Dấu Cắn

Chương 34: Bảo bối (1)

Khúc Tiểu Khúc

21/05/2020

Edit: Văn Văn.

Beta: Ann

Khi Tống Thư đến ngoài cửa văn phòng tổng giám đốc ở tầng 22, cô thấy một nhóm trợ lý, thư ký đứng ngoài cửa, đang cẩn thận dựng lỗ tai lắng nghe động tĩnh bên trong.

Tống Thư cảm thấy rằng bọn họ làm như thế là điều thừa, hoàn toàn có thể quay lại văn phòng của nhóm bên cạnh mà chờ---rốt cuộc, cách một bức tường của văn phòng tổng giám đốc còn có mấy mét, Tống Thư vẫn có thể nghe rõ ràng tiếng tức giận của Tần Lâu từ bên trong truyền ra.

Hứa Giai Giai là người đứng ở rìa ngoài cùng, khi tai cô ấy sắp bị tra tấn đến có chút đau, một cái quay đầu mới thấy cách đó vài mét không biết từ khi nào đã xuất hiện một khuôn mặt mới.

Nhìn chằm chằm nửa ngày vẫn không biết cái bộ phận xui xẻo nào lại bị kêu lên tầng, Hứa Giai Giai bước về phía trước, trong tay còn đang cầm cái danh sách xui xẻo nóng hổi, nhẹ giọng hỏi: "Cô thuộc bộ phận nào? Phụ trách bản báo cáo gì?"

Tống Thư nói: "Phòng pháp lý."

"Phòng pháp lý? Không đúng, phó tổng bộ phận pháp lý đã đi vào, còn những người khác..."

Giọng nói đột ngột dừng lại. Vài giây sau khi không khí tĩnh mịch, Hứa Giai Giai bất ngờ ngẩng đầu lên, biên độ lớn làm cho Tống Thư đều giật cả mình.

"Cô có phải là Tần Tình từ bộ phận pháp lý không??"

"Đúng vậy. Tôi ở bên trong bộ phận đột nhiên nhận được 22 cái thông báo, không nói rõ nguyên nhân, chỉ là bảo tôi đi lên đây có chút việc."

"Nguyên nhân...Cái này, haha." Hứa Giai Giai cười giượng hai tiếng, "Muốn biết nguyên nhân thì vẫn nên chờ tổng giám đốc của chúng ta tự mình nói chuyện với cô đi."

"Được." Tống Thư không có ý định làm cho cô gái nhỏ ở trước mặt mình khó xử, cô duỗi tay đặt lên cửa văn phòng, "Bây giờ tôi vào được chứ?"

"Cô..."

Ngay từ âm đầu tiên mới vừa phát ra, liền nghe thấy bên trong "răng rắc" một tiếng giòn vang, đồng thời thanh âm của Tần Lâu cũng truyền ra, tức giận đến nỗi không khí rung chuyển---"Bộ phận tài vụ của mấy người chưa từng có lỗi?! Ủy ban ra quyết định đầu tư đã tới chỗ này của tôi, mấy người có biết có bao nhiêu khiếu nại đã được nộp ở đây chưa? Mấy cái hạng mục tài vụ khi điều tra toàn là ở chỗ đó của mấy người mà bắt đầu tiến hành, việc đàm phán các điều khoản liên quan cũng cho tôi mắc kẹt! Ngay cả cái này cũng làm không tốt thì các người còn muốn làm cái gì! Anh còn có mặt mũi cùng tôi nói các người không sai!?"

"..."

Trong hoặc ngoài văn phòng đều phi thường ăn ý mà lâm vào tĩnh mịch.

Vài giây sau, nhóm trợ lý, thư ký ngồi xổm ngoài cửa trao đổi ánh mắt, Hứa Giai Giai cũng nhanh chóng đi qua.

"Làm cách nào để đưa Tần Tình đi vào bây giờ?"

"Không có lý do gì mới chết chứ, dù sao cũng phải tìm cái lý do gì đó mới có thể đem người vào trong."

"Đây không phải là yêu cầu của Tần tổng hay sao?"

"Nhưng người ta chỉ mới đến tập đoàn có hai tuần thôi, căn bản cái gì cũng chưa làm, dựa vào cái gì mà đi vào rồi nghe giáo---đến lượt tôi, nếu không có lý do chính đáng, tôi khẳng định không làm."

"Hơn nữa ở thời điểm này, chỉ số tức giận của Đại ma vương đang ở đỉnh cao, đi vào một người, chết một người---ai phụ trách đi truyền tin tức?"

"Cũng phải..."

Một số người nhìn nhau rồi sôi nổi rút lui.

Tống Thư chỉ có thể đợi ở đây cùng với bọn họ.

Chỉ là sau khi đoạn lời nói đó gầm lên xong, trong văn phòng liền trở nên an tĩnh. Cho đến khi hai mươi hoặc ba mươi giây trôi qua, bên trong truyền ra một tiếng trầm thấp ẩn chứa tức giận, hỏi---

"Nhóm thư ký đâu!"

"...!"

Nhóm trợ lý, thư ký nguyên bản còn lén lút ở bên ngoài cửa, nháy mắt biểu tình đều run lên, một người trong đó đành nhận mệnh mà đẩy cánh cửa văn phòng ra.

"Tần tổng."

"Tần Tình chưa đến sao?"

"...Đến."

Tần Lâu nhíu mày và liếc qua, "Vậy tại sao không gọi cô ấy tiến vào?!"

Trợ lý nam thật cẩn thận hỏi: "Tần tổng, cho cô ấy tiến vào bây giờ luôn à?"

"Đương---"



Khi giọng nói Tần Lâu rơi xuống, ánh mắt dừng lại trên những người bị giáo huấn đến co ro một đống, sững người vài giây, ánh mắt của hắn đảo qua từ đầu tới cuối một lần, sau đó cười lạnh, đem mấy cái folder vừa mới dùng trong tay tất cả đều ném xuống trên bàn làm việc.

"Tôi cũng không cần các người tăng ca. Sáng sớm thứ hai tuần sau, mấy cái văn kiện này, tôi muốn xem một bản hoàn chỉnh, nếu lại bị tôi bắt được loại vấn đề như ngày hôm nay, nhân lúc còn sớm thì cút hết đi!"

"Dạ, Tần tổng."

Mọi người sôi nổi đi nhặt "nồi" của chính mình, một đám mặt ủ mày chê: Nói là không cần tăng ca, nhưng bây giờ đã là 5 giờ chiều ngày thứ sáu, đầu thứ hai tuần sau còn muốn xem một bản mới nhất, dù cuối tuần làm tăng ca thêm giờ, chỉ sợ toàn bộ bọn họ đều vội đến chết khiếp cũng chỉ mới miễn cưỡng lăn lộn hoàn thành xong.

Một nhóm anh em lúc này cũng bất chấp bình thường trong tập đoàn có ghen ghét hay có hiềm khích với nhau, tranh giành nhau rời đi văn phòng tổng giám đốc, chỉ kém còn chưa cầm tay nhau dắt đi.

Thời điểm nhóm trợ lý, thư ký đứng sang một bên "nhìn theo", cách xa nhóm trợ lý, thư ký hơn một mét còn có một khuôn mặt không tính là quen thuộc xuất hiện--- các quan chức cấp cao của nhiều bộ phận đều là một đám tai thính mắt tinh, chỉ cần có chút tiếng gió trong tập đoàn, bọn họ so với ai khác đều thám thính nhanh hơn.

Cho nên, đối với người mới từ bộ phận pháp lý dường như cùng Tần tổng của bọn họ có mối quan hệ tốt đẹp trong tương lai, không ai không biết.

Chẳng qua lúc này một đám đều bị giáo huấn giống như đứa cháu trong nhà, ốc còn mang nổi mình ốc, mặc dù trước đã từ Tống Văn Bản trải qua, vẫn là cúi đầu ủ rũ.

Nhưng là...

Chờ mọi người đi qua, Tống Thư nhạy bén ngẩng đầu lên nhìn về phía bóng dáng bọn họ một cách sắc bén---cô khá chắc chắn, từ khi bắt đầu đi ra, luôn có một đạo ánh mắt vẫn luôn chăm chú nhìn trên người cô.

Mang theo đề phòng, bất an.

"Tần tiểu thư? Tần tiểu thư?"

"À, xin lỗi." Tống Thư vội vàng quay đầu lại, mỉm cười miễn cưỡng, "Có chuyện gì sao?"

"Tần tổng cho cô vào trong."

"Được."

Tống Thư đi vào dưới ánh mắt mấy người ở ngoài cửa, bước vào thì mới biết không có ai trong văn phòng.

Thời điểm Tống Thư tiến vào, sắc mặt Tần Lâu trầm như nước, ngồi ở trước bàn làm việc, mặc dù nghe thấy tiếng mở cửa cùng tiếng bước chân của Tống Thư, hắn cũng không nhấc mắt lên.

Ở một bên của bàn làm việc, ngăn kéo được kéo ra, bên trong có đủ loại chữ viết, màu sắc khác nhau được in trên những chiếc lọ và chai nhỏ đang bị hắn từng chút lấy ra.

Cuối cùng, một hàng năm, sáu lọ được đặt ra trước mặt.

Lúc đầu Tống Thư cho rằng hắn đang chơi với thứ gì đó. Khi đến gần bàn làm việc và dừng lại, thấy rõ những thứ chứa trong chai là đồ gì, cô nhíu chặt mi lại.

Một hàng năm, sáu lọ...tất cả đều chứa đầy thuốc.

Hơn nữa trong hai cái lọ kia, một lọ là tiếng Pháp, một lọ là tiếng Anh, đều là những loại thuốc cô nhận biết được.

Đầu ngón tay rũ bên người khẽ run rẩy, trong lòng cô đã có chút suy đoán, nhưng cuối cùng cũng không hỏi ra khỏi miệng.

Sau khi đóng lại ngăn kéo, Tần Lâu siết chặt mười ngón tay vào nhau, khớp xương hiện ra rõ ràng, đôi tay thon dài gác qua trên bàn, hắn ngước mắt lên một cách lười biếng.

"Lại đây."

Trong giọng nói thế nhưng mang theo ngữ khí ra lệnh hiếm thấy, chẳng qua càng gần đến âm cuối càng nhẹ---hiển nhiên còn chưa điều chỉnh được sau khi phát hỏa đối với những người đó.

Tống Thư cũng không ngạc nhiên. Năm đó, cho dù là Bạch Chúc, trên đời cũng khó tìm được người thứ hai có tính tình tốt như vậy, quản lý tổng công ty của Tần thị trong một tháng, Tống Thư không biết bao nhiêu lần nghe thấy mẹ mình ở trong thư phòng, mỗi khi có điện thoại hoặc là cuộc họp video gọi tới đã nổi giận vài lần---phải điều hành cả một công ty chưa bao giờ là một vị trí ngồi tốt, càng là công ty lớn, vị trí sẽ càng cao, cũng vất vả hơn nhiều.

Tống Thư khó có lúc chịu phối hợp, bước chân nhẹ nhàng vòng qua bàn làm việc, đi đến kế bên ghế Tần Lâu.

Tần Lâu nhăn mày, "Giúp tôi lấy---"

Lời còn chưa dứt, cái lọ đầu tiên cách gần chỗ Tống Thư nhất đã bị bắt lấy, vặn nắp lọ ra.

- --trước khi hắn mở miệng, cô liền biết hắn muốn nói gì.

Cổ họng Tần Lâu nghẹn lại, hầu kết trên cổ khẽ lăn lộn.

Sau hai hay ba giây, hắn hạ mắt xuống, cười châm chọc, trong giọng nói mang theo sự lạnh lẽo.

"Hiểu biết tôi thì có ích gì, không phải em vừa đi một chút là nhiều năm như thế sao, nhìn cũng không nhìn tôi, liếc mắt một cái."

"..."

Những ngón tay trắng nõn đang cầm lọ thuốc tạm dừng lại, khẽ siết chặt.



Không khí an tĩnh một lúc lâu, Tần Lâu mới nghe thấy một tiếng rất khẽ, "Thực xin lỗi."

Sau khi nghe thấy, trước ngực Tần Lâu thắt chặt lại---hắn không muốn cô nói câu này, cứ việc đáy lòng hắn khó tránh khỏi có chút oán hận, nhưng hắn biết Tống Thư so với hắn thừa nhận càng nhiều đau khổ hơn, nhiều đến nỗi hai người đã từng coi nhau là cảm tình sâu nặng nhất, nguyện vì đối phương mà bị ràng buộc, cô phải vứt bỏ cùng ẩn nhẫn, thà rằng đổi một cái tên hoàn toàn mới, chọn một cái lý lịch không có bất kì tì vết nào để quay trở về---thậm chí Tần Lâu còn không dám tưởng tượng, cái bản sơ yếu lý lịch đó, rốt cuộc thì bởi vì nguyên nhân đáng sợ gì mới có thể phù hợp tới mức như thế.

Tựa như người này đã thực sự chết đi một lần, sau đó từ trong địa ngục từng chút từng chút mà bò trở về.

Cô bò suốt chín năm.

Trừ bỏ máu thì vẫn là máu, trừ bỏ đau thì vẫn là đau, trừ bỏ hận thì vẫn là hận---Tần Lâu oán trách nhất là bản thân, đại khái là tại sao hắn lại không biết một chút gì trong mấy năm này, ở thời điểm khi cô tuyệt vọng nhất, yêu cầu cần có người ở bên cạnh thì hắn lại không có ở đó.

Là hắn nói muốn cùng cô ở bên nhau, sẽ bảo vệ cho cô, nhưng cuối cùng vẫn không làm được.

Bàn tay đặt trên bàn đột nhiên bị bao phủ bởi độ ấm mềm mại.

Tần Lâu ngẩn ra, hoàn hồn.

Không biết tay hắn từ khi nào đã hung hăng nắm chặt, những mạch màu xanh nhạt phồng lên trên mu bàn tay với làn da tái nhợt càng phụ trợ thêm rõ ràng, như thể chúng sẽ vỡ ra theo cảm xúc của chủ nhân bất cứ lúc nào.

Tống Thư trấn an, đem tay của mình đặt vào lòng bàn tay của hắn.

"Chúng ta không có sai, Tần Lâu."

Sai sao? Chưa bao giờ là bọn họ.

Tựa như cái nhà tù lạnh băng chết tiệt kia, chưa bao giờ nên là Bạch Chúc.

Tống Thư đổ những viên thuốc đó ra, rồi nhìn theo cách sử dụng, lấy từng viên thuốc trong mỗi lọ, đặt chúng trước mặt Tần Lâu từng cái một. "Em giúp anh lấy nước."

"Không cần."

"?"

Khi Tống Thư mờ mịt ngoái đầu nhìn lại, thấy Tần Lâu cầm lấy một lọ gần mình nhất, đem những viên thuốc màu trắng bên trong trực tiếp cho vào trong miệng.

Hắn nheo mắt, xương gò má khẽ nhúc nhích, những viên thuốc màu trắng bị hắn nhai nuốt ra tan xương nát thịt.

Khi uống thuốc cũng đều mang theo bóng dáng của kẻ điên.

Tống Thư bất đắc dĩ, rũ mắt xuống, quay lại.

"Đắng không?"

"..." Mí mắt Tần Lâu lười biếng nâng lên, mặt vô cảm, ủy khuất nói, "Đắng."

"Là thuốc gì vậy?"

"Em biết rõ còn cố hỏi."

Tống Thư khẽ thở dài.

Giây tiếp theo, cô đột nhiên cúi người, đem người đàn ông đang ngồi thẳng lưng trên ghế áp xuống, cúi đầu hôn lên môi hắn.

Một chút bã thuốc còn sót lại đều bị cô liếm hết vào miệng.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Tống Thư vẫn không có cảm xúc, nhíu nhíu mi.

"Đúng là đắng thật."

Tần Lâu sững người, dưới đáy mắt đè nặng tám, chín phần điên cuồng, trong nháy mắt đều bị câu ra ngoài hết.

Hắn cúi người về phía trước, đặt người dựa vào bàn làm việc trước.

An tĩnh hai giây, Tần Lâu cười khẽ, tàn bạo, âm trầm nói---

"Chờ chút nữa, tôi kêu tên cô ấy, em cần thiết phải giống như cô ấy kêu tôi."

"Cô ấy...Kêu anh như thế nào?"

"Bảo bối~"

"...Lăn."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dấu Cắn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook