Dấu Chân Thời Gian

Chương 20

Dương Thiên Chân

28/03/2023

Trịnh Tích Vân đang nhàm chán chơi Candy Crush ở quán café, nhìn thời gian phía trên bên trái màn hình điện thoại, đã hơn 4 giờ. Cậu đột nhiên gõ một tiếng, đặt điện thoại xuống bàn, “Rốt cục hôm nay chị ấy có đến không?”

“Cậu nói ai cơ?” Ôn Ninh kỳ quái nhìn cậu, “Ai có đến hay không?”

“Đương nhiên là Trịnh Thanh, còn ai nữa. Chị đã gặp bạn trai của chị ấy chưa?”

“Cậu đang nói Tổng giám đốc Vu sao? Tôi gặp rồi, hai người đã yêu nhau được mấy năm rồi.”

“Mấy năm rồi?” Trịnh Tích Vân kinh ngạc, “Vậy tại sao tôi tới đây đã mấy tháng rồi, đây mới là lần đầu tiên tôi thấy anh ta.”

“Hình như Tổng giám đốc Vu làm việc ở Thượng Hải, bình thường rất bận, một năm cũng chỉ qua đây 4,5 lần, cậu mới đến đây chưa lâu, chưa gặp anh ấy cũng rất bình thường.”

“Một năm chỉ gặp nhau 4,5 lần?” Trịnh Tích Vân không tin lắc đầu, “Bạn trai ở phương nào mà khiến Trịnh Thanh yêu đến chết đi sống lại vậy.” Cậu nghĩ tới ánh mắt và ngữ khí trong câu nói vừa rồi của cô, e rằng là yêu thật lòng.

“Sao không thể là bạn trai, tôi thấy tình cảm của họ rất tốt.”

Trịnh Tích Vân quay đầu lườm Ôn Ninh, con người này thật là điều nên nói cũng nói điều không nên nói cũng nói.

Trịnh Thanh tắm xong, thay quần áo, nhìn sang Vu Bân vẫn nằm trên giường, “Em phải đến quán café xem xem, anh đi cùng không?”

Vu Bân đưa tay ra, ôm cô vào lòng, “Anh xin lỗi, vừa rồi đã đối với em như vậy…”

Trịnh Thanh cười, âu yếm vuốt ve gò má của anh, “Không sao, em quên rồi, anh thật sự không đi cùng em sao?”

“Anh không đi nữa, anh muốn nghỉ một lát.”

“Được thôi, vậy em đi sớm về sớm.” Nói xong, cô thơm nhẹ lên má Vu Bân, rồi mới quay người rời đi.

Sắp đến 7 giờ tối, cuối cùng Trịnh Tích Vân cũng thấy Trịnh Thanh đến quán café, cậu đang muốn nói chuyện với cô, không ngờ Trịnh Thanh trước một bước gọi cậu, “Trịnh Tích Vân, chúng ta đi ra đây nói chuyện một lát.”

Trịnh Tích Vân đi theo Trịnh Thanh ngồi xuống trước bàn, “Có gì thì chị nói đi.”

“Thật xin lỗi, vừa rồi đã để cậu rời đi trước, chủ yếu là tôi sợ bạn trai tôi hiểu lầm quan hệ của chúng ta.”

“Chúc mừng chị, bạn trai cuối cùng cũng tới rồi.” Trong câu nói của Trịnh Tích Vân mang đầy ý ghen, “Đã yêu nhau như vậy, tại sao không kết hôn?”



Khuôn mặt Trịnh Thanh hơi co lại, “Đó là việc của chúng tôi, không tiện nói với cậu. Bây giờ tôi muốn nói với cậu là, bạn trai tôi đã về rồi, mấy ngày này cậu ở nhà tôi cũng không tiện, nhưng cậu vẫn chưa tìm được chỗ ở, hay là tạm thời ở khách sạn hoặc homestay?”

“Không cần chị đuổi, tôi tự chuyển đi. Tôi vẫn còn mắt để nhìn, không làm bóng điện trong nhà chị.”

“Cậu hiểu lầm rồi, tôi không phải là đuổi cậu đi… Chỉ là bây giờ thật sự…”

“Tôi hiểu, chị không cần giải thích nhiều vậy. Chị đã nói xong chưa, tôi phải chuẩn bị một chút để lát nữa lên hát.”

“Còn nữa… lời nói buổi trưa của cậu, tôi coi như cậu chưa nói, trước đây chúng ta thế nào, sau này vẫn vậy, được không?”

Trịch Tích Vân ngẩng đầu nhìn Trịnh Thanh, mím miệng một hồi không chút phản ứng, cuối cùng đứng dậy rời đi.

Trên sân khấu, Trịnh Tích Vân ôm đàn guitar hạ tone hát, “Đổng tiểu thư, khi khuôn miệng em hướng xuống rất đẹp, tựa như làn nước thanh khiết dưới cầu An Hòa…”

Trịnh Thanh thở dài, từ quầy pha chế đi ra chuẩn bị quay về, vừa ra đến cửa thì nhìn thấy Vu Bân tới, “Ây…Sao anh lại tới đây, em đang chuẩn bị về nhà đây.’

Vu Bân khoác lên vai cô, “Anh muốn đến uống một ly café.”

“Vậy anh tìm một chỗ ngồi đợi lát, em đi pha café cho anh.”

“Tất cả những điều này có thể không phải là sự thật, Đổng tiểu thư, em mới không phải là một cô nữ sinh không có tâm sự, yêu một con ngựa hoang, nhưng nhà tôi lại không có thảo nguyên, đã khiến tôi cảm thấy tuyệt vọng, Đổng tiểu thư…”

Ca khúc “Đổng Tiểu thư” của Trịnh Tích Vân vừa hát đến phần điệp khúc, một câu hát đồng thời lại hát ra nỗi lòng của hai người đàn ông, Vu Bân cúi đầu lấy thuốc lá và bật lửa trong túi ra, lẩm bẩm, “Nhà tôi cũng không có thảo nguyên…”

Sau vài phút, Trịnh Thanh mang café ra ngồi trước mặt anh, lấy điếu thuốc từ tay anh lại, gạt gạt đầu điếu thuốc để dập tắt, “Em đã nói bao nhiêu lần rồi, anh hút thuốc ít thôi, không tốt cho sức khỏe. Muộn như này còn uống café, tối về sẽ không mất ngủ chứ?”

“Hôm nay đã quá mệt rồi, không thể mất ngủ nữa.” Anh nói với ý tứ sâu xa nhìn Trịnh Thanh cười.

“Đã mệt thì ở nhà nghỉ ngơi đi, anh còn đến quán café làm gì?”

“Cậu bé đó hát rất hay, ca khúc “Đổng Tiểu thư ấy” chắc là hát cho em nghe.” Vu Bân trả lời một nẻo.

“Anh đừng nghĩ nhiều, lời nhạc của những ca khúc dân ca chẳng phải đều như vậy sao, cậu bé ấy chuyên hát nhạc dân ca.”



Vu Bân đã rất lâu không được uống café Trịnh Thanh pha, cầm cốc café nhấp một ngụm, vẫn là hương vị ban đầu đó, “Cậu bé này hình như thật sự thích em… Nhưng hai người thật sự không hợp, khoảng cách quá lớn…”

Trịnh Thanh không ngăn được nhíu mày, “Anh đang nói gì vậy, chẳng phải em đã giải thích với anh rồi sao, sao anh cứ canh cánh trong lòng vậy?”

“Anh không canh cánh trong lòng, anh chỉ tùy tiện nói thôi, em không cần phải phản ứng mạnh như vậy.”

Trịnh Tích Vân ở trên sân khấu, ánh mắt lướt qua hai người ở trong một góc, cùng lúc ánh mắt và giọng hát biến thành ai oán, hờn tủi.

Vu Bân uống hết café, đặt cốc xuống, “Chúng ta ra ngoài đi dạo đi.”

“Vâng, ra bờ biển nhé.”

Vu Bân đứng dậy, nắm tay Trịnh Thanh.

Đi chậm rãi trên con đường ra bờ biển, tay hai người nắm chặt không có ý định rời ra, “Thật muốn thời gian dừng tại thời khắc này, anh có thể mãi nắm lấy tay em đi tiếp.”

“Ừm?” Trịnh Thanh không nghe ra ý tứ trong câu nói của anh, “Sao anh lại nói vậy, chúng ta đương nhiên vẫn có thể mãi đi tiếp như thế này.”

Đi đến bờ biển, gió biển buổi tối thổi mạnh vào bờ, Vu Bân ôm Trịnh Thanh vào lòng, “Em có lạnh không?”

“Có anh ôm, em thật sự không cảm thấy lạnh nữa.”

“Lần này thực ra anh đi Chiết Giang công tác, đã tăng ca để xử lý xong việc, mới có chút thời gian để tới đây.”

“Vâng, cho nên anh muốn nói sẽ không ở đây được lâu đúng không?” Vừa mới gặp lại nhau được nửa ngày đã phải nói đến việc chia li, nhưng trên mặt Trịnh Thanh vẫn luôn lộ ra ý cười, “Không sao, em biết anh rất bận.”

“Trịnh Thanh… Em có từng nghĩ, nếu như anh không ly hôn, chúng ta sẽ phải làm sao không?”

Trịnh Thanh rút khỏi lòng anh, nhìn thẳng vào mắt anh, “Cho dù anh không li hôn được, em cũng sẽ không rời khỏi anh.”

Vu Bân xoa đầu cô, “Trên thế giới này sao lại có người con gái ngốc như em vậy.”

Trịnh Thanh chậm rãi dựa vào vai anh, “Hiện tại em đã không còn gì nữa, chỉ còn anh, anh sẽ không rời xa em chứ?”

“Được rồi, đừng nghĩ lung tung nữa.” Câu hỏi này của Trịnh Thanh, anh không trả lời chính diện. Hai người cứ dựa vào nhau đi dọc trên bãi biển. Nhưng ý nghĩa của mỗi người một hướng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dấu Chân Thời Gian

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook