Chương 50
huongbi
11/07/2013
Khánh ngồi trên giường mở cái hộp giày mà Hà mua cho. Một đôi cao gót màu đỏ, hơi cầu kì so với Khánh nhưng tóm lại là đẹp. Hình dung ra khi đeo nó bước chân của Khánh uyển chuyển hơn bình thường. Mà chắc cô cũng ít dùng thôi vì không quen đi cao quá. Xem xong, nhét đôi giày vào ngăn tủ dưới tủ quần áo. Giày mới chưa đi thì thường để ở đây, còn đôi nào đã đi thì sẽ cất ở tủ giày dưới nhà.
Quay ra lấy quần áo đi tắm thì tự nhiên Khánh thấy có gì đó là lạ, nhìn kĩ lại căn phòng thì cô mới để ý đến con gấu bông dựng ở đầu giường. Con gấu màu socola, mặc bộ comple màu đen, cài hoa như của chú rể. Hai tay con gấu ôm chặt một hình trái tim màu đỏ.
- Anh ơi.- Khánh chạy ra cửa định gọi với xuống nhà. Nhưng Bảo đã lên đến gần cửa phòng.
- Ơi. – Bảo nhìn cô cười.
- Cái này của em hả? – Khánh cầm con gấu lắc lắc.
- Chẳng nhẽ của anh.
- Thế chú rể đây còn cô dâu đâu?
- Cô dâu đang cầm chú rể.
- À à, thế hả. Thế để đây cho em nhé, em đi tắm đã.
Khánh tắm xong, khoác cái áo choàng tắm ra ngoài. Tay cầm cái khăn bông lau tóc. Bảo ngồi sát lại gần, cầm lấy cái khăn lau rồi lấy máy sấy sấy tóc cho Khánh. Vừa sấy vừa hát bài Happy birthday. Tiếng máy sấy ù ù Khánh chỉ nghe câu được câu mất.
- Khung cảnh lãng mạn nhỉ. – Khánh tủm tỉm, ngồi nhìn vào gương theo dõi Bảo sấy tóc cho mình.
- Chứ còn gì nữa. Món quà ý nghĩa nhất của anh là chăm sóc em. - Anh vẫn đang vẩy vẩy cái máy sấy để cô không bị nóng quá.
- Ờ, nghe cũng có lý.
- Em ăn kem không? – Bảo cuộn cái máy sấy, mang ra ngăn kéo cất.
- Em có. – mắt Khánh sáng lên, lâu lắm cô chưa ăn. Mắt con Lavin dưới chân dường cũng sáng theo. Nó cun cút theo anh xuống dưới nhà.
Khánh bật phim trong lúc chờ Bảo lên, sau một hồi lục cục dưới bếp thì anh cũng lên. Cầm theo một cái khay. Trên cái khay là cái lọ hoa bé xíu của Khánh, chỉ cắm vừa và hiện tại cũng đang cắm một bông hoa hồng. Một cái bánh kem chỉ to cỡ lòng bàn tay. Phủ lớp socola và gắn một quả sơ ri màu đỏ bên trên. Và một hộp kem.
- Nhiều thứ quá nhỉ. – Khánh cười tít mắt.
Bảo ôm cô vào lòng, hai người xắn từng miếng bánh và đút từng thìa kem cho nhau. Con Lavin sau một hồi mất hút dưới nhà, Khánh đoán chắc anh cho nó ăn kem dưới nhà vì sợ ở phòng bẩn thì cũng đã mò lên. Theo sau nó là con Vic. Hình như nó cũng đầu độc con Vic bằng kem rồi.
Sinh nhật Khánh năm nay vẫn như mọi năm. Nhẹ nhàng, ít bất ngờ, không ồn ào. Nhưng ấm áp hơn so với quãng thời gian trước đó.
…
Sáng hôm sau Khánh đến công ty, có hoa và quà. Bác bảo vệ nói từ chiều tối qua. Nhưng hôm qua cô về sớm để tối đi ăn với Hà nên không kịp nhận. Khánh nhìn bó hoa và hộp quà thì cũng đoán ra là ai.
Ôm bó hoa lên phòng, cắm ở bàn uống nước. Khánh cầm cái hộp quà về chỗ ngồi làm việc của mình. Đặt nó lên bàn. Tự hỏi anh ta định tặng cái gì cho Khánh. Trong hộp là một tấm thiệp mừng sinh nhật. Tất nhiên in rất nhiều hình trái tim, thoang thoảng mùi nước hoa. Cầu kì, sáo rỗng. Khánh nghĩ.
Mở tấm thiệp, Khánh thấy có dòng chữ “ Chúc mừng sinh nhật em! 7h tối nay anh đợi em tại…”.
- Vì cái gì mà nghĩ có thế này mình sẽ đến gặp anh ta chứ. – Khánh nói, tiện tay vứt cái thiệp vào ngăn kéo rồi đóng lại.
Trong ngày, có đôi lần Khánh nghĩ đến cái thiệp. Thắc mắc xem anh ta lại muốn nói gì. Tâm trạng kiểu nửa muốn biết nửa không muốn biết. Đến cuối ngày thì chán ốm ra vì nghĩ. Chiều Bảo vẫn đón Khánh thư thường lệ. Lúc xuống sân chờ Bảo, Khánh cẩn thận nhìn ngó xung quanh xem có ai theo dõi không. Nhưng không thấy ai.
Tối đến, Khánh đang nấu ăn còn Bảo loanh quanh trong bếp gọi là giúp cô nhưng thực ra là ngồi nhìn Khánh nấu là chính. Đột nhiên Khánh nói với anh.
- Hôm nay Vũ gửi hoa và thiệp mừng sinh nhật em, hẹn em tối nay gặp ở…
- Em không đi à? – Giọng Bảo vẫn bình thường.
- Em không, em không thích đi. Cũng chẳng thấy có lý do nào nên đi cả. – Khánh thái mấy lát cà chua mạnh tay hơn bình thường. Tạo nên những tiếng cạch cạch đều đặn trên cái thới gỗ.
- Nên đi để biết nó muốn nói gì hay làm gì. – Bảo đứng dậy, lại gần Khánh.
- Anh muốn làm thế ạ? – Khánh quay sang nhìn anh.
- Không muốn nhưng anh thấy như thế hợp lý. Nhưng em không thích đi thì kệ hắn. Mình vẫn ở nhà ăn cơm với nhau. – Anh cười, rất hiền.
- Ờ, mà anh này. Trước em định bảo sẽ xem anh ta làm gì ấy.
- Ừ sao em? Em biết được gì rồi. – Bảo quay lại cái ghế, ngồi nhặt rổ rau sống cho cô.
- Không em theo dõi vợ anh ta.
- Mục tiêu gì là thế?
- À, em thấy có gì đó mờ ám ấy mà.
- Thế em theo dõi được gì rồi? – Bảo vừa sắp bát đũa ra bàn giúp cô vừa hỏi.
- À. Em thuê người.
- Em thuê người? – Anh tỏ vẻ ngạc nhiên. – Chuyên nghiệp thế cơ.
- Vâng, em kể cho mà nghe.
…
- Ừm.
- Anh ừm gì?
- À thì thấy em nghĩ vợ thằng Vũ với trợ lý của nó có gì mờ ám là cũng hợp lý thôi.
- Ngoại tình, hoặc đang tìm cách mua chuộc người giám sát. – Khánh thêm vào.
- Hoặc cùng nhau làm gì đó.
- À, em không nghĩ đến cái này.
- Mà em theo dõi vợ nó làm gì?
- Em chỉ nghĩ người nói chắc chắn ly dị người lại nói không. Thì một trong hai có vấn đề. Mà nhìn cô ta em nghĩ dễ đối phó hơn.
Lúc đầu Khánh chỉ nghĩ sẽ theo dõi xem Vũ muốn làm gì để đề phòng hoặc ngăn anh ta lại, nhưng rồi cô nghĩ nếu anh ta thực sự làm gì đó mờ ám thì lấy điều đó ra để làm lá chắn có lẽ anh ta sẽ để cô yên. Nói mới nhớ, gần đây chưa thấy anh ta làm gì từ sau hôm đe dọa Khánh.
- Em có muốn đến đó không? – Bảo hỏi, nhìn đồng hồ mới hơn 7 rưỡi một chút. Hai người vẫn hay ăn cơm sớm như thế.
- Đến đó gặp anh ta ạ? – Khánh ngần ngại.
- Để xem muốn nói gì với em, anh đưa em đến rồi chờ em nhé.
…
Khánh đến nhà hàng đó, là cái nhà hàng trên boong tàu mà trước đây bố Phong gặp cô. Không biết ngẫu nhiên hay cố ý mà Vũ lại hẹn cô ở đây. Anh ta đặt bàn trước nên khi Khánh đến thì nhân viêc tự biết đưa cô đến bàn đặt sẵn đó. Bảo đưa cô đến, ngồi ở tầng dưới. Anh chọn một bàn ngoài, có thể nhìn được lên phía trên.
Vũ ngồi tựa lưng vào ghế, một tay đút túi quần, một tay chốc chốc lại chạm nhẹ lên cái điện thoại đặt trước mặt. Trên bàn là điếu thuốc hút dở và vài đầu lọc đã hết.
- Anh đoán em sẽ đến. – Nhìn thấy Khánh, Vũ tắt cái điện thoại. Nhét nó vào túi.
- Anh vẫn nhớ cơ à.
- Sinh nhật em. Năm nào anh cũng nhớ. Năm nào anh cũng đưa một ai đó về ở cùng anh ngày này.
Khánh ngạc nhiên khi anh ta nói điều đó. Trong đầu cô có cái suy nghĩ anh ta dường như không bình thường về đầu óc cho lắm.
- Thế anh hẹn tôi ra đây là muốn nói chuyện. Hay lại chỉ như những lần trước?
- Em có muốn ăn gì không?
- Tôi ăn rồi mới đến, người yêu tôi cũng đang chờ. Nên nếu muốn nói gì thì anh cứ nói nhanh lên cho xong.
- Những chuyện anh nói hay làm với em, anh ta biết chứ.
- Tất nhiên, không có nhiều chuyện chúng tôi giấu nhau cho lắm.
- Anh ta có vẻ không sợ phiền phức nhỉ.
- Đừng động đến anh ấy hay bất kì ai. Anh kiểu như chó điên đến bước đường cùng thì cắn loạn lên ấy nhỉ. – Khánh càng ngày càng không chịu nổi việc bị dọa dẫm hay ám chỉ như thế.
- À hôm nay thì có mục đích cụ thể hơn. Em đang theo dõi Trinh hả?
Khánh không bất ngờ lắm, thực ra còn đang chờ một trong hai có động tĩnh gì đó.
- Phải, có vấn đề gì không? Hóa ra là không dám tự giải quyết mà lại nhờ chồng à?
- Em theo dõi cô ta làm gì?
- Cũng chẳng có gì quan trọng, cô ta dọa sẽ không để yên cho cái Hà nên tôi không ngồi yên được thôi.
- À… - Mặt anh ta dãn ra, hình như anh ta nghĩ Khánh có mục đích gì đó khác nên khi không phải thì có vẻ thở phào nhẹ nhõm.
- Mà anh cũng đừng nghĩ đến việc làm gì nó, chắc chẳng sớm thì muộn nó cũng thành người một nhà với anh. Phong chắc cũng chẳng đến mức nhu nhược để anh muốn làm gì thì làm.
- Em càng ngày ăn nói càng ghê gớm nhỉ.
- Thế còn chuyện gì nữa không?
- Nếu anh bỏ lại tất cả thì em có đồng ý quay lại với anh không?
- Tôi nghĩ anh chẳng bao giờ từ bỏ đâu. Thế nhé. Tôi về.
- Em yên tâm về Trinh, cô ta không dám làm gì Hà đâu. Không cần theo dõi cô ta.
Khánh bước xuống tầng.
- Chẳng tự nhiên anh ta lại bênh cô ta, chắc chắn có chuyện gì đó. – Khánh tự mỉm cười khi biết mình nắm được điều gì đó anh ta không muốn bị phát hiện.
Bảo đang chờ cô, khi Khánh bước xuống, anh nắm tay cô rồi hai người về nhà.
…
Sáng hôm sau, Khánh gọi điện cho anh chàng thám tử ngay khi vừa đến văn phòng. Còn chưa kịp check mail báo cáo sớm nhất
Quay ra lấy quần áo đi tắm thì tự nhiên Khánh thấy có gì đó là lạ, nhìn kĩ lại căn phòng thì cô mới để ý đến con gấu bông dựng ở đầu giường. Con gấu màu socola, mặc bộ comple màu đen, cài hoa như của chú rể. Hai tay con gấu ôm chặt một hình trái tim màu đỏ.
- Anh ơi.- Khánh chạy ra cửa định gọi với xuống nhà. Nhưng Bảo đã lên đến gần cửa phòng.
- Ơi. – Bảo nhìn cô cười.
- Cái này của em hả? – Khánh cầm con gấu lắc lắc.
- Chẳng nhẽ của anh.
- Thế chú rể đây còn cô dâu đâu?
- Cô dâu đang cầm chú rể.
- À à, thế hả. Thế để đây cho em nhé, em đi tắm đã.
Khánh tắm xong, khoác cái áo choàng tắm ra ngoài. Tay cầm cái khăn bông lau tóc. Bảo ngồi sát lại gần, cầm lấy cái khăn lau rồi lấy máy sấy sấy tóc cho Khánh. Vừa sấy vừa hát bài Happy birthday. Tiếng máy sấy ù ù Khánh chỉ nghe câu được câu mất.
- Khung cảnh lãng mạn nhỉ. – Khánh tủm tỉm, ngồi nhìn vào gương theo dõi Bảo sấy tóc cho mình.
- Chứ còn gì nữa. Món quà ý nghĩa nhất của anh là chăm sóc em. - Anh vẫn đang vẩy vẩy cái máy sấy để cô không bị nóng quá.
- Ờ, nghe cũng có lý.
- Em ăn kem không? – Bảo cuộn cái máy sấy, mang ra ngăn kéo cất.
- Em có. – mắt Khánh sáng lên, lâu lắm cô chưa ăn. Mắt con Lavin dưới chân dường cũng sáng theo. Nó cun cút theo anh xuống dưới nhà.
Khánh bật phim trong lúc chờ Bảo lên, sau một hồi lục cục dưới bếp thì anh cũng lên. Cầm theo một cái khay. Trên cái khay là cái lọ hoa bé xíu của Khánh, chỉ cắm vừa và hiện tại cũng đang cắm một bông hoa hồng. Một cái bánh kem chỉ to cỡ lòng bàn tay. Phủ lớp socola và gắn một quả sơ ri màu đỏ bên trên. Và một hộp kem.
- Nhiều thứ quá nhỉ. – Khánh cười tít mắt.
Bảo ôm cô vào lòng, hai người xắn từng miếng bánh và đút từng thìa kem cho nhau. Con Lavin sau một hồi mất hút dưới nhà, Khánh đoán chắc anh cho nó ăn kem dưới nhà vì sợ ở phòng bẩn thì cũng đã mò lên. Theo sau nó là con Vic. Hình như nó cũng đầu độc con Vic bằng kem rồi.
Sinh nhật Khánh năm nay vẫn như mọi năm. Nhẹ nhàng, ít bất ngờ, không ồn ào. Nhưng ấm áp hơn so với quãng thời gian trước đó.
…
Sáng hôm sau Khánh đến công ty, có hoa và quà. Bác bảo vệ nói từ chiều tối qua. Nhưng hôm qua cô về sớm để tối đi ăn với Hà nên không kịp nhận. Khánh nhìn bó hoa và hộp quà thì cũng đoán ra là ai.
Ôm bó hoa lên phòng, cắm ở bàn uống nước. Khánh cầm cái hộp quà về chỗ ngồi làm việc của mình. Đặt nó lên bàn. Tự hỏi anh ta định tặng cái gì cho Khánh. Trong hộp là một tấm thiệp mừng sinh nhật. Tất nhiên in rất nhiều hình trái tim, thoang thoảng mùi nước hoa. Cầu kì, sáo rỗng. Khánh nghĩ.
Mở tấm thiệp, Khánh thấy có dòng chữ “ Chúc mừng sinh nhật em! 7h tối nay anh đợi em tại…”.
- Vì cái gì mà nghĩ có thế này mình sẽ đến gặp anh ta chứ. – Khánh nói, tiện tay vứt cái thiệp vào ngăn kéo rồi đóng lại.
Trong ngày, có đôi lần Khánh nghĩ đến cái thiệp. Thắc mắc xem anh ta lại muốn nói gì. Tâm trạng kiểu nửa muốn biết nửa không muốn biết. Đến cuối ngày thì chán ốm ra vì nghĩ. Chiều Bảo vẫn đón Khánh thư thường lệ. Lúc xuống sân chờ Bảo, Khánh cẩn thận nhìn ngó xung quanh xem có ai theo dõi không. Nhưng không thấy ai.
Tối đến, Khánh đang nấu ăn còn Bảo loanh quanh trong bếp gọi là giúp cô nhưng thực ra là ngồi nhìn Khánh nấu là chính. Đột nhiên Khánh nói với anh.
- Hôm nay Vũ gửi hoa và thiệp mừng sinh nhật em, hẹn em tối nay gặp ở…
- Em không đi à? – Giọng Bảo vẫn bình thường.
- Em không, em không thích đi. Cũng chẳng thấy có lý do nào nên đi cả. – Khánh thái mấy lát cà chua mạnh tay hơn bình thường. Tạo nên những tiếng cạch cạch đều đặn trên cái thới gỗ.
- Nên đi để biết nó muốn nói gì hay làm gì. – Bảo đứng dậy, lại gần Khánh.
- Anh muốn làm thế ạ? – Khánh quay sang nhìn anh.
- Không muốn nhưng anh thấy như thế hợp lý. Nhưng em không thích đi thì kệ hắn. Mình vẫn ở nhà ăn cơm với nhau. – Anh cười, rất hiền.
- Ờ, mà anh này. Trước em định bảo sẽ xem anh ta làm gì ấy.
- Ừ sao em? Em biết được gì rồi. – Bảo quay lại cái ghế, ngồi nhặt rổ rau sống cho cô.
- Không em theo dõi vợ anh ta.
- Mục tiêu gì là thế?
- À, em thấy có gì đó mờ ám ấy mà.
- Thế em theo dõi được gì rồi? – Bảo vừa sắp bát đũa ra bàn giúp cô vừa hỏi.
- À. Em thuê người.
- Em thuê người? – Anh tỏ vẻ ngạc nhiên. – Chuyên nghiệp thế cơ.
- Vâng, em kể cho mà nghe.
…
- Ừm.
- Anh ừm gì?
- À thì thấy em nghĩ vợ thằng Vũ với trợ lý của nó có gì mờ ám là cũng hợp lý thôi.
- Ngoại tình, hoặc đang tìm cách mua chuộc người giám sát. – Khánh thêm vào.
- Hoặc cùng nhau làm gì đó.
- À, em không nghĩ đến cái này.
- Mà em theo dõi vợ nó làm gì?
- Em chỉ nghĩ người nói chắc chắn ly dị người lại nói không. Thì một trong hai có vấn đề. Mà nhìn cô ta em nghĩ dễ đối phó hơn.
Lúc đầu Khánh chỉ nghĩ sẽ theo dõi xem Vũ muốn làm gì để đề phòng hoặc ngăn anh ta lại, nhưng rồi cô nghĩ nếu anh ta thực sự làm gì đó mờ ám thì lấy điều đó ra để làm lá chắn có lẽ anh ta sẽ để cô yên. Nói mới nhớ, gần đây chưa thấy anh ta làm gì từ sau hôm đe dọa Khánh.
- Em có muốn đến đó không? – Bảo hỏi, nhìn đồng hồ mới hơn 7 rưỡi một chút. Hai người vẫn hay ăn cơm sớm như thế.
- Đến đó gặp anh ta ạ? – Khánh ngần ngại.
- Để xem muốn nói gì với em, anh đưa em đến rồi chờ em nhé.
…
Khánh đến nhà hàng đó, là cái nhà hàng trên boong tàu mà trước đây bố Phong gặp cô. Không biết ngẫu nhiên hay cố ý mà Vũ lại hẹn cô ở đây. Anh ta đặt bàn trước nên khi Khánh đến thì nhân viêc tự biết đưa cô đến bàn đặt sẵn đó. Bảo đưa cô đến, ngồi ở tầng dưới. Anh chọn một bàn ngoài, có thể nhìn được lên phía trên.
Vũ ngồi tựa lưng vào ghế, một tay đút túi quần, một tay chốc chốc lại chạm nhẹ lên cái điện thoại đặt trước mặt. Trên bàn là điếu thuốc hút dở và vài đầu lọc đã hết.
- Anh đoán em sẽ đến. – Nhìn thấy Khánh, Vũ tắt cái điện thoại. Nhét nó vào túi.
- Anh vẫn nhớ cơ à.
- Sinh nhật em. Năm nào anh cũng nhớ. Năm nào anh cũng đưa một ai đó về ở cùng anh ngày này.
Khánh ngạc nhiên khi anh ta nói điều đó. Trong đầu cô có cái suy nghĩ anh ta dường như không bình thường về đầu óc cho lắm.
- Thế anh hẹn tôi ra đây là muốn nói chuyện. Hay lại chỉ như những lần trước?
- Em có muốn ăn gì không?
- Tôi ăn rồi mới đến, người yêu tôi cũng đang chờ. Nên nếu muốn nói gì thì anh cứ nói nhanh lên cho xong.
- Những chuyện anh nói hay làm với em, anh ta biết chứ.
- Tất nhiên, không có nhiều chuyện chúng tôi giấu nhau cho lắm.
- Anh ta có vẻ không sợ phiền phức nhỉ.
- Đừng động đến anh ấy hay bất kì ai. Anh kiểu như chó điên đến bước đường cùng thì cắn loạn lên ấy nhỉ. – Khánh càng ngày càng không chịu nổi việc bị dọa dẫm hay ám chỉ như thế.
- À hôm nay thì có mục đích cụ thể hơn. Em đang theo dõi Trinh hả?
Khánh không bất ngờ lắm, thực ra còn đang chờ một trong hai có động tĩnh gì đó.
- Phải, có vấn đề gì không? Hóa ra là không dám tự giải quyết mà lại nhờ chồng à?
- Em theo dõi cô ta làm gì?
- Cũng chẳng có gì quan trọng, cô ta dọa sẽ không để yên cho cái Hà nên tôi không ngồi yên được thôi.
- À… - Mặt anh ta dãn ra, hình như anh ta nghĩ Khánh có mục đích gì đó khác nên khi không phải thì có vẻ thở phào nhẹ nhõm.
- Mà anh cũng đừng nghĩ đến việc làm gì nó, chắc chẳng sớm thì muộn nó cũng thành người một nhà với anh. Phong chắc cũng chẳng đến mức nhu nhược để anh muốn làm gì thì làm.
- Em càng ngày ăn nói càng ghê gớm nhỉ.
- Thế còn chuyện gì nữa không?
- Nếu anh bỏ lại tất cả thì em có đồng ý quay lại với anh không?
- Tôi nghĩ anh chẳng bao giờ từ bỏ đâu. Thế nhé. Tôi về.
- Em yên tâm về Trinh, cô ta không dám làm gì Hà đâu. Không cần theo dõi cô ta.
Khánh bước xuống tầng.
- Chẳng tự nhiên anh ta lại bênh cô ta, chắc chắn có chuyện gì đó. – Khánh tự mỉm cười khi biết mình nắm được điều gì đó anh ta không muốn bị phát hiện.
Bảo đang chờ cô, khi Khánh bước xuống, anh nắm tay cô rồi hai người về nhà.
…
Sáng hôm sau, Khánh gọi điện cho anh chàng thám tử ngay khi vừa đến văn phòng. Còn chưa kịp check mail báo cáo sớm nhất
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.