Dấu Cắn

Chương 15: Cô sẽ khóa tôi sao? (4)

Khúc Tiểu Khúc

21/05/2020

Editor: Văn Văn

Beta: LinhBng929

Cánh cửa lại một lần nữa đóng lại.

Tống Thư quay người lại trầm ngâm. Cô không biết đó có phải là ảo giác của chính mình hay không, luôn cảm thấy đoạn thời gian gần đây Tần Lâu có chút cổ quái------tuy rằng sự cổ quái là phong cách nhất quán của những kẻ điên, nhưng gần đây lại giống như cùng trước kia hoàn toàn bất đồng.

Ví như, cô cảm thấy cái loại cổ quái bây giờ này....đều là hướng cô mà tới.

"Chị."

Giọng nói bên tai gọi Tống Thư thoát ra khỏi suy nghĩ, cô quay đầu lại. Phát hiện Loan Xảo Khuynh không biết từ khi nào đã đứng trên ghế tựa của chính mình bên cạnh, đầy mặt cừu đại khổ thâm*.

*Cừu đại khổ thâm: thù hận vô cùng, luôn bị ức hiếp mà sinh ra thù hận, căm tức.

"Làm sao vậy?" Tống Thư nghĩ nghĩ:"Làm bài tập quá khó khăn sao?"

Loan Xảo Khuynh:"....."

Loan Xảo Khuynh:" Ah---ah---ah!!! Chị có thể biết bất kì điều gì khác ngoại trừ việc làm bài tập không?"

Tống Thư biểu tình không thay đổi:"Em đã bỏ ba môn không thi trong ban vào cuối học kỳ 1, chị còn chưa nói cùng với dì của em đâu."

Loan Xảo Khuynh:"......." Cô bé không nên hỏi.

Loan Xảo Khuynh từ bỏ đường hướng dẫn suy nghĩ đối với Tống Thư, trực tiếp đem người từ ghế trên kéo xuống, hướng đến toilet ở sảnh bên.

"Không được, không được. Em nhịn không nổi nữa, chuyện này em nhất định phải nói rõ ràng cùng với chị."

"?"

Tống Thư mờ mịt mà bình tĩnh bị Loan Xảo Khuynh kéo vào trong toilet sảnh bên.

Qua khe cửa bắt gặp ánh mắt tò mò của chị em Tống gia ở bên ngoài.

Tống Thư cùng Loan Xảo Khuynh dừng lại trước bồn rửa tay trong gương. Loan Xảo Khuynh xoay người lại, kích động đến sắc mặt đều đỏ bừng cả lên. Nhưng khi mở miệng thì giống như bị nghẹn, nửa ngày cũng chưa nói được cái gì.

Cuối cùng vẫn là Tống Thư hỏi:"Em muốn cùng chị nói rõ ràng cái gì?"

Loan Xảo Khuynh bực bội, gõ gõ cái đầu của chính mình:"Chị, em liền hỏi chị một vấn đề nhỏ."

"Ừm."

"Chính chị tự hỏi nghiêm túc một chút, chị cảm thấy giữa chị cùng Tần Lâu rốt cuộc là loại quan hệ gì?"

"?"

"Chị không rõ không sao, chị nghe em cho chị phân tích một chút----- bạn học sao? Chắc chắn không phải, toàn trường đều nhiều bạn học như vậy, cái bạn học nào dám ở trước mặt Tần Lâu có nửa phần tùy ý như chị, có lẽ đã sớm bị chùy sắt*đánh chết. Bạn bè sao? Cũng không phải, bạn bè nhà ai sẽ có người đối với người khác, bạn cần gì bạn cứ lấy, hận không thể 365 ngày, mỗi phút mỗi giây đều có thể xoay quanh đối phương. Người thân? Người thân cái rắm, hai người lại không có quan hệ huyết thống--------"

"Đừng nói "rắm", cái này không lịch sự." Tống Thư bình tĩnh sửa đúng lại cho cô bé.

Loan Xảo Khuynh:"......"

Loan Xảo Khuynh thiếu chút nữa tại chỗ xoắn ốc nổ mạnh thăng thiên:"Đây là trọng điểm sao?? Này, là, trọng điểm, sao------ chị của em a~, chị thông suốt được không!?"

Thanh âm Loan Xảo Khuynh bịt kín ở trong toilet phá lệ chói tai, Tống Thư nhịn cô bé hai giây, vươn ngón trỏ chọc chọc vào cái trán cô bé.

"Em quá ồn."

"....." Loan Xảo Khuynh hít vào thở ra.

Tống Thư buông tay:"Cho nên em muốn nói cái gì?"

Loan Xảo Khuynh che mặt, nghiêng người úp mặt vào tường, gãi những viên gạch men sứ sáng đến độ có thể soi rõ bóng người kêu rên:"Chị gái của em a. Tần Lâu, anh ta rõ ràng là thích chị! Không phải bạn học, cũng không phải bạn bè, càng không phải là người thân, mà chính là kiểu muốn chiếm hữu chị, chính là cái kiểu thích này!!!"

"......"

Trong gương, cô gái nhỏ vẫn luôn bình tĩnh không có bất cứ cảm xúc gì, lần đầu tiên ngơ ngác.

Sau đó, cô chậm rãi nhíu mày lại.

Hét xong rồi, Loan Xảo Khuynh đồng thời tỉnh táo, thật cẩn thận mà quay đầu. Cô bé nhìn thấy sự thay đổi cảm xúc trong ánh mắt của chị gái mình, đột nhiên cảm thấy hơi sợ hãi.

Vạn nhất Tống Thư ngược lại lui bước, nếu Tần Lâu biết sự thật còn không phải đem mình.....răng rắc.

Loan Xảo Khuynh vội vàng che kín cái cổ lạnh toát của chính mình.

Nhưng vào lúc này, Loan Xảo Khuynh đang cúi đầu xuống. Người đang nhíu mày trầm tư- Tống Thư cuối cùng dường như đã nghĩ thông suốt ra cái gì------giống như đột nhiên giải được một đề toán học làm cho cô hoang mang trong vài ngày nay-----Trên gương mặt tinh xảo, xinh đẹp của Tống Thư lộ ra biểu tình bừng tỉnh.

Cô vỗ nhẹ xuống bàn tay chính mình.

"Hóa ra là như thế này."

Loan Xảo Khuynh:"......."

Loan Xảo Khuynh:"????"

Cái này mẹ nó là cái gì phản ứng?

Giải quyết nghi hoặc xong, Tống Thư dường như tâm tình thực tốt, khóe mắt hơi cong một chút:"Em chính là muốn nói chuyện này sao?"

Loan Xảo Khuynh chết lặng gật gật đầu.

Tống Thư cười khẽ:"Vậy thì chị đã biết, chúng ta đi ra ngoài thôi."

".......?"

Thời điểm Loan Xảo Khuynh không có biện pháp đắm chìm trong sự hoài nghi cuộc sống, Tống Thư quay người đi ra ngoài đột nhiên dừng lại trước mặt cô bé, sau đó quay người lại.

"Em vừa mới hỏi, chị cho rằng chị cùng Tần Lâu là loại quan hệ gì, đúng không?"

"À, vâng."

"Theo ý của chị, mối quan hệ của chị và Tần Lâu, chính là mối quan hệ của chị và Tần Lâu."

"........Cái gì?"

Tống Thư mỉm cười.

Trong nháy mắt, Loan Xảo Khuynh thế nhưng thực sự cảm thấy rằng cô bé đã nhìn thấy thiếu niên phóng túng giống như Tần Lâu trong nụ cười mềm mại của chị mình.

"Không cần định nghĩa như bạn học, bạn bè hay người thân. Định nghĩa về mối quan hệ của chị và Tần Lâu chính là "chị và Tần Lâu" -------không có mối quan hệ nào tồn tại trên thế giới này có thể định nghĩa đủ chúng ta, bởi vì đoạn quan hệ này không ai có thể thay thế. Đó là chúng ta, chúng ta hãy cùng nhau làm cho chúng ta trở thành hiện tại."

Văn Văn: ( ಠ ಠ)

"......"

Não bộ Loan Xảo Khuynh cố gắng đuổi kịp suy nghĩ, nhưng mà lại càng choáng váng hơn.

Tống Thư nhìn qua, nhẹ chọc xuống cái trán của cô bé.

"Về sau, em sẽ hiểu."



Tống Thư rời khỏi toilet.

Loan Xảo Khuynh chậm rãi phục hồi tinh thần, cô bé duỗi tay sờ sờ cái trán bị Tống Thư chọc vào, tâm tình có chút phức tạp, buồn bã thở dài.

Kỳ thật cô bé cũng không phải hoàn toàn không hiểu.

Ở bên hai người kia chắc cũng sắp gần hai năm, rất nhiều thời điểm nhìn thấy hai người đứng chung một chỗ, cô bé thường sẽ có một loại cảm giác thực kỳ diệu-------

Giống như chỉ cần hai người ở bên nhau, sẽ có một cái gì đó đem bọn họ cùng mọi người ở bên ngoài cùng tất cả sự vật đều ngăn cách lại.

Cái thế giới nhỏ bé đó chỉ có hai người.

Trong cái thế giới nhỏ bé đó, trừ bỏ hai người bọn họ, không ai có thể bước vào.

Làm một người đứng xem đơn độc duy nhất, Loan Xảo Khuynh không biết có ai ghen tị với mình không?

*

Thời gian của các cuộc nói chuyện trước bữa tối tất niên đều đặc biệt dài.

Thư phòng cùng sảnh chính cách nhau không xa, từ thư phòng bên ngoài cửa hành lang dài đi vài bước là có thể đi ngang qua sảnh chính. Vẫn luôn có những từ đứt quãng từ bên kia truyền đến.

Tần Lâu không ở, chị em Tống gia thả lỏng không ít. Sau một lúc, Tống Như Ngọc bắt đầu không thể ngồi yên, đi đến trước cửa thư phòng dựng lỗ tai nghe.

Nghe xong một lát, cô quay trở về bên cạnh bàn nói với Tống Suất:"Ông ngoại cũng thật bất công."

"Làm sao vậy?"

"Ông giống như muốn cho anh họ cùng......." Tống Như Ngọc hướng Tống Thư bên này nhìn thoáng qua, bất mãn mà quay đầu đi:"Muốn cho hai người bọn họ cùng đi nước ngoài du học."

Mắt Tống Suất sáng lên.

Có thể đi ra nước ngoài liền có nghĩa là không ai quản, muốn làm cái gì thì làm cái đó, cậu ta tự nhiên cũng muốn đi:"Còn chúng ta thì sao?"

Tống Như Ngọc:"Tất nhiên chúng ta chỉ có thể ở lại trong nước học thôi."

Tống Suất lập tức suy sụp.

Tống Như Ngọc bĩu môi:"Thật không biết ai mới là cháu ngoại của ông nữa."

Khi Tống Như Ngọc trách cứ, kỳ thật Tống Thư đã sớm nhìn qua. Lúc này, dường như không nghe thấy, làm đề toán học kia hết sức chuyên chú.

Nhưng Loan Xảo Khuynh lại không đè xuống được tính tính trẻ con. Sau khi cô nghe thấy lời nói của Tống Như Ngọc liền cười lạnh:"Thôi đi. Bàn về thành tích, đưa chị gái tôi cùng Tần Lâu xuất ngoại đó là vì làm vinh quang cho đất nước, đưa cô đi ra ngoài đó làm gì? Định quay vòng tròn mất mặt à?"

"Cô--------Cô như thế nào lại nói chuyện như thế!"

Tống Như Ngọc bị chọc đau, lập tức khuôn mặt đỏ bừng lên.

Loan Xảo Khuynh hướng cô ta làm mặt quỷ:"Bình tĩnh a~."

Tống Như Ngọc:"......Hừ, tôi mới không so đo cùng với một đứa con nít! Nói đến cùng còn không phải không có mẹ chăm-------"

"Bang."

Cái ly hình cánh hoa đập mạnh vào cái bàn dài trên mặt bàn, chặn lời nói của Tống Như Ngọc.

Tống Như Ngọc theo bản năng nhìn qua, đối diện với một cặp mắt vô cảm.

Sau lưng cô không giải thích được mà lạnh lẽo, đứng hình hai giây mới cố chống lên:"Cô nhìn tôi như vậy.....làm cái gì?"

Tống Thư vẫn là biểu tình như cũ, ngữ khí cũng nhàn nhạt:"Tôi nhìn cô, là bởi vì cô nói sai rồi."

"........"

Tống Như Ngọc có lòng muốn phản bác, nhưng lời nói chính là ra không được khỏi miệng-------chính cô cũng biết chính mình vừa nãy nói quá mức, lúc này cô bị đuối lý, cuối cùng vẫn là nghẹn trở về.

Sảnh bên lại lần nữa yên tĩnh xuống.

Nhưng lần này sự yên tĩnh không kéo dài được bao lâu, đã bị tiếng của một người phụ nữ thét chót tai cắt qua truyền từ phương hướng sảnh chính--------

"Tần Lâu! Mày có phải hay không muốn giết tao?! Mày điên rồi sao!?"

Tất cả mọi người trong phòng biểu tình đều biến đổi: Giọng nói đó không thể nghi ngờ chính là Tần Phù Quân. Bọn họ không hề suy nghĩ, sôi nổi đứng dậy bước nhanh hướng đến ngoài thư phòng đi đến.

Trên hành lang đi thông qua sảnh chính, một vài người hầu trong nhà bất an tụ ở một góc.

Tống Suất gấp gáp hỏi:"Sao lại thế này?"

Mở miệng là một người già trong nhà, lúc này mặt ủ mày chê:"Lão tiên sinh muốn sắp xếp cho Tần Lâu thiếu gia cùng Tống Thư ra nước ngoài du học và đính hôn, sau đó đem công việc trong công ty giao cho cô Bạch xử lý, Phù Quân không đồng ý nháo lên, không cẩn thận lỡ lời nhắc tới cha mẹ Tần Lâu thiếu gia......."

Đương nhiên, những lời còn lại không cần phải nói. Sảnh chính bên kia hỗn loạn đã có thể cho thấy kết quả.

Trong khoảng trống này, giọng nói hoảng sợ của Tần Phù Quân lại truyền đến càng thêm rõ ràng:

"Mày, mày dám động tay thử xem?"

Mấy người bên ngoài bất chấp, kể cả Tống Thư đều nhanh nện bước chân đi thẳng đến sảnh chính.

Khi bọn họ dừng bước ở bậc thang bên cạnh sảnh chính, sảnh chính lớn đang loạn thành một đoàn--------

Tần Lâu đứng ở giữa, đốt ngón tay thon dài nắm chặt một mảnh giống như là mảnh nhỏ chén trà, tuyết trắng sứ bị nhiễm bởi màu máu đỏ tươi, theo xương ngón tay nhỏ giọt tí tách trên sàn nhà.

Đôi mắt thiếu niên đỏ hoe, nhưng khóe miệng lại cười đến phóng túng, ánh mắt điên cuồng.

"Tới, cô thử xem tôi có dám hay không?"

"Tần Lâu, đem dì của con buông ra!"

"Thiếu gia!!"

"Tần Lâu--------"

Thiếu niên mắt điếc tai ngơ.

Cậu nắm lấy cổ áo của người phụ nữ mặc váy dài, mắt thấy liền nắm mảnh sứ xẹt qua.

"Tần Lâu!"

Thanh âm vang lên từ bên ngoài sảnh chính.

Thân ảnh thiếu niên cứng đờ.

Hai ba giây sau, tĩnh mịch, cậu chậm rãi ngước mắt lên.

Đứng ở giữa ba người đã bị dọa ngốc, Tống Thư nắm chặt tay, sắc mặt có chút tái nhợt. Cánh môi hồng nhuận cũng phai nhạt huyết sắc.

Nhưng cô an tĩnh nhìn thiếu niên đối diện, không hề tỏ ra sợ hãi hay né tránh.

"Cây bút chì mà tôi đã vẽ tranh bị cùn...... Anh có thể tới giúp tôi mài nó một chút hay không?"

Cậu sững sờ trong hai giây, rũ mắt, đột nhiên mỉm cười.



Cậu ném mảnh sứ vỡ có máu của chính mình trong lòng bàn tay xuống, nhảy ra khỏi ghế sofa, sải bước ra bên ngoài sảnh chính.

Ba người nhìn đến gương mặt tuấn mỹ nhuộm đẫm sự dữ tợn của thiếu niên sợ đến mức phải lùi xuống.

Chỉ có Tống Thư, người đứng ở giữa, không nhúc nhích.

Cậu đi đến trước mặt cô, nắm chặt cổ tay cô, lấy một loại lực đạo đem cô gái nhỏ kéo đến loạng choạng, trực tiếp dẫn người mang đi hành lang.

Đám người hầu đứng trong hành lang sợ đến mức sôi nổi rút lui từ hai bên, mà thiếu niên mắt nhìn thẳng, trực tiếp đem người kéo vào thư phòng.

"Phanh---------!"

Một tiếng vang lớn, cửa phòng chợt khép lại.

Ngoài cửa mọi người hoàn hồn, một người so với một người sắc mặt càng trắng đến khó coi.

Bên trong cánh cửa.

Tống Thư bị Tần Lâu đè ở trên tường. Hô hấp thiếu niên dồn dập, kiềm nén những cảm xúc táo bạo đó làm cho gương mặt tuấn mỹ của cậu lộ ra chút dữ tợn và thống khổ.

Vài giây sau cậu ngẩng đầu lên, thanh âm trầm thấp mà cười.

"Khi nào cô lại dám hướng trên người chính mình kéo thù hận tới......Tiểu vỏ trai, cô không sợ chết sao?"

Tống Thư nghĩ nghĩ, lắc đầu.

Ánh mắt Tần Lâu trầm xuống:"Vậy cô có biết có một số việc so với cái chết còn đáng sợ hơn không?"

Tống Thư lại lần nữa lắc đầu.

Giống như lại biến trở về thành tiểu vỏ trai mà cậu cạy không ra trước kia.

"......."

Cảm xúc dưới đáy mắt cậu giãy giụa đi lên, xé rách cuồn cuộn, đối diện với đôi mắt của Tống Thư liền táo bạo đến đáng sợ.

Tay cậu vô ý thức siết chặt tay cô gái nhỏ.

Trong nháy mắt, cuối cùng trong đầu một tia luôn giữ chặt lý trí đột nhiên đứt đoạn.

Cảm xúc trong đáy mắt cậu dâng lên mãnh liệt, cắn nuốt thanh tỉnh.

Giống như bị nghiện vậy. Quân tử giống nhau, cậu tham lam và khát cầu nhìn về phía cánh môi nhợt nhạt cùng cái cổ mảnh khảnh của cô gái nhỏ, sau đó cúi người--------

"Xảo Xảo nói, anh thích tôi."

Thanh âm cô gái nhỏ đột nhiên vang lên.

"-------!"

Thân ảnh cậu chợt ngừng lại.

Giây lát sau, cậu cười rộ lên, ở trong thư phòng yên tĩnh nghe phá lệ dọa người:".......Hiện tại mới muốn kêu dừng lại, em* không cảm thấy muộn rồi sao?"

* Từ bây giờ, sẽ bắt đầu đổi xưng hô nhé. (~‾▿‾)~

Tống Thư hơi nhíu mày, có chút khó chịu.

"Tôi không có kêu dừng lại. Anh biết đấy, tôi không biết cách biểu đạt mà."

Tần Lâu:"Cho nên?"

Lần này Tống Thư nghĩ lâu hơn chút:"Cho nên, anh không cần phải che giấu bản thân quá vất vả như vậy."

"......."

"Anh có thể, phát tiết cho tôi thấy, bất kể cảm xúc gì."

"-------!"

Cậu bỗng dưng giương mắt.

Một cái chớp mắt này, cảm xúc của thiếu niên bùng nổ đến so với vừa nãy còn muốn khó có thể khắc chế hơn, cặp kia đen nhánh trong mắt gần như rực lên một ngọn lửa nóng bỏng vô tận.

Cậu gắt gao nhìn chằm chằm cô, hô hấp trầm đục.

"Tần Lâu--------"

Thanh âm còn lại bị một bàn tay thiếu niên che kín.

Cậu cúi đầu, mắt đen như mực nhìn cô. Sau đó, thiếu niên nhếch miệng cười rộ lên:"Em chính là muốn chết ở trong tay tôi, nên mới dám nói như thế."

Tống Thư chớp chớp mắt, rất an tĩnh, cũng không giãy giụa.

Cậu che miệng cô càng chặt hơn, dục vọng trong đáy mắt cậu càng thêm dữ tợn. Cậu cười đến phá lệ điên cuồng.

"Tốt a. Vậy thì tôi sẽ làm như em mong muốn."

Cậu cúi người áp tới.

Ánh sáng bị âm u thay thế.

Đến thời điểm cuối cùng, Tống Thư vẫn là đem đôi mắt nhắm lại, khép đến thật chặt, lông mi khẽ run lên.

Cô thực sự sợ hãi.

Sao có thể một chút đều không sợ kia chứ?

Chỉ là nếu đó là Tần Lâu, thì.......

Không gian yên tĩnh.

Không có chuyện gì xảy ra.

Tống Thư hồi phục tinh thần, thật cẩn thận mở mắt ra--------

Đôi mắt đỏ ngầu của thiếu niên che lại miệng cô, nhìn thiếu niên từ từ hôn lên mu bàn tay của mình. Cặp kia trong mắt đều là sự điên cuồng trầm luân mê luyến, môi mỏng lại khắc chế đến phát run.

Thấy cô gái nhỏ chịu mở mắt ra, thanh âm thiếu niên run rẩy, khàn khàn mà cười.

"Đừng sợ tôi.........Tiểu vỏ trai."

Tống Thư bỗng dưng cảm thấy đau nhói trong lòng.

Thiếu niên chậm rãi cúi đầu xuống, dựa vào bên tai cô trên mặt tường.

Cậu ôm cô thật chặt.

Thanh âm khàn khàn hơi nghẹn ngào.

"Em sẽ khóa tôi sao?"

"Nếu em luôn ở bên tôi, tôi sẽ không điên lên đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dấu Cắn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook