Chương 5: Gintama thiên - Kỳ ba
Niêm Đường
04/10/2016
---- Thở một hơi, Tiểu Đậu hết sức khống chế tốc độ nói chuyện, từ từ mở miệng.
"... Gặp gỡ Kondou tiên sinh ngày ấy, em từng nói với Kondou tiên sinh rằng 'vì công tác và sở thích của bản thân, nên tôi thường mộ danh mà đến thử rượu'... Kỳ thực có một nửa là nói dối đấy. Thật ra, ngày đó, em muốn mượn rượu tiêu sầu, bởi vì..."
Nhịp điệu ngừng giây lát, "Bởi vì em vừa thất tình."
Dứt lời, Sakashi Mame xấu hổ mỉm cười.
"Nói như thế nghĩ lại có chút không công bằng? Vì lúc đó, em cảm thấy Kondou tiên sinh rất đáng yêu. Vì thế khi đáp lại anh, đúng là em có ỷ vào men say công với đầu óc không bình thường... Ngày hôm sau, em chạy đến cục Shinsengumi tìm anh, cũng là nghĩ 'gặp lại lần nữa đi, muốn biết Kondou - san sẽ có phản ứng thú vị gì'. Thế nhưng sau một tháng, cùng Kondou tiên sinh sớm chiều chung đụng, em thấy được rất nhiều chuyện, kết quả..."
Gió đêm vi vu, làm tiếng nói của Sakashi Mame như muốn tan ra, phân tán, mơ mơ hồ hồ khó mà nghe rõ. "... Tâm tình đã thay đổi."
Cô đưa tay vuốt lọn tóc mai bị gió thổi rối tung ra sau tai, chậm rãi quay đầu nhìn Kondou.
... Mặt đối mặt đối đáp lời thoại, áp lực hơi lớn.
Quyết định vẫn nên giả bộ thẹn thùng gì đó đi thôi, hức hức.
Sakashi Mame rũ mắt xuống, hít thật sâu. "Rốt cuộc là vì sao lại thích Kondou tiên sinh, thích Kondou tiên sinh điểm nào đây...."
Trong đầu cô nhanh chóng lướt qua sổ ghi chép chi chít chữ kia, lời thoại được khắc sâu trong kí ức chiếu lại như đèn kéo quân.
[Màu da lúa mạch bỗng nổi lên từng mảng đỏ ửng, Toshima Ryuya lắp ba lắp bắp nói: "Công công... Công chúa điện hạ!? Vì, vì sao lại thích một kẻ như thần?"
Yoshihime dần nở nụ cười, tựa như đang hoài niệm cái gì. Hồi lâu, nàng khoan thai mở miệng: "... Ta đều ghi nhớ. Dáng vẻ khi Toshima tiên sinh vung đao, còn có..."]
"Em đều ghi nhớ. Dáng vẻ khi Kondou tiên sinh vung đao, còn có dáng vẻ khi anh dẫn dắt các vị Shinsengumi luyện tập, khi tâm sự hay đùa giỡn với cấp dưới... Tất cả mọi người đều kính phục Kondou tiên sinh, ỷ lại Kondou tiên sinh. A, đúng rồi ---- Còn có Kondou tiên sinh..."
Đại Đậu thần ta quá siêu, tâm linh trong sáng lại thấu triệt (... ), dùng lời thoại khởi, thừa, chuyển, hợp (1) , không kém một li ----
(1) Bố cục viết văn thời xưa.
["Dáng vẻ khi chàng ngắm nhìn bóng lưng ta mỗi lần đưa ta về thành.'']
''Dáng vẻ khi anh đưa mắt dõi theo bóng lưng em mỗi lần em rời khỏi trụ sở.''
[''... Làm người võ sĩ, qua lại dưới ánh đao biển máu, hễ cử động thì chiến tranh sát phạt. Thế mà một khi cởi ra chiến bào, dỡ xuống bội đao...'']
''... Thế mà một khi cởi ra chiến bào, dỡ xuống bội đao. Đôi bàn tay cầm đao trên chiến trường dễ dàng thu gặt tính mạng kẻ địch kia, lại có thể vì cô gái mình yêu bới tóc tô mi. Cặp mắt khi săn đuổi kẻ địch như loài diều hâu kia, cũng có thể vì ngóng nhìn bóng lưng người yêu mà hóa thành tình ý triền miên.''
[''Tấm lòng của Toshima tiên sinh...'']
''Tấm lòng của Kondou tiên sinh...'' Sakashi Mame nhẹ giọng cười, ''Mặc dù nhìn có hơi đáng sợ, nhưng tấm lòng của Kondou tiên sinh, dịu dàng hơn bất cứ ai.''
''Vậy nên, ta rất vui vẻ.'']
''... Em rất vui vẻ. Một võ sĩ như Kondou tiên sinh, trong trái tim lại vì em chừa một vị trí.''
[... Ta yêu Ryuya.]
''... Em thích Kondou tiên sinh.''
Sương mù dần tan, ánh trăng bạc nhẹ nhàng trút xuống.
Ống tay áo đỏ thắm tung bay trong gió đêm, phảng phất cánh bướm vỗ.
Sakashi Mame từ từ siết chặt hai tay, dường như đang thấp thỏm chờ đợi người đối diện trả lời.
Ừm...
Bùng nổ đúng cái chất của thiếu nữ văn nghệ chưa nào.
Đọc thuộc lòng siêu quần luôn đúng không.
... Eo ơi khẩn trương quá! Kondou huynh đài, ngài hãy chấm điểm độ thuần thục nghề nghiệp cho ta đi chứ!
---- Vẫn trong trạng thái mắt chữ A miệng chữ O, Kondou Isao rốt cục cử động.
Tiếp đó, hắn đột nhiên khom người chào!!
"Vô... Vô cùng cảm tạ, Sakashi tiểu thư!!!" Hắn nói năng lộn xộn, dùng kính ngữ bừa bãi, "Xin... Xin hãy kết hôn với tôi!!"
Thấy thế, Sakashi Mame sợ hết hồn, tay chân cũng không biết đặt chỗ nào! Mắt thấy Kondou còn định quỳ xuống cầu hôn, cô lúng túng tiến lên dìu hắn: "Kon, Kondou tiên sinh, anh đừng như vậy..."
Khoảng khắc tứ chi va chạm, trên đầu Kondou trôi nổi ba chữ vàng nhỏ, trong đó một nhóm chữ phía dưới cùng còn đang không ngừng chớp chớp.
*Kondou Isao*
*100*
*Tâm đầu ý hợp*
... Ha ha.
Tâm đầu ý hơp.
Ha ha ha ha ha ha.
Nhìn thấy chưa, đây chính là đẳng cấp của game thủ cấp hardcore đấy ♂
Bị công lược, cũng là một môn kỹ thuật sống. (←w←)
Tiểu Đậu từ từ buông tay ra, dùng khóe mắt như có như không liếc nhìn đầu cầu bên kia, một bóng đen bị sương khói bao phủ.
Vị Okita tiểu ca đang rình trộm nghe lén đằng kia, lần này ngài yên tâm hài lòng rồi chứ?
Cản trở người khác yêu đương, coi chừng bị ngựa đá yoooo~
---- Đừng hỏi tại sao Đậu nhi biết Okita tiểu ca ở nơi đó, đã nói tất cả công lược mục tiêu chỉ cần xuất hiện trong phạm vi nhất định, trên đầu sẽ viết chữ nhỏ màu vàng mà.
...
[Thật sự muốn kết hôn với hắn?]
"Làm gì có chuyện đó." Hôm nay là thời gian làm việc, Tiểu Đậu vừa mau chóng sắp xếp tài liệu trên tay, vừa dùng tiếng lòng trả lời N'. "... Còn có, cái giọng trở nên hưng phấn đó của ông là ý gì đây?"
[Lúc trước, ta từng nói cho cô. Một khi tiến vào hình thức yêu nhau, chừng nào không thể công lược kết thúc BE, chừng đó cô sẽ không thể rời đi thế giới này. Kỳ thực, có chỗ cần phải lưu ý... Nếu dưới hình thức yêu nhau mà kết hôn, nói không chừng cô sẽ bị hệ thống phán định thành kết thúc HE.]
Tiểu Đậu đã ở trong công ty công tác cả ngày, lúc này đầu óc đang choáng váng, phản ứng cũng chậm lụt đi một ít. Nghe xong, cô vẫn thấy hơi mờ mịt: "Thật là có kết thúc HE? Khoan đã, tôi nhớ ông từng nói 'sau khi công lược ra kết thúc của nhân vật là có thể lựa chọn rời khỏi thế giới trước mắt, không trả cái giá gì', vậy nếu công lược ra nhân vật kết thúc HE có tính không?"
[Đương nhiên tính, có điều...] Cách nói chuyện của N' càng ngày càng triết học, [Công lược ra kết thúc HE coi như công lược thất bại. Thất bại tổng cộng ba lần, cô sẽ bị xoá bỏ...]
Đậu trong miệng vừa uống một ngụm cà phê, nghe vậy vất vả nuốt xuống, nhất thời ho khan một hồi. Thừa lúc trước khi đồng nghệp nam chạy tới quan tâm, cô nhanh tay cầm ví, quẹt thẻ tan ca. Đi trên đường nhỏ yên lặng ngoài cửa công ty, lúc này cô mới yên tâm lớn mật bắt đầu châm chọc: "Đừng nặn tình báo như nặn kem đánh răng được không vậy? Không thể nói hết một lượt sao?"
[Phải chiếu cố đến tốc độ hấp thu của đọc giả chứ.]
... Nếu để ý cảm nhận của đọc giả như thế, bình thường ông chỉ cần bớt vỡ thiết định, đừng quỷ súc kiểu đó nữa là được rồi, thân!
Tiểu Đậu lặng lẽ lải nhải, bắt đầu chầm chậm sửa sang quần áo trên người, quay lại đề tài. "Dù sao thì hôn này chắc chắn kết không được."
[Thật là kết không được? Cũng đã đi tới bước này rồi...]
Chỗ này bổ sung chi tiết một chút, sau khi Okita-Dung ma ma-Sougo trải qua sự kiện đêm tối hội hợp kia, không còn chính diện xuất hiện tại trường hợp hai người Nhĩ Khang- Isao và Tử Vi-Đậu đơn độc với nhau nữa. Sau một quãng thời gian tìm hiểu, hai người thuận lợi tiến vào giai đoạn đàm hôn luận gả đúng chuẩn, có thể nói bây giờ chỉ kém chính miệng cầu hôn thôi.
Đậu nhi hơi mỉm cười, vẻ mặt ung dung đùa giỡn với cọng ahoge trên đầu: "Nguyên do kéo dài thời gian như vậy, còn không phải là vì muốn đi tuyến BE sao? Yên tâm đi, ngày hôm nay là có thể định thắng bại."
[Tự tin như vậy? Gợi ý một chút xem.]
Lúc này đến phiên Đậu nhi kiểu cách, nói một nửa giữ lại một nửa: "Ông không nhớ à? Chuyện mà Kondou huynh đài để ý nhất?"
[... Cái gì?]
"Nguồn gốc khiến anh ta vẫn lo được lo mất, thiếu hụt cảm giác an toàn, không thể tin tưởng tôi..." Tiểu Đậu ung dung thong thả phủi nhẹ sợi bông dính trên người, đổi mới độ ngầu, "Nguyên văn nói thế nào nhỉ? Ừm... 'Vậy mới nói, kẻ thô kệch như tôi, chỉ có nước vì chuyện đó mà bị mấy cô gái ghét bỏ, làm sao có duyên với phụ nữ chứ?' ---- Chính là chuyện ấy đấy."
[... À.]
Tiểu Đậu hắng giọng, bắt chước giọng điệu của Kondou mở miệng.
"Sa, Sakashi tiểu thư, kỳ thực tôi..."
...
---- Là tên đàn ông có cái mông lông rậm như lông thú vậy.
Kondou Ngồi trên ghế phòng ăn, trong đầu phút chốc lướt qua tình cảnh khí bản thân nói với Sakashi Mame câu này.
Biểu cảm phức tạp nhìn chằm chằm tờ truyền đơn mỏng trên tay, sau đó hắn lại đưa nó vào trong tay áo. Vừa chỉnh lại tay áo, Sakashi Mame đã từ phòng rửa tay đi ra, lần nữa ngồi xuống bàn ăn đối diện ----
Hôm nay, Sakashi Mame và Kondou đã hẹn sẵn khi tam tầm sẽ gặp mặt. Tuy bình thường hai người do mỗi người đều có công việc nên luôn hẹn hò kiểu này, có điều bởi vì Tiểu Đậu đi công tác quãng thời gian trước giờ mới về, lần này đặc biệt long trọng hơn. Địa điểm lựa chọn chính là nhà hàng kiểu Tây xa hoa ----
Tiểu Đậu im hơi lặng tiếng đánh giá Kondou giây lát.
Đại cục trưởng ta quá khủng, quen nhau tới nay đã một tháng, biến hóa quả thực nghiêng trời lệch đất ----
Từ trước đến giờ, vốn là một cảnh sát lôi thôi lếch thếch, hiện tại mỗi ngày gặp cô, hắn đều phải phun nước hoa Cologne, mấy sợi râu trên cằm cũng cạo sạch sành sanh. Liền ngay cả lúc nói chuyện cũng nhẹ giọng nói khẽ, mất hết giọng nói ồm ồm hào khí lẫm liệt ngày trước.
Hồi xưa, hắn thường mặc áo yukata quần hakama, trang phục điển hình của đàn ông Edo. Bây giờ vì chiều theo sở thích của cô, hắn đổi thành Tây trang giày da cẩn thận tỷ mỉ...
Ánh mắt Tiểu Đậu khó nhận thấy thoáng lấp loé, lập tức sắc mặt tự nhiên cười với Kondou: "Lát nữa muốn đi đâu?"
Kondou liếc mắt nhìn nắng chiều dần buông ngoài cửa sổ, đáp: "Thời gian chênh lệch không nhiều lắm, chúng ta đi ra ngoài tản bộ nhé? Cái đó... Anh đưa em về nhà."
...
Sau khi ra nhà hàng, dưới ánh chiều tà, hai người cùng đi dạo trên con đường nhỏ.
Kondou hơi rũ mắt, nhìn thiếu nữ bên cạnh, đúng lúc không hề phòng bị chạm vào tầm mắt cô đang nhìn lại.
Cô mỉm cười với hắn.
---- Từng có một vị cao nhân đã nói, khi bạn không biết dùng biểu cảm gì đối mặt, chỉ cần mỉm cười là được rồi.
Bổ sung tý, trải qua luyện tập chăm chỉ không ngừng, kiểu cười Mona Lisa của Đậu thần càng ngày càng tự nhiên, cực kỳ tiên khí đúng không nào.
Ha ha, nhất là dịu dàng từ mỗi cái nhíu mày, mỗi một nụ cười.
[Nói không chừng, lát nữa hắn chính thức cầu hôn cô. Cô có vẻ như không chút sốt ruột?] Âm thanh của N' rất chuyên nghiệp vang lên.
Tiểu Đậu: câm miệng xem diễn.
"Mame... Mame - chan, anh có chuyện muốn nói với em."
---- Phần phấn khích đến.
Tiểu nhân nhi trong lòng Đường Tiểu Đậu đắc ý lộn cù mèo, cũng không chú ý hắn thay đổi cách xưng hô với mình mà châm chích cái gì.
"Chuyện gì vậy?"
"..." Kondou trù trừ chốc lát, mới yếu ớt nói: "... Anh cạo sạch lông mông rồi."
... (→v→)(←w←)
Các bé đọc giả, hãy cùng Đậu thần làm ánh mắt thắng lợi nào, cám ơn hợp tác.
Tiểu Đậu lặng lẽ hít sâu mấy hơi, lúc này mới dần dần bày tỏ khiếp sợ, rồi nhẹ giọng hỏi -----
"Tại sao?"
"Ơ, ơ ơ? Vì, vì anh muốn lấy trạng thái tốt nhất cầu hôn Mame - chan..."
Nghe vậy, Sakashi Mame nhíu mày.
"Như vậy là vì em sao? Là vì em... Mới làm như thế sao?"
Kondou vô ý thức khẽ gật đầu.
---- Đồng tử thiếu nữ thu nhỏ lại, rơi vào im lặng.
Một lúc lâu, cô mới do do dự dự lên tiếng.
"Kondou tiên sinh..."
"... Gặp gỡ Kondou tiên sinh ngày ấy, em từng nói với Kondou tiên sinh rằng 'vì công tác và sở thích của bản thân, nên tôi thường mộ danh mà đến thử rượu'... Kỳ thực có một nửa là nói dối đấy. Thật ra, ngày đó, em muốn mượn rượu tiêu sầu, bởi vì..."
Nhịp điệu ngừng giây lát, "Bởi vì em vừa thất tình."
Dứt lời, Sakashi Mame xấu hổ mỉm cười.
"Nói như thế nghĩ lại có chút không công bằng? Vì lúc đó, em cảm thấy Kondou tiên sinh rất đáng yêu. Vì thế khi đáp lại anh, đúng là em có ỷ vào men say công với đầu óc không bình thường... Ngày hôm sau, em chạy đến cục Shinsengumi tìm anh, cũng là nghĩ 'gặp lại lần nữa đi, muốn biết Kondou - san sẽ có phản ứng thú vị gì'. Thế nhưng sau một tháng, cùng Kondou tiên sinh sớm chiều chung đụng, em thấy được rất nhiều chuyện, kết quả..."
Gió đêm vi vu, làm tiếng nói của Sakashi Mame như muốn tan ra, phân tán, mơ mơ hồ hồ khó mà nghe rõ. "... Tâm tình đã thay đổi."
Cô đưa tay vuốt lọn tóc mai bị gió thổi rối tung ra sau tai, chậm rãi quay đầu nhìn Kondou.
... Mặt đối mặt đối đáp lời thoại, áp lực hơi lớn.
Quyết định vẫn nên giả bộ thẹn thùng gì đó đi thôi, hức hức.
Sakashi Mame rũ mắt xuống, hít thật sâu. "Rốt cuộc là vì sao lại thích Kondou tiên sinh, thích Kondou tiên sinh điểm nào đây...."
Trong đầu cô nhanh chóng lướt qua sổ ghi chép chi chít chữ kia, lời thoại được khắc sâu trong kí ức chiếu lại như đèn kéo quân.
[Màu da lúa mạch bỗng nổi lên từng mảng đỏ ửng, Toshima Ryuya lắp ba lắp bắp nói: "Công công... Công chúa điện hạ!? Vì, vì sao lại thích một kẻ như thần?"
Yoshihime dần nở nụ cười, tựa như đang hoài niệm cái gì. Hồi lâu, nàng khoan thai mở miệng: "... Ta đều ghi nhớ. Dáng vẻ khi Toshima tiên sinh vung đao, còn có..."]
"Em đều ghi nhớ. Dáng vẻ khi Kondou tiên sinh vung đao, còn có dáng vẻ khi anh dẫn dắt các vị Shinsengumi luyện tập, khi tâm sự hay đùa giỡn với cấp dưới... Tất cả mọi người đều kính phục Kondou tiên sinh, ỷ lại Kondou tiên sinh. A, đúng rồi ---- Còn có Kondou tiên sinh..."
Đại Đậu thần ta quá siêu, tâm linh trong sáng lại thấu triệt (... ), dùng lời thoại khởi, thừa, chuyển, hợp (1) , không kém một li ----
(1) Bố cục viết văn thời xưa.
["Dáng vẻ khi chàng ngắm nhìn bóng lưng ta mỗi lần đưa ta về thành.'']
''Dáng vẻ khi anh đưa mắt dõi theo bóng lưng em mỗi lần em rời khỏi trụ sở.''
[''... Làm người võ sĩ, qua lại dưới ánh đao biển máu, hễ cử động thì chiến tranh sát phạt. Thế mà một khi cởi ra chiến bào, dỡ xuống bội đao...'']
''... Thế mà một khi cởi ra chiến bào, dỡ xuống bội đao. Đôi bàn tay cầm đao trên chiến trường dễ dàng thu gặt tính mạng kẻ địch kia, lại có thể vì cô gái mình yêu bới tóc tô mi. Cặp mắt khi săn đuổi kẻ địch như loài diều hâu kia, cũng có thể vì ngóng nhìn bóng lưng người yêu mà hóa thành tình ý triền miên.''
[''Tấm lòng của Toshima tiên sinh...'']
''Tấm lòng của Kondou tiên sinh...'' Sakashi Mame nhẹ giọng cười, ''Mặc dù nhìn có hơi đáng sợ, nhưng tấm lòng của Kondou tiên sinh, dịu dàng hơn bất cứ ai.''
''Vậy nên, ta rất vui vẻ.'']
''... Em rất vui vẻ. Một võ sĩ như Kondou tiên sinh, trong trái tim lại vì em chừa một vị trí.''
[... Ta yêu Ryuya.]
''... Em thích Kondou tiên sinh.''
Sương mù dần tan, ánh trăng bạc nhẹ nhàng trút xuống.
Ống tay áo đỏ thắm tung bay trong gió đêm, phảng phất cánh bướm vỗ.
Sakashi Mame từ từ siết chặt hai tay, dường như đang thấp thỏm chờ đợi người đối diện trả lời.
Ừm...
Bùng nổ đúng cái chất của thiếu nữ văn nghệ chưa nào.
Đọc thuộc lòng siêu quần luôn đúng không.
... Eo ơi khẩn trương quá! Kondou huynh đài, ngài hãy chấm điểm độ thuần thục nghề nghiệp cho ta đi chứ!
---- Vẫn trong trạng thái mắt chữ A miệng chữ O, Kondou Isao rốt cục cử động.
Tiếp đó, hắn đột nhiên khom người chào!!
"Vô... Vô cùng cảm tạ, Sakashi tiểu thư!!!" Hắn nói năng lộn xộn, dùng kính ngữ bừa bãi, "Xin... Xin hãy kết hôn với tôi!!"
Thấy thế, Sakashi Mame sợ hết hồn, tay chân cũng không biết đặt chỗ nào! Mắt thấy Kondou còn định quỳ xuống cầu hôn, cô lúng túng tiến lên dìu hắn: "Kon, Kondou tiên sinh, anh đừng như vậy..."
Khoảng khắc tứ chi va chạm, trên đầu Kondou trôi nổi ba chữ vàng nhỏ, trong đó một nhóm chữ phía dưới cùng còn đang không ngừng chớp chớp.
*Kondou Isao*
*100*
*Tâm đầu ý hợp*
... Ha ha.
Tâm đầu ý hơp.
Ha ha ha ha ha ha.
Nhìn thấy chưa, đây chính là đẳng cấp của game thủ cấp hardcore đấy ♂
Bị công lược, cũng là một môn kỹ thuật sống. (←w←)
Tiểu Đậu từ từ buông tay ra, dùng khóe mắt như có như không liếc nhìn đầu cầu bên kia, một bóng đen bị sương khói bao phủ.
Vị Okita tiểu ca đang rình trộm nghe lén đằng kia, lần này ngài yên tâm hài lòng rồi chứ?
Cản trở người khác yêu đương, coi chừng bị ngựa đá yoooo~
---- Đừng hỏi tại sao Đậu nhi biết Okita tiểu ca ở nơi đó, đã nói tất cả công lược mục tiêu chỉ cần xuất hiện trong phạm vi nhất định, trên đầu sẽ viết chữ nhỏ màu vàng mà.
...
[Thật sự muốn kết hôn với hắn?]
"Làm gì có chuyện đó." Hôm nay là thời gian làm việc, Tiểu Đậu vừa mau chóng sắp xếp tài liệu trên tay, vừa dùng tiếng lòng trả lời N'. "... Còn có, cái giọng trở nên hưng phấn đó của ông là ý gì đây?"
[Lúc trước, ta từng nói cho cô. Một khi tiến vào hình thức yêu nhau, chừng nào không thể công lược kết thúc BE, chừng đó cô sẽ không thể rời đi thế giới này. Kỳ thực, có chỗ cần phải lưu ý... Nếu dưới hình thức yêu nhau mà kết hôn, nói không chừng cô sẽ bị hệ thống phán định thành kết thúc HE.]
Tiểu Đậu đã ở trong công ty công tác cả ngày, lúc này đầu óc đang choáng váng, phản ứng cũng chậm lụt đi một ít. Nghe xong, cô vẫn thấy hơi mờ mịt: "Thật là có kết thúc HE? Khoan đã, tôi nhớ ông từng nói 'sau khi công lược ra kết thúc của nhân vật là có thể lựa chọn rời khỏi thế giới trước mắt, không trả cái giá gì', vậy nếu công lược ra nhân vật kết thúc HE có tính không?"
[Đương nhiên tính, có điều...] Cách nói chuyện của N' càng ngày càng triết học, [Công lược ra kết thúc HE coi như công lược thất bại. Thất bại tổng cộng ba lần, cô sẽ bị xoá bỏ...]
Đậu trong miệng vừa uống một ngụm cà phê, nghe vậy vất vả nuốt xuống, nhất thời ho khan một hồi. Thừa lúc trước khi đồng nghệp nam chạy tới quan tâm, cô nhanh tay cầm ví, quẹt thẻ tan ca. Đi trên đường nhỏ yên lặng ngoài cửa công ty, lúc này cô mới yên tâm lớn mật bắt đầu châm chọc: "Đừng nặn tình báo như nặn kem đánh răng được không vậy? Không thể nói hết một lượt sao?"
[Phải chiếu cố đến tốc độ hấp thu của đọc giả chứ.]
... Nếu để ý cảm nhận của đọc giả như thế, bình thường ông chỉ cần bớt vỡ thiết định, đừng quỷ súc kiểu đó nữa là được rồi, thân!
Tiểu Đậu lặng lẽ lải nhải, bắt đầu chầm chậm sửa sang quần áo trên người, quay lại đề tài. "Dù sao thì hôn này chắc chắn kết không được."
[Thật là kết không được? Cũng đã đi tới bước này rồi...]
Chỗ này bổ sung chi tiết một chút, sau khi Okita-Dung ma ma-Sougo trải qua sự kiện đêm tối hội hợp kia, không còn chính diện xuất hiện tại trường hợp hai người Nhĩ Khang- Isao và Tử Vi-Đậu đơn độc với nhau nữa. Sau một quãng thời gian tìm hiểu, hai người thuận lợi tiến vào giai đoạn đàm hôn luận gả đúng chuẩn, có thể nói bây giờ chỉ kém chính miệng cầu hôn thôi.
Đậu nhi hơi mỉm cười, vẻ mặt ung dung đùa giỡn với cọng ahoge trên đầu: "Nguyên do kéo dài thời gian như vậy, còn không phải là vì muốn đi tuyến BE sao? Yên tâm đi, ngày hôm nay là có thể định thắng bại."
[Tự tin như vậy? Gợi ý một chút xem.]
Lúc này đến phiên Đậu nhi kiểu cách, nói một nửa giữ lại một nửa: "Ông không nhớ à? Chuyện mà Kondou huynh đài để ý nhất?"
[... Cái gì?]
"Nguồn gốc khiến anh ta vẫn lo được lo mất, thiếu hụt cảm giác an toàn, không thể tin tưởng tôi..." Tiểu Đậu ung dung thong thả phủi nhẹ sợi bông dính trên người, đổi mới độ ngầu, "Nguyên văn nói thế nào nhỉ? Ừm... 'Vậy mới nói, kẻ thô kệch như tôi, chỉ có nước vì chuyện đó mà bị mấy cô gái ghét bỏ, làm sao có duyên với phụ nữ chứ?' ---- Chính là chuyện ấy đấy."
[... À.]
Tiểu Đậu hắng giọng, bắt chước giọng điệu của Kondou mở miệng.
"Sa, Sakashi tiểu thư, kỳ thực tôi..."
...
---- Là tên đàn ông có cái mông lông rậm như lông thú vậy.
Kondou Ngồi trên ghế phòng ăn, trong đầu phút chốc lướt qua tình cảnh khí bản thân nói với Sakashi Mame câu này.
Biểu cảm phức tạp nhìn chằm chằm tờ truyền đơn mỏng trên tay, sau đó hắn lại đưa nó vào trong tay áo. Vừa chỉnh lại tay áo, Sakashi Mame đã từ phòng rửa tay đi ra, lần nữa ngồi xuống bàn ăn đối diện ----
Hôm nay, Sakashi Mame và Kondou đã hẹn sẵn khi tam tầm sẽ gặp mặt. Tuy bình thường hai người do mỗi người đều có công việc nên luôn hẹn hò kiểu này, có điều bởi vì Tiểu Đậu đi công tác quãng thời gian trước giờ mới về, lần này đặc biệt long trọng hơn. Địa điểm lựa chọn chính là nhà hàng kiểu Tây xa hoa ----
Tiểu Đậu im hơi lặng tiếng đánh giá Kondou giây lát.
Đại cục trưởng ta quá khủng, quen nhau tới nay đã một tháng, biến hóa quả thực nghiêng trời lệch đất ----
Từ trước đến giờ, vốn là một cảnh sát lôi thôi lếch thếch, hiện tại mỗi ngày gặp cô, hắn đều phải phun nước hoa Cologne, mấy sợi râu trên cằm cũng cạo sạch sành sanh. Liền ngay cả lúc nói chuyện cũng nhẹ giọng nói khẽ, mất hết giọng nói ồm ồm hào khí lẫm liệt ngày trước.
Hồi xưa, hắn thường mặc áo yukata quần hakama, trang phục điển hình của đàn ông Edo. Bây giờ vì chiều theo sở thích của cô, hắn đổi thành Tây trang giày da cẩn thận tỷ mỉ...
Ánh mắt Tiểu Đậu khó nhận thấy thoáng lấp loé, lập tức sắc mặt tự nhiên cười với Kondou: "Lát nữa muốn đi đâu?"
Kondou liếc mắt nhìn nắng chiều dần buông ngoài cửa sổ, đáp: "Thời gian chênh lệch không nhiều lắm, chúng ta đi ra ngoài tản bộ nhé? Cái đó... Anh đưa em về nhà."
...
Sau khi ra nhà hàng, dưới ánh chiều tà, hai người cùng đi dạo trên con đường nhỏ.
Kondou hơi rũ mắt, nhìn thiếu nữ bên cạnh, đúng lúc không hề phòng bị chạm vào tầm mắt cô đang nhìn lại.
Cô mỉm cười với hắn.
---- Từng có một vị cao nhân đã nói, khi bạn không biết dùng biểu cảm gì đối mặt, chỉ cần mỉm cười là được rồi.
Bổ sung tý, trải qua luyện tập chăm chỉ không ngừng, kiểu cười Mona Lisa của Đậu thần càng ngày càng tự nhiên, cực kỳ tiên khí đúng không nào.
Ha ha, nhất là dịu dàng từ mỗi cái nhíu mày, mỗi một nụ cười.
[Nói không chừng, lát nữa hắn chính thức cầu hôn cô. Cô có vẻ như không chút sốt ruột?] Âm thanh của N' rất chuyên nghiệp vang lên.
Tiểu Đậu: câm miệng xem diễn.
"Mame... Mame - chan, anh có chuyện muốn nói với em."
---- Phần phấn khích đến.
Tiểu nhân nhi trong lòng Đường Tiểu Đậu đắc ý lộn cù mèo, cũng không chú ý hắn thay đổi cách xưng hô với mình mà châm chích cái gì.
"Chuyện gì vậy?"
"..." Kondou trù trừ chốc lát, mới yếu ớt nói: "... Anh cạo sạch lông mông rồi."
... (→v→)(←w←)
Các bé đọc giả, hãy cùng Đậu thần làm ánh mắt thắng lợi nào, cám ơn hợp tác.
Tiểu Đậu lặng lẽ hít sâu mấy hơi, lúc này mới dần dần bày tỏ khiếp sợ, rồi nhẹ giọng hỏi -----
"Tại sao?"
"Ơ, ơ ơ? Vì, vì anh muốn lấy trạng thái tốt nhất cầu hôn Mame - chan..."
Nghe vậy, Sakashi Mame nhíu mày.
"Như vậy là vì em sao? Là vì em... Mới làm như thế sao?"
Kondou vô ý thức khẽ gật đầu.
---- Đồng tử thiếu nữ thu nhỏ lại, rơi vào im lặng.
Một lúc lâu, cô mới do do dự dự lên tiếng.
"Kondou tiên sinh..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.