Chương 36: Hồi Tưởng (2)
Huỳnh Thiên Kỳy
11/01/2023
“ Hôm nay anh có biết em đã trải qua những điều đáng sợ gì không? Em bị người ta bắt cóc, suýt chút nữa còn bị cưỡng h.iếp. ”
Đặng Song Nhi nghẹn ngào nói ra, nước mắt cứ chảy. Những ấm ức tủi thân khiến cô chẳng thể nào ngăn được, cô vốn dĩ là một cô gái yếu đuối.
Vũ Dịch Đức nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hai mắt của anh đỏ trạch sâu kín nhìn xa xăm, chẳng biết tin hay là không tin.
“ Tình yêu của em, anh có thể nhận hoặc không, nhưng anh không được nghĩ em như thế. Dịch Đức, dù em còn một hơi thở, em vẫn sẽ yêu anh. ”
Đặng Song Nhi ôm mặt chạy ùa lại giường nằm xuống, lấy chăn chùm lên đầu bật khóc nức nở.
• Rầm...
Bước ra khỏi phòng, Vũ Dịch Đức dựa lưng vào cánh cửa, đôi mắt đăm chiêu mông lung nhìn thẳng một hướng toan tính, sắc mặt cũng thay đổi chẳng còn đâu tức giận cãi nhau với Đặng Song Nhi khi nãy.
Sau đó, anh vội vàng bước đi xuống nhà. Lấy trong vali ra một bộ hồ sơ bệnh án, một mình lái xe rời khỏi Vũ gia mà chẳng cần ai theo mình.
Chiếc xe dừng lại truớc con hẻm nhỏ, Vũ Dịch Đức bước xuống đi vào bên trong.
Đứng trước nhà của ông Đặng, anh đưa tay đập cửa, lên tiếng gọi ông:
“ Ba ơi...ba ơi...! ”
Tuổi tác đã lớn, cộng thêm căn bệnh mất ngủ nên khi nghe giọng nói của Vũ Dịch Đức thì ông Đặng đã bật đèn sáng lên và đi ra ngoài mở cửa.
Trong lòng ông Đặng nảy sinh nhiều chuyện không may, không lý nào Dịch Đức lại tìm ông vào lúc 3-4 giờ sáng như thế này.
“ Dịch Đức, sao con lại đến đây vào giờ này? Vào nhà đi con! ”
Vũ Dịch Đức bước vào, ông Đặng đóng cửa lại. Quay lại nhìn anh thì thấy đôi mắt của anh đỏ trạch, sắc mặt thể hiện rõ tâm trạng đang rất tồi tệ, đau khổ.
“ Lại ghế ngồi đi, có chuyện gì thế Dịch Đức? ”
Ngồi xuống ghế đối diện với ông Đặng, anh cúi mặt, rất lâu sau mới lên tiếng:
“ Ba, con xin lỗi, con đã làm tổn thương Song Nhi! ”
Trước khi kết hôn, anh đã hứa rằng với ông rằng sẽ không bao giờ làm cho Đặng Song Nhi đau lòng hay tổn thương, sẽ chăm sóc và yêu thương cô, nhưng hãy xem đi khi nãy anh đã nói gì và làm gì với cô.
Anh hoàn toàn không muốn, chưa từng nghĩ sẽ phụ bạc Song Nhi. Phải, anh kết hôn với cô vì muốn chọc tức Thái Tuyết Như, nhưng anh vô cùng nghiêm túc trong cuộc hôn nhân này, gạt bỏ nhiều công việc để vun đắp tình cảm với cô từng ngày.
Không ai có thể khiến anh nghe theo, chiều theo, thậm chí nếu anh không thích thì đến bà Vũ anh cũng không nghe.
Nói ra những câu đau lòng đó, nhìn cô khóc sướt mướt anh cũng đau lắm chứ. Nhưng đó chính là cách anh đã nghĩ ra để bảo vệ Song Nhi trong lúc gấp gáp này.
“ Tổn thương Song Nhi? Con đã làm gì? ”
Ông Đặng mất bình tĩnh đứng dậy, Vũ Dịch Đức ngước lên nhìn ông, khuôn mặt khổ sở thảm hại lên tiếng cầu xin:
“ Ba, ba giúp con một chuyện được không? ”
“ Con mau nói rõ ràng cho ba hiểu, giúp là giúp chuyện gì? ”
Vũ Dịch Đức đặt hồ sơ bệnh án lên bàn, cúi mặt kiềm nén cảm xúc, không dám nhìn thẳng vào mắt ông Đặng.
Ông Đặng gấp gáp cầm lấy lên xem, mở ra, đọc từng dòng chữ trong đó.
Kết quả...
“ Dịch Đức, sao...sao lại vậy hả con...? ”
Hai tay của ông Đặng run run, hai mắt cũng đỏ lên nhìn Vũ Dịch Đức.
“ Ba, hôm nay Song Nhi bị bắt cóc, suýt chút nữa cô ấy còn bị làm nhục, không cần điều tra con cũng biết người đứng đằng sau là Thái Tuyết Như. Nhưng hiện tại con không có nhiều thời gian để điều tra lấy bằng chứng tống cô ta vào tù. Con cần phải phẫu thuật gấp, nếu không phần trăm thành công sẽ rất thấp. Trong lúc con nằm viện, nếu cô ấy gặp bất trắc gì thì phải làm sao đây, con không yên tâm... Ba, ba giúp con giữ kín bí mật này và đưa Song Nhi sang Pháp. Con sẽ làm cho cô ấy hận con, ghét con. Nếu con thật sự ra đi, như vậy sẽ tốt cho cô ấy sau này, vừa quên được con và cuộc sống của cô ấy cũng chẳng còn nguy hiểm, tương lai sẽ rộng mở và tốt đẹp hơn. Nếu ca phẫu thuật thành công, sau khi sức khỏe ổn định con sẽ sang đó giải thích và cầu hôn cô ấy, con vẫn còn nợ cô ấy một lời cầu hôn. ”
Giọng nói của Vũ Dịch Đức càng về cuối lại càng nghẹn ngào, dừng như muốn tắc nghẹn trong cổ họng. Anh cúi mặt xuống, một giọt lệ tràn ra khỏi khóe mắt, rơi trên khuôn mặt đang rất đau khổ kia.
Hồ sơ bệnh án trên tay rơi xuống, ông Đặng đi lại ngồi xuống cạnh Vũ Dịch Đức, ôm chầm anh an ủi:
“ Dịch Đức, cứ để cho Song Nhi biết bệnh tình của con. Con bé sẽ ở bên cạnh con và cùng con vượt qua trong lúc khó khăn này. Con biết rõ, Song Nhi yêu con rất nhiều mà phải không? ”
“ Vì Song Nhi yêu con, nên cô ấy bắt buộc phải đi và càng không nên biết. Với tính tình của cô ấy, làm sao chịu nổi cú sốc này. Còn Thái Tuyết Như nữa và lỡ như cuộc phẫu thuật không thành công như dự tính, cô ấy phải làm sao? Tương lai của cô ấy sẽ như thế nào? Có thể bây giờ cô ấy tổn thương vì bị con phản bội, lừa dối, nhưng thời gian và một người đàn ông khác sẽ giúp cô ấy chữa lành vết thương. ”
Vũ Dịch Đức vòng tay ôm lấy ông.
Lúc còn bé, anh cũng thường hay khóc nhè và nhõng nhẽo với ông bà Vũ để đòi mua đồ chơi. Nhưng khi anh lớn hơn một chút, anh chưa từng phải bất lực, yếu đuối trước hoàn cảnh nào hay rơi một giọt nước mắt nào.
Hôm nay anh khóc, không phải trước ông bà Vũ mà là với ông Đặng. Một người ba vợ đáng kính!
“ Dịch Đức... ”
“ Ba, con cầu xin ba, ba giúp con đi. ”
“ Ba đồng ý, nhưng ba chỉ giúp con giữ kín bí mật đến khi con phẫu thuật thành công. Khi con ra khỏi phòng phẫu thuật, ba sẽ lập tức nói cho Song Nhi biết. Con bé chỉ cần con, tình yêu của con, một lời cầu hôn không quan trọng với con bé. ”
“ Được, nhưng nếu con chết, ba đừng cho Song Nhi biết. Hãy để cô ấy quên con! ”
“ Con sẽ không sao đâu Dịch Đức! ”
Đặng Song Nhi nghẹn ngào nói ra, nước mắt cứ chảy. Những ấm ức tủi thân khiến cô chẳng thể nào ngăn được, cô vốn dĩ là một cô gái yếu đuối.
Vũ Dịch Đức nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hai mắt của anh đỏ trạch sâu kín nhìn xa xăm, chẳng biết tin hay là không tin.
“ Tình yêu của em, anh có thể nhận hoặc không, nhưng anh không được nghĩ em như thế. Dịch Đức, dù em còn một hơi thở, em vẫn sẽ yêu anh. ”
Đặng Song Nhi ôm mặt chạy ùa lại giường nằm xuống, lấy chăn chùm lên đầu bật khóc nức nở.
• Rầm...
Bước ra khỏi phòng, Vũ Dịch Đức dựa lưng vào cánh cửa, đôi mắt đăm chiêu mông lung nhìn thẳng một hướng toan tính, sắc mặt cũng thay đổi chẳng còn đâu tức giận cãi nhau với Đặng Song Nhi khi nãy.
Sau đó, anh vội vàng bước đi xuống nhà. Lấy trong vali ra một bộ hồ sơ bệnh án, một mình lái xe rời khỏi Vũ gia mà chẳng cần ai theo mình.
Chiếc xe dừng lại truớc con hẻm nhỏ, Vũ Dịch Đức bước xuống đi vào bên trong.
Đứng trước nhà của ông Đặng, anh đưa tay đập cửa, lên tiếng gọi ông:
“ Ba ơi...ba ơi...! ”
Tuổi tác đã lớn, cộng thêm căn bệnh mất ngủ nên khi nghe giọng nói của Vũ Dịch Đức thì ông Đặng đã bật đèn sáng lên và đi ra ngoài mở cửa.
Trong lòng ông Đặng nảy sinh nhiều chuyện không may, không lý nào Dịch Đức lại tìm ông vào lúc 3-4 giờ sáng như thế này.
“ Dịch Đức, sao con lại đến đây vào giờ này? Vào nhà đi con! ”
Vũ Dịch Đức bước vào, ông Đặng đóng cửa lại. Quay lại nhìn anh thì thấy đôi mắt của anh đỏ trạch, sắc mặt thể hiện rõ tâm trạng đang rất tồi tệ, đau khổ.
“ Lại ghế ngồi đi, có chuyện gì thế Dịch Đức? ”
Ngồi xuống ghế đối diện với ông Đặng, anh cúi mặt, rất lâu sau mới lên tiếng:
“ Ba, con xin lỗi, con đã làm tổn thương Song Nhi! ”
Trước khi kết hôn, anh đã hứa rằng với ông rằng sẽ không bao giờ làm cho Đặng Song Nhi đau lòng hay tổn thương, sẽ chăm sóc và yêu thương cô, nhưng hãy xem đi khi nãy anh đã nói gì và làm gì với cô.
Anh hoàn toàn không muốn, chưa từng nghĩ sẽ phụ bạc Song Nhi. Phải, anh kết hôn với cô vì muốn chọc tức Thái Tuyết Như, nhưng anh vô cùng nghiêm túc trong cuộc hôn nhân này, gạt bỏ nhiều công việc để vun đắp tình cảm với cô từng ngày.
Không ai có thể khiến anh nghe theo, chiều theo, thậm chí nếu anh không thích thì đến bà Vũ anh cũng không nghe.
Nói ra những câu đau lòng đó, nhìn cô khóc sướt mướt anh cũng đau lắm chứ. Nhưng đó chính là cách anh đã nghĩ ra để bảo vệ Song Nhi trong lúc gấp gáp này.
“ Tổn thương Song Nhi? Con đã làm gì? ”
Ông Đặng mất bình tĩnh đứng dậy, Vũ Dịch Đức ngước lên nhìn ông, khuôn mặt khổ sở thảm hại lên tiếng cầu xin:
“ Ba, ba giúp con một chuyện được không? ”
“ Con mau nói rõ ràng cho ba hiểu, giúp là giúp chuyện gì? ”
Vũ Dịch Đức đặt hồ sơ bệnh án lên bàn, cúi mặt kiềm nén cảm xúc, không dám nhìn thẳng vào mắt ông Đặng.
Ông Đặng gấp gáp cầm lấy lên xem, mở ra, đọc từng dòng chữ trong đó.
Kết quả...
“ Dịch Đức, sao...sao lại vậy hả con...? ”
Hai tay của ông Đặng run run, hai mắt cũng đỏ lên nhìn Vũ Dịch Đức.
“ Ba, hôm nay Song Nhi bị bắt cóc, suýt chút nữa cô ấy còn bị làm nhục, không cần điều tra con cũng biết người đứng đằng sau là Thái Tuyết Như. Nhưng hiện tại con không có nhiều thời gian để điều tra lấy bằng chứng tống cô ta vào tù. Con cần phải phẫu thuật gấp, nếu không phần trăm thành công sẽ rất thấp. Trong lúc con nằm viện, nếu cô ấy gặp bất trắc gì thì phải làm sao đây, con không yên tâm... Ba, ba giúp con giữ kín bí mật này và đưa Song Nhi sang Pháp. Con sẽ làm cho cô ấy hận con, ghét con. Nếu con thật sự ra đi, như vậy sẽ tốt cho cô ấy sau này, vừa quên được con và cuộc sống của cô ấy cũng chẳng còn nguy hiểm, tương lai sẽ rộng mở và tốt đẹp hơn. Nếu ca phẫu thuật thành công, sau khi sức khỏe ổn định con sẽ sang đó giải thích và cầu hôn cô ấy, con vẫn còn nợ cô ấy một lời cầu hôn. ”
Giọng nói của Vũ Dịch Đức càng về cuối lại càng nghẹn ngào, dừng như muốn tắc nghẹn trong cổ họng. Anh cúi mặt xuống, một giọt lệ tràn ra khỏi khóe mắt, rơi trên khuôn mặt đang rất đau khổ kia.
Hồ sơ bệnh án trên tay rơi xuống, ông Đặng đi lại ngồi xuống cạnh Vũ Dịch Đức, ôm chầm anh an ủi:
“ Dịch Đức, cứ để cho Song Nhi biết bệnh tình của con. Con bé sẽ ở bên cạnh con và cùng con vượt qua trong lúc khó khăn này. Con biết rõ, Song Nhi yêu con rất nhiều mà phải không? ”
“ Vì Song Nhi yêu con, nên cô ấy bắt buộc phải đi và càng không nên biết. Với tính tình của cô ấy, làm sao chịu nổi cú sốc này. Còn Thái Tuyết Như nữa và lỡ như cuộc phẫu thuật không thành công như dự tính, cô ấy phải làm sao? Tương lai của cô ấy sẽ như thế nào? Có thể bây giờ cô ấy tổn thương vì bị con phản bội, lừa dối, nhưng thời gian và một người đàn ông khác sẽ giúp cô ấy chữa lành vết thương. ”
Vũ Dịch Đức vòng tay ôm lấy ông.
Lúc còn bé, anh cũng thường hay khóc nhè và nhõng nhẽo với ông bà Vũ để đòi mua đồ chơi. Nhưng khi anh lớn hơn một chút, anh chưa từng phải bất lực, yếu đuối trước hoàn cảnh nào hay rơi một giọt nước mắt nào.
Hôm nay anh khóc, không phải trước ông bà Vũ mà là với ông Đặng. Một người ba vợ đáng kính!
“ Dịch Đức... ”
“ Ba, con cầu xin ba, ba giúp con đi. ”
“ Ba đồng ý, nhưng ba chỉ giúp con giữ kín bí mật đến khi con phẫu thuật thành công. Khi con ra khỏi phòng phẫu thuật, ba sẽ lập tức nói cho Song Nhi biết. Con bé chỉ cần con, tình yêu của con, một lời cầu hôn không quan trọng với con bé. ”
“ Được, nhưng nếu con chết, ba đừng cho Song Nhi biết. Hãy để cô ấy quên con! ”
“ Con sẽ không sao đâu Dịch Đức! ”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.