Đâu Chỉ Riêng Mình Anh

Chương 12

huongbi

11/07/2013

14 tháng trước. Kết thúc.

Vài ngày sau, với Khánh vẫn bình thường. Khánh quen với việc ở một mình hơn những vẫn không thấy thoải mái. Sáng nay Khánh nhờ một anh cùng công ty dẫn đi tìm nuôi một con chó .

- Người yêu có thể không có nhưng chó nhất thiết phải có một con. – Người ta chẳng bảo thế mãi còn gì. Với Khánh hiện tại thì điều này lại càng đúng.

Cửa hàng bán thú nuôi mùa này đắt khách. À mà đúng ra mùa nào nó cũng đắt khách. Khi con người ta dư giả để nuôi sống bản thân, họ có xu hướng muốn chăm sóc thêm ai hay cái gì đó. Để lấp đầy chỗ trống nào đó về mặt tình cảm là ví dụ.

Khánh dạo một vòng. Thích thú ngắm những cái lông bé tí nhốt những con hamster đang chí chóe tranh thức ăn của nhau. Chúng bé một cách kì diệu. Khánh thích những thứ bé như thế. Có con còn đang chạy trong cái vòng thì bị một con khác lấy mông đẩy ra. Khánh bật cười.

Một cái lồng gần đấy có một con thỏ tai chụp đang ngủ. Mà kể nó ngủ cũng buồn cười. Nằm thẳng, bốn chân giơ lên trời, thỉnh thoảng một cái đạp đạp như thể đang ngủ mê.

- Con này ngủ nhiều mà say lắm. - Anh chủ quán thận trọng bế con thỏ đặt lên mặt kính.

Nó vẫn say sưa ngủ. Mà không nhầm Khánh còn nghe thấy tiếng ngáy khò khè khe khẽ của nó nữa. Khánh đưa tay lên gãi gãi cái bụng trắng tinh của nó. Mềm thật. Và... nó vẫn ngủ

- Em muốn nuôi gì?

- Nuôi chó anh ạ. Vừa cho có bạn vừa trông nhà luôn. Em ở một mình. Có con chó cũng yên tâm. - Khánh quay lại khi anh đồng nghiệp hỏi.

- Em nuôi con to hay bé. Có thích con nào chưa.

- Con to to một tí nhìn cho có vẻ nguy hiểm anh . Nhưng mà vẫn phải đẹp, dễ thương tí

- Thế Golden nhé, hoặc Samoye. Becgie kể cũng được mà con gái hơi hầm hố. Với lại phải đưa đi huấn luyện mới oách, không cũng phí.

- Thế em xem con này nhé. - Anh chủ cửa hàng kéo cái xích nhỏ đang xích một con Golden ở trong lồng ra. Lông nó vàng như rơm, xoắn lên vài chỗ do nó đang nằm.

Khánh đưa tay lên vuốt đầu và lưng nó. Nó hít hít tay Hà rồi quay đi.

- Không được thân thiện lắm nhỉ .

- Ừ người lạ mà em. Hơn nữa khi chúng nó bị nhốt trong lồng thì rất cảnh giác với người lạ. - Anh ấy nói rồi nhốt lại nó vào chuồng.

- Anh ơi em xem con này. - Tay Khánh chỉ vào cái chuồng bé đang nhốt một con Samoye trắng muốt. Nó bé thôi, và nhìn cũng không được thông minh cho lắm. Hay chính xác hơn thì gọi là mặt ngu .

Vừa được thả ra, nó đã hớn hở chạy lại hít chân Khánh và... liếm. Khánh ngồi xuống đưa tay lên vuốt ve nó. Nó ngồi xuống. Khụy 2 chân sau và chống 2 chân trước ngồi thẳng. Khánh nhìn cái mặt toe toét đang cười có nó, chính xác là một hình tam giác ngược, thêm cái lưỡi đang lè lè.

- Sao mặt nó phấn khởi thế anh?

- À con này nó được cái lúc nào cũng thấy nó vui, chưa thấy buồn bao giờ. Chả hiểu sao ngồi một mình mà nó cũng cười được nữa .

- Mình cần cái gì làm mình vui như thế. - Khánh lẩm bẩm.

- Con này là con đực, đc... tháng. Giống này dễ nuôi, dễ chăm. Gần người. Nhưng lúc bé phải chăm cẩn thận vì ăn uống không cẩn thận có thể bị đau bụng.



- Có thức ăn riêng không anh.

- Có em. Bọn này thích mát mẻ, mùa hè tắm được cho chúng nó thường xuyên thì tốt. Chúng nó thích tắm. À tất nhiên cá biệt một số con thì lười tắm.

- Bắt tay. - Khánh ngửa bàn tay trước mặt nó đùa.

Thế mà nó giơ chân lên thật, một bàn chân bé xíu, đầy lông, trắng muốt đặt lên lòng bàn tay Khánh.

- Ô nhìn mày thế mà khôn gớm nhỉ . Em lấy con này anh ơi.

- Được em. Lại anh bảo cách chăm với mua thức ăn.

Khánh đứng dậy, kéo nhẹ cái dây dắt nó lại cái bàn uống nước.

...

- Đấy, tóm lại đơn giản thế thôi. - Anh chủ cửa hàng sắp cho Khánh một cái dây xích mới, một cái nhà ngủ bằng bông hình cái nấm, ít thức ăn khô. - À nếu em phải đi chơi thì mua cho nó đồ chơi. Cái gì đấy để nó nghịch khi bị xích hay nhốt.

- Mày thích gì? - Khánh kéo nó đến cái giá treo rất nhiều đồ chơi. Từ những khúc xương, bóng, thú bông...

Nó đu hai chân trước lên một củ cà rốt nhỏ màu đỏ, phát ra tiếng kêu chút chít khi ấn vào bụng. Khánh với cho nó. Nó ngậm luôn và không cần tháo lớp ni lông bên ngoài .

- Thế về nhà thôi. - Khánh nói rồi dẫn nó ra ngoài.

Chào cả anh chủ lẫn anh đồng nghiệp. Khánh gọi taxi về.

Về đến nhà, Khánh lôi các thứ ra xếp cho nó. Vẫn phải xích vì sợ chưa quen nhà nó chạy mất. Nhưng hình như Khánh lo thừa. Nó thích củ cà rốt của nó đến mức Khánh nghĩ chỉ cần ở đâu có củ cà rốt là nó sẽ ở đó. Lôi nó ra bế một lúc, vuốt ve rồi thả lại nó vào ổ.

Khánh mở tủ lạnh lấy gì đó ra ăn ngồi ngủ trưa. Chiều nay Hà dẫn Khánh đi chơi. Hà muốn đi mua nước hoa. Rủ Khánh đi cùng cho có việc làm. Và cuối buổi về thì con Samoye đã có tên là Lavin. Mặc dù Hà cứ gọi nó là... mặt ngu .

Chiều tối hai đứa về nhà, không quyết định được ăn tối cái gì nên quay về chờ bao giờ nghĩ ra gì đó thì gọi về nhà ăn.

- Mai chúng nó lấy nhau đấy.

- Tao biết.

- Mày không định làm gì à ?

- Làm gì? Định nhảy vào phá đám cưới như trên phim chắc. – Khánh xoay người trên chiếc ghế trước bàn làm việc. Quay lại nhìn Hà.

Hà đang ngồi trên giường sơn móng tay. 6 ngón tay màu cam đã sơn xong. Nó loay hoay vì sơn bàn tay phải khó hơn tay trái. Khánh quay lại máy tính rồi lại quay ra.

- Mày có những màu gì đấy ?



- Tao có đủ. Cảm nhận của tao về màu sắc không tốt nên mua cái gì tao thường lấy nhiều màu. Hôm nào ưng mắt màu nào thì dùng màu đấy. – Con bé chu mỏ lên thổi 5 ngón vừa sơn xong . – Mày muốn sơn không tao sơn cho.

- Ừ sơn đi. He. – Khánh phi lên giường với nó. – Mấy hôm nay Hà đến ở với Khánh. Thỉnh thoảng cũng có thời gian Hà chán việc tán tỉnh các chàng trai và cần tìm khoảng tĩnh lặng. Lần này nó đến ở chung với Khánh để tiện trông nom. Trong đầu Hà luôn thường trực suy nghĩ Khánh có thể tuyệt vọng đến mức làm liều. Hình như nó xem hơi quá nhiều phim tình cảm thật . Nhưng sao đầu óc nó chẳng bao giờ buồn nhỉ. Khánh thỉnh thoảng vẫn nghĩ. – Màu này được không.

- Ờ được. Tay trắng màu này đẹp. Đưa tay đây rồi ngồi im đi. – Hà nói rồi tỉ mẩn sơn màu tím nhũ lên từng ngón tay cho Khánh.

Đúng là con gái luôn thích làm đẹp. Khi họ bận rộn họ làm đẹp. Khi họ rảnh rỗi họ cũng vẫn làm đẹp. Ngày thường họ cũng làm đẹp. Dịp đặc biệt họ cũng làm đẹp nữa . Có ai đó từng nói trong mọi hoàn cảnh vẫn phải giữ thói quen làm đẹp. Vì dù chuyện gì xảy ra thứ duy nhất người phụ nữ giữ lại được chính là điều này – sắc đẹp.

Rồi Khánh chợt nghĩ. “ Có lẽ mấy ngày này cô ta không làm gì ngoài việc chăm sóc sắc đẹp chờ ngày mặc áo cưới”. Khánh thấy cay cay mắt. Khánh luôn muốn mặc áo cưới, luôn chờ đến ngày đó. Tất nhiên là với Vũ. Và lẽ ra cô dâu của Vũ có thể đã là Khánh.

- Mặc dù tao ghét thằng cha đó nhưng nếu mày thấy khổ như thế thì bảo hắn đừng làm đám cưới nữa. Níu kéo hắn đi. – Hà nói khi vẫn đang chăm chú vào mấy cái móng tay của Khánh.

- Tao không…

- Không cái gì? Nước mắt chảy ra rồi kìa. – Nói rồi Hà rút tờ khăn giấy trong hộp ra đưa cho Khánh rồi tiếp tục công việc của mình.

Còn Khánh thì không nhận ra là mình đã khóc. Có lẽ là phản xạ tự nhiên. Khánh khóc cũng thế. Im lặng. Khuôn mặt cũng không hề nhăn nhó hay co rúm lại với nhau để thể hiện sự đau khổ. Kể cả khi đau đớn đến mức không chịu đựng được. Khánh khóc là khi khuôn mặt không có một cơ nào động đậy nhưng nước mắt cứ lã chã rơi. Người ta nói khi đó khuôn mặt không thể hiện được cảm xúc nữa. Người ta đã thôi thể hiện cảm xúc lên khuôn mặt vì không thể cảm nhận được gì nữa.

- Ôi giời ơi mệt quá. – Vân vứt bịch cái túi xuống thở hổn hển bên cạnh chúng nó. – Chúng nó hoãn đám cưới rồi. – Vân nói sau khi uống xong cốc nước Khánh đưa.

Hà nhìn Khánh. Khánh cũng nhìn nó. Nhìn cả hai đứa. Tay Khánh vẫn cầm cốc nước.

- Mày làm gì mà không nói với bọn tao à ? – Hà nhìn Khánh nghi ngờ.

- Uh tao định phá đám cưới lâu rồi mà để đến gần ngày mới ra tay . – Khánh đáp mặt tỉnh bơ.

- Ô con này được .

- Đùa thôi. Mày nghĩ là tao làm gì để hai người đó hoãn. Nói anh ta đừng lấy cô ta nữa. Hay trả lại tiền cô ta và nói tao không chấp nhận. Hay dọa phá đám cưới. – Khánh quay đi cất cái cốc.

- Không. Bên nhà trai báo Vũ bị quai bị, phải hoãn lại một tuần.

- Quả báo. Ha ha. – Hà kêu lên đắc chí.

- Vũ không bị quai bị được. – Khánh khoang tay trước ngực nhìn vào khoảng không trước mặt.

- Chị bạn tao nói thế mà. Bà ấy ở bên nhà trai. – Vân thắc mắc.

- Anh ta đã bị quai bị một lần rồi. Và khi đó tao chăm anh ta mà. – Khánh nói và ngồi xuống.

- Hay nó hối hận muốn quay lại.

Khánh không nói gì. Dù đã nói sẽ không nghĩ không yêu anh ta nữa nhưng trong lòng thực sự vẫn thoáng chút hi vọng khi nghĩ đến điều đó. Vẫn thoáng vui khi nghĩ anh ta sẽ bỏ đám cưới. Nhưng chỉ một thoáng, vì Khánh biết một khi đã từ bỏ hi vọng thì Khánh không bao giờ muốn có lại nó nữa.

Giờ đến Hà và Vân nhìn nhau . Khánh ngắm nghía 10 ngón tay mới sơn nhưng thực chất đang nghĩ cái gì đó

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đâu Chỉ Riêng Mình Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook