Đầu Cành Treo Một Mảnh Trăng Xanh
Chương 36: Chỉ dẫn
Bé Con Say Xỉn
22/06/2023
Càng lúc tôi càng mất kiên nhẫn, con ma này cứng đầu thật, hỏi gì cũng chẳng nói chỉ nhắc đi nhắc lại đúng một câu.
“Hay người cô ấy muốn tìm sẽ cho chúng ta câu trả lời?”
Hoài Ân buộc miệng hỏi, ai ngờ cái chén lại rung nhẹ như đang đồng tình với cô ấy, tôi lên tiếng:
“Nhưng chúng ta đâu biết cụ Giàng là ai? Hỏi dân bản bọn họ cũng không nói thì đi đâu tìm bây giờ?”
Chẳng biết có phải do câu hỏi của tôi hay không mà cây nhang cắm trong bát hương đột nhiên gãy làm đôi, theo đó lực giữ trên chiếc chén cũng biến mất, anh Lâm lắp bắp:
“Cô…cô ta chui vào trong rồi!”
Tức thì chúng tôi nhìn theo hướng tay anh, chỉ thấy ngọn đèn cầy bên trong chiếc đèn lồng lập lòe rồi bùng cháy. Ánh sáng tỏa ra từ đó không phải màu vàng cam ấm áp thường thấy mà là sắc xanh lam nhạt vô cùng quỷ dị. Tôi lấy hết can đảm đi về phía đó, từ từ nhặt chiếc đèn lên, dây chuông đồng ở cán cầm kêu lên nhè nhẹ như muốn nói gì đó. Tôi yên lặng cảm nhận rồi đột nhiên cất tiếng:
“Đi thôi, cô ấy muốn dẫn đường cho chúng ta.”
Hoài Ân nghe thế thì run rẩy hỏi:
“Đi đâu?”
Tôi vừa cầm đèn lồng soi sáng vừa bước ra cổng, đoạn ngoảnh đầu đáp:
“Đi tìm cụ Giàng.”
Ba người nối đuôi nhau bước đi trên con đường đất nhỏ, chiếc đèn lồng trên tay như có linh trí kéo tôi đi về phía trước. Mỗi lần đi sai hướng ngọn nến trong đèn lại chớm tắt, kèm theo đó là tiếng chuông kêu báo hiệu. Cứ như thế cả đoàn người lần mò trong bóng tối, chẳng mấy chốc đã ra khỏi bản đi sâu vào bìa rừng.
Ban đêm trong rừng thường có nhiều thú dữ nhưng cả đoạn đường chúng tôi đi đều rất yên bình. Tôi đưa mắt nhìn xung quanh cố gắng ghi nhớ lối dẫn đến nhà cụ Giàng, không hiểu có phải ảo giác hay không mà tôi thấy con đường này vô cùng quen thuộc, giống như đã từng thấy ở đâu đó nhưng làm cách nào cũng không nhớ ra.
Theo chỉ dẫn của vong linh trong chiếc đèn, chúng tôi đến một con suối nhỏ. Từ bờ bên này nhìn sang đã thấy thấp thoáng một căn nhà nhỏ lọt thỏm giữa những rặng cây. Tôi đến gần dòng suối, muốn lội sang bên kia nhưng vừa chạm chân xuống mặt nước ngọn đèn cầy liền tắt ngúm. Chuông đồng kêu lên một tiếng rồi tiêu tán vào trong màn đêm tĩnh mịch. Chuyện gì vừa xảy ra vậy? lẽ nào cô ta biến mất rồi?
Tôi vội vàng lùi lại túm lấy tay anh Lâm mà hỏi:
“Cô ta đâu rồi anh?”
Anh Lâm lắc đầu ra chiều không rõ, tôi chầm chậm quay người trở lại đường cũ, hoài Ân thấy lạ liền thắc mắc:
“Ta không qua bên đó à?”
Tôi thở dài đoạn đáp:
“Ít nhất là bây giờ cô ấy không muốn chúng ta qua bên đấy.”
Như cũng cảm nhận được điều gì đó, anh Lâm gật đầu đồng tình, tôi nhìn hai người bạn đều có vẻ hoang mang thì tiếp lời trấn an.
“Giờ mình cứ về trước, sáng mai hẵng quay lại xem sao. Anh Lâm, giúp em đánh dấu đường đi với ạ.”
Nói rồi tôi ném cho anh ấy con dao gấp nhỏ vẫn mang theo bên người. Anh Lâm gật đầu rồi bắt lấy, dùng dao cứa hai đường chéo lên thân cây để làm ký hiệu nhận dạng. Cũng vì thế mà thời gian di chuyển chậm hẳn lại, quá mười hai giờ đêm cả ba mới về tới dãy tập thể.
Chúng tôi đều không có tâm trạng đi ngủ bèn cùng nhau ngồi xâu chuỗi lại sự việc xảy ra hôm nay, Hoài Ân lên tiếng đầu tiên:
“Chúng ta không biết mục đích của vong ma ấy là gì, cứ làm theo lời cô ta thế này liệu có ổn không?”
Tôi lắc đầu phản bác:
“”Mặc dù không biết cô ta muốn gì nhưng đối phó với người sống còn dễ hơn gấp trăm lần đối đầu với ma quỷ. Bằng mọi giá chúng ta phải gặp được người tên Giàng kia.”
Sau lời nói của tôi mọi người đều im lặng, không có ai ý kiến hay phản đối gì cả. Tôi hít sâu một hơi, cảm nhận được sức nặng lãnh đạo đè trên vai. Kỳ thật trong số ba người chỉ có tôi đủ kiến thức về tâm linh để đối phó với những thế lực vô hình này. Nhưng đến chính bản thân tôi cũng không biết mình có thể trụ được đến khi nào, điều cấp thiết bây giờ là phải hóa giải khúc mắc cho nữ quỷ kia càng nhanh càng tốt.
Lúc tôi đang suy nghĩ anh Lâm lại bất ngờ lên tiếng:
“Anh thấy vong ma ấy hôm nay khác lắm.”
Tôi nghe vậy ních lại gần anh hỏi:
“Khác như thế nào ạ?”
Anh Lâm có vẻ cũng không biết miêu tả thế nào, trầm ngâm một lúc mới đáp:
“Không rõ nữa, anh thấy cô ta mờ nhạt hơn hẳn trước kia, giống như chỉ là một làn sương thôi vậy. Nhưng lạ ở chỗ xung quanh linh hồn lại có khói đen bao phủ, cảm giác lúc đối diện thực sự rất đáng sợ, không giống bộ dạng hiền lành trong mơ. Hòa này, em có biết tại sao không?”
“Khói đen trong lời anh nói có lẽ chính là oán khí của nữ quỷ đó, nhưng em chưa từng nghe qua có trường hợp nào oán khí gia tăng mà linh hồn lại suy yếu đi cả, thật kỳ lạ.”
Oán khí của ma qủy được hình thành do nhiều nguyên nhân. Hoặc là khi còn sống có quá nhiều nuối tiếc chết rồi cũng không nguôi, hoặc là khi hồn lìa khỏi xác bị trấn yểm vĩnh viễn không thể siêu thoát. Nhưng dù dù trong bất kỳ trường hợp nào oán niệm cũng sẽ giúp vong linh duy trì hồn thể, tránh tiêu tán vào hư không. Theo lời anh Lâm miêu tả rất khó để xác định tình trạng của ma nữ kia.
“Cứ ngồi đây mãi cũng không phải là cách, hai người về nghỉ ngơi trước đi. Ngày mai chúng ta còn có việc quan trọng hơn phải làm.”
Mọi người ai cũng đã mỏi mệt cả về thể xác lẫn tinh thần nên đều nhất trí giải tán. Tôi trở về phòng, lôi đống “bí kíp tu luyện” ra nghiên cứu. Nhìn quyển tập một đã đọc được hơn phân nửa mà khẽ thở dài. Đã rất lâu rồi tôi không còn động vào đống sách này nữa, phần vì không muốn lún quá sâu vào nghiệp âm dương, phần vì quá trình tu tập không có đột phá, cứ mãi dậm chân tại chỗ làm tôi vô cùng chán nản. Nhưng để để sớm đưa bản thân cũng như bạn bè thoát khỏi cảnh nguy hiểm rình rập tôi buộc phải trở lên mạnh mẽ hơn. Nghĩ thế tôi liền ngồi xuống bắt đầu thiền định.
Chẳng biết tôi đã ngủ quên từ bao giờ, khi mở mắt ra lần nữa trời đã sáng từ lâu. Nắng sớm rọi vào phòng mang theo cảm giác ấm áp lạ thường, tôi vươn vai rồi ngồi dậy, xỏ dép bước ra ngoài. Không khí trong lành buổi sáng hòa cùng hương lúa nếp tỏa ra từ căn bếp tồi tàn làm bụng tôi đói ghê gớm. Vừa khéo Hoài Ân cũng vừa từ trong đấy bước ra, thấy tôi cô ấy cười rồi nhẹ nhàng bảo:
"Cậu dậy rồi đấy à? Đi rửa mặt rồi ăn sáng thôi tớ nấu xong hết rồi."
Tôi gật đầu đáp lại rồi ra lu nước sau nhà vệ sinh cá nhân. Sau bữa ăn sáng cả ba đều chuẩn bị những vật dụng cần thiết để lên đường. Tôi nhờ anh Lâm bắt một con gà trống tơ, cắt tiết rồi trộn nó với mực tàu. Máu gà trống có dương khí cực mạnh dùng hỗn hợp đó để vẽ bùa cũng không thua kém gì với chu sa. Tôi vẽ vài đạo phù đơn giản dùng để phòng thân, xong xuôi bèn cho hết chúng vào một cái túi nhỏ chứa vài pháp khí đeo bên hông.
Khi đã hoàn tất chúng tôi mới bắt đầu rời khỏi nhà. Men theo những tán cây đã đánh dấu sẵn ba người dễ dàng đến được dòng suối đêm qua. Chúng tôi nắm tay nhau lội qua con suối nhỏ, khoảnh khắc bước chân sang bờ bên kia tức thì tôi liền cảm thấy không ổn. Không gian xung quanh dường như bị xáo trộn, sương mù chẳng biết từ đâu bủa vây tứ phía. Tôi nắm chặt lấy tay Hoài Ân nói lớn:
"Không ổn, chúng ta lạc vào bát quái trận rồi! Mọi người nắm chặt tay em!"
“Hay người cô ấy muốn tìm sẽ cho chúng ta câu trả lời?”
Hoài Ân buộc miệng hỏi, ai ngờ cái chén lại rung nhẹ như đang đồng tình với cô ấy, tôi lên tiếng:
“Nhưng chúng ta đâu biết cụ Giàng là ai? Hỏi dân bản bọn họ cũng không nói thì đi đâu tìm bây giờ?”
Chẳng biết có phải do câu hỏi của tôi hay không mà cây nhang cắm trong bát hương đột nhiên gãy làm đôi, theo đó lực giữ trên chiếc chén cũng biến mất, anh Lâm lắp bắp:
“Cô…cô ta chui vào trong rồi!”
Tức thì chúng tôi nhìn theo hướng tay anh, chỉ thấy ngọn đèn cầy bên trong chiếc đèn lồng lập lòe rồi bùng cháy. Ánh sáng tỏa ra từ đó không phải màu vàng cam ấm áp thường thấy mà là sắc xanh lam nhạt vô cùng quỷ dị. Tôi lấy hết can đảm đi về phía đó, từ từ nhặt chiếc đèn lên, dây chuông đồng ở cán cầm kêu lên nhè nhẹ như muốn nói gì đó. Tôi yên lặng cảm nhận rồi đột nhiên cất tiếng:
“Đi thôi, cô ấy muốn dẫn đường cho chúng ta.”
Hoài Ân nghe thế thì run rẩy hỏi:
“Đi đâu?”
Tôi vừa cầm đèn lồng soi sáng vừa bước ra cổng, đoạn ngoảnh đầu đáp:
“Đi tìm cụ Giàng.”
Ba người nối đuôi nhau bước đi trên con đường đất nhỏ, chiếc đèn lồng trên tay như có linh trí kéo tôi đi về phía trước. Mỗi lần đi sai hướng ngọn nến trong đèn lại chớm tắt, kèm theo đó là tiếng chuông kêu báo hiệu. Cứ như thế cả đoàn người lần mò trong bóng tối, chẳng mấy chốc đã ra khỏi bản đi sâu vào bìa rừng.
Ban đêm trong rừng thường có nhiều thú dữ nhưng cả đoạn đường chúng tôi đi đều rất yên bình. Tôi đưa mắt nhìn xung quanh cố gắng ghi nhớ lối dẫn đến nhà cụ Giàng, không hiểu có phải ảo giác hay không mà tôi thấy con đường này vô cùng quen thuộc, giống như đã từng thấy ở đâu đó nhưng làm cách nào cũng không nhớ ra.
Theo chỉ dẫn của vong linh trong chiếc đèn, chúng tôi đến một con suối nhỏ. Từ bờ bên này nhìn sang đã thấy thấp thoáng một căn nhà nhỏ lọt thỏm giữa những rặng cây. Tôi đến gần dòng suối, muốn lội sang bên kia nhưng vừa chạm chân xuống mặt nước ngọn đèn cầy liền tắt ngúm. Chuông đồng kêu lên một tiếng rồi tiêu tán vào trong màn đêm tĩnh mịch. Chuyện gì vừa xảy ra vậy? lẽ nào cô ta biến mất rồi?
Tôi vội vàng lùi lại túm lấy tay anh Lâm mà hỏi:
“Cô ta đâu rồi anh?”
Anh Lâm lắc đầu ra chiều không rõ, tôi chầm chậm quay người trở lại đường cũ, hoài Ân thấy lạ liền thắc mắc:
“Ta không qua bên đó à?”
Tôi thở dài đoạn đáp:
“Ít nhất là bây giờ cô ấy không muốn chúng ta qua bên đấy.”
Như cũng cảm nhận được điều gì đó, anh Lâm gật đầu đồng tình, tôi nhìn hai người bạn đều có vẻ hoang mang thì tiếp lời trấn an.
“Giờ mình cứ về trước, sáng mai hẵng quay lại xem sao. Anh Lâm, giúp em đánh dấu đường đi với ạ.”
Nói rồi tôi ném cho anh ấy con dao gấp nhỏ vẫn mang theo bên người. Anh Lâm gật đầu rồi bắt lấy, dùng dao cứa hai đường chéo lên thân cây để làm ký hiệu nhận dạng. Cũng vì thế mà thời gian di chuyển chậm hẳn lại, quá mười hai giờ đêm cả ba mới về tới dãy tập thể.
Chúng tôi đều không có tâm trạng đi ngủ bèn cùng nhau ngồi xâu chuỗi lại sự việc xảy ra hôm nay, Hoài Ân lên tiếng đầu tiên:
“Chúng ta không biết mục đích của vong ma ấy là gì, cứ làm theo lời cô ta thế này liệu có ổn không?”
Tôi lắc đầu phản bác:
“”Mặc dù không biết cô ta muốn gì nhưng đối phó với người sống còn dễ hơn gấp trăm lần đối đầu với ma quỷ. Bằng mọi giá chúng ta phải gặp được người tên Giàng kia.”
Sau lời nói của tôi mọi người đều im lặng, không có ai ý kiến hay phản đối gì cả. Tôi hít sâu một hơi, cảm nhận được sức nặng lãnh đạo đè trên vai. Kỳ thật trong số ba người chỉ có tôi đủ kiến thức về tâm linh để đối phó với những thế lực vô hình này. Nhưng đến chính bản thân tôi cũng không biết mình có thể trụ được đến khi nào, điều cấp thiết bây giờ là phải hóa giải khúc mắc cho nữ quỷ kia càng nhanh càng tốt.
Lúc tôi đang suy nghĩ anh Lâm lại bất ngờ lên tiếng:
“Anh thấy vong ma ấy hôm nay khác lắm.”
Tôi nghe vậy ních lại gần anh hỏi:
“Khác như thế nào ạ?”
Anh Lâm có vẻ cũng không biết miêu tả thế nào, trầm ngâm một lúc mới đáp:
“Không rõ nữa, anh thấy cô ta mờ nhạt hơn hẳn trước kia, giống như chỉ là một làn sương thôi vậy. Nhưng lạ ở chỗ xung quanh linh hồn lại có khói đen bao phủ, cảm giác lúc đối diện thực sự rất đáng sợ, không giống bộ dạng hiền lành trong mơ. Hòa này, em có biết tại sao không?”
“Khói đen trong lời anh nói có lẽ chính là oán khí của nữ quỷ đó, nhưng em chưa từng nghe qua có trường hợp nào oán khí gia tăng mà linh hồn lại suy yếu đi cả, thật kỳ lạ.”
Oán khí của ma qủy được hình thành do nhiều nguyên nhân. Hoặc là khi còn sống có quá nhiều nuối tiếc chết rồi cũng không nguôi, hoặc là khi hồn lìa khỏi xác bị trấn yểm vĩnh viễn không thể siêu thoát. Nhưng dù dù trong bất kỳ trường hợp nào oán niệm cũng sẽ giúp vong linh duy trì hồn thể, tránh tiêu tán vào hư không. Theo lời anh Lâm miêu tả rất khó để xác định tình trạng của ma nữ kia.
“Cứ ngồi đây mãi cũng không phải là cách, hai người về nghỉ ngơi trước đi. Ngày mai chúng ta còn có việc quan trọng hơn phải làm.”
Mọi người ai cũng đã mỏi mệt cả về thể xác lẫn tinh thần nên đều nhất trí giải tán. Tôi trở về phòng, lôi đống “bí kíp tu luyện” ra nghiên cứu. Nhìn quyển tập một đã đọc được hơn phân nửa mà khẽ thở dài. Đã rất lâu rồi tôi không còn động vào đống sách này nữa, phần vì không muốn lún quá sâu vào nghiệp âm dương, phần vì quá trình tu tập không có đột phá, cứ mãi dậm chân tại chỗ làm tôi vô cùng chán nản. Nhưng để để sớm đưa bản thân cũng như bạn bè thoát khỏi cảnh nguy hiểm rình rập tôi buộc phải trở lên mạnh mẽ hơn. Nghĩ thế tôi liền ngồi xuống bắt đầu thiền định.
Chẳng biết tôi đã ngủ quên từ bao giờ, khi mở mắt ra lần nữa trời đã sáng từ lâu. Nắng sớm rọi vào phòng mang theo cảm giác ấm áp lạ thường, tôi vươn vai rồi ngồi dậy, xỏ dép bước ra ngoài. Không khí trong lành buổi sáng hòa cùng hương lúa nếp tỏa ra từ căn bếp tồi tàn làm bụng tôi đói ghê gớm. Vừa khéo Hoài Ân cũng vừa từ trong đấy bước ra, thấy tôi cô ấy cười rồi nhẹ nhàng bảo:
"Cậu dậy rồi đấy à? Đi rửa mặt rồi ăn sáng thôi tớ nấu xong hết rồi."
Tôi gật đầu đáp lại rồi ra lu nước sau nhà vệ sinh cá nhân. Sau bữa ăn sáng cả ba đều chuẩn bị những vật dụng cần thiết để lên đường. Tôi nhờ anh Lâm bắt một con gà trống tơ, cắt tiết rồi trộn nó với mực tàu. Máu gà trống có dương khí cực mạnh dùng hỗn hợp đó để vẽ bùa cũng không thua kém gì với chu sa. Tôi vẽ vài đạo phù đơn giản dùng để phòng thân, xong xuôi bèn cho hết chúng vào một cái túi nhỏ chứa vài pháp khí đeo bên hông.
Khi đã hoàn tất chúng tôi mới bắt đầu rời khỏi nhà. Men theo những tán cây đã đánh dấu sẵn ba người dễ dàng đến được dòng suối đêm qua. Chúng tôi nắm tay nhau lội qua con suối nhỏ, khoảnh khắc bước chân sang bờ bên kia tức thì tôi liền cảm thấy không ổn. Không gian xung quanh dường như bị xáo trộn, sương mù chẳng biết từ đâu bủa vây tứ phía. Tôi nắm chặt lấy tay Hoài Ân nói lớn:
"Không ổn, chúng ta lạc vào bát quái trận rồi! Mọi người nắm chặt tay em!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.