cho tốt, đừng vòng vo tam quốc đem chính mình cũng chửi vào nha. Ta nói cha a, ta nếu là ông, ta sẽ nhận rõ tình thế, nghĩ kỹ xem ai là người có tiếng nói cuối cùng trong nhà này, ông nói, ông đắc tội với các cữu cữu ta cũng liền thôi, nhưng bây giờ còn đắc tội với cả đại ca ông. Mọi người bên ngoài đều biết ông là người như thế nào. Trước ta có các cữu cữu, sau có Đại bá làm chỗ dựa. Bạc trong nhà đều là ta kiếm, ăn uống hiện tại của ông cũng là ta lo, Nếu ngày nào đó tâm trạng ta không tốt, quên không nấu cơm cho ông, thì ông liền để bụng đói nha, cha, ngài khẳng định muốn cùng ta đối nghịch?"
Đôi mắt Trương Nhị Trừng to như quả chuông lớn, qua một lúc lâu, đột nhiên như quả bóng cao su bị xì hơi, đầu gục xuống không nói lời nào.
Trên thế giới không có bức tường nào không lọt gió, việc Trương Nhị đi kỹ viện nợ tiền bị đánh gãy chân đã trở thành đề tài lớn, không quá hai ngày, đã truyền khắp các thôn xung quang, trở thành chuyện cười lúc rảnh rỗi. Thôn dân giản dị và trung thực, việc đi dạo kỹ viện chưa bao giờ là một điều vinh quang. Nếu như nam nhân nhà nào đi kỹ viện, sẽ bị cho là không người đứng đắn. Mà đi dạo kỹ viện còn không trả tiền, càng là khiến người cười đến rụng răng.
Ngày thứ ba, Bàn Nha đang phơi nắng trong sân, một bà tử mặc y phục xanh đỏ bước vào, nàng nhận ra đây là Vương Bà đã đến đây mấy ngày trước.
Vương Bà vừa vào sân liền hô to: “Ai Nha, việc lớn không tốt a, việc lớn không tốt a!”
Rồi bà ta đi thẳng vào nhà chính nói với cha Bàn Nha đang nằm trên giường: “Trương Lão Nhị, ta nói cho ngươi nha, không phải Vương Bà ta không cố gắng hết sức, chỉ là chuyện xấu ngươi làm đã bị lan truyền khắp nơi. Ta tìm cho Bàn Nha mấy nhà, trong có một hộ làm buôn bán nhỏ, gia cảnh giàu có, gia thế trong sạch , lúc đầu đã đồng ý, nhưng người ta biết ngươi đi dạo kỹ viện nên tìm ta nói muốn đổi ý. Nói Trương Nhị ngươi thượng bất chính hạ tắc loạn, không dám cùng nhà ngươi kết thân ."
Bàn Nha nghe vậy, đầu tiên là không hiểu ra làm sao, sau đó bỗng nhiên minh bạch: Trương Nhị đi kỹ viện, khiến danh tiếng của nàng bị tổn hại. Sợ là mười dặm tám thôn không ai dám cưới nàng, đoán chừng có thể nàng không gả ra ngoài được.
Bàn Nha gật đầu mạnh mẽ, rưng rưng nước mắt: “Cám ơn Đại bá, Bàn Nha biết đại bá đau lòng hai mẹ con ta.”
Sau khi tiễn một nhà Đại bá đi, ăn xong cơm tối, trong nhà chính chỉ còn lại Trương Nhị và Bàn Nha.
Trương Nhị bị gãy chân, nằm trên giường nhắm mắt giả vờ ngủ. Bàn Nha nhìn Trương Nhị với ánh mắt hả hê, cười trên nỗi đau của người khác nói: “Cha, kỹ nữ có tư vị gì nha? Khẳng định là đẹp đi, nếu không đẹp làm ngay cả chân liền mất a."
Trương Nhị kìm nén bực bội không lên tiếng , Bàn Nha đi tới nhìn cái chân gãy của hắn rồi nói: "Chậc chậc, nhìn cái chân này gãy gọn gàng quá. Đặt nó lên một tấm ván, dùng băng vải quấn lại trông rất uy phong a. Một cước đá gãy xương sườn lão bà , cha ngài lại duỗi chân đá hai cái cho ta xem một chút a”
Trương Nhị tức giận mắng: “Ngươi đồ con hoang chết tiệt kia, ngươi sao dám nói chuyện với lão tử như vậy?”
Bàn Nha nói: "Ta là con hoang, vậy cha là ai? Lão già khốn nạn? Ngài mắng người liền mắng cho tốt, đừng vòng vo tam quốc đem chính mình cũng chửi vào nha. Ta nói cha a, ta nếu là ông, ta sẽ nhận rõ tình thế, nghĩ kỹ xem ai là người có tiếng nói cuối cùng trong nhà này, ông nói, ông đắc tội với các cữu cữu ta cũng liền thôi, nhưng bây giờ còn đắc tội với cả đại ca ông. Mọi người bên ngoài đều biết ông là người như thế nào. Trước ta có các cữu cữu, sau có Đại bá làm chỗ dựa. Bạc trong nhà đều là ta kiếm, ăn uống hiện tại của ông cũng là ta lo, Nếu ngày nào đó tâm trạng ta không tốt, quên không nấu cơm cho ông, thì ông liền để bụng đói nha, cha, ngài khẳng định muốn cùng ta đối nghịch?"
Đôi mắt Trương Nhị Trừng to như quả chuông lớn, qua một lúc lâu, đột nhiên như quả bóng cao su bị xì hơi, đầu gục xuống không nói lời nào.
Trên thế giới không có bức tường nào không lọt gió, việc Trương Nhị đi kỹ viện nợ tiền bị đánh gãy chân đã trở thành đề tài lớn, không quá hai ngày, đã truyền khắp các thôn xung quang, trở thành chuyện cười lúc rảnh rỗi. Thôn dân giản dị và trung thực, việc đi dạo kỹ viện chưa bao giờ là một điều vinh quang. Nếu như nam nhân nhà nào đi kỹ viện, sẽ bị cho là không người đứng đắn. Mà đi dạo kỹ viện còn không trả tiền, càng là khiến người cười đến rụng răng.
Ngày thứ ba, Bàn Nha đang phơi nắng trong sân, một bà tử mặc y phục xanh đỏ bước vào, nàng nhận ra đây là Vương Bà đã đến đây mấy ngày trước.
Vương Bà vừa vào sân liền hô to: “Ai Nha, việc lớn không tốt a, việc lớn không tốt a!”
Rồi bà ta đi thẳng vào nhà chính nói với cha Bàn Nha đang nằm trên giường: “Trương Lão Nhị, ta nói cho ngươi nha, không phải Vương Bà ta không cố gắng hết sức, chỉ là chuyện xấu ngươi làm đã bị lan truyền khắp nơi. Ta tìm cho Bàn Nha mấy nhà, trong có một hộ làm buôn bán nhỏ, gia cảnh giàu có, gia thế trong sạch , lúc đầu đã đồng ý, nhưng người ta biết ngươi đi dạo kỹ viện nên tìm ta nói muốn đổi ý. Nói Trương Nhị ngươi thượng bất chính hạ tắc loạn, không dám cùng nhà ngươi kết thân ."
Bàn Nha nghe vậy, đầu tiên là không hiểu ra làm sao, sau đó bỗng nhiên minh bạch: Trương Nhị đi kỹ viện, khiến danh tiếng của nàng bị tổn hại. Sợ là mười dặm tám thôn không ai dám cưới nàng, đoán chừng có thể nàng không gả ra ngoài được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.