Chương 49: Tiệc rượu (3)
Khúc Tiểu Khúc
07/07/2020
Editor: ThenhBengg
Tống Thư thất thần, rất nhanh đã điều chỉnh lại trạng thái bình thường.
Tóc mái của cô rũ xuống mắt, gật gật đầu: "Đã từng nghe nói. Số tiền phạm tội nghe nói rất lớn, bị liên lụy rất nhiều người, hình như là đại án tài chính kết án gần mười năm."
"A, đại án tài chính." Sở Hướng Bân cười trào phúng.
Tống Thư có chút ngoài ý muốn, "Hình như tổ trưởng Sở có ý kiến khác?"
"Số tiền phạm tội khổng lồ, mấy người đầu não của Tần thị suýt chút nữa ầm ĩ đến mức ân đoạn nghĩa tuyệt [1], danh dự Tần thị giảm mạnh——chỉ một án tử có thể làm đến trình độ như vậy, nếu nói nó là đại án tài chính, làm sao tôi lại đồng ý được?"
[1] 恩斷義絕 hết ơn dứt nghĩa.
"Sở tổ trưởng là..."
"Nếu cô là học tài pháp luật chuyên nghiệp cao, thì đối với trường hợp này chắc có nghiên cứu——kết quả án này chắc cô biết rồi chứ."
Tống Thư đảo mắt, tầm nhìn hạ thấp.
Giây lát sau, cô giương mắt, cười lạnh nhạt, "Tổng giám đốc Tần thị Bạch Chúc bị nghi ngờ có liên quan đến rửa tiền, dùng quyền lừa gạt, ở trong số hạng hình sự đã lên án, trước lúc mở phiên tòa sợ tội... tự sát. Bà ta trước khi chết có lưu lại đứa con gái tên là Bạch Thư thẳng thắn thành thật cũng tự giác gánh vác tội án, duy nhất chỉ có khoản tiền lớn kia không rõ đang ở chỗ nào, không thể tra ra. Vụ kiện bị treo, không giải quyết được gì."
"Ha ha ha..."
Sở Hướng Bân cười lớn như nghe được chuyện gì buồn cười lắm, lần đầu ở trước mặt Tống Thư cười rõ ràng như vậy.
Nhưng tiếng cười kia lại nghe ra điểm lạnh lẽo.
Tống Thư làm bộ như không có chuyện gì, "Tại sao tổ trưởng Sở lại cười?"
Sở Hướng Bân nói: "Tôi cười cái gì? Tôi cười vì cái gì cô cũng không biết? Số lượng tiền đó cũng không phải nhỏ, nếu thật sự qua tay Bạch Chúc kia, thì thế nào lại bốc hơi biến mất trên đời, mà không lưu lại một chút dấu vết?"
Tống Thư lộ ra biểu tình nghi hoặc.
Sở Hướng Bân lại nói: "Huống chi, Bạch Chúc là người nào? Năm đó bà ấy ở Tần Thị làm việc so với ai khác càng không phải dư dả sao? Tập đoàn Tần thị có cha chú lưu lại cho bà ấy 10 cổ phần, tiền lãi đơn giản cũng đủ cho bà ấy cơm áo không phải suy nghĩ gì, khi đó người cầm quyền là Tần lão tiên sinh còn có ý liên hôn, đem Tần thị phó thác cho bà ấy——chẳng lẽ bà ấy đụng phải tường hỏng đầu rồi nên mới đi làm loại chuyện không có lợi ích này?"
Sở Hướng Bân càng nói trong lòng càng xúc động phẫn nộ, đáy lòng Tống Thư ngày càng nghi hoặc.
Nếu năm đó Lữ Vân Khai thật là người vu oan chứng cứ cho Bạch Chúc, vậy thì người ông ta tin cậy sao lại có một phen lời nói oán giận như vậy? Bằng mặt không bằng lòng? Nhưng đồn đãi trong tập đoàn không hề có chuyện như vậy.
Lại nói, nếu Lữ Vân Khai không phải, tại sao Sở Hướng Bân lại mẫn cảm với án kiện này như vậy, thậm chí giống như là biết một chút nội tình?
Tống Thư suy nghĩ một lúc, vẫn là cố ý thả mồi nhử. Cô làm bộ vô tình mà làm bộ dáng tò mò, quay đầu nhìn về phía Sở Hướng Bân, "Ý tổ trưởng Sở là, án kiện này còn có ẩn tình khác?"
"...Không biết." Tươi cười trên mặt Sở Hướng Bân bị thu lại, "Không ai biết, cũng không dám biết."
Con ngươi Tống Thư đảo nhẹ.
Giây lát sau, cô mỉm cười khẽ, "Hóa ra trên đời này còn có chuyện tổ trưởng Sở không dám sao?"
Sở Hướng Bân lạnh lùng mà quét mắt liếc cô một cái, "Đừng có dùng phép khích tướng. Hôm nay tôi nói với cô đã nhiều lời lắm rồi——không phải cô cảm thấy kỳ quái vì sao Vio lại rời bỏ ngành sản xuất thị trường phát triển phương hướng mới sao? Vụ án Bạch Chúc chính là nguyên nhân."
Tống Thư ngẩn ra.
Sở Hướng Bân xoay đầu đi, "Không biết có phải Tần tổng sợ hay không, sau chuyện này, cái tên Bạch Chúc này trên dưới toàn bộ tập đoàn không ai dám nhắc đến——vụ kiện năm đó càng lúc càng trở nên cấm kỵ."
"..."
"Hơn nữa sau đó, mối liên hệ giữa án kiện và liên quan đến góp vốn, bao gồm tổ thâu trọng, quỹ quản lý hạng mục linh tinh, ở nơi đó của Tần tống đều đã chịu, xưa nay chưa từng bị chèn ép——tựa như Lữ tổng nói, trời cao sinh nhạy bén có số mẫn cảm cùng sức phán đoán giống như quỷ Tần Lâu còn thà rằng tự vứt bỏ chính mình ở tập đoàn thị trường tài chính, cắt đứt mọi quan hệ lời nói khả năng với Sáng Thần, cũng muốn ép Vio đi một bước lệch khỏi quỹ đạo ban đầu——"
Sở Hướng Bân nói xong, ánh mắt anh đảo qua hướng bên cạnh.
Sau đó anh đột nhiên sửng sốt.
"... Tại sao biểu tình của cô lại như vậy?"
Tống Thư bỗng dưng hoàn hồn, ngẩng đầu cười.
"Tổ trưởng Sở, tôi không có biểu tình gì hết."
Sở Hướng Bân nhíu mày, "Vừa mới nãy rõ ràng biểu tình của cô chính là——"
"?"
"...hmmm."
Sở Hướng Bân nâng mắt, quay mặt đi.
Nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ bị xe chạy nhanh qua, anh không tự giác được mà nhíu chặt mi.
Là ảo giác sao?
Rõ ràng anh cảm thấy chính mình thấy được, mới vừa rồi quay đầu lại trong nháy mắt, dáng vẻ quê mùa bị kính đen che nửa khuôn mặt của người phụ nữ kia, bên trong tròng mắt màu trà rõ ràng hiện lên cảm xúc khổ sở.
Giống như là vũ bảo tích tụ, chỉ là ẩn nhẫn chưa từng biểu lộ.
——như vậy trong nháy mắt kia, Sở Hướng Bân cảm thấy giống như chính mình đột ngột hiểu ra Tần Lâu coi trọng nhân viên mới ở điểm nào.
Bất quá nếu là Tần Lâu, đại khái hắn sẽ nói ngươi hiểu rõ cái rắm.
Kẻ điên thích tiểu vỏ trai, chưa bao giờ chỉ là thích cô ở điểm nào.
Trong xe công ty cuối cùng cũng đưa Tống Thư và Sở Hương Bân về đến Q thị, một gian nhà ăn xa hoa.
Dưới cửa hiên nhà ăn, người phụ trách xí nghiệp mang gương mặt hiền lành tươi cười, thoạt nhìn đã chờ rất lâu.
Xuống xe trước, giống như Sở Hướng Bân mới nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn về phía Tống Thư: "Tửu lượng cô thế nào?"
Tống Thư khựng người, khó có được mà ăn ngay nói thật: "Chưa từng uống qua."
"..." Tựa hồ Sở Hướng Bân bị nghẹn, không thể tin tưởng mà quét mắt nhìn cô một lần.
Hình như Tống Thư còn có thể đọc được ý nghĩ qua vẻ mặt của anh: "Thời buổi nào còn có loại người giống như cô ở trong tập đoàn chứ."
Sở Hướng Bân cuối cùng cũng không đem ý nghĩ của mình nói ra, anh chỉ nhăn lại mi, "Tại sao cô không nói sớm."
"Tổ trưởng Sở, chúng ta chỉ là tới nghe ngóng, người môi giới cơ cấu cũng ở đây, hẳn là sẽ không..."
"Cô cho rằng bàn tiệc văn hóa quốc hội là nói giỡn?"
Tống Thư trầm mặc.
Sở Hướng Bân lãnh đạm nhìn cô một cái," Chưa uống thì bây giờ uống thử xem. Dù sao sau này cô cũng còn ở tiểu tổ trong tập đoàn, đụng đến loại chuyện này đều sẽ phải uống thôi."
Tống Thư bất đắc dĩ. "Vio có nữ nhân viên đi chuốc rượu văn hóa truyền thống?"
"Làm sao, cô cảm thấy bản thân bị chức trường kỳ thị giới tính? Kế tiếp cô chuẩn bị cho tôi một chút pháp phản điều lệ linh tinh của tập đoàn?"
"..." Tống Thư không nghĩ đến phản ứng của mình sẽ chọc giận long bá vương, cô lộ ra biểu tình dịu dàng cười, "Đương nhiên không phải, tôi sẽ tận lực mà làm."
Sở Hướng Bân liếc cô một cái, xoay người xuống xe.
Hai bên gặp mặt, tự nhiên sẽ không tránh được một bộ dài dòng thong thả nói nhảm khách sáo hàn huyên, rõ ràng không ai quen biết, lại cố tình làm bộ dáng bạn tốt với nhau.
Nhìn vị kia chỉ thiếu lôi kéo tổ trưởng Sở đi kết bái anh em người phụ trách trong xí nghiệp, trong lòng Tống Thư âm thầm thở dài.
Vốn dĩ cho rằng mấy năm gần đây loại này mới phát hạng mục xí nghiệp, người phụ trách sẽ tuổi trẻ chút, làm kỹ thục, cũng liền cho rằng sẽ thuần túy một ít. Hiện tại xem ra vẫn là do cô quá chắc chắn—sẽ lôi kéo góp vốn từ tiệc rượu đi lên tập đoàn, chung quy đều là mấy lão bánh quẩy xí nghiệp.
Sự thật chứng minh lời Tống Thư phỏng đoán.
Tình huống lịch sử duyên dáng cùng với các cổ đông giới thiệu xong, một vòng kính rượu đi lên, trọng đại chuyện biến động, trọng đại chuyện tình huống hiểu biết thế nào, lại một vòng rượu đi lên, công ty tổ chức kết cấu cùng chế độ chương trình loát biến, vẫn là một vòng rượu...
Lời nói ở rượu, tất cả tại rượu.
Thẳng đến lúc xí nghiệp tam thiết nói đến vấn đề mẫn cảm, người phụ trách vội vàng tìm thời cơ nói lý do muốn đi toilet.
Tống Thư uống đến sắc mặt đỏ bừng, thấy bàn tiệc chỗ mình chỉ còn bản thân và Sở Hướng Bân, cô chịu đựng đẩy kính hạ giọng hỏi: "Tổ trưởng Sở, đêm nay còn bao lâu nữa?"
Sở Hướng Bân liếc mắt qua nhìn cô: "Mới thế này đã không chịu được?"
"..."
Tống Thư không quan tâm tính nết gì nữa, lúc này bị cồn kích thích đến độ xúc động muốn xách chai lên đập ngã người này.
May mà lí trí cô còn khỏe mạnh, nhẫn nhịn, nửa vui đùa nửa bất đắc dĩ nói: "Hóa ra làm mới phát kỹ thuật công ty cũng như vậy."
"Cô đừng đem bọn họ so sánh với những sinh viên mới ra trường, kỹ thuật chân chính bọn họ sẽ không đưa rượu lên trên bàn đâu." Sở Hướng Bân liếc mắt cô, khó có được lương tâm chột dạ, sau đó anh dời tầm mắt, "Hơn nữa bọn họ ít nhất đều đã trải qua quá trình chém giết nhau rồi, cũng sẽ phái ra những người phụ trách chuyên môn láu cá thật sự——hôm nay tôi thấy, sẽ không có vấn đề, về sau gặp lại tình huống này, nếu lỡ rót rượu nhiều, quy tắc chi tiết cái gì cũng đừng đễ bị dụ dỗ, cô cũng đừng trách tôi không dạy cho cô."
"..."
Lần đầu Tống Thư nghe Sở Hướng Bân chỉ điểm cho mình, trong lòng lúc này càng thêm phập phồng.
Tuy rằng tính cách long bá vương có chút táo bạo tùy thời tùy chỗ sẽ phát hỏa, nhưng ở chỗ dìu dắt hậu bối cũng không cố tình giữ lại gì cho mình.
Cuối cùng còn có chút tính người a...
Tóng Thư còn chưa kịp nghĩ nhiều, bởi vì người phụ trách xí nghiệp đã tươi cười đầy mặt mà trở lại.
Nhìn gương mặt kia, Tống Thư lập tức cảm thấy dạ dày run rẩy.
Sở Hướng Bân cùng đối tác xí nghiệp nhiễu loạn một thời gian, trải qua vô số vấn đề, rốt cuộc cũng vòng đến cạnh tranh.
"Lĩnh vực trí tuệ nhân tạo đông đảo, nhưng được giải nhất, hẳn vẫn là khoa học kỹ thuật công ty Tiêu Khải." Vị người phụ trách quay đầu nhìn về phía Sở Hướng Bân, "Sở tổng, tôi nhớ rõ người sáng lập, hình như là từ Tần thị năm đó đi ra."
Âm thanh ly tách chạm vào nhau dừng lại.
Tống Thư buông xuống mắt, vẻ mặt không gợn sóng.
Đặng Tiêu Khải, tổng giám đốc đời trước của tập đoàn Tần thị của Bạch Chúc. Sau khi Tần thị gặp khó khăn, cũng là ông ta nhanh nhất trực tiếp chuyển nhượng cổ phần, rời đi công ty khác.
Nhưng thị trường tập đoàn rộn ràng nhốn nháo toàn vì hướng tới lợi ích, chuyện này cũng không có gì đáng trách, càng đừng nói ông ta bởi vì có mang một chút lòng phẫn uất cùng bất mãn với Tần Lương.
Tống Thư biết, tự nhiên Sở Hướng Bân cũng không có khả năng không nghe đến.
Vẻ mặt anh không thấy biến hóa, "Cái tên đó có chút quen thuộc, hình như đúng là nhân viên lúc trước ở Tần thị, bất quá hiện giờ Tần thị không còn nữa, Vio đã sớm là thiên hạ của Tần tổng Tần Lâu——còn những cái nợ cũ đó đã không còn ý nghĩa."
"Sở tổng nói đúng."
"Chúng ta tiếp tục tâm sự tình huống đồng nghiệp cạnh tranh?"
"Không thành vấn đề..."
Buổi tối 11 giờ, dưới lầu nhà ăn.
Sở Hướng Bân không kiên nhẫn nhìn về phía đồng hồ, không nhịn được mở miệng hỏi: "Sao hậu cần còn chưa tới?"
Tài xế cười khổ, "Bộ trưởng Sở, đã là thời gian này rồi, bộ nhân sự có thể liên hệ được đã không tồi."
"..."
"Nếu ngài thật sự không chờ được, chúng ta trực tiếp đem Tần tiểu thư về nhà cô ấy là được rồi."
Sở Hướng Bân cười lạnh, "Đêm khuya tĩnh lặng, trai đơn gái chiếc, đưa cô ấy trở về, anh nghĩ ngày mai tôi có bị Tần tổng cho cuốn gói?"
Tài xế vui vẻ, "Không đến mức đó chứ."
"Không đến mức?"
Sở Hướng Bân nhớ tới buổi tối ngay cửa phòng họp ngày hôm qua, Tần Lâu nhìn về phía mình vài lần, ánh mắt gần như lạnh lẽo dữ tợn.
Anh cười nhạo một tiếng, bỏ qua tầm mắt bên kia.
"Lữ tổng nói không sai, vị Tần tổng này của chúng ta, tuổi còn trẻ, nhưng thật có thể dọa người hơn so với đám lão bánh quẩy kia nhiều."
Tài xế không dám nói tiếp câu này.
Lại qua hai ba phút, tài xế ngẩng đầu thấy cách đó không xa có ánh đèn chiếu đến, ánh mắt anh ta sáng lên.
"Bộ trưởng Sở, nhân viên tập đoàn mang xe đến rồi."
Sở Hướng Bân hơi do dự nói, "Anh đi tiếp đón, tôi đem "con ma men" này đánh thức."
"Được."
Tài xế xuống xe, Sở Hướng Bân kéo ra cửa sau xe, anh hạ eo, nhíu mày nhìn về cái áo khoác tây trang to đùng đằng sau có cô gái đang say giấc ngủ ngon.
"Tần Tình."
"..."
"Tần Tình?"
"..."
"Tần Tình!"
"..."
Đến cuối cùng cũng có tiếng đáp lại, cô gái ngủ say bên trong rốt cuộc phát hiện có gì đó không đúng chậm rãi giật giật.
Sở Hướng Bân vừa mới chuẩn bị không ngừng cố gắng đem người kéo lên, liền nghe được giọng nữ bên cạnh đầy mỉa mai: "Anh muốn gọi cho toàn bộ bãi đỗ xe đều nghe thấy?"
"..." Sở Hướng Bân nhíu mày quay đầu lại, hai giây sau anh nhìn thấy phía trước người bên cạnh tài xế, "Kêu anh gọi nữ hậu cần của bộ nhân sự, sao anh đem gọi cho bộ trưởng bọn họ làm gì?"
Tài xế xấu hổ giải thích, "Tôi cũng không biết người tới là bộ trưởng Loan."
"Lúc nãy không có ai." Loan Xảo Khuynh tức giận mắt muốn trợn trắng, "Anh thật sự nghĩ hậu cần của bộ nhân sự đều rảnh rỗi sao, một ngày 24 giờ ngồi chờ lệnh?"
"Cô biết người nằm bên trong là ai không?"
"Vô nghĩa. Hiện tại trong tập đoàn còn có ai không biết cô ta?"
Loan Xảo Khuynh cùng với Sở Hướng Bân tính tình không hợp không phải là chuyện một hai ngày, lúc này ở công ty không có người nào không nhận thức được, sẽ không để hai người này gặp mặt.
Sở Hướng Bân cười nhạo, "Cũng đúng, rốt cuộc hai người các người đều ôm chung một cái đùi."
Loan Xảo Khuynh lập tức lộ ra chán ghét, "Tôi với cô ta không giống nhau."
"Ồ, nếu đơn thuần nói đến năng lực làm việc, cô ấy quả thật rất cường đại khống giống cái đơn vị liên quan nào đó——điểm này hai người xác thật không giống nhau."
"..." Loan Xảo Khuynh thiếu chút nữa cắn người. "Rốt cuộc các người gọi tôi đến làm gì, cùng anh nói chuyện phiếm à?"
Sở Hướng Bân không xác định hỏi, "Cô có thể chở người?"
"Tại sao lại không thể?"
"..."
Sở Hướng Bân liếc nhìn bên trong xe một cái.
Trên dưới toàn tập đoàn có ai không biết nhân viên mới bộ tuân thủ pháp lý "Tần Tình" cùng với bộ trưởng bộ nhân sự Loan Xảo Khuynh cực kỳ bất hòa, tự nhiên anh cũng sẽ nghe nói qua mấy lời đồn đãi vớ vẩn đó.
Sở Hướng Bân không yên tâm mà quay đầu lại, "Cô sẽ không chạy trên đường rồi ném cô ấy vào vùng dã ngoại hoang du chứ?"
Loan Xảo Khuynh: "..."
Loan Xảo Khuynh nghiến răng, "Nếu không tự anh đưa đi?"
Sở Hướng Bân cân nhắc qua ba giây, liền nhanh chóng đem cửa kéo ra lớn nhất có thể——
"Mời."
"..."
Loan Xảo Khuynh nhíu mày tiến lên.
Loan Xảo Khuynh cong lưng, đem cô gái nửa ngủ nửa tỉnh nâng dậy, sau đó ghét bỏ mà kéo ra xe.
Một bên kéo cô môt bên khắc nghiệt nói Sở Hướng Bân.
"Mặc kệ cô ta dùng quan hệ thế nào để tiến vào, nhưng đem đồng nghiệp nữ tiểu tổ rót thành như vậy, bản thân lại một chút việc cũng không sao——bộ trưởng Sở, anh thật khiến tôi mở rộng tầm mắt."
Mặt Sở Hướng Bân tối sầm.
"Này mẹ nó, tôi không liên quan gì hết, là do tửu lượng của cô ta kém muốn chết. So với cô ta tôi còn uống nhiều hơn kìa."
"Có quỷ mới tin anh."
"...Tin hay không tin thì tùy cô!"
"Cũng không tin."
Sở Hướng Bân thiếu chút nữa tức đến sốc hông, ghét bỏ mà xua tay, "Đi đi đi, chạy nhanh đi!"
"..."
Loan xảo Khuynh thật vất vả, nhờ có sự trợ giúp của Sở Hướng Bân và tài xế, cuối cùng cũng đem được người nhét vào ghế sau của mình.
Chờ xác nhận đối phương không có chuyện gì, Loan Xảo Khuynh mới cau mày, nhìn người phụ nữ nằm nghiêng đánh giá một phen.
Bởi vì sợ trạng thái say rượu tự mình lăn té bị thương đôi mắt, nên Loan Xảo Khuynh giúp cô tháo mắt kính ra. Tóc dài người phụ nữ chôn ở trước người, đầu tóc mèm mại lộ ra gương mặt tinh xảo xinh đẹp.
Cơ hồ không có hóa trang cái gì, mặt mày mũi môi giống nhau xinh đẹp không chút tì vết.
Nếu năm đó chị gái còn sống, đến bây giờ, đại khái cũng không khác gì bộ dáng này đi.
Bởi vì chưa từng thấy cô hai mươi mấy tuổi, cho nên càng nhìn càng thấy người này giống... Cũng khó trách Tần Lâu như vậy lại thua trên người cô.
Loan Xảo Khuynh buông tiếng thở dài, cong lưng đem thảm mỏng đắp trên người cô gái.
Động tác hơi mạnh chút, khiến cho người đang nửa hôn mê mở nhẹ mắt.
Loang Xảo Khuynh đột nhiên dừng lại, xụ mặt, "Tôi là bởi vì cô lớn lên giống chị gái tôi mới nhịn không được——"
"Xảo Xảo..."
"——!"
Tay Loan Xảo Khuynh đột nhiên dừng giữa không trung.
- --
Bèngg: tối rồi mà Sở Hướng Bân với Loan Xảo Khuynh còn tấu hài =)) Anh Bân rất thức thời +10 điểm đầu óc =)))
Tống Thư thất thần, rất nhanh đã điều chỉnh lại trạng thái bình thường.
Tóc mái của cô rũ xuống mắt, gật gật đầu: "Đã từng nghe nói. Số tiền phạm tội nghe nói rất lớn, bị liên lụy rất nhiều người, hình như là đại án tài chính kết án gần mười năm."
"A, đại án tài chính." Sở Hướng Bân cười trào phúng.
Tống Thư có chút ngoài ý muốn, "Hình như tổ trưởng Sở có ý kiến khác?"
"Số tiền phạm tội khổng lồ, mấy người đầu não của Tần thị suýt chút nữa ầm ĩ đến mức ân đoạn nghĩa tuyệt [1], danh dự Tần thị giảm mạnh——chỉ một án tử có thể làm đến trình độ như vậy, nếu nói nó là đại án tài chính, làm sao tôi lại đồng ý được?"
[1] 恩斷義絕 hết ơn dứt nghĩa.
"Sở tổ trưởng là..."
"Nếu cô là học tài pháp luật chuyên nghiệp cao, thì đối với trường hợp này chắc có nghiên cứu——kết quả án này chắc cô biết rồi chứ."
Tống Thư đảo mắt, tầm nhìn hạ thấp.
Giây lát sau, cô giương mắt, cười lạnh nhạt, "Tổng giám đốc Tần thị Bạch Chúc bị nghi ngờ có liên quan đến rửa tiền, dùng quyền lừa gạt, ở trong số hạng hình sự đã lên án, trước lúc mở phiên tòa sợ tội... tự sát. Bà ta trước khi chết có lưu lại đứa con gái tên là Bạch Thư thẳng thắn thành thật cũng tự giác gánh vác tội án, duy nhất chỉ có khoản tiền lớn kia không rõ đang ở chỗ nào, không thể tra ra. Vụ kiện bị treo, không giải quyết được gì."
"Ha ha ha..."
Sở Hướng Bân cười lớn như nghe được chuyện gì buồn cười lắm, lần đầu ở trước mặt Tống Thư cười rõ ràng như vậy.
Nhưng tiếng cười kia lại nghe ra điểm lạnh lẽo.
Tống Thư làm bộ như không có chuyện gì, "Tại sao tổ trưởng Sở lại cười?"
Sở Hướng Bân nói: "Tôi cười cái gì? Tôi cười vì cái gì cô cũng không biết? Số lượng tiền đó cũng không phải nhỏ, nếu thật sự qua tay Bạch Chúc kia, thì thế nào lại bốc hơi biến mất trên đời, mà không lưu lại một chút dấu vết?"
Tống Thư lộ ra biểu tình nghi hoặc.
Sở Hướng Bân lại nói: "Huống chi, Bạch Chúc là người nào? Năm đó bà ấy ở Tần Thị làm việc so với ai khác càng không phải dư dả sao? Tập đoàn Tần thị có cha chú lưu lại cho bà ấy 10 cổ phần, tiền lãi đơn giản cũng đủ cho bà ấy cơm áo không phải suy nghĩ gì, khi đó người cầm quyền là Tần lão tiên sinh còn có ý liên hôn, đem Tần thị phó thác cho bà ấy——chẳng lẽ bà ấy đụng phải tường hỏng đầu rồi nên mới đi làm loại chuyện không có lợi ích này?"
Sở Hướng Bân càng nói trong lòng càng xúc động phẫn nộ, đáy lòng Tống Thư ngày càng nghi hoặc.
Nếu năm đó Lữ Vân Khai thật là người vu oan chứng cứ cho Bạch Chúc, vậy thì người ông ta tin cậy sao lại có một phen lời nói oán giận như vậy? Bằng mặt không bằng lòng? Nhưng đồn đãi trong tập đoàn không hề có chuyện như vậy.
Lại nói, nếu Lữ Vân Khai không phải, tại sao Sở Hướng Bân lại mẫn cảm với án kiện này như vậy, thậm chí giống như là biết một chút nội tình?
Tống Thư suy nghĩ một lúc, vẫn là cố ý thả mồi nhử. Cô làm bộ vô tình mà làm bộ dáng tò mò, quay đầu nhìn về phía Sở Hướng Bân, "Ý tổ trưởng Sở là, án kiện này còn có ẩn tình khác?"
"...Không biết." Tươi cười trên mặt Sở Hướng Bân bị thu lại, "Không ai biết, cũng không dám biết."
Con ngươi Tống Thư đảo nhẹ.
Giây lát sau, cô mỉm cười khẽ, "Hóa ra trên đời này còn có chuyện tổ trưởng Sở không dám sao?"
Sở Hướng Bân lạnh lùng mà quét mắt liếc cô một cái, "Đừng có dùng phép khích tướng. Hôm nay tôi nói với cô đã nhiều lời lắm rồi——không phải cô cảm thấy kỳ quái vì sao Vio lại rời bỏ ngành sản xuất thị trường phát triển phương hướng mới sao? Vụ án Bạch Chúc chính là nguyên nhân."
Tống Thư ngẩn ra.
Sở Hướng Bân xoay đầu đi, "Không biết có phải Tần tổng sợ hay không, sau chuyện này, cái tên Bạch Chúc này trên dưới toàn bộ tập đoàn không ai dám nhắc đến——vụ kiện năm đó càng lúc càng trở nên cấm kỵ."
"..."
"Hơn nữa sau đó, mối liên hệ giữa án kiện và liên quan đến góp vốn, bao gồm tổ thâu trọng, quỹ quản lý hạng mục linh tinh, ở nơi đó của Tần tống đều đã chịu, xưa nay chưa từng bị chèn ép——tựa như Lữ tổng nói, trời cao sinh nhạy bén có số mẫn cảm cùng sức phán đoán giống như quỷ Tần Lâu còn thà rằng tự vứt bỏ chính mình ở tập đoàn thị trường tài chính, cắt đứt mọi quan hệ lời nói khả năng với Sáng Thần, cũng muốn ép Vio đi một bước lệch khỏi quỹ đạo ban đầu——"
Sở Hướng Bân nói xong, ánh mắt anh đảo qua hướng bên cạnh.
Sau đó anh đột nhiên sửng sốt.
"... Tại sao biểu tình của cô lại như vậy?"
Tống Thư bỗng dưng hoàn hồn, ngẩng đầu cười.
"Tổ trưởng Sở, tôi không có biểu tình gì hết."
Sở Hướng Bân nhíu mày, "Vừa mới nãy rõ ràng biểu tình của cô chính là——"
"?"
"...hmmm."
Sở Hướng Bân nâng mắt, quay mặt đi.
Nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ bị xe chạy nhanh qua, anh không tự giác được mà nhíu chặt mi.
Là ảo giác sao?
Rõ ràng anh cảm thấy chính mình thấy được, mới vừa rồi quay đầu lại trong nháy mắt, dáng vẻ quê mùa bị kính đen che nửa khuôn mặt của người phụ nữ kia, bên trong tròng mắt màu trà rõ ràng hiện lên cảm xúc khổ sở.
Giống như là vũ bảo tích tụ, chỉ là ẩn nhẫn chưa từng biểu lộ.
——như vậy trong nháy mắt kia, Sở Hướng Bân cảm thấy giống như chính mình đột ngột hiểu ra Tần Lâu coi trọng nhân viên mới ở điểm nào.
Bất quá nếu là Tần Lâu, đại khái hắn sẽ nói ngươi hiểu rõ cái rắm.
Kẻ điên thích tiểu vỏ trai, chưa bao giờ chỉ là thích cô ở điểm nào.
Trong xe công ty cuối cùng cũng đưa Tống Thư và Sở Hương Bân về đến Q thị, một gian nhà ăn xa hoa.
Dưới cửa hiên nhà ăn, người phụ trách xí nghiệp mang gương mặt hiền lành tươi cười, thoạt nhìn đã chờ rất lâu.
Xuống xe trước, giống như Sở Hướng Bân mới nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn về phía Tống Thư: "Tửu lượng cô thế nào?"
Tống Thư khựng người, khó có được mà ăn ngay nói thật: "Chưa từng uống qua."
"..." Tựa hồ Sở Hướng Bân bị nghẹn, không thể tin tưởng mà quét mắt nhìn cô một lần.
Hình như Tống Thư còn có thể đọc được ý nghĩ qua vẻ mặt của anh: "Thời buổi nào còn có loại người giống như cô ở trong tập đoàn chứ."
Sở Hướng Bân cuối cùng cũng không đem ý nghĩ của mình nói ra, anh chỉ nhăn lại mi, "Tại sao cô không nói sớm."
"Tổ trưởng Sở, chúng ta chỉ là tới nghe ngóng, người môi giới cơ cấu cũng ở đây, hẳn là sẽ không..."
"Cô cho rằng bàn tiệc văn hóa quốc hội là nói giỡn?"
Tống Thư trầm mặc.
Sở Hướng Bân lãnh đạm nhìn cô một cái," Chưa uống thì bây giờ uống thử xem. Dù sao sau này cô cũng còn ở tiểu tổ trong tập đoàn, đụng đến loại chuyện này đều sẽ phải uống thôi."
Tống Thư bất đắc dĩ. "Vio có nữ nhân viên đi chuốc rượu văn hóa truyền thống?"
"Làm sao, cô cảm thấy bản thân bị chức trường kỳ thị giới tính? Kế tiếp cô chuẩn bị cho tôi một chút pháp phản điều lệ linh tinh của tập đoàn?"
"..." Tống Thư không nghĩ đến phản ứng của mình sẽ chọc giận long bá vương, cô lộ ra biểu tình dịu dàng cười, "Đương nhiên không phải, tôi sẽ tận lực mà làm."
Sở Hướng Bân liếc cô một cái, xoay người xuống xe.
Hai bên gặp mặt, tự nhiên sẽ không tránh được một bộ dài dòng thong thả nói nhảm khách sáo hàn huyên, rõ ràng không ai quen biết, lại cố tình làm bộ dáng bạn tốt với nhau.
Nhìn vị kia chỉ thiếu lôi kéo tổ trưởng Sở đi kết bái anh em người phụ trách trong xí nghiệp, trong lòng Tống Thư âm thầm thở dài.
Vốn dĩ cho rằng mấy năm gần đây loại này mới phát hạng mục xí nghiệp, người phụ trách sẽ tuổi trẻ chút, làm kỹ thục, cũng liền cho rằng sẽ thuần túy một ít. Hiện tại xem ra vẫn là do cô quá chắc chắn—sẽ lôi kéo góp vốn từ tiệc rượu đi lên tập đoàn, chung quy đều là mấy lão bánh quẩy xí nghiệp.
Sự thật chứng minh lời Tống Thư phỏng đoán.
Tình huống lịch sử duyên dáng cùng với các cổ đông giới thiệu xong, một vòng kính rượu đi lên, trọng đại chuyện biến động, trọng đại chuyện tình huống hiểu biết thế nào, lại một vòng rượu đi lên, công ty tổ chức kết cấu cùng chế độ chương trình loát biến, vẫn là một vòng rượu...
Lời nói ở rượu, tất cả tại rượu.
Thẳng đến lúc xí nghiệp tam thiết nói đến vấn đề mẫn cảm, người phụ trách vội vàng tìm thời cơ nói lý do muốn đi toilet.
Tống Thư uống đến sắc mặt đỏ bừng, thấy bàn tiệc chỗ mình chỉ còn bản thân và Sở Hướng Bân, cô chịu đựng đẩy kính hạ giọng hỏi: "Tổ trưởng Sở, đêm nay còn bao lâu nữa?"
Sở Hướng Bân liếc mắt qua nhìn cô: "Mới thế này đã không chịu được?"
"..."
Tống Thư không quan tâm tính nết gì nữa, lúc này bị cồn kích thích đến độ xúc động muốn xách chai lên đập ngã người này.
May mà lí trí cô còn khỏe mạnh, nhẫn nhịn, nửa vui đùa nửa bất đắc dĩ nói: "Hóa ra làm mới phát kỹ thuật công ty cũng như vậy."
"Cô đừng đem bọn họ so sánh với những sinh viên mới ra trường, kỹ thuật chân chính bọn họ sẽ không đưa rượu lên trên bàn đâu." Sở Hướng Bân liếc mắt cô, khó có được lương tâm chột dạ, sau đó anh dời tầm mắt, "Hơn nữa bọn họ ít nhất đều đã trải qua quá trình chém giết nhau rồi, cũng sẽ phái ra những người phụ trách chuyên môn láu cá thật sự——hôm nay tôi thấy, sẽ không có vấn đề, về sau gặp lại tình huống này, nếu lỡ rót rượu nhiều, quy tắc chi tiết cái gì cũng đừng đễ bị dụ dỗ, cô cũng đừng trách tôi không dạy cho cô."
"..."
Lần đầu Tống Thư nghe Sở Hướng Bân chỉ điểm cho mình, trong lòng lúc này càng thêm phập phồng.
Tuy rằng tính cách long bá vương có chút táo bạo tùy thời tùy chỗ sẽ phát hỏa, nhưng ở chỗ dìu dắt hậu bối cũng không cố tình giữ lại gì cho mình.
Cuối cùng còn có chút tính người a...
Tóng Thư còn chưa kịp nghĩ nhiều, bởi vì người phụ trách xí nghiệp đã tươi cười đầy mặt mà trở lại.
Nhìn gương mặt kia, Tống Thư lập tức cảm thấy dạ dày run rẩy.
Sở Hướng Bân cùng đối tác xí nghiệp nhiễu loạn một thời gian, trải qua vô số vấn đề, rốt cuộc cũng vòng đến cạnh tranh.
"Lĩnh vực trí tuệ nhân tạo đông đảo, nhưng được giải nhất, hẳn vẫn là khoa học kỹ thuật công ty Tiêu Khải." Vị người phụ trách quay đầu nhìn về phía Sở Hướng Bân, "Sở tổng, tôi nhớ rõ người sáng lập, hình như là từ Tần thị năm đó đi ra."
Âm thanh ly tách chạm vào nhau dừng lại.
Tống Thư buông xuống mắt, vẻ mặt không gợn sóng.
Đặng Tiêu Khải, tổng giám đốc đời trước của tập đoàn Tần thị của Bạch Chúc. Sau khi Tần thị gặp khó khăn, cũng là ông ta nhanh nhất trực tiếp chuyển nhượng cổ phần, rời đi công ty khác.
Nhưng thị trường tập đoàn rộn ràng nhốn nháo toàn vì hướng tới lợi ích, chuyện này cũng không có gì đáng trách, càng đừng nói ông ta bởi vì có mang một chút lòng phẫn uất cùng bất mãn với Tần Lương.
Tống Thư biết, tự nhiên Sở Hướng Bân cũng không có khả năng không nghe đến.
Vẻ mặt anh không thấy biến hóa, "Cái tên đó có chút quen thuộc, hình như đúng là nhân viên lúc trước ở Tần thị, bất quá hiện giờ Tần thị không còn nữa, Vio đã sớm là thiên hạ của Tần tổng Tần Lâu——còn những cái nợ cũ đó đã không còn ý nghĩa."
"Sở tổng nói đúng."
"Chúng ta tiếp tục tâm sự tình huống đồng nghiệp cạnh tranh?"
"Không thành vấn đề..."
Buổi tối 11 giờ, dưới lầu nhà ăn.
Sở Hướng Bân không kiên nhẫn nhìn về phía đồng hồ, không nhịn được mở miệng hỏi: "Sao hậu cần còn chưa tới?"
Tài xế cười khổ, "Bộ trưởng Sở, đã là thời gian này rồi, bộ nhân sự có thể liên hệ được đã không tồi."
"..."
"Nếu ngài thật sự không chờ được, chúng ta trực tiếp đem Tần tiểu thư về nhà cô ấy là được rồi."
Sở Hướng Bân cười lạnh, "Đêm khuya tĩnh lặng, trai đơn gái chiếc, đưa cô ấy trở về, anh nghĩ ngày mai tôi có bị Tần tổng cho cuốn gói?"
Tài xế vui vẻ, "Không đến mức đó chứ."
"Không đến mức?"
Sở Hướng Bân nhớ tới buổi tối ngay cửa phòng họp ngày hôm qua, Tần Lâu nhìn về phía mình vài lần, ánh mắt gần như lạnh lẽo dữ tợn.
Anh cười nhạo một tiếng, bỏ qua tầm mắt bên kia.
"Lữ tổng nói không sai, vị Tần tổng này của chúng ta, tuổi còn trẻ, nhưng thật có thể dọa người hơn so với đám lão bánh quẩy kia nhiều."
Tài xế không dám nói tiếp câu này.
Lại qua hai ba phút, tài xế ngẩng đầu thấy cách đó không xa có ánh đèn chiếu đến, ánh mắt anh ta sáng lên.
"Bộ trưởng Sở, nhân viên tập đoàn mang xe đến rồi."
Sở Hướng Bân hơi do dự nói, "Anh đi tiếp đón, tôi đem "con ma men" này đánh thức."
"Được."
Tài xế xuống xe, Sở Hướng Bân kéo ra cửa sau xe, anh hạ eo, nhíu mày nhìn về cái áo khoác tây trang to đùng đằng sau có cô gái đang say giấc ngủ ngon.
"Tần Tình."
"..."
"Tần Tình?"
"..."
"Tần Tình!"
"..."
Đến cuối cùng cũng có tiếng đáp lại, cô gái ngủ say bên trong rốt cuộc phát hiện có gì đó không đúng chậm rãi giật giật.
Sở Hướng Bân vừa mới chuẩn bị không ngừng cố gắng đem người kéo lên, liền nghe được giọng nữ bên cạnh đầy mỉa mai: "Anh muốn gọi cho toàn bộ bãi đỗ xe đều nghe thấy?"
"..." Sở Hướng Bân nhíu mày quay đầu lại, hai giây sau anh nhìn thấy phía trước người bên cạnh tài xế, "Kêu anh gọi nữ hậu cần của bộ nhân sự, sao anh đem gọi cho bộ trưởng bọn họ làm gì?"
Tài xế xấu hổ giải thích, "Tôi cũng không biết người tới là bộ trưởng Loan."
"Lúc nãy không có ai." Loan Xảo Khuynh tức giận mắt muốn trợn trắng, "Anh thật sự nghĩ hậu cần của bộ nhân sự đều rảnh rỗi sao, một ngày 24 giờ ngồi chờ lệnh?"
"Cô biết người nằm bên trong là ai không?"
"Vô nghĩa. Hiện tại trong tập đoàn còn có ai không biết cô ta?"
Loan Xảo Khuynh cùng với Sở Hướng Bân tính tình không hợp không phải là chuyện một hai ngày, lúc này ở công ty không có người nào không nhận thức được, sẽ không để hai người này gặp mặt.
Sở Hướng Bân cười nhạo, "Cũng đúng, rốt cuộc hai người các người đều ôm chung một cái đùi."
Loan Xảo Khuynh lập tức lộ ra chán ghét, "Tôi với cô ta không giống nhau."
"Ồ, nếu đơn thuần nói đến năng lực làm việc, cô ấy quả thật rất cường đại khống giống cái đơn vị liên quan nào đó——điểm này hai người xác thật không giống nhau."
"..." Loan Xảo Khuynh thiếu chút nữa cắn người. "Rốt cuộc các người gọi tôi đến làm gì, cùng anh nói chuyện phiếm à?"
Sở Hướng Bân không xác định hỏi, "Cô có thể chở người?"
"Tại sao lại không thể?"
"..."
Sở Hướng Bân liếc nhìn bên trong xe một cái.
Trên dưới toàn tập đoàn có ai không biết nhân viên mới bộ tuân thủ pháp lý "Tần Tình" cùng với bộ trưởng bộ nhân sự Loan Xảo Khuynh cực kỳ bất hòa, tự nhiên anh cũng sẽ nghe nói qua mấy lời đồn đãi vớ vẩn đó.
Sở Hướng Bân không yên tâm mà quay đầu lại, "Cô sẽ không chạy trên đường rồi ném cô ấy vào vùng dã ngoại hoang du chứ?"
Loan Xảo Khuynh: "..."
Loan Xảo Khuynh nghiến răng, "Nếu không tự anh đưa đi?"
Sở Hướng Bân cân nhắc qua ba giây, liền nhanh chóng đem cửa kéo ra lớn nhất có thể——
"Mời."
"..."
Loan Xảo Khuynh nhíu mày tiến lên.
Loan Xảo Khuynh cong lưng, đem cô gái nửa ngủ nửa tỉnh nâng dậy, sau đó ghét bỏ mà kéo ra xe.
Một bên kéo cô môt bên khắc nghiệt nói Sở Hướng Bân.
"Mặc kệ cô ta dùng quan hệ thế nào để tiến vào, nhưng đem đồng nghiệp nữ tiểu tổ rót thành như vậy, bản thân lại một chút việc cũng không sao——bộ trưởng Sở, anh thật khiến tôi mở rộng tầm mắt."
Mặt Sở Hướng Bân tối sầm.
"Này mẹ nó, tôi không liên quan gì hết, là do tửu lượng của cô ta kém muốn chết. So với cô ta tôi còn uống nhiều hơn kìa."
"Có quỷ mới tin anh."
"...Tin hay không tin thì tùy cô!"
"Cũng không tin."
Sở Hướng Bân thiếu chút nữa tức đến sốc hông, ghét bỏ mà xua tay, "Đi đi đi, chạy nhanh đi!"
"..."
Loan xảo Khuynh thật vất vả, nhờ có sự trợ giúp của Sở Hướng Bân và tài xế, cuối cùng cũng đem được người nhét vào ghế sau của mình.
Chờ xác nhận đối phương không có chuyện gì, Loan Xảo Khuynh mới cau mày, nhìn người phụ nữ nằm nghiêng đánh giá một phen.
Bởi vì sợ trạng thái say rượu tự mình lăn té bị thương đôi mắt, nên Loan Xảo Khuynh giúp cô tháo mắt kính ra. Tóc dài người phụ nữ chôn ở trước người, đầu tóc mèm mại lộ ra gương mặt tinh xảo xinh đẹp.
Cơ hồ không có hóa trang cái gì, mặt mày mũi môi giống nhau xinh đẹp không chút tì vết.
Nếu năm đó chị gái còn sống, đến bây giờ, đại khái cũng không khác gì bộ dáng này đi.
Bởi vì chưa từng thấy cô hai mươi mấy tuổi, cho nên càng nhìn càng thấy người này giống... Cũng khó trách Tần Lâu như vậy lại thua trên người cô.
Loan Xảo Khuynh buông tiếng thở dài, cong lưng đem thảm mỏng đắp trên người cô gái.
Động tác hơi mạnh chút, khiến cho người đang nửa hôn mê mở nhẹ mắt.
Loang Xảo Khuynh đột nhiên dừng lại, xụ mặt, "Tôi là bởi vì cô lớn lên giống chị gái tôi mới nhịn không được——"
"Xảo Xảo..."
"——!"
Tay Loan Xảo Khuynh đột nhiên dừng giữa không trung.
- --
Bèngg: tối rồi mà Sở Hướng Bân với Loan Xảo Khuynh còn tấu hài =)) Anh Bân rất thức thời +10 điểm đầu óc =)))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.