Đâu Chỉ Riêng Mình Anh

Chương 7

huongbi

11/07/2013

17 tháng trước. Vẫn cứ lớn dần.

Khánh cúp máy. Tối đó Phong đến đón Khánh. Phong hỏi ý muốn đưa Khánh đến quán café nhưng Khánh nói đến quán bar. Khánh gọi 1 ly Inllusion, Phong gọi 1 ly Martini.

- Anh biết chuyện Trinh nói muốn lấy Vũ chứ.

- Anh biết. Nó phải nói với anh để có tiếng nói khi hỏi ý bố anh.

- Vậy là thật chứ không phải sắp đặt như lần trước. – Khánh mỉa mai.

- Lần trước khi anh nhờ vì anh biết nó sẽ giúp. Tính nó dễ dãi với đàn ông. Nhưng anh không nghĩ nó biết yêu ai đó. Hay ít ra là muốn gắn bó với ai đó. Nó bay nhảy bao lâu rồi chưa bao giờ nghe nó nói muốn lấy chồng yên vị ở nhà.

- Khá mạo hiểm nhỉ. Còn đưa tiền và địa vị ra để anh ta dễ chọn nữa?

- Ý em là sao?

- Chứ không phải sau khi lấy nhau thì Trinh chuyển cổ phần của cô ta lại cho Vũ à? Hay anh em anh nói thế làm mồi câu thôi.

- Ừm. Cái này thì anh không được biết. Trinh nó không nhắc đến.

Nhìn mặt anh ta Khánh thấy có vẻ anh ta không biết thật.

- Nhưng dù sao nếu cái Trinh nó muốn thì số cổ phần của nó muốn chuyển cho ai anh không thể cản, bố anh thì có thể. Có điều ông luôn chiều theo ý con bé.

- Nếu lần này cũng chiều thì công nhận bố anh hơi không sáng suốt cho lắm. Được rồi. Tôi chỉ cần biết thế thôi. Mà anh nói thật đấy chứ. – Khánh nhìn Phong dò xét. – Tôi không thích lại có thêm trò đùa gì nữa ở đây.

- Có những thứ anh không nói em lại biết nên anh sẽ không bao giờ nói dối em. Thế em tính sao?

- Hai người muốn lấy nhau và gia đình đồng ý thì cứ lấy. Thế thôi. Hay anh định giúp tôi phá đám cưới. Ha ha. – Khánh cười chua xót.

- Em chấp nhận từ bỏ Vũ. Không níu kéo hay đấu tranh?

- Đó là việc của tôi anh quan tâm thì không nên đâu. Chở tôi về nhé.

- OK.



- Sao em không chọn một con đường khác khi Vũ đã bỏ em rồi nhỉ. – Phong nói trên xe khi chở Khánh về. – Như thế này chỉ mình em khổ thôi. Có yêu em đến mấy thì với những gì anh ta vừa có được cùng lắm là mỗi đêm trước khi đi ngủ anh ta sẽ nghĩ đến em một lần.

- Tôi cũng đâu chờ anh ta quay về. Kể cả anh ta có quay lại tôi cũng chẳng còn chờ anh ta nữa.

- Em chấp nhận thua cuộc à.

- Thua? Có thi thố gì cho cam mà thua. Chẳng qua tôi nhường lại một người đàn ông không yêu tôi nữa cho cô em ngu ngốc của anh. Anh có muốn cược với tôi xem họ sống với nhau có hạnh phúc không không? Hay tệ hơn là họ sống được với nhau trong bao lâu?

Phong không nói gì. Anh biết Khánh nói đúng.

Khánh về đến nhà. Nằm vật ra giường. Ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Bỗng Khánh giật mình. Vũ về nhà từ lúc nào. Còn tắm xong mà Khánh không biết. Cũng phải. Mấy hôm nay Khánh có ngủ ngon lúc nào. Có nhiều việc phải nghĩ mà thực sự thì Khánh không muốn nghĩ.

- Em tắm chưa.



- Em chưa.

- Anh pha nước cho em nhé.

- Cũng được anh.

Khánh ngâm mình trong bồn tắm đầy bọt mùi oải hương. Hương thơm oải hương theo lí thuyết sẽ giúp người ta thư giãn. Nhưng sao lúc này nó không phát huy tác dụng với Khánh.

Vũ không sắp quần áo cho cô, cô cũng quên không mang vào. Quần mình trong áo choàng tắm Khánh bước ra ngoài. Ngồi trước gương, Khánh thẫn thờ bôi kem dưỡng da như một phản xạ tự nhiên, mắt Khánh nhìn lơ đãng vào cái gì đó. Bỗng Vũ ôm lấy Khánh từ đằng sau. Nhấc bổng Khánh lên giường. Khánh biết Vũ muốn gì.

- Động vào em bây giờ là em cắn đấy. – Khánh uể oải.

- Cho em cắn. Anh làm việc của anh. – Vũ trêu rồi lao vào hôn Khánh.

Mọi việc vẫn cứ như thế diễn ra. Khánh tự hỏi mình họ sẽ ở bên nhau như thế này được đến bao giờ. Khánh lẳng lặng liên hệ với công ty môi giới nhà đất để tìm hai căn hộ.

- Sao lại tìm hai cái ở hai chỗ khác nhau thế? – Chị Lâm thắc mắc khi Khánh hỏi ý chị vì chuyện này chị biết nhiều hơn.

- Cần dùng cả hai đấy chị ạ. – Khánh vừa nói vừa nhìn vào mấy địa chỉ khả thi chị Lâm khoanh bút đỏ. – Chị thấy em có yếu đuối không?

- Về chuyện gì?

- Không hề níu kéo hay tìm cách giữ anh ta lại ấy.

- Chị thì nghĩ người đàn ông như thế có níu kéo thì sẽ phải níu suốt đời. Mà như suốt đời là khoảng thời gian quá dài cho một người phụ nữ.

- Sao bao lâu nay em mới nhận ra anh ta có thể phũ phàng như thế nhỉ? – Khánh lặng lẽ nhìn ánh chiều hắt qua cửa kính.

- Khi yêu có lẽ Chúa cũng không tỉnh táo. Và có phải em không biết tiền tài, danh vọng nó có uy thế nào đâu.

- Cái Hà có gọi cho chị ko?

- Nó có. Cứ đòi tìm thằng Vũ đấy.

- Người chẳng bao giờ yêu như nó hóa ra lại hay nhỉ.

- Người ăn không hết người lần chẳng ra. Cũng có lúc nó thấy cô đơn vì không biết thế nào là yêu.

- Nhưng hiện tại thì nó đang sướng hơn em.

- Sướng khổ là chuyện không ai biết được hết mà em. Thế sao. Quyết hai chỗ này nhé. Hai đầu thành phố như ý em.

- Ok chị.



- Mày à. Đang làm gì đấy. – Tiếng Vân vang lên ở đầu kia.

- Tao đang nằm thôi không làm gì cả.



- Lấy nhà chưa? Chị Lâm bảo tao đi chọn ít đồ với mày. Để mày đi một mình sợ buồn. Không muốn đi. Đến lúc chuyển nhà lại trống tuếch chống toác chẳng ai muốn ở.

- Uh thế qua đón tao hay tao sang chỗ mày?

- Để tao sang. Mua gì cho mày ăn nữa. Chưa ăn chứ gì. Tao biết thừa.

- Uhm.

Đôi khi người ta đã biết giá trị của tình bạn. Nhưng khi thực sự chứng kiến người ta vẫn thấy vui.

Khánh ít bạn. Hay đúng hơn là ít bạn gái. Trừ Hà, Vân và chị Lâm thì số bạn gái với Khánh theo đúng nghĩa của từ ấy “ bạn và giới tính là nữ”. Có thể nhìn mặt, chào nhau, xã giao một vài câu. Nhưng quá 15phút là Khánh không còn gì để nói hay làm khi ở cùng bọn con gái. Chẳng hiểu sao Khánh không ưa được kiểu cách nói chuyện, bàn tán, xì xào của một đám con gái về vấn đề gì đó. Không ưa nổi cách ghét nhau thù đến cả họ nhưng vẫn ngồi trước mặt vẫn ôm hôn vẫn nói chuyện được với nhau.

Khánh thì không. Khánh mà đã ghét ai thì dù nhìn thấy mặt họ Khánh cũng cảm thấy khó chịu và bức bối trong lòng. Cho nên Khánh không được lòng bọn con gái. Chúng nó ưa nhẹ nhàng, tình cảm. Thích nịnh và được bỏ qua lỗi lầm dù lớn dù nhỏ. Còn Khánh thì không chịu được việc giả tạo như thế. Ghét nhau nói thẳng cho đỡ phải gặp nhau, nói chuyện với nhau cho đỡ mệt. Tức nhau chửi thẳng đỡ phải lén lút chửi thầm trong bụng cho đầy bụng ra.

Khánh nhiều bạn là con trai hơn. Vì dù sao tính Khánh chúng nó cũng thích chơi cùng hơn mấy đứa con gái õng ẹo. Chơi cùng nhé. Không phải tán tỉnh, cưa cẩm.

Hồi còn học cấp 2 Khánh từng bị cô chủ nhiệm mách mẹ vì theo các bạn nam trong lớp đi bắn Gunbound. Cấp 3 thì việc Khánh đi bắn CF vs chúng nó là bình thường. Chơi từ khi thị trấn bỏ hoang còn hot, đến hack map bão sa mạc… rồi đến Zombie ver mấy đấy. Au thì không nói làm gì trai gái chơi tuốt mà. Khánh nhớ có trò Cao bồi không gian hồi đấy ít người chơi nhưng Khánh thích vì vừa được bắn máy bay mà nhân vật của Khánh là một em lady bốc lửa, chân dài . AOE thì vì Khánh cài vào máy tính cho bố chơi nên Khánh cũng biết chơi. Chiến thuật chủ yếu là gõ càng nhiều “ photon man” và “bigdaddy” cho đi bắn trụi đối phương và ra về trong chiến thắng . Diablo cũng biết một ít. Đủ về nước vài cửa. World craft cũng chơi, mà hình nó xấu quá nên không thích lắm – Ít ra về việc thích cái đẹp thì Khánh vẫn giống con gái.



Vân đang loay hoay chọn một đống thứ lỉnh kỉnh.

- Mày chọn gì nhiều thế. Tao ở một mình thôi mà.

- Thì nồi niêu xoong chảo, ly chén bát đũa, tạp giề, khăn ăn, khăn lau bát, khăn lau tay, khăn…

- Thôi đc rồi mày nhặt tiếp đi. – Khánh ù tai vì loạt khăn.

Quay ra tiếp túc với công việc chọn bộ bàn ghế. Phòng khách chẳng rộng lắm. Khánh thích kiểu bàn Nhật kê đệm ngồi nhưng nghĩ khí hậu Việt Nam khi đến mùa mưa hay trời nồm ẩm ướt nên thôi. Chợt trước mắt Khánh là bộ salon rất nhỏ. Màu trắng kem viền nâu. Chân gỗ. Khánh ít thấy bộ salon nào kích thước nhỏ đến thế.

- Nó sinh ra là dành cho mình. – Khánh phi như bay lại gần nó. Mắt sáng lên.

Kết thúc của một ngày là Vân và Khánh gần như chuyển đc đồ về căn hộ Khánh mới thuê. Đặt cái hộp giấy cuối cùng đựng bát đĩa xuống Vân hỏi Khánh.

- Mày thuê làm gì đến hai chỗ. Lại ở cách xa nhau.

- Cần nên mới thuê đấy.

- Định để một chỗ để sống một mình, một chỗ để ở với thằng Vũ à?

Vân rất hiền. Hiếm khi thấy nó nổi nóng hay nặng lời với ai. Nhưng lần này nói về Vũ Vân khá bực dọc . Cũng dễ hiểu, trừ Khánh ra chẳng ai phản ứng được bình thường với thằng cha hám của – Tên mới Hà đặt cho Vũ.

- Ha ha ha. Nếu thế anh tư phải tự đi mà thuê cho tao chứ. Giờ thì tiền anh ta có thiếu đâu. – Khánh kiểm lại túi đựng bộ Drap trải giường mới mua và mỉa mai. Khánh mân mê cái viền chăn. Màu đen với vân mây xám. Khánh thích màu đen và xám.

- Mày có ổn không? Có cần tao đến ở cùng vài hôm không. Để người yêu tao ngủ một mình vài hôm tao còn đỡ lo hơn để mày ngủ một mình.

- Sợ tao không dậy nữa chắc. Mà đừng để ông ấy ngủ một mình. Sau bài học của tao mày càng phải giữ người yêu chặt vào chứ. Tao có sao. Nhưng không đến mức trầm trọng, lúc nào muốn có người ngủ cùng tao sẽ gọi.



- Em tìm được nhà rồi. Cuối tuần em sẽ chuyển dần đồ sang. Địa chỉ nhà đây. – Khánh đưa cho Vũ tờ giấy. – Chìa khóa e để dưới thảm trước cửa. Khi anh muốn đến

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đâu Chỉ Riêng Mình Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook