Chương 25
huongbi
11/07/2013
Sau một hồi kể lể, thanh minh, thuyết phục về việc hôm nay xảy ra. Rồi ngồi im chờ phản ứng của Bảo. Anh im lặng không nói gì . Khánh chột dạ. Từ hồi yêu nhau toàn Bảo xuống nước nhường Khánh. Lúc nào Khánh cũng có cớ giận dỗi làm nũng anh. Chưa thấy anh giận hay dỗi gì. Không biết lúc giận hay dỗi thì sẽ như thế nào. Mà cái gì người ta không biết thì người ta mới sợ.
Khánh tròn mắt chờ Bảo nói gì đấy nhưng không thấy gì.
- Anh không nói gì ạ? – Khánh trèo vào lòng Bảo, đưa hai tay lên ôm cổ dỗ dành. – Giận em à?
Bảo rút điện thoại ra, bấm số rồi áp lên tai.
- Anh gọi ai đấy?
- Alo. Bố ạ.
- Sao lại gọi bố? – Khánh kêu lên khe khẽ.
- Suỵt. – Bảo đưa tay lên môi ra hiệu Khánh im lặng.
- Anh khoe bố em đi gặp người yêu cũ à. – Khánh tiu nghỉu xị mặt xuống
- Bố ơi hôm nay con không về nhé. Khánh ốm, lại ở một mình. Con ở lại không sợ đêm không có ai bên cạnh... Vâng… À đây ạ. – Quay sang áp cái điện thoại vào tai Khánh.
- Ốm hả Khánh? – Tiếng bố anh hỏi.
- Dạ… - Ngơ ngác không hiểu Bảo làm gì. - À thay đổi thời tiết nên cháu hơi mệt thôi ạ.
- Có cần đi viện không?
- Chắc không đâu ạ. Lại phiền anh Bảo ở bên này với cháu.
- Ừ thế mệt nghỉ sớm đi nhé.
- Vâng ạ. Bác cũng ngủ sớm ạ. – Khánh đưa điện thoại lại trả Bảo.
- Thế bố khóa cửa, xích con Vic lại rồi ngủ luôn nhé.
Nói xong Bảo tắt máy, đặt cái điện thoại xuống bàn. Nhấc chai bia còn một ít lên tu nốt.
- Sao anh lại bảo bố em ốm? Tự nhiên lại nói dối bố thế.
- Để tối nay ở lại đây. Chiều mai bố bay, đêm nay không ở nhà cũng phải có lí do chính đáng một tí.
- Anh ở lại làm gì?
- Em hỏi nhiều làm gì? Anh chưa hỏi em là may rồi đấy. Lên nhà đi tắm rồi đi ngủ. Anh mệt rồi. – Nhấc Khánh đứng dậy rồi ôm eo đẩy cô lên nhà.
Khánh vẫn chẳng hiểu Bảo định làm gì. Nhưng mà đang rất ấm ức vì đã dỗ nãy giờ mà không thèm nói câu nào tử tế. Nên lại lên nước như bình thường.
- Ừm. Em cũng mệt rồi.
Lên nhà Khánh để kệ Bảo nằm trên giường, đi vào nhà tắm. Tâm trạng phụng phịu khó chịu. Khánh đã làm gì quá đáng đâu. Chỉ đi mà không bảo anh trước thôi. Mà là đi xem nhà chứ có phải đi gặp Vũ đâu. Cũng chẳng phải Khánh tự thích đi mà Hà lôi đi.
Tắm nước lạnh mà đầu Khánh nóng bừng. Không phải hôm qua nói hôm nay kể chuyện thì Khánh cũng chẳng thích kể cho anh nghe làm gì. Càng nghĩ càng tức nên Khánh quyết định tắm xong sẽ lơ Bảo luôn, không hỏi không nói thêm gì nữa. Đi ngủ. Kệ cho anh giận dỗi gì thì giận dỗi.
Đưa tay khóa vòi nước, lấy tay lau hơi nước bám mờ trên gương. Tự nhiên Khánh nhớ ra. Khánh quên không lấy quần áo cũng không lấy khăn tắm. Hậm hực lên nhà rồi phi vào nhà tắm luôn. Làm sao bây giờ, đang định giả lơ
Mất 1,2 phút đấu tranh tư tưởng. Cuối cùng…
- Anh ơi.
- Gì em?
- Em quên khăn tắm với quần áo rồi… lấy hộ em.
Tiếng cửa ban công mở, Bảo đứng trước cửa nhà tắm. Khánh hé cửa thò tay ra định lấy khăn thì Bảo đẩy hẳn cửa ra.
- Á, làm gì thế hả. – Khánh hét.
Bảo quấn cái khăn tắm ngang người Khánh rồi nhấc bổng lên.
- Người ta lấy khăn cho mà kêu cái gì.
- Bỏ xuống em lau người mặc quần áo. Ướt hết bây giờ.
- Ướt một lúc thì khô chứ gì.
- Lạnh. Thả em xuống. – Khánh cau mặt lườm Bảo.
- Đây thả đây. – Bảo đặt Khánh xuống giường. – Anh đang bực mình đấy.
- Em biết rồi. – Vặn vẹo kéo cái khăn lau người, Khánh càu nhàu. – Em dỗ rồi còn gì. Mà em có làm gì đâu.
- Anh đã bảo không thích em liên quan đến thằng đấy nữa rồi cơ mà. – Bảo ghé sát mặt vào mặt Khánh.
- Thì em chỉ đi xem như thế nào thôi mà. – Khánh bối rối quay mặt đi. – Mà quay mặt đi cho người ta mặc quần áo.
- Mặc làm gì, không cần mặc đâu. Mặc vào rồi lại phải cởi ra.
- Này định làm gì đấy hả.
Bảo tháo cái khăn tắm vứt xuống nền nhà . Kéo chăn trùm lên cả hai đứa.
- Anh không tắm à. – Khánh đẩy Bảo ra. Tất nhiên là đẩy có lệ, không thấy tí lực nào.
- Anh tắm rồi mới sang đây. – Đưa tay tháo cúc áo sơ mi rồi thò tay ra ngoài vứt xuống đất.
- Á, lạnh thế.
Thắt lưng Bảo chạm vào bụng Khánh. Kéo chăn ra ngoài, Bảo bỏ hết một lượt rồi lại chui vào. Khánh vẫn nằm im.
- Còn ý kiến gì nữa không.
- Không. – Khánh nheo mắt cười, kéo Bảo xuống. – Hôm nay mới thấy anh cũng biết dỗi đấy.
- Anh có Bảo anh không biết… ừm… ừm.
Bảo đẩy Khánh lên sát hai cái gối. Ghé sát môi vào tai Khánh. Khánh vòng tay ôm cổ anh.
Bảo định nói tiếp nhưng Khánh kéo lại hôn nên phải nhiệt tình đáp lại thôi.
…
Khánh nằm gọn trong lòng Bảo, thở khe khẽ. Bảo ôm Khánh từ phía sau. Đưa tay kéo chăn lên trùm kín cổ hai đứa, trời lạnh.
- Em ngủ chưa?
- Em chưa. Vừa vận động mệt. Đang nằm nghỉ. – Khánh hóm hỉnh trêu.
- Thế hôm nay vào nhà đấy em có nghĩ gì không? – Giọng Bảo có chút gì đó buồn buồn. Hình như anh nghĩ Khánh sẽ có cảm xúc gì đó khi nhìn thấy những thứ quen thuộc. Hoặc thấy nhớ người cũ.
- Không. À, thấy hơi lạnh lẽo. Với lại… - Khánh quay người lại, áp má vào ngực Bảo. – Thấy không bình thường, không yên tâm.
- Em còn yêu người ta không?
- Không. – Khánh trả lời, ngạc nhiên nhìn Bảo. – Anh nghĩ em vẫn còn tình cảm à?
- Ừm.
- Em quên lâu rồi. Cũng hết yêu và không muốn yêu lại nữa. Em không có thói quen nhặt lại cái gì đã vứt đi. Nhất là khi cái gì đó làm em đau.
- Người ta chẳng bảo tình cũ không rủ cũng đến còn gì. – Lúc này đến Bảo xịu mặt xuống.
- Em có tình mới rồi, hiện tại là tốt hơn nên không nghĩ cũng chẳng muốn nghĩ đến tình cũ.
- Thật không.
- Thật. – Khánh đưa hai tay áp vào má Bảo, khẽ kéo gần anh lại. Đặt lên đó một nụ hôn. – Em yêu anh.
- Lần đầu tiên em nói yêu anh đấy. – Mặt Bảo vừa ngạc nhiên vừa rạng rỡ.
- Em biết chứ. – Khánh cười. – Hôm nay thấy anh giận kể cũng đáng sợ thật. Em không thích với sợ kiểu người lầm lầm lì lì. Không nói cũng không làm gì. Rất khó nắm bắt. – Quay lưng lại để Bảo ôm eo. Khánh nói nửa đùa nửa thật.
- Thì để lần sau em biết đường mà không làm anh bực mình nữa. Anh nói rồi, anh có hiền đâu. Chẳng qua chiều em thôi.
- Anh nói bao giờ.
- Hôm bố hỏi có sợ em không còn gì.
- À, em tưởng anh nói đùa.
- Đùa là đùa thế nào. Mà chuyện kia anh thấy không yên tâm, chiều mai đưa bố ra sân bay rồi anh mang ít đồ sang luôn nhé. Khéo anh nói nó bị ám ảnh từ hồi em bỏ nó lại đúng đấy.
- Anh ta bỏ em đấy chứ.
- Chẳng phải lúc nó định lấy tiền nói em đi cùng em từ chối còn gì. Như thế thì không hẳn là coi tiền hơn em đâu. Có khi em bỏ nó nó lại điên tình ấy chứ.
- Điên mà có thấy làm gì em đâu, à cái nhà thì… nhưng nó lại không ảnh hưởng đến em.
- Tóm lại là giờ mình phải cẩn thận. Hay nhốt em ở nhà cho yên tâm nhé. Khéo ra ngoài lại bị bắt cóc. – Bảo trêu.
- Thôi đi ngủ đi. Muộn rồi đấy. – Khánh dí ngón tay lên trán Bảo mắng yêu. Rồi nhắm mắt. Một lúc sau Khánh đã ngủ được ngay.
Còn Bảo thì chưa ngủ được. Anh nằm im nhìn Khánh ngủ ngon lành. Cuối cùng Khánh cũng nói ra câu yêu anh. Tự mỉm cười mãn nguyện, nhưng rồi lại cau mày suy nghĩ điều gì. Đêm đó Bảo ngủ muộn
Khánh tròn mắt chờ Bảo nói gì đấy nhưng không thấy gì.
- Anh không nói gì ạ? – Khánh trèo vào lòng Bảo, đưa hai tay lên ôm cổ dỗ dành. – Giận em à?
Bảo rút điện thoại ra, bấm số rồi áp lên tai.
- Anh gọi ai đấy?
- Alo. Bố ạ.
- Sao lại gọi bố? – Khánh kêu lên khe khẽ.
- Suỵt. – Bảo đưa tay lên môi ra hiệu Khánh im lặng.
- Anh khoe bố em đi gặp người yêu cũ à. – Khánh tiu nghỉu xị mặt xuống
- Bố ơi hôm nay con không về nhé. Khánh ốm, lại ở một mình. Con ở lại không sợ đêm không có ai bên cạnh... Vâng… À đây ạ. – Quay sang áp cái điện thoại vào tai Khánh.
- Ốm hả Khánh? – Tiếng bố anh hỏi.
- Dạ… - Ngơ ngác không hiểu Bảo làm gì. - À thay đổi thời tiết nên cháu hơi mệt thôi ạ.
- Có cần đi viện không?
- Chắc không đâu ạ. Lại phiền anh Bảo ở bên này với cháu.
- Ừ thế mệt nghỉ sớm đi nhé.
- Vâng ạ. Bác cũng ngủ sớm ạ. – Khánh đưa điện thoại lại trả Bảo.
- Thế bố khóa cửa, xích con Vic lại rồi ngủ luôn nhé.
Nói xong Bảo tắt máy, đặt cái điện thoại xuống bàn. Nhấc chai bia còn một ít lên tu nốt.
- Sao anh lại bảo bố em ốm? Tự nhiên lại nói dối bố thế.
- Để tối nay ở lại đây. Chiều mai bố bay, đêm nay không ở nhà cũng phải có lí do chính đáng một tí.
- Anh ở lại làm gì?
- Em hỏi nhiều làm gì? Anh chưa hỏi em là may rồi đấy. Lên nhà đi tắm rồi đi ngủ. Anh mệt rồi. – Nhấc Khánh đứng dậy rồi ôm eo đẩy cô lên nhà.
Khánh vẫn chẳng hiểu Bảo định làm gì. Nhưng mà đang rất ấm ức vì đã dỗ nãy giờ mà không thèm nói câu nào tử tế. Nên lại lên nước như bình thường.
- Ừm. Em cũng mệt rồi.
Lên nhà Khánh để kệ Bảo nằm trên giường, đi vào nhà tắm. Tâm trạng phụng phịu khó chịu. Khánh đã làm gì quá đáng đâu. Chỉ đi mà không bảo anh trước thôi. Mà là đi xem nhà chứ có phải đi gặp Vũ đâu. Cũng chẳng phải Khánh tự thích đi mà Hà lôi đi.
Tắm nước lạnh mà đầu Khánh nóng bừng. Không phải hôm qua nói hôm nay kể chuyện thì Khánh cũng chẳng thích kể cho anh nghe làm gì. Càng nghĩ càng tức nên Khánh quyết định tắm xong sẽ lơ Bảo luôn, không hỏi không nói thêm gì nữa. Đi ngủ. Kệ cho anh giận dỗi gì thì giận dỗi.
Đưa tay khóa vòi nước, lấy tay lau hơi nước bám mờ trên gương. Tự nhiên Khánh nhớ ra. Khánh quên không lấy quần áo cũng không lấy khăn tắm. Hậm hực lên nhà rồi phi vào nhà tắm luôn. Làm sao bây giờ, đang định giả lơ
Mất 1,2 phút đấu tranh tư tưởng. Cuối cùng…
- Anh ơi.
- Gì em?
- Em quên khăn tắm với quần áo rồi… lấy hộ em.
Tiếng cửa ban công mở, Bảo đứng trước cửa nhà tắm. Khánh hé cửa thò tay ra định lấy khăn thì Bảo đẩy hẳn cửa ra.
- Á, làm gì thế hả. – Khánh hét.
Bảo quấn cái khăn tắm ngang người Khánh rồi nhấc bổng lên.
- Người ta lấy khăn cho mà kêu cái gì.
- Bỏ xuống em lau người mặc quần áo. Ướt hết bây giờ.
- Ướt một lúc thì khô chứ gì.
- Lạnh. Thả em xuống. – Khánh cau mặt lườm Bảo.
- Đây thả đây. – Bảo đặt Khánh xuống giường. – Anh đang bực mình đấy.
- Em biết rồi. – Vặn vẹo kéo cái khăn lau người, Khánh càu nhàu. – Em dỗ rồi còn gì. Mà em có làm gì đâu.
- Anh đã bảo không thích em liên quan đến thằng đấy nữa rồi cơ mà. – Bảo ghé sát mặt vào mặt Khánh.
- Thì em chỉ đi xem như thế nào thôi mà. – Khánh bối rối quay mặt đi. – Mà quay mặt đi cho người ta mặc quần áo.
- Mặc làm gì, không cần mặc đâu. Mặc vào rồi lại phải cởi ra.
- Này định làm gì đấy hả.
Bảo tháo cái khăn tắm vứt xuống nền nhà . Kéo chăn trùm lên cả hai đứa.
- Anh không tắm à. – Khánh đẩy Bảo ra. Tất nhiên là đẩy có lệ, không thấy tí lực nào.
- Anh tắm rồi mới sang đây. – Đưa tay tháo cúc áo sơ mi rồi thò tay ra ngoài vứt xuống đất.
- Á, lạnh thế.
Thắt lưng Bảo chạm vào bụng Khánh. Kéo chăn ra ngoài, Bảo bỏ hết một lượt rồi lại chui vào. Khánh vẫn nằm im.
- Còn ý kiến gì nữa không.
- Không. – Khánh nheo mắt cười, kéo Bảo xuống. – Hôm nay mới thấy anh cũng biết dỗi đấy.
- Anh có Bảo anh không biết… ừm… ừm.
Bảo đẩy Khánh lên sát hai cái gối. Ghé sát môi vào tai Khánh. Khánh vòng tay ôm cổ anh.
Bảo định nói tiếp nhưng Khánh kéo lại hôn nên phải nhiệt tình đáp lại thôi.
…
Khánh nằm gọn trong lòng Bảo, thở khe khẽ. Bảo ôm Khánh từ phía sau. Đưa tay kéo chăn lên trùm kín cổ hai đứa, trời lạnh.
- Em ngủ chưa?
- Em chưa. Vừa vận động mệt. Đang nằm nghỉ. – Khánh hóm hỉnh trêu.
- Thế hôm nay vào nhà đấy em có nghĩ gì không? – Giọng Bảo có chút gì đó buồn buồn. Hình như anh nghĩ Khánh sẽ có cảm xúc gì đó khi nhìn thấy những thứ quen thuộc. Hoặc thấy nhớ người cũ.
- Không. À, thấy hơi lạnh lẽo. Với lại… - Khánh quay người lại, áp má vào ngực Bảo. – Thấy không bình thường, không yên tâm.
- Em còn yêu người ta không?
- Không. – Khánh trả lời, ngạc nhiên nhìn Bảo. – Anh nghĩ em vẫn còn tình cảm à?
- Ừm.
- Em quên lâu rồi. Cũng hết yêu và không muốn yêu lại nữa. Em không có thói quen nhặt lại cái gì đã vứt đi. Nhất là khi cái gì đó làm em đau.
- Người ta chẳng bảo tình cũ không rủ cũng đến còn gì. – Lúc này đến Bảo xịu mặt xuống.
- Em có tình mới rồi, hiện tại là tốt hơn nên không nghĩ cũng chẳng muốn nghĩ đến tình cũ.
- Thật không.
- Thật. – Khánh đưa hai tay áp vào má Bảo, khẽ kéo gần anh lại. Đặt lên đó một nụ hôn. – Em yêu anh.
- Lần đầu tiên em nói yêu anh đấy. – Mặt Bảo vừa ngạc nhiên vừa rạng rỡ.
- Em biết chứ. – Khánh cười. – Hôm nay thấy anh giận kể cũng đáng sợ thật. Em không thích với sợ kiểu người lầm lầm lì lì. Không nói cũng không làm gì. Rất khó nắm bắt. – Quay lưng lại để Bảo ôm eo. Khánh nói nửa đùa nửa thật.
- Thì để lần sau em biết đường mà không làm anh bực mình nữa. Anh nói rồi, anh có hiền đâu. Chẳng qua chiều em thôi.
- Anh nói bao giờ.
- Hôm bố hỏi có sợ em không còn gì.
- À, em tưởng anh nói đùa.
- Đùa là đùa thế nào. Mà chuyện kia anh thấy không yên tâm, chiều mai đưa bố ra sân bay rồi anh mang ít đồ sang luôn nhé. Khéo anh nói nó bị ám ảnh từ hồi em bỏ nó lại đúng đấy.
- Anh ta bỏ em đấy chứ.
- Chẳng phải lúc nó định lấy tiền nói em đi cùng em từ chối còn gì. Như thế thì không hẳn là coi tiền hơn em đâu. Có khi em bỏ nó nó lại điên tình ấy chứ.
- Điên mà có thấy làm gì em đâu, à cái nhà thì… nhưng nó lại không ảnh hưởng đến em.
- Tóm lại là giờ mình phải cẩn thận. Hay nhốt em ở nhà cho yên tâm nhé. Khéo ra ngoài lại bị bắt cóc. – Bảo trêu.
- Thôi đi ngủ đi. Muộn rồi đấy. – Khánh dí ngón tay lên trán Bảo mắng yêu. Rồi nhắm mắt. Một lúc sau Khánh đã ngủ được ngay.
Còn Bảo thì chưa ngủ được. Anh nằm im nhìn Khánh ngủ ngon lành. Cuối cùng Khánh cũng nói ra câu yêu anh. Tự mỉm cười mãn nguyện, nhưng rồi lại cau mày suy nghĩ điều gì. Đêm đó Bảo ngủ muộn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.