Chương 76: Định hướng cho mai này
Erly
01/06/2022
Sau hôn lễ của Diêu Diêu không lâu, vài tháng ngắn ngủi cuối cùng của bốn năm đại học cũng lặng lẽ trôi qua. Đến khi tốt nghiệp, bụng của Diêu Diêu đã lớn thấy rõ, đi đến đâu cũng thu hút sự chú ý của những người khác trong trường.
Buổi tối trước một ngày diễn ra lễ tốt nghiệp, Khưu Dĩnh Ninh cùng Mộc Tịnh Kỳ đi mua sắm chuẩn bị quần áo mới cho ngày đặc biệt kết thúc quãng đời sinh viên.
Bên trong cửa hàng quần áo, Khưu Dĩnh Ninh thử áo sơ mi do Mộc Tịnh Kỳ chọn, mỗi lần anh mặc xong đứng trước gương xem thử, những tiếng thì thầm cảm khái của nữ nhân viên và các cô gái đến mua đều truyền đến tai cô.
Mộc Tịnh Kỳ sớm không lấy làm lạ khi thấy các cô gái si mê Khưu Dĩnh Ninh trong lần gặp đầu tiên, bởi vẻ ngoài có vẻ thanh tao lịch sự đó hoàn toàn trái ngược với tính cách thật sự của anh, chính là phũ đến mức chửi xéo cha mẹ người ta ngay trước mặt họ.
Tính tình của Khưu Dĩnh Ninh bị ảnh hưởng không ít từ mẹ Khưu, mới tiếp xúc cứ ngỡ hiền lành dễ gần, thực chất lại đanh đá như muốn móc cả ruột gan người đối diện ra mà mỉa mai.1
Mộc Tịnh Kỳ hiện tại không sợ có người thứ ba chen vào tình cảm giữa cô và Khưu Dĩnh Ninh, điều thật sự mà cô sợ sẽ có nạn nhân giống như Cát An và Thích Vy.
Chọn đồ xong, đến khi đứng ở quầy thu ngân tính tiền, Mộc Tịnh Kỳ trong nhà phụ trách giữ tiền nên đương nhiên là người thanh toán.
Ngay khi Mộc Tịnh Kỳ vừa đưa thẻ cho nhân viên, Khưu Dĩnh Ninh đứng cạnh bỗng ôm vai cô, tỏ ra khiêm nhường, mờ ám nói: “Cảm ơn em đã mua đồ cho anh, “chuyện đó”... anh sẽ làm thật tốt.”
Hai chữ “chuyện đó” từ miệng Khưu Dĩnh Ninh phát ra mang theo một hàm ý cực kỳ đen tối. Mộc Tịnh Kỳ còn đang hoang mang tiêu hóa câu nói của anh thì từ phía sau đã truyền đến không ít lời bàn tán.1
“Ôi trời, nhìn đẹp trai bảnh tỏn thế kia mà được bao nuôi.”
“Đúng là không nên nhìn mặt mà bắt hình dong! Hồi nãy tôi còn tưởng anh ta là đàn ông hiếm có chịu yêu người khập khiễng, hóa ra cũng vì tiền.”
Hiểu ra, Mộc Tịnh Kỳ nghẹn lời, thanh toán xong liền lấy đồ kéo Khưu Dĩnh Ninh ra về.
Trái ngược với sự vội vàng của cô, vẻ mặt anh dường như rất đắc ý, một chút xấu hổ ngại ngùng khi bị đánh giá xấu cũng không hề ảnh hưởng đến thú vui bất bình thường của anh.
Mua quần áo xong, cả hai ghé siêu thị mua thực phẩm về nhà nấu bữa tối. Trong lúc Mộc Tịnh Kỳ và Khưu Dĩnh Ninh vẫn còn ở trong siêu thị thì nhận được điện thoại của cha mẹ Khưu báo đã bay qua, dự định sẽ tham dự lễ tốt nghiệp của cô và anh vào ngày mốt.
Nghe điện thoại rồi cả hai tranh thủ mua nhanh về tránh để cha mẹ Khưu đợi lâu. Từ hôm Tết đến nay cả nhà mới có dịp gặp mặt, ngồi lại cùng nhau ăn một bữa cơm.
Từ lúc Mộc Tịnh Kỳ và Khưu Dĩnh Ninh đến thành phố này sống riêng, đây là lần đầu tiên cha mẹ Khưu đích thân tới thăm. Nhìn căn hộ sạch sẽ ngăn nắp, tủ lạnh có đồ ăn để sẵn, hai ông bà đều không còn gì để lo lắng về khả năng sống tự lập của con cái.
Thời gian Mộc Tịnh Kỳ chưa đến sống chung, mẹ Khưu mỗi ngày ba bận đều phải nhắc nhở Khưu Dĩnh Ninh dọn dẹp phòng riêng. Ngày thường anh ăn uống cũng rất tùy tiện, từ khi có cô thì mọi thứ đều tự động đi vào nề nếp.
Đúng là Mộc Tịnh Kỳ vẫn còn rất trẻ nhưng mẹ Khưu có lòng tin rất lớn với cô, bà tin cô có thể trở thành một người phụ nữ quán xuyến được gia đình, có thể tự chăm sóc được bản thân và cả con trai bà.
Nếu như đâu đã vào đó, bà cũng chẳng ngại “gả” con trai đi sớm.
Qua bảy giờ bữa tối sẵn sàng, cả nhà cùng ngồi vào bàn, chủ đề trò chuyện đầu tiên là về ngày lễ tốt nghiệp của Khưu Dĩnh Ninh và Mộc Tịnh Kỳ sắp tới.
Nóng lòng hơn ai hết, vừa bắt đầu bữa ăn không lâu, mẹ Khưu đã vội mở lời dò hỏi: “Tốt nghiệp rồi, hai đứa có tính toán gì tiếp theo chưa? Định ở lại đây hay trở về?”
Khưu Dĩnh Ninh không trả lời, như thể để cho Mộc Tịnh Kỳ tự quyết định, cho dù đáp án của cô ra sao, anh vẫn sẽ tôn trọng và đồng hành cùng cô.
Về vấn đề mẹ Khưu nhắc đến, Mộc Tịnh Kỳ gần đây đã suy nghĩ rất nhiều và cũng đã có sự lựa chọn. Cô không muốn làm gánh nặng cho cha mẹ Khưu, nhưng càng không muốn bỏ lỡ thời gian có thể báo hiếu và trả ơn cho ông bà.
Nghĩ thật kỹ lưỡng, Mộc Tịnh Kỳ mới cất tiếng trình bày, mỗi một lời nói ra đều là thật lòng không hề che giấu: “Ngày đó con chọn đến đây vì muốn trốn tránh tình cảm dành cho Ninh. Cuộc sống hiện tại của bọn con tuy không gặp quá nhiều khó khăn hay vất vả, nhưng con nghĩ... chỉ ở bên cạnh cha mẹ, tụi con mới có thể an tâm.”
Nghe đến đây, không chỉ cha mẹ Khưu xúc động mà Khưu Dĩnh Ninh cũng tự hào ra mặt. Tuy nhiên, mẹ Khưu đã cùng cha Khưu bàn bạc trước khi đến đây, sống cùng để chăm sóc con cái là điều mà người làm cha mẹ nào cũng muốn, nhưng xảy ra mâu thuẫn trong sinh hoạt hàng ngày càng khó tránh khỏi.
Chính vì lẽ đó, cha mẹ Khưu đã có tính toán, nhân tiện bàn về vấn đề này, mẹ Khưu liền mang ra cùng nhau bàn luận: “Cha mẹ cũng tính rồi, thực ra nhiều năm nay cha mẹ tích góp được một số tiền, dự định lần này sẽ đổi sang một căn nhà mới rộng rãi hơn, để hai đứa có không gian riêng tư mà còn thuận tiện cho cha mẹ chăm cháu sau này.”
Khi nhắc đến chuyện này, Mộc Tịnh Kỳ chỉ hơi ngại ngùng một chút, có điều cô cũng đã nghĩ tới việc này từ lâu. Không để cha mẹ Khưu phải bận lòng quá nhiều, Mộc Tịnh Kỳ chủ động từ chối ý tốt của ông bà.
“Số tiền cha mẹ dành dụm được cứ để dưỡng già, con và Ninh còn trẻ, nếu xây dựng gia đình thì bọn con phải là người mua nhà, cho cha mẹ cuộc sống thoải mái an hưởng. Sau này, không chừng bọn con còn rất nhiều chuyện phải nhờ vả cha mẹ, vậy nên những gì bọn con có thể tự làm, cha mẹ không phải vì bọn con mà chịu cực.”
Mộc Tịnh Kỳ nói đến đây, hai mắt mẹ Khưu đã đỏ hoe, hai dòng nước mắt liên tục trào ra không ngừng. Giữa ngực bà dâng lên cảm xúc hạnh phúc đến nghẹn ngào.
Ngày xưa, khi cha mẹ Khưu quyết định nhận Mộc Tịnh Kỳ làm con nuôi, nuôi nấng chăm sóc cô chỉ hy vọng cô sẽ có cuộc sống tốt hơn. Ông bà đã cho rằng, nếu là người khác khi chứng kiến một đứa trẻ bất hạnh cũng sẽ làm như ông bà, thế nên khi quả ngọt nhận được ở hiện tại đều nằm ngoài những gì ông bà mong muốn.
Cha Khưu không nói gì nhiều nhưng lại cực kỳ yên lòng, sinh con nuôi con lớn không dễ dàng, nếu không có Mộc Tịnh Kỳ, có lẽ ông và mẹ Khưu cả đời này cũng chẳng nghe được những lời ngọt ngào an ủi tương tự từ Khưu Dĩnh Ninh.
Riêng Khưu Dĩnh Ninh lúc này hãnh diện ra mặt nhờ có Mộc Tịnh Kỳ, cô gái mà anh yêu không những nghĩ cho anh mà còn nghĩ cho cha mẹ anh, hoàn toàn không uổng phí tình cảm anh và cha mẹ đã dốc lòng dành cho cô.
Có thể Mộc Tịnh Kỳ có rất nhiều khuyết điểm, mang ra so sánh đều thua các cô gái khác, nhưng Mộc Tịnh Kỳ đối với Khưu Dĩnh Ninh và cha mẹ Khưu tựa như một báu vật được ông trời ban tặng.
Do quá xúc động, mẹ Khưu không thể ngừng khóc, đang lúc cha Khưu dỗ dành, bà chợt hỏi: “Điện thoại tôi đâu rồi?”
“Làm gì thế?”
Vừa hỏi cha Khưu vừa đứng dậy định đi tìm điện thoại cho mẹ Khưu, bà thút thít đáp: “Tôi phải gọi cho mấy bà bạn khoe con dâu mới được.”
“Ây...”
Cha Khưu bất lực thốt lên một tiếng, Khưu Dĩnh Ninh và Mộc Tịnh Kỳ không hẹn xoay đầu nhìn nhau, đồng loạt bật cười.
Buổi tối trước một ngày diễn ra lễ tốt nghiệp, Khưu Dĩnh Ninh cùng Mộc Tịnh Kỳ đi mua sắm chuẩn bị quần áo mới cho ngày đặc biệt kết thúc quãng đời sinh viên.
Bên trong cửa hàng quần áo, Khưu Dĩnh Ninh thử áo sơ mi do Mộc Tịnh Kỳ chọn, mỗi lần anh mặc xong đứng trước gương xem thử, những tiếng thì thầm cảm khái của nữ nhân viên và các cô gái đến mua đều truyền đến tai cô.
Mộc Tịnh Kỳ sớm không lấy làm lạ khi thấy các cô gái si mê Khưu Dĩnh Ninh trong lần gặp đầu tiên, bởi vẻ ngoài có vẻ thanh tao lịch sự đó hoàn toàn trái ngược với tính cách thật sự của anh, chính là phũ đến mức chửi xéo cha mẹ người ta ngay trước mặt họ.
Tính tình của Khưu Dĩnh Ninh bị ảnh hưởng không ít từ mẹ Khưu, mới tiếp xúc cứ ngỡ hiền lành dễ gần, thực chất lại đanh đá như muốn móc cả ruột gan người đối diện ra mà mỉa mai.1
Mộc Tịnh Kỳ hiện tại không sợ có người thứ ba chen vào tình cảm giữa cô và Khưu Dĩnh Ninh, điều thật sự mà cô sợ sẽ có nạn nhân giống như Cát An và Thích Vy.
Chọn đồ xong, đến khi đứng ở quầy thu ngân tính tiền, Mộc Tịnh Kỳ trong nhà phụ trách giữ tiền nên đương nhiên là người thanh toán.
Ngay khi Mộc Tịnh Kỳ vừa đưa thẻ cho nhân viên, Khưu Dĩnh Ninh đứng cạnh bỗng ôm vai cô, tỏ ra khiêm nhường, mờ ám nói: “Cảm ơn em đã mua đồ cho anh, “chuyện đó”... anh sẽ làm thật tốt.”
Hai chữ “chuyện đó” từ miệng Khưu Dĩnh Ninh phát ra mang theo một hàm ý cực kỳ đen tối. Mộc Tịnh Kỳ còn đang hoang mang tiêu hóa câu nói của anh thì từ phía sau đã truyền đến không ít lời bàn tán.1
“Ôi trời, nhìn đẹp trai bảnh tỏn thế kia mà được bao nuôi.”
“Đúng là không nên nhìn mặt mà bắt hình dong! Hồi nãy tôi còn tưởng anh ta là đàn ông hiếm có chịu yêu người khập khiễng, hóa ra cũng vì tiền.”
Hiểu ra, Mộc Tịnh Kỳ nghẹn lời, thanh toán xong liền lấy đồ kéo Khưu Dĩnh Ninh ra về.
Trái ngược với sự vội vàng của cô, vẻ mặt anh dường như rất đắc ý, một chút xấu hổ ngại ngùng khi bị đánh giá xấu cũng không hề ảnh hưởng đến thú vui bất bình thường của anh.
Mua quần áo xong, cả hai ghé siêu thị mua thực phẩm về nhà nấu bữa tối. Trong lúc Mộc Tịnh Kỳ và Khưu Dĩnh Ninh vẫn còn ở trong siêu thị thì nhận được điện thoại của cha mẹ Khưu báo đã bay qua, dự định sẽ tham dự lễ tốt nghiệp của cô và anh vào ngày mốt.
Nghe điện thoại rồi cả hai tranh thủ mua nhanh về tránh để cha mẹ Khưu đợi lâu. Từ hôm Tết đến nay cả nhà mới có dịp gặp mặt, ngồi lại cùng nhau ăn một bữa cơm.
Từ lúc Mộc Tịnh Kỳ và Khưu Dĩnh Ninh đến thành phố này sống riêng, đây là lần đầu tiên cha mẹ Khưu đích thân tới thăm. Nhìn căn hộ sạch sẽ ngăn nắp, tủ lạnh có đồ ăn để sẵn, hai ông bà đều không còn gì để lo lắng về khả năng sống tự lập của con cái.
Thời gian Mộc Tịnh Kỳ chưa đến sống chung, mẹ Khưu mỗi ngày ba bận đều phải nhắc nhở Khưu Dĩnh Ninh dọn dẹp phòng riêng. Ngày thường anh ăn uống cũng rất tùy tiện, từ khi có cô thì mọi thứ đều tự động đi vào nề nếp.
Đúng là Mộc Tịnh Kỳ vẫn còn rất trẻ nhưng mẹ Khưu có lòng tin rất lớn với cô, bà tin cô có thể trở thành một người phụ nữ quán xuyến được gia đình, có thể tự chăm sóc được bản thân và cả con trai bà.
Nếu như đâu đã vào đó, bà cũng chẳng ngại “gả” con trai đi sớm.
Qua bảy giờ bữa tối sẵn sàng, cả nhà cùng ngồi vào bàn, chủ đề trò chuyện đầu tiên là về ngày lễ tốt nghiệp của Khưu Dĩnh Ninh và Mộc Tịnh Kỳ sắp tới.
Nóng lòng hơn ai hết, vừa bắt đầu bữa ăn không lâu, mẹ Khưu đã vội mở lời dò hỏi: “Tốt nghiệp rồi, hai đứa có tính toán gì tiếp theo chưa? Định ở lại đây hay trở về?”
Khưu Dĩnh Ninh không trả lời, như thể để cho Mộc Tịnh Kỳ tự quyết định, cho dù đáp án của cô ra sao, anh vẫn sẽ tôn trọng và đồng hành cùng cô.
Về vấn đề mẹ Khưu nhắc đến, Mộc Tịnh Kỳ gần đây đã suy nghĩ rất nhiều và cũng đã có sự lựa chọn. Cô không muốn làm gánh nặng cho cha mẹ Khưu, nhưng càng không muốn bỏ lỡ thời gian có thể báo hiếu và trả ơn cho ông bà.
Nghĩ thật kỹ lưỡng, Mộc Tịnh Kỳ mới cất tiếng trình bày, mỗi một lời nói ra đều là thật lòng không hề che giấu: “Ngày đó con chọn đến đây vì muốn trốn tránh tình cảm dành cho Ninh. Cuộc sống hiện tại của bọn con tuy không gặp quá nhiều khó khăn hay vất vả, nhưng con nghĩ... chỉ ở bên cạnh cha mẹ, tụi con mới có thể an tâm.”
Nghe đến đây, không chỉ cha mẹ Khưu xúc động mà Khưu Dĩnh Ninh cũng tự hào ra mặt. Tuy nhiên, mẹ Khưu đã cùng cha Khưu bàn bạc trước khi đến đây, sống cùng để chăm sóc con cái là điều mà người làm cha mẹ nào cũng muốn, nhưng xảy ra mâu thuẫn trong sinh hoạt hàng ngày càng khó tránh khỏi.
Chính vì lẽ đó, cha mẹ Khưu đã có tính toán, nhân tiện bàn về vấn đề này, mẹ Khưu liền mang ra cùng nhau bàn luận: “Cha mẹ cũng tính rồi, thực ra nhiều năm nay cha mẹ tích góp được một số tiền, dự định lần này sẽ đổi sang một căn nhà mới rộng rãi hơn, để hai đứa có không gian riêng tư mà còn thuận tiện cho cha mẹ chăm cháu sau này.”
Khi nhắc đến chuyện này, Mộc Tịnh Kỳ chỉ hơi ngại ngùng một chút, có điều cô cũng đã nghĩ tới việc này từ lâu. Không để cha mẹ Khưu phải bận lòng quá nhiều, Mộc Tịnh Kỳ chủ động từ chối ý tốt của ông bà.
“Số tiền cha mẹ dành dụm được cứ để dưỡng già, con và Ninh còn trẻ, nếu xây dựng gia đình thì bọn con phải là người mua nhà, cho cha mẹ cuộc sống thoải mái an hưởng. Sau này, không chừng bọn con còn rất nhiều chuyện phải nhờ vả cha mẹ, vậy nên những gì bọn con có thể tự làm, cha mẹ không phải vì bọn con mà chịu cực.”
Mộc Tịnh Kỳ nói đến đây, hai mắt mẹ Khưu đã đỏ hoe, hai dòng nước mắt liên tục trào ra không ngừng. Giữa ngực bà dâng lên cảm xúc hạnh phúc đến nghẹn ngào.
Ngày xưa, khi cha mẹ Khưu quyết định nhận Mộc Tịnh Kỳ làm con nuôi, nuôi nấng chăm sóc cô chỉ hy vọng cô sẽ có cuộc sống tốt hơn. Ông bà đã cho rằng, nếu là người khác khi chứng kiến một đứa trẻ bất hạnh cũng sẽ làm như ông bà, thế nên khi quả ngọt nhận được ở hiện tại đều nằm ngoài những gì ông bà mong muốn.
Cha Khưu không nói gì nhiều nhưng lại cực kỳ yên lòng, sinh con nuôi con lớn không dễ dàng, nếu không có Mộc Tịnh Kỳ, có lẽ ông và mẹ Khưu cả đời này cũng chẳng nghe được những lời ngọt ngào an ủi tương tự từ Khưu Dĩnh Ninh.
Riêng Khưu Dĩnh Ninh lúc này hãnh diện ra mặt nhờ có Mộc Tịnh Kỳ, cô gái mà anh yêu không những nghĩ cho anh mà còn nghĩ cho cha mẹ anh, hoàn toàn không uổng phí tình cảm anh và cha mẹ đã dốc lòng dành cho cô.
Có thể Mộc Tịnh Kỳ có rất nhiều khuyết điểm, mang ra so sánh đều thua các cô gái khác, nhưng Mộc Tịnh Kỳ đối với Khưu Dĩnh Ninh và cha mẹ Khưu tựa như một báu vật được ông trời ban tặng.
Do quá xúc động, mẹ Khưu không thể ngừng khóc, đang lúc cha Khưu dỗ dành, bà chợt hỏi: “Điện thoại tôi đâu rồi?”
“Làm gì thế?”
Vừa hỏi cha Khưu vừa đứng dậy định đi tìm điện thoại cho mẹ Khưu, bà thút thít đáp: “Tôi phải gọi cho mấy bà bạn khoe con dâu mới được.”
“Ây...”
Cha Khưu bất lực thốt lên một tiếng, Khưu Dĩnh Ninh và Mộc Tịnh Kỳ không hẹn xoay đầu nhìn nhau, đồng loạt bật cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.