Đâu Chỉ Riêng Mình Anh

Chương 23

huongbi

11/07/2013

Hà nói thế rồi tắt máy. Khánh ngập ngừng. Đoán chắc chuyện liên quan đến Vũ vì mới hôm trước Hà thế nào cũng đi điều tra. Việc của nó đâu mà nó sốt sắng thế nhỉ. Nửa muốn đi nửa không. Rồi cũng gọi điện cho chị cùng phòng xin nghỉ ốm sáng hôm sau.

Vứt bộ quần áo bên ngoài, không nhìn Khánh quăng cả cái áo vào người con Lavin. Khánh cũng muốn biết xem Vũ định làm gì mà lại thuê căn nhà đó. Nhưng lại nghĩ việc của anh ta giờ có gì liên quan đến mình nữa. Và cũng sợ nếu giả sử phát hiện ra điều gì đó liên quan đến Khánh.

Khánh bước chân vào bồn tắm toàn bọt xà phòng, nước xả từ lâu. Nhưng lại mải suy nghĩ nên giờ mới vào tắm. Rùng mình vì nước lạnh. Khánh đưa tay vặn vòi cho nước ấm chảy ra.

Con Lavin nghe tiếng nước chảy thò mặt vào. Khánh đưa tay vẫy vẫy, nó chạy lại. Liếm tay Khánh rồi nằm im cho Khánh buông tay từ bồn tắm đặt lên đầu. Được cái những lúc cần im lặng thì nó rất ngoan, còn bình thường thì nghịch thả phanh . Khánh cứ nằm im như thế một lúc. Rồi ngụp mặt xuống bồn nước.

Khánh lơ mơ ngủ gật trong bồn tắm thì có tiếng điện thoại. Phải mất một lúc mới tỉnh vì Khánh nghĩ mình mơ. Quấn vội cái khăn tắm chạy ra ngoài. Bảo gọi:

- Em đang làm gì? Lâu nghe máy thế.

- Vâng em vừa tắm. Anh đang làm gì thế?

- Anh chuẩn bị đi ngủ. Nhớ em nên gọi.

- Vừa mới đưa em về lúc tối thôi mà. – Khánh cười. Bước vào nhà tắm, thả cái khăn xuống đất bước vào bồn.

- Đang tắm à? Anh nghe thấy có tiếng nước chảy.

- Vâng đang tắm thì anh gọi đấy.

- Cho tắm với nào.

- Sang đây thì cho.

- Biết thừa người ta không sang được nên mới mạnh miệng chứ gì. Mà hôm nay bố khen em nấu ăn ngon. Bảo nhìn em xinh xắn, dễ gần, lại còn trán cao thông minh nữa.

- Thế cơ à.

- Nhưng nói anh có vẻ sợ em. Hỏi anh có sao không. Ha ha.

- Chết, thế hóa ra bố kêu em gớm à.

- Không, ý bố là em có uy với anh ấy. Vợ có tí uy thì chồng mới không hư hỏng.

- Thế cơ. Thế anh bảo sao?



- Anh nói là con bố cũng có hiền đâu.

- À, thế không hiền thì sau này tính lấy về bắt nạt em hả.

- Không ý anh là chúng mình bình đẳng, không ai sợ ai.

- Chỉ được cái dẻo mỏ. Mà anh này.

- Ơi anh nghe.

- Ừm… - Khánh ngập ngừng.

- Có chuyện gì à.

- Vâng. Nhưng mà… thôi để mai xong rồi em kể cho anh nhé.

- Ừ. Thế tắm nhanh rồi đi ngủ không lạnh. Mai nhớ kể cho anh nhé.

- Vâng. Anh ngủ ngon.

- Em cũng ngủ ngon nhé. Yêu em. Chụt. – Bảo hôn gió qua cái điện thoại rồi tắt máy.



Sáng hôm sau đang đánh răng rửa mặt thì có tin nhắn của Hà. Con bé bảo Khánh ăn mặc giản dị, chân chất thôi. Gọi taxi đến khu nhà đấy. Khó hiểu nhỉ . Nhưng rồi Khánh cũng mặc quần tây, áo sơ mi trắng, đi giày bệt. Tóc buộc nửa đầu. Mở cửa bước ra khỏi nhà. Vài tia nắng chói mắt chiếu vào mặt làm Khánh phải nheo mắt lại, đưa tay lên che.

Sáng sớm, giờ người người đổ ra đường đi làm đi học. Khu nhà Khánh gọi taxi khó . Lại còn tầm giờ tắc đường. Khánh phải đi bộ một đoạn dài mới vẫy được taxi. Tự nhiên sáng nay trời nóng

Gần cái nhà Khánh định đến người ta đổ vật liệu xây dựng nên taxi không vào đc. Khánh phải đi bộ vào . Gần đến nơi thì bấm máy gọi Hà. Vén tóc sang một bên. Trán Khánh lấm tấm mồ hôi vì vừa phải đi bộ.

Hà ở đâu chui ra. Nhìn Khánh mắt con bé sáng lên.

- Sao mày biết tao định làm gì mà nhìn trông đúng như tao muốn thế.

- Là sao?

- À tao nói với bà hàng xóm cái nhà đấy là mày là vợ thằng Vũ. Mày làm lụng vất vả kiếm tiền nuôi nó với con. Nó thì ăn trắng mặc trơn rồi còn cặp bồ. Định mua nhà này cho bồ. Nên tao dẫn mày đến cho mày sáng mắt ra. Định mày đến bới cho xơ xác mà nhìn đã xơ sẵn rồi.



- Tự nhiên mày bịa chuyện thế làm gì.

- Hôm qua tao lân la đến đây xem. Thấy tao thập thò thì bà ấy hỏi. Bà ấy nói nó thỉnh thoảng lại đến. Ở 1,2 ngày rồi lại đi. Toàn đến buổi tối. Mỗi lần đến nó lại dẫn theo gái đến. Mình biết nó bồ bịch mà. Nhưng mỗi lần là một con khác.

- Ừ rồi sao.

- Bà ấy để ý vì mỗi lần đi là thằng Vũ lại sang gửi chìa khóa với tiền bà ấy. Bảo để đóng tiền điện nước, dịch vụ nếu nó không ở đấy không người ta cắt điện cắt nước. Lúc làm lại thủ tục khó. Hàng xóm láng giềng nên tin tưởng nhau.

- Ô thế là mày lừa người ta à. – Khánh ngại ngần khi thấy không thoải mái khi nói dối người khác như thế.

- Cứ đi đã. Mà kể bà này cũng nhiều chuyện. Nghe tao nói thế cứ xuýt xoa khổ thân con bé . Rồi còn bảo nếu thằng này đểu thế mà con vợ không tin cứ dẫn đến cho nó xem nhà. Rồi còn bảo rình hộ hôm nào nó đưa bồ về chứ.

- Ai lại lợi dụng lòng tốt của người ta thế.

- Thôi đi nhanh không bà ấy chờ.

Nói rồi con bé kéo tay Khánh, lôi xềnh xệch đi. Khánh lẩm bẩm:

- Mình dính vào chuyện gì đây trời.

Bà hàng xóm đang đứng trước cửa nhà. Mắt lấm lét nhìn qua ngó lại. Thấy hai đứa bà ấy chạy lại.

- Đây hả? Khổ. Nhìn con bé xinh xắn, hiền lành, thật thà thế này mà nó nỡ lòng nào .

- Đấy cô thấy khổ chị cháu không. Cháu nhìn mặt thằng anh rể đã không ưa rồi. Dặn phải cẩn thận mà không nghe. – Hà thêm thắt. Quay ra nhìn Khánh. Đá chân chờ phụ họa.

- Cháu bận làm cơ quan rồi chăm chồng chăm con. Chuyện bên ngoài chẳng để ý bao giờ. – Khánh hùa theo. Trong lòng thấy đầy tội lỗi.

- Đây chìa khóa đây. Vào nhà xem có thấy cái gì chúng nó để lại không. Về rồi dọa cho chúng nó sợ. Cô ở ngoài này trông cho.

Bà ấy dúi chìa khóa vày tay Khánh rồi đẩy hai đứa đến trước cửa nhà. Quay lưng nhìn ra ngoài trông chừng. Hà cầm chìa khóa, tra vào ổ. Quay ra nhìn Khánh. Có lẽ nó hồi hộp. Khánh cũng thấy khó thở.

Bên trong căn nhà đồ đạc bày biện đã đủ cả. Chỉ hơi bụi. Có lẽ do ít được dọn dẹp. Đầy đủ từ salon, ti vi ngoài phòng khách đến bàn ghế, tủ lạnh trong bếp. Khánh thấy có gì đó ngờ ngợ.

- Mày ơi. – Tiếng Hà ở phòng trong gọi lại.

Khánh bước vào nhưng vẫn ngoái lại phòng khách nhìn. Khi bước vào phòng ngủ, đưa mắt nhìn một lượt Khánh giật mình, đánh rơi cái túi xách đang cầm trên tay

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đâu Chỉ Riêng Mình Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook