Đấu Chiến Cuồng Triều

Chương 124: Niên đại anh hùng

Khô Lâu Tinh Linh

12/12/2018

“Cho dù chiến sĩ cường đại hơn nữa cũng không cách nào liên tục tác chiến như thế, dù sao thân người là có cực hạn, nhưng Vĩnh Hằng Thánh Thương có được một loại năng lực hấp thu năng lượng. Đáng sợ nhất là, nó có thể trực tiếp chuyển hóa loại bỏ cho bản thể sử dụng, vĩnh động hồn lực cơ, đúc ra thương vương chi vương vĩ đại nhất liên bang!”

Giáo sư Moore dừng một chút, chuyện xưa nói xong, phía dưới mới là trọng điểm học tập: “Đương nhiên, truyền thuyết chỉ là truyền thuyết, trong truyền thuyết nhuộm đẫm bộ phận cảm tình giữa Gungnell cùng Vĩnh Hằng Thánh Thương, đây là thứ truyền kỳ chuyện xưa cần có, chúng ta cần chuyên chú vào bản chất, chính là sinh vật chiều không gian cùng vũ khí phù văn ở trên bản chất là giống nhau, chỉ là sản sinh ý thức trình độ khó dễ khác nhau, khó dễ này không phải một chút, thậm chí đến bây giờ chúng ta vẫn chưa giải quyết vấn đề này. Thời kì hắc ám tuyệt vọng sinh ra thần binh, mà chúng ta ở thời đại tiến bộ, ngược lại không thể sáng tạo ra thần binh như vậy, có lẽ đây là một vấn đề đáng giá chúng ta suy nghĩ.”

Chuyện xưa anh hùng dễ dàng làm người ta sinh ra cộng hưởng, các học sinh ôm sự nhiệt liệt vỗ tay, mỗi người đều nhịn không được đang ảo tưởng mình cũng có ngày nào đó đánh thức thánh vật, lưu danh sử sách, về phần nghĩ lại cái gì,... Được rồi, đã sớm vứt lên chín từng mây rồi.

Moore giáo sư cười đè tay xuống: “Vấn đề thời gian, ta lại giới thiệu một phen nữa, đây đại khái là một chi nhánh ít lưu ý nhất trong vũ khí phù văn, đại biểu kiệt xuất nhất trong đó, ta tin tưởng không ít bạn học cũng không sẽ xa lạ, vô hạn Thập Tự Luân.”

Cái tên này khiến không khí trong phòng học vốn trang trọng bầu nháy mắt lên trời, không ít người đều cười phá lên, thứ đồ chơi này gần đây đặc biệt nổi tiếng, bắt nguồn từ một cường giả hiện tại nhuộm đỏ nửa bầu trời.

“Thập Tự Luân của Vương Giả Mạnh Mồm ca!”

“Ác mộng vĩnh hằng của Quỷ Treo Cổ!”

“Không khoa trương như vậy, vương giả huynh dùng cũng không tốt như vậy.”

“Nói nó vô dụng, đó là một sai lầm của mọi người, nó tên đầy đủ là Laffer vô hạn toàn trảm Thập Tự Luân...” Moore giáo sư cũng mặc kệ tiếng cười vang của các học sinh, mà đem điển cố Laffer vô hạn toàn trảm Thập Tự Luân chậm rãi nói ra.

Cái điển cố này, Vương Trọng là từng nghe Scarlett nói, tuy nhiên một số chi tiết hơi khác với Moore giáo sư giảng, nhưng trên đại thế không lệch lạc, Moore giáo sư hiển nhiên càng thêm sở trường kể chuyện xưa, ở trên cơ sở phiên bản của Scarlett tăng thêm các loại bối cảnh thời đại, cùng với người đời sau đánh giá đối với cá nhân Laffer…, làm người ta nghe càng có sức rung động cùng ấn tượng như truyện ký hơn.



Cuối cùng ông tổng kết: “Mọi người chỉ biết Laffer là một viễn trình chiến sĩ rất cường đại, trên thực tế hắn còn là một thợ rèn phù văn ưu tú, cây vô hạn Thập Tự Luân đó là phức tạp nhất khó khống chế nhất trong mười đại thần binh, cũng bởi vậy bị xem nhẹ, đại đa số chiến sĩ nghiên cứu Thập Tự Luân, có thể làm được khống chế tốt phương hướng quay về đã không dễ, nhưng đó lại là chuyện boomerang bình thường cũng có thể dễ dàng làm được, nếu muốn phát huy ra uy lực chân chính vô hạn quay về chém xoay của Thập Tự Luân, phải làm được khống chế tinh tế triệt để nhất, bước qua một bước đó chính là khác biệt giữa trời với đất, đáng tiếc từ sau Laffer, chưa nghe nói có ai có thể làm được nữa. Có lẽ một số thiên tài nào đó trong lịch sử có thiên phú khống chế nó, nhưng nếu lựa chọn một thanh phù văn kiếm hoặc là phù văn thương bình thường, có thể khiến ngươi nhanh chóng đạt được tiền lời cường đại, như vậy ai còn sẽ tốn nhiều thời gian như vậy đi nghiên cứu một thanh vũ khí ở giai đoạn học tập căn bản không có sức chiến đấu, thậm chí cuối cùng cũng không biết có thể luyện thành hay không?”

Giáo sư Moore lắc đầu, cá nhân ông rất thưởng thức Laffer vô hạn toàn trảm Thập Tự Luân vũ khí đặc thù này, nhưng nói thật, thật sự bảo người ta bắt đầu luyện tập tính cực hạn quá nhiều quá lớn, khiến ông cảm thấy tiếc hận, tiếc hận cho vũ khí siêu mạnh từng lưu danh sử sách này. Ông biết học sinh ở đây không có khả năng có người sẽ thật sự đi luyện tập Thập Tự Luân, càng không thể có ai có thể luyện tốt, lần này lấy ra trọng điểm giảng giải, chỉ là muốn khiến toàn bộ mọi người hiểu nó, tôn trọng nó.

Hiện tại rất nhiều người nhắc tới Thập Tự Luân liền các loại phỉ nhổ các loại trào phúng, đối với người thật sự nhiệt tình yêu thương vũ khí phù văn, hơn nữa hiểu biết lịch sử vũ khí phù văn mà nói, điều này quả thực khó có thể tha thứ.

Ngươi có thể không luyện tập nó, cũng có thể không nhìn nó, nhưng ngươi không thể không tôn trọng nó! Nó đại biểu là một cái tên vĩ đại từng vô cùng huy hoàng, đối với tiền bối đối với lịch sử, đối với một vũ khí vĩ đại, bất luận kẻ nào cũng nên có lòng kính sợ đối với nó!

Các học sinh đều không nói gì, nhìn ra được tâm tư của Moore giáo sư, nhưng thật sự đối với Thập Tự Luân không sinh ra nổi sự cộng hưởng nào, trái lại Vương Trọng hỏi ra vấn đề mọi người quan tâm nhất, “Moore giáo sư, mười đại thần binh từng huy hoàng này, hiện tại đều còn lưu truyền trên thế gian sao?”

Mã Đông thì có chút chảy nước miếng: “Ngoan ngoãn, nếu còn lưu truyền trên đời mà nói, các thần binh đó giá trị bao nhiêu tiền?”

Đối với Vương Trọng học sinh thi tốt nhất trong lớp của ông, Moore giáo sư là rất thích, chỉ cần là vấn đề hắn đưa ra, khẳng định đều sẽ giảng giải chi tiết.

“Là có một số không rõ tung tích, ví dụ như vừa mới nhắc tới Laffer toàn trảm Thập Tự Luân, trong đó bộ phận rất ít sẽ ngẫu nhiên trưng trong bảo tàng, nhưng càng nhiều vẫn là bị nắm giữ ở trong tay một số đại gia tộc, vũ khí cùng loại mười đại thần binh, không những bản thân sức chiến đấu cường hãn, hơn nữa trong đó còn ẩn chứa một số khí tức độc đáo nào đó của các đời chủ nhân, người sử dụng, hậu nhân khi sử dụng vũ khí nếu có thể cảm ngộ những khí tức này, thì có thể cảm nhận được cảnh giới tiền bối, sẽ nhận được lợi ích khổng lồ, đó là một loại ngầm thừa nhận không thể thay thế, bình thường sẽ bị các đại gia tộc kia dùng để bồi dưỡng con cháu tinh anh nhất trong tộc. Đương nhiên, dứt bỏ toàn bộ năng lực không đề cập tới, bản thân thần binh có ý nghĩa lịch sử cùng tượng trưng tinh thần, cũng là vật báu vô giá của liên bang Tự Do chúng ta,” Giáo sư Moore dùng ánh mắt có chút nghiêm khắc trừng mắt nhìn Mã Đông một cái: “Đó là tuyệt đối không thể dùng tiền tài để cân nhắc, bất cứ phần tử nào buôn đi bán lại, đều là tội nhân của liên bang thậm chí toàn nhân loại, tâm tư của hắn đáng chết!”

Bốn phía nhịn cười, Mã đại xã trưởng vội vàng rụt đầu, không dám đón ánh mắt của giáo sư Moore: sao vậy, ca cũng không phải phần tử buôn đi bán lại, chỉ hỏi một câu, tò mò mà thôi...

Giáo sư Moore nghiêm khắc nhìn quét xung quanh một vòng: “Tiết hôm nay chỉ giảng đến nơi đây, tan học!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đấu Chiến Cuồng Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook