Chương 13
Greg Iles
11/07/2020
Tại trung tâm điều khiển của tòa nhà Trinity, Geli Bauer đứng bất động nói vào ống nghe.
"Chúng tôi nghe thấy tiếng súng nổ. Trong nhà Tennant."
"Chẳng phải cô đang mong chờ điều đó ư?" Skow hỏi.
Đồ ngu. "Không. Súng của Ritter có giảm thanh."
"Và đêm qua Tennant có mang theo súng?"
"Đúng."
Skow tiếp tục im lặng. "Điều đó không có nghĩa là Ritter đã gục."
"Không. Thực ra tôi không thể hình dung một kịch bản như thế."
"Tốt. Bây giờ cô muốn làm gì?"
Geli luôn coi Skow là một tên lính suông, vì khi viên đạn bay đi, gã chỉ chờ Geli hướng dẫn. "Tôi đã rút hết lực lượng quan trọng của mình về để không còn tình trạng khả nghi. Nhưng nếu tôi không cầm chắc được thắng lợi trong vòng năm phút nữa, tôi sẽ tung một đội vào đó để điều tra."
"Cô có gì ngụy trang không?"
"Một chiếc xe tải làm dịch vụ vệ sinh thảm."
"Có thể nào người ta đã báo về tiếng súng nổ cho cảnh sát địa phương không?"
"Có thể đấy. Nếu xe tuần cảnh bất ngờ xuất hiện khi chúng ta chưa kịp xóa sạch hiện trường..."
"Dùng quyền ủy nhiệm NSA cho cô để cách ly ngôi nhà," Skow kết thúc, cuối cùng cũng tỏ ra đôi chút can đảm. "Xong gọi ngay cho tôi."
"Tôi sẽ gọi."
"Tôi gác máy đây."
"Đợi chút."
"Cái gì nữa?"
Geli đã chán núp trong bóng tối. "Tennant hỏi tôi về chiếc đồng hồ bỏ túi."
"Chiếc đồng hồ bỏ túi nào?"
Chiếc máy dò nhảm nhí của ả chỉ kịch kim. "Sáng nay tôi đã soát kho. Tìm các đồ dùng cá nhân của Fielding. Tất cả đều còn chỉ trừ chiếc đồng hồ bỏ túi."
Skow im lặng hồi lâu. Rồi gã như tự nói với mình, "Chắc Fielding đã cho hắn biết điều gì đó về cái này."
"Thế anh có muốn cho tôi biết điều gì đó về chuyện này không?"
"Có biết cũng chẳng cần thiết cho công việc của cô."
Nỗi tức giận xoẹt qua người ả. "Nếu là về suy nghĩ của Tennant thì cũng quan trọng đấy."
"Quan trọng. Nhưng không phải với cô. Cứ tiếp tục báo cáo tình hình ở nhà đó cho tôi."
Skow gác máy.
Geli ngồi vào ghế của mình. Ả ghét bị giấu giếm, nhưng đó là bản chất của công tác tình báo. Hãy giữ chúng trong bóng tối và nhồi nhét cho chúng đầy những chuyện tầm phào. Ả thừa hiểu tầm quan trọng của việc đừng tò mò những chuyện không cần biết. Trong hai năm qua, ả không thấy thật sự cần biết các nhà khoa học đang làm gì. Nhưng sự thể đã thay đổi. Từ khi dự án bị treo, Peter Godin cứ đi suốt, hình như là đi thăm trụ sở chính của tổ hợp ở California. Geli không còn tin điều đó nữa. Đôi khi Godin kéo Ravi Nara đi theo, và điều đó thật vô lý. Nara chẳng liên quan gì tới Siêu máy tính Godin, thậm chí Godin còn không ưa tay bác sĩ thần kinh này.
Bây giờ thì Godin lặn mất tăm. Hay Godin đã mang chiếc đồng hồ bỏ túi của Fielding đi theo? Tại sao chiếc đồng hồ lại quan trọng đến thế? Khi Fielding mới đến làm việc ở Trinity, một kỹ sư của NSA đã tháo rời chiếc đồng hồ ra để chắc chắn nó không chứa thiết bị ghi dữ liệu. Anh ta tuyên bố nó sạch. Năm nay nó lại được tháo ra một lần nữa, vào một ngày chọn ngẫu nhiên. Đồng hồ vẫn sạch. Vậy tại sao nó lại bị lấy cắp khỏi kho chứa đồ. Geli hình dung ra chiếc đồng hồ trong trí. Một chiếc vỏ bằng vàng nặng, hiếm khi được sử dụng. Có một dây chuyền gắn vào đó, ở cuối sợi dây là một viên pha lê. Nhưng pha lê trong suốt. Bên trong nó không thể giấu giếm thứ gì được. Ít nhất là những thứ ả đã biết.
Đường dây nối trực tiếp của ả với NSA nhấp nháy đỏ. Ả chuyển sang tai nghe. "Bauer."
"Jim Conklin đây." Conklin là đầu mối liên lạc chính của ả tại Crypto City ở căn cứ quân sự Meade.
"Chuyện gì thế?"
"Chúng tôi vẫn đang tiếp tục kiểm soát cuộc gọi từ các điện thoại công cộng xung quanh nhà Fielding.Tất cả các trạm điện thoại công cộng trong vòng năm cây số, 24/24. Cô đừng bãi bỏ lệnh này."
"Tôi có ý bãi bỏ đâu?"
"Được. Mấy ngày qua chúng tôi đã dùng tất cả thiết bị kiểm soát sử dụng trong hoạt động chống khủng bố để kiểm tra xem có giọng nói nào khớp không."
Tim Geli đập dồn dập. "Các anh có được gì sao?"
"Cách đây bốn ngày, Andrew Fielding đã gọi điện từ một cửa hàng tiện lợi kiêm trạm xăng. Tôi nghĩ cô muốn nghe đấy."
"Anh có thể gửi cho tôi file âm thanh được không"
"Được chứ. Chúng tôi sẽ gửi qua mạng Webworld." Webworld là một mạng an ninh nội bộ của NSA mà Geli là một trong số những người ngoài hiếm hoi được truy cập. "Cô có cần ảnh phổ của nó không?"
"Không. Tôi biết giọng Fielding."
"Chờ hai phút."
Geli bấm tắt, liếc đồng hồ đeo tay, rồi nói "JPEG, Fielding, Andrew." Một bức ảnh Fielding phủ kín màn hình máy tính của ả. Lão già người Anh tóc bạc có khuôn mặt xương xương điển trai, đôi gò má hồng hào. Khi còn sống, Fielding rất thích rượu gin. Nhưng chính đôi mắt ông ta mới gây ấn tượng. Xanh lấp lánh, có cái vẻ láu lỉnh trẻ con gần như che lấp trí thông minh sâu sắc đằng sau. Khi Geli nhìn vào đôi mắt ấy, ả nhận ra ông ta là một đối thủ ghê gớm như thế nào. Ông ta có thể chết mà vẫn kiểm soát các sự kiện.
Một biểu tượng của file âm thanh nhấp nháy góc màn hình. NSA làm việc thật hiệu quả. Ả đang định mở file thì có tiếng bíp ở tai nghe, một mật mã báo động từ nhóm trong xe tải làm dịch vụ vệ sinh thảm.
"Cái gì thế?"
"Có xe tuần cảnh đang chạy trên phố. Chắc có kẻ đã báo về tiếng súng nổ."
Geli nhắm mắt. Có lẽ ả phải xin phép chính quyền liên bang để phong tỏa nhà Tennant. Cảnh sát thành phố sắp biết về sự hiện diện của NSA ở Chapel Hill rồi.
"Tôi đến ngay đây."
"Chúng tôi rút."
Geli nhấn nút trên bàn làm việc, báo động đến tất cả nhân viên các đội an ninh của ả, dù ở trong cơ quan, đang làm nhiệm vụ trực ban, hay đang ngủ ở nhà. Hai phút sau, một mạng lưới đã bủa vây nhà Tennant từ mọi hướng.
"Chúng tôi nghe thấy tiếng súng nổ. Trong nhà Tennant."
"Chẳng phải cô đang mong chờ điều đó ư?" Skow hỏi.
Đồ ngu. "Không. Súng của Ritter có giảm thanh."
"Và đêm qua Tennant có mang theo súng?"
"Đúng."
Skow tiếp tục im lặng. "Điều đó không có nghĩa là Ritter đã gục."
"Không. Thực ra tôi không thể hình dung một kịch bản như thế."
"Tốt. Bây giờ cô muốn làm gì?"
Geli luôn coi Skow là một tên lính suông, vì khi viên đạn bay đi, gã chỉ chờ Geli hướng dẫn. "Tôi đã rút hết lực lượng quan trọng của mình về để không còn tình trạng khả nghi. Nhưng nếu tôi không cầm chắc được thắng lợi trong vòng năm phút nữa, tôi sẽ tung một đội vào đó để điều tra."
"Cô có gì ngụy trang không?"
"Một chiếc xe tải làm dịch vụ vệ sinh thảm."
"Có thể nào người ta đã báo về tiếng súng nổ cho cảnh sát địa phương không?"
"Có thể đấy. Nếu xe tuần cảnh bất ngờ xuất hiện khi chúng ta chưa kịp xóa sạch hiện trường..."
"Dùng quyền ủy nhiệm NSA cho cô để cách ly ngôi nhà," Skow kết thúc, cuối cùng cũng tỏ ra đôi chút can đảm. "Xong gọi ngay cho tôi."
"Tôi sẽ gọi."
"Tôi gác máy đây."
"Đợi chút."
"Cái gì nữa?"
Geli đã chán núp trong bóng tối. "Tennant hỏi tôi về chiếc đồng hồ bỏ túi."
"Chiếc đồng hồ bỏ túi nào?"
Chiếc máy dò nhảm nhí của ả chỉ kịch kim. "Sáng nay tôi đã soát kho. Tìm các đồ dùng cá nhân của Fielding. Tất cả đều còn chỉ trừ chiếc đồng hồ bỏ túi."
Skow im lặng hồi lâu. Rồi gã như tự nói với mình, "Chắc Fielding đã cho hắn biết điều gì đó về cái này."
"Thế anh có muốn cho tôi biết điều gì đó về chuyện này không?"
"Có biết cũng chẳng cần thiết cho công việc của cô."
Nỗi tức giận xoẹt qua người ả. "Nếu là về suy nghĩ của Tennant thì cũng quan trọng đấy."
"Quan trọng. Nhưng không phải với cô. Cứ tiếp tục báo cáo tình hình ở nhà đó cho tôi."
Skow gác máy.
Geli ngồi vào ghế của mình. Ả ghét bị giấu giếm, nhưng đó là bản chất của công tác tình báo. Hãy giữ chúng trong bóng tối và nhồi nhét cho chúng đầy những chuyện tầm phào. Ả thừa hiểu tầm quan trọng của việc đừng tò mò những chuyện không cần biết. Trong hai năm qua, ả không thấy thật sự cần biết các nhà khoa học đang làm gì. Nhưng sự thể đã thay đổi. Từ khi dự án bị treo, Peter Godin cứ đi suốt, hình như là đi thăm trụ sở chính của tổ hợp ở California. Geli không còn tin điều đó nữa. Đôi khi Godin kéo Ravi Nara đi theo, và điều đó thật vô lý. Nara chẳng liên quan gì tới Siêu máy tính Godin, thậm chí Godin còn không ưa tay bác sĩ thần kinh này.
Bây giờ thì Godin lặn mất tăm. Hay Godin đã mang chiếc đồng hồ bỏ túi của Fielding đi theo? Tại sao chiếc đồng hồ lại quan trọng đến thế? Khi Fielding mới đến làm việc ở Trinity, một kỹ sư của NSA đã tháo rời chiếc đồng hồ ra để chắc chắn nó không chứa thiết bị ghi dữ liệu. Anh ta tuyên bố nó sạch. Năm nay nó lại được tháo ra một lần nữa, vào một ngày chọn ngẫu nhiên. Đồng hồ vẫn sạch. Vậy tại sao nó lại bị lấy cắp khỏi kho chứa đồ. Geli hình dung ra chiếc đồng hồ trong trí. Một chiếc vỏ bằng vàng nặng, hiếm khi được sử dụng. Có một dây chuyền gắn vào đó, ở cuối sợi dây là một viên pha lê. Nhưng pha lê trong suốt. Bên trong nó không thể giấu giếm thứ gì được. Ít nhất là những thứ ả đã biết.
Đường dây nối trực tiếp của ả với NSA nhấp nháy đỏ. Ả chuyển sang tai nghe. "Bauer."
"Jim Conklin đây." Conklin là đầu mối liên lạc chính của ả tại Crypto City ở căn cứ quân sự Meade.
"Chuyện gì thế?"
"Chúng tôi vẫn đang tiếp tục kiểm soát cuộc gọi từ các điện thoại công cộng xung quanh nhà Fielding.Tất cả các trạm điện thoại công cộng trong vòng năm cây số, 24/24. Cô đừng bãi bỏ lệnh này."
"Tôi có ý bãi bỏ đâu?"
"Được. Mấy ngày qua chúng tôi đã dùng tất cả thiết bị kiểm soát sử dụng trong hoạt động chống khủng bố để kiểm tra xem có giọng nói nào khớp không."
Tim Geli đập dồn dập. "Các anh có được gì sao?"
"Cách đây bốn ngày, Andrew Fielding đã gọi điện từ một cửa hàng tiện lợi kiêm trạm xăng. Tôi nghĩ cô muốn nghe đấy."
"Anh có thể gửi cho tôi file âm thanh được không"
"Được chứ. Chúng tôi sẽ gửi qua mạng Webworld." Webworld là một mạng an ninh nội bộ của NSA mà Geli là một trong số những người ngoài hiếm hoi được truy cập. "Cô có cần ảnh phổ của nó không?"
"Không. Tôi biết giọng Fielding."
"Chờ hai phút."
Geli bấm tắt, liếc đồng hồ đeo tay, rồi nói "JPEG, Fielding, Andrew." Một bức ảnh Fielding phủ kín màn hình máy tính của ả. Lão già người Anh tóc bạc có khuôn mặt xương xương điển trai, đôi gò má hồng hào. Khi còn sống, Fielding rất thích rượu gin. Nhưng chính đôi mắt ông ta mới gây ấn tượng. Xanh lấp lánh, có cái vẻ láu lỉnh trẻ con gần như che lấp trí thông minh sâu sắc đằng sau. Khi Geli nhìn vào đôi mắt ấy, ả nhận ra ông ta là một đối thủ ghê gớm như thế nào. Ông ta có thể chết mà vẫn kiểm soát các sự kiện.
Một biểu tượng của file âm thanh nhấp nháy góc màn hình. NSA làm việc thật hiệu quả. Ả đang định mở file thì có tiếng bíp ở tai nghe, một mật mã báo động từ nhóm trong xe tải làm dịch vụ vệ sinh thảm.
"Cái gì thế?"
"Có xe tuần cảnh đang chạy trên phố. Chắc có kẻ đã báo về tiếng súng nổ."
Geli nhắm mắt. Có lẽ ả phải xin phép chính quyền liên bang để phong tỏa nhà Tennant. Cảnh sát thành phố sắp biết về sự hiện diện của NSA ở Chapel Hill rồi.
"Tôi đến ngay đây."
"Chúng tôi rút."
Geli nhấn nút trên bàn làm việc, báo động đến tất cả nhân viên các đội an ninh của ả, dù ở trong cơ quan, đang làm nhiệm vụ trực ban, hay đang ngủ ở nhà. Hai phút sau, một mạng lưới đã bủa vây nhà Tennant từ mọi hướng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.