Dấu Cắn

Chương 9: Không ai ngoài cô (2)

Khúc Tiểu Khúc

21/05/2020

Editor: Văn Văn

Beta: quynhnhuuu110997

"Làm thế nào bây giờ, không thể tách rời được."

"Làm thế nào lại không thể tách rời?"

"Hai người nắm tay quá chặt, tôi sợ tổn thương đến bọn họ......."

"Mưa quá lớn, không thể kéo bọn họ ra, trước tiên chúng ta đem họ vào đi thôi."

"Đưa đi chỗ nào?"

Trong ý thức, cậu bé chìm nổi giữa thức tỉnh cùng hôn mê, vài lần vai cọ xát trên các bức ảnh nền quá mức méo mó và không liên tục, còn có âm thanh như những mảnh kim loại lộn xộn, va vào nhau đang tra tấn đầu cậu.

Cậu cáu kỉnh đến mức muốn che lỗ tai, nhưng lại cảm giác tay mình đang bị cái gì đó nắm, nắm thật sự chặt, rất chặt-------cơ thể lạnh như băng, chỉ có một chút ấm áp từ lòng bàn tay kia.

Thiếu niên không chịu buông tay.

Dù sao, cậu đã quen với thống khổ, đau nhiều rồi cũng dần tê liệt, không quan trọng đến mức khó chịu, chỉ là-------nếu ở trong mơ có thể giữ nhiều thêm một giây ấm áp.

Trong cơn đau, lạnh đến nỗi trái tim cậu cũng thắt lại và rùng mình thống khổ, cậu bé lại một lần nữa chìm vào trong bóng tối.

Không giống như trước kia, lúc này đây cậu bé gắt gao mà nắm giữ độ ấm trong lòng bàn tay, giống như cầm cọng cỏ cứu mạng duy nhất trong đời của chính mình. Cậu cuối cùng cũng có tia sáng duy nhất dẫn dắt trong bóng tối, không còn rơi vào ác mộng địa ngục vang vọng tiếng cười đùa điên cuồng của ma quỷ......

Không biết qua bao lâu, ý thức của thiếu niên một lần nữa thức tỉnh.

Cảm giác đầu tiên xuất hiện là sức nóng hoàn toàn trái ngược với cái lạnh trước đó. Cậu bé cả người lăn lộn và bỏng rát, cổ họng đau đến sắp khô nứt bốc khói, đầu giống như bị sắt nặng đè tới.

Nhưng cũng không xa lạ.

Cậu bé thậm chí đã quen với điều đó: Mặc dù cơ thể của cậu tốt hơn so với bạn cùng lứa tuổi, nhưng sau mỗi một đêm giông tố, cậu cũng không ngoài ý muốn sẽ bệnh nặng mất một thời gian lâu.

Cơ thể bệnh cũng là tâm bệnh.

Trước đây, Tần gia có thuốc tốt nhất cùng bác sĩ giỏi nhất tới chỗ cậu để điều trị hạ sốt. Sau này, không có thuốc nào chữa được, cũng không còn yêu cầu chữa.

Không ai quan tâm đến những vết sẹo cùng chuyện gì xảy ra với Tần Lâu thiếu gia, kẻ điên này, lưu lại một mình cậu sưng mủ thối rữa là được rồi, bọn họ chỉ muốn tránh xa cậu càng nhiều càng tốt mà thôi.

Ai kêu cậu là người điên chứ?

Không ai ngạc nhiên.

Trên chiếc giường lớn thiếu niên gợi lên một nụ cười vô cảm, chậm rãi ngồi dậy.

Những tấm rèm trong phòng bị kéo lại kín mít, không một chút ánh sáng, trước mắt một mảng tối đen, duỗi tay cũng không thấy năm ngón tay của mình--------cậu ghét nhất bóng tối.

Nhưng may mà còn yên tĩnh.

Dựa theo thông lệ trước đây, người hầu trong nhà đáng lẽ phải cho cậu......

Thân ảnh thiếu niên đột nhiên cứng đờ.

Vài giây sau, cậu bé không xác định mà lại lần nữa nắm chặt tay trái------trong lòng bàn tay mềm mại, nho nhỏ, có thể cảm nhận được những ngón tay mảnh khảnh.

Cậu bé chắc chắn đó không phải là tay phải của mình.

Đặc biệt là "nó" còn giật giật.

Lòng bàn tay của cậu bị những ngón tay nho nhỏ, tinh tế cào lướt qua, ngứa ngáy cứ thế len lỏi vào trong cơ thể dọc theo lòng bàn tay.

Cho nên, hiện tại cái phòng to trống trải như thế, từ trước đến nay chỉ có chính cậu một mình tỉnh lại trong phòng, hôm nay còn có người thứ hai ở.

Hơn nữa dựa theo bàn tay lớn nhỏ này, cùng chủ nhân của nó bây giờ rõ ràng đã tỉnh dậy nhưng lại không phát ra bất kì thanh âm nào, tình huống này có thể phán đoán......

"Tiểu vỏ trai?"

"......" Bàn tay nhỏ kia bắt đầu có ý muốn từ trong tay cậu giãy giụa rút ra ngoài.

Thiếu niên lập tức xác nhận đáp án.

Cậu không chuyển động mà cười rộ lên, thanh âm này đều tràn đầy sung sướng, cậu gắt gao mà nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia, không cho nó có không gian lại giãy giụa lần nữa.

"Búp bê Tây Dương." Thật đáng tiếc, tiểu vỏ trai của cậu không thích cách xưng hô này, vì thế "khoan hồng độ lượng" mà tạm thời thỏa hiệp, thay đổi trở về thành:"Cô như thế nào lại có thể ở đây?"

Không khí yên tĩnh, cậu cũng không mong đợi vào có thể nghe được đáp án.

Nhưng là cậu lại nghe được--------

"Tối hôm qua, trong sân, tôi ở đó." Thanh âm của cô gái nhỏ dịu dàng và có chút mơ hồ.

"......" Ý cười của thiếu niên trầm xuống, thanh âm cũng nhỏ đi:"Vậy cô còn dám tới? Không sợ lần sau tôi sẽ nổi điên, thậm chí là đánh cô sao?"

Trong bóng tối, cô gái nhỏ chuyển động khẽ lắc lắc đầu.



Thiếu niên cười khẩy:"Đừng lắc đầu, nhìn không thấy."

Tống Thư im lặng, sau đó cô bé nhẹ giọng mở miệng:"Tôi biết anh sẽ không đánh người. Tuy rằng anh đem những cái thùng đó đánh ngã, nhưng anh chỉ là muốn đem chính mình cứu ra."

Thiếu niên tươi cười cứng đờ.

Trong bóng tối lại một lần nữa an tĩnh.

Mấy chục giây sau, cậu bé lấy lại tinh thần.

Thiếu niên cố ý đem thanh âm ép đến thấp nhất, âm thanh đặc biệt đáng sợ:"Ai nói tôi sẽ không đánh người? Lần sau cô tốt nhất tại thời điểm đó chạy xa tôi một chút, không thấy những người khác cũng làm vậy sao?"

Cậu có thể đã quên tay chính mình còn nắm chặt cô gái nhỏ, nắm chặt đến gắt gao, nên ngay cả lời uy hiếp nghe vào cũng là ngoài mạnh trong yếu.

Cô gái nhỏ cũng không vạch trần thiếu niên, chỉ lặng lẽ mà rũ mắt:"Lần sau tôi cũng sẽ ở đó."

Nhưng cậu vẫn là cảm thấy có loại bị vạch trần mà đỏ mặt, cậu kiên cường cười nhạo:"Ai muốn cô ở đó. Cô ở đó có thể làm được cái gì?"

"......."

Cô gái nhỏ trầm mặt.

Cậu nghi ngờ cô bé muốn đổi ý, cho nên cậu đổi ý trước:"Cô........Cô là búp bê Tây Dương của tôi, cô quả thật là nên ở đó."

Để thể hiện quyết tâm, cậu càng siết chặt tay búp bê Tây Dương hơn.

Tống Thư gật gật đầu.

Thiếu niên nói:"Đừng gật đầu, tối quá nhìn không thấy."

Nhưng là lần này cô bé không bị lừa lần nữa.

Cô bé không mở miệng, thiếu niên có chút tiếc nuối.

Cậu nghĩ rằng về sau nếu mỗi ngày đều có thể cạy mở tiểu vỏ trai của mình, lắng nghe cô bé cùng mình nói vài câu, cậu nhất định sẽ mỗi ngày đều có thể vui vẻ một chút.

*****

Không ai trong số họ nghĩ đến "lần sau" sẽ đến sớm như vậy.

Sau cơn giông, hai ngày đều u ám, mặt trời trước sau không chịu xuất hiện. Cơn sốt của cậu bé đã lặp đi lặp lại nhiều lần, đến buổi tối hôm nay mới miễn cưỡng lui.

Tiếng sấm sét cũng không vang lên sau đó.

Tống Thư mắc mưa cũng có chút cảm mạo rất nhỏ, lúc sau uống thuốc có chút buồn ngủ. Nhưng âm thanh sấm sét ở bên ngoài cửa sổ đã đánh thức cô bé ngay lần đầu tiên.

Cô gái nhỏ nhỏ giọng ho khan chạy ra khỏi phòng.

Người hầu trong nhà vừa đi qua hành lang vừa nói.

"Lại tới nữa, trận mưa lần này còn chưa đủ?"

"Ngay cả khi tưởng chừng như không có sấm sét, một trận sấm sét lại đến như muốn khẳng định."

"Cậu ta đã sốt cao trong hai ngày, suy yếu thành như vậy, chắc là không thể náo loạn nữa."

"Tiểu kẻ điên đó, ai có thể đoán được a? Dù sao đi nữa, hai ngày này cách xa cậu ta một chút đi!"

"Cũng đúng. Hiện tại cậu ta còn ngủ, chạy nhanh qua đó đem thuốc cho cậu ta đi, sau đó chúng ta liền đi xuống dưới lầu."

"Ừm."

"......"

Bóng dáng của họ ngày càng xa dần.

Phía sau bọn họ, khuôn mặt cô gái nhỏ vô cảm có chút tái nhợt dưới ánh đèn ở hành lang, cô bé khẽ mím môi.

Từ nhỏ, cảm xúc của Tống Thư rất chậm chạp, các mặt khác đều giống nhau. Tuy nhiên cùng với sự tích tụ cảm xúc đêm đó, đây là lần đầu tiên cô bé có cảm giác tức giận như vậy đối với một việc gì đó.

Cô bé nắm chặt tay, chạy nhanh dọc theo lối đi về phía phòng thiếu niên.

Khi cô bé tới cửa, cánh cửa đã mở ra một khe hở nhỏ.

Trong phòng tối đen.

Tống Thư đẩy cửa phòng ra, nương theo ánh sáng hành lang dài phía sau, cô bé nhìn thấy thuốc và nước đặt ở góc cửa--------người hầu đưa thuốc tới liền cửa cũng không dám vào.

Thật giống như có một con quỷ ăn thịt người ở bên trong.

Tống Thư bước vào phòng.

Ánh sáng phía sau cô bé rơi xuống mặt đất và trên giường, ánh sáng bị chiết xạ mà vặn vẹo.

Tiếng sấm rền rĩ ở bên ngoài cửa sổ rung động.



Thiếu niên trốn trong tấm chăn đen thanh âm khàn khàn nói:"Đem cửa đóng lại!"

Tống Thư đem cửa phía sau đóng lại.

"Tần Lâu."

Trong bóng tối, cô bé lần đầu tiên gọi tên thiếu niên.

Trên giường thân thể thiếu niên bất giác run rẩy dưới tấm chăn.

Cậu bé mở mắt ra, sau đó cậu nghe thấy bên ngoài chăn, thanh âm cô gái nhỏ đi đến mép giường.

"Tôi ở đây."

"......"

Cậu nhớ giọng nói của cô gái nhỏ thật sự rất an tĩnh, bằng phẳng và phẳng lặng, không chút gợn sóng, cũng không có một chút bộ dáng an ủi người khác.......Quả nhiên là cái đầu gỗ búp bê Tây Dương.

Là búp bê Tây Dương của cậu.

Cậu chống chăn chậm rãi đứng dậy. Cơn sốt cao làm cậu suy nghĩ không rõ, ý thức hôn mê. Tiếng sấm rền gần ngoài cửa sổ, thật giống như một bàn tay vươn ra từ địa ngục ác mộng, muốn đem cậu kéo vào trong bóng tối - nơi chỉ có sự thống khổ cùng tra tấn vô tận.

Chúng nó sẽ đem cậu xé ra từng mảnh.

Cậu vẫn luôn chạy vẫn luôn chạy, chạy rất nhiều năm, nhưng không bao giờ thoát khỏi cơn ác mộng đó.

Cậu bé muốn giãy giụa nhưng vô lực, cậu cảm giác con quỷ muốn đem cậu bức điên đang thì thầm bật cười điên cuồng ngày càng đến gần bên tai cậu hơn, cơ hồ sắp dán lên tới-------Thiếu niên đột nhiên vươn tay, cầm tay cô gái nhỏ đứng bên mép giường.

Cậu đem tay cô bé nắm chặt trong lòng bàn tay, thanh âm thống khổ từ nghiến răng nghiến lợi cho tới-------

"Cô tới làm gì?"

...........Giúp tôi.

"Cô đến có ích lợi gì?"

...........Cứu tôi.

"Cô có thể làm cái gì ngay cả khi cô đang đứng đây!"

...........Xin cô hãy cứu tôi.

Một tiếng sấm sét vang lên.

Nháy mắt bổ ra bầu trời đêm đen nhánh.

Thân thể thiếu niên đột nhiên đóng băng, thanh âm còn lại biến mất.

..........Tới.

Cậu có thể nghe thấy tiếng bước chân của ma quỷ càng ngày càng gần. Nó kéo côn sắt trên mặt đất phát ra âm thanh nhỏ vụn lách tách, nó được bao bọc trong mùi ẩm ướt của sấm sét cùng hương vị của ngày mưa lạnh lẽo, những tiếng cười khàn khàn và rít gào điên cuồng đằng sau nó ngày càng gần hơn.

Nó muốn xé nát cậu rồi vào trong cơ thể cậu.

Trong bóng tối, sự run rẩy giãy giụa của thiếu niên dừng lại, khóe miệng lặng lẽ cong lên----------

"Bá."

".......!"

Hơi thở thiếu niên đình trệ.

Tay cô gái nhỏ từ trong lòng bàn tay cậu muốn thoát ra, như là muốn rời khỏi-------Cậu lấy lại tinh thần trong hoảng loạn, cậu theo bản năng mà vươn tay ra trong bóng tối, muốn kéo độ ấm duy nhất của mình trở về-------- sau đó lỗ tai của cậu bị một đôi tay khác nhẹ nhàng che lại.

Chiếc giường bên dưới chùn xuống, cô gái nhỏ quỳ ở mép giường, che lại lỗ tai và ôm chặt lấy cậu.

Thiếu niên ngây ngẩn cả người.

Mái tóc dài mềm mại, hơi xoăn của cô gái nhỏ có mùi hương hoa nhẹ nhàng, thanh khiết.

Là loại mùi như thế nào? Hoa hồng, hoa cúc, hoa nhài, hay là hoa violet.....Thiếu niên không thể nói được sự khác biệt, chỉ có điều nó có mùi rất dễ chịu. Thật làm người ta an tâm.

Lí trí cậu cơ hồ bị xé nát cắn nuốt đang chậm rãi quay trở về.

Trước khi tiếng sấm sét vang lên lần nữa, điều đầu tiên cậu nghe thấy chính là tiếng tim đập gần trong gang tấc của cô gái nhỏ. Con nhím dựng thẳng lên những chiếc gai cứng, những vết sẹo phủ đầy mủ cùng vết chai dày của trái tim được bao phủ bởi đôi bàn tay nhỏ bé đó, chậm rãi mà mềm mại xuống.

Những thanh âm khiến cậu phát điên cũng bắt đầu mờ dần.

Chỉ có nhịp tim của cô bé ngày càng trở nên rõ ràng hơn.

Từ kí ức địa ngục, cậu đi ra trong tiếng cười đùa rít lên của ma quỷ, bị búp bê Tây Dương của cậu ngăn lại hết ở ngoài cửa.

Cô bé nói:

"Tôi ở đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dấu Cắn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook