Chương 40: Hình thành suy nghĩ
Erly
01/06/2022
Trên bàn ăn, bầu không khí có chút kỳ quặc, trong khi Trần Hựu dán chặt mắt lên Mộc Tịnh Kỳ thì Thanh Tú lại nhìn chằm chằm vào Khưu Dĩnh Ninh.1
Mộc Tịnh Kỳ ăn mỳ Ý, sốt cà chua dính lem ra ở ngoài miệng. Khưu Dĩnh Ninh không hề tỏ ra kỳ thị hay ghét bỏ, ngược lại còn điềm tĩnh dùng ngón tay lướt qua môi cô lau đi, rồi lại tự mình liếm đồ ăn trên ngón tay đó.1
Đến giờ phút này, quan sát cách Khưu Dĩnh Ninh chăm sóc cho Mộc Tịnh Kỳ và phản ứng tự nhiên của cô đối với hành động của anh, Thanh Tú cũng đã cảm nhận giữa cả hai có mối quan hệ đặc biệt.
Ban đầu, Trần Hựu cứ nghĩ Mộc Tịnh Kỳ đã quyết tâm buông bỏ tình cảm với Khưu Dĩnh Ninh, thậm chí biểu hiện của cô ngày anh ta “nhắc” cứ ngỡ rằng cô sẽ nghiêm túc suy nghĩ lại, không ngờ cô lại càng lún sâu.
Dù không đến mức thân thiết, nhưng cả Trần Hựu và Thanh Tú đều có chung một suy nghĩ là nhanh chóng theo đuổi người mình thích trước khi quá muộn.1
Lúc ra khỏi khách sạn để chuẩn bị đi bộ ra biển chơi, ngoài trời nắng đã đổ xuống bốc lên hơi nóng. Trước khi ra nắng, điều không thể quên là thoa kem chống nắng.
Khưu Dĩnh Ninh cầm bình chống nắng dạng xịt lắc đều, lên tiếng nhắc Mộc Tịnh Kỳ đứng cạnh: “Nhắm mắt, nín thở lại.”
Mộc Tịnh Kỳ nghe theo lời Khưu Dĩnh Ninh nhắm chặt mắt, hít sâu nín thở. Chỉ hai giây sau, luồng khí mát lạnh dày đặc được phun lên mặt, khi cô mở mắt còn tưởng bản thân đã lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh.1
Phải qua một lúc, “làn khói” quanh người Mộc Tịnh Kỳ mới bay đi hết.
Thanh Tú đứng gần đó dõi theo, lý trí hoàn toàn bị trái tim dẫn dắt mà bước đến đối diện Khưu Dĩnh Ninh, vẻ mặt mơ màng như bị anh mê hoặc, chủ động mở lời: “Thật ngại quá, mình quên mang chống nắng xuống đây...”
Cùng ngay lúc này, Khưu Dĩnh Ninh vẫn không nhìn qua Thanh Tú, anh cúi đầu cầm lấy bàn tay Mộc Tịnh Kỳ nâng lên xịt chống nắng, tuyệt nhiên để Thanh Tú ngoài tầm mắt.1
Mộc Tịnh Kỳ mặc quần dài, áo thun đơn giản cùng áo khoác rộng, những nơi hở da như mặt, cổ và bàn tay đều được xịt chống nắng qua.
Thanh Tú đợi mãi không thấy Khưu Dĩnh Ninh để ý đến, vừa hé môi muốn tiếp lời thì anh bỗng khuỵu gối xuống trước mặt Mộc Tịnh Kỳ, xịt chống nắng vào hai bàn chân đang mang giày sandal của cô.
Diêu Diêu ở một bên quan sát từ đầu tới cuối, không nhìn được nữa đành phải bước tới kéo Thanh Tú về phía mình, nhiệt tình nói: “Mình giúp cậu thoa kem chống nắng.”
Thanh Tú không tự nguyện bị kéo đi, ánh mắt luyến tiếc vẫn gắn chặt trên Khưu Dĩnh Ninh.
Mộc Tịnh Kỳ đứng ngây ngốc dõi mắt theo từng cử chỉ của Thanh Tú, rồi lại nhìn qua Khưu Dĩnh Ninh với dáng vẻ hờ hững, bất cần với xung quanh.
Đi dạo gần khách sạn một vòng, trên vỉa hè rợp bóng mát từ những hàng cây lớn san sát nhau. Khưu Dĩnh Ninh nắm tay Mộc Tịnh Kỳ cùng đút vào túi áo khoác denim của mình.
Đi đầu là Diêu Diêu và Vũ Đằng, kế tiếp là Mộc Tịnh Kỳ và Khưu Dĩnh Ninh, sau cùng là cặp đôi bất đắc dĩ Thanh Tú và Trần Hựu.
Trần Hựu là người tinh ý, chỉ lặng lẽ nhìn ngó một chút cũng biết được những gì đang diễn ra, việc Thanh Tú có cảm tình với Khưu Dĩnh Ninh, anh ta cũng nhận thấy được.
Đi song song cùng Thanh Tú, Trần Hựu như tìm được đồng minh, anh ta chẳng ngần ngại ngỏ ý hợp tác: “Em thích Dĩnh Ninh đúng không?”
Thanh Tú giật mình ngẩng đầu nhìn Trần Hựu, anh ta lại bình thản nói tiếp: “Còn anh thích Tịnh Kỳ.”
Ngừng một chút, Trần Hựu bắt đầu bàn vào việc chính: “Hai người họ xem nhau là anh em nên mới thân thiết như vậy. Anh nghe Tịnh Kỳ nói, tính tình Dĩnh Ninh vốn lạnh lùng với người ngoài, rất quan tâm người nhà.”1
Những lời Trần Hựu nói, đều là giả, đơn giản vì những gì anh ta biết được về Khưu Dĩnh Ninh và Mộc Tịnh Kỳ thông qua Diêu Diêu đều vô cùng ít ỏi.
Có thể, vì là con gái, đôi khi những tâm sự giấu kín trong lòng muốn giải tỏa nên mang ra trò chuyện cùng nhau. Nhưng đối với Mộc Tịnh Kỳ, từ nhỏ cô vốn đã quen giấu hết những suy nghĩ và cảm xúc thật trong lòng, chỉ có như vậy cô mới cảm thấy an toàn.
Thế nên, dù cho thân thiết đến đâu, có những chuyện tình cảm riêng tư Mộc Tịnh Kỳ cũng không kể hết cho Diêu Diêu nghe, có điều chuyện cô thật lòng đơn phương Khưu Dĩnh Ninh, cô chọn nói ra.
Tuy không rõ sự thật ra sao, nhưng khi nói ra những lời kia Trần Hựu cực kỳ tự tin, thêm sự si mê dành cho Khưu Dĩnh Ninh, lời anh ta nói Thanh Tú liền tin đến sái cổ.
Đối với Thanh Tú mà nói, xã hội này có rất nhiều người, nhưng người trong mộng có khi kiếm cả đời cũng không tìm thấy. Vậy nên Khưu Dĩnh Ninh xuất hiện, cô gái này đã dần cháy lên khao khát theo đuổi hoàng tử mà bản thân luôn hằng ao ước.1
Cơ hội không dễ dàng có được, Thanh Tú muốn nắm lấy kể cả khi kết quả sẽ có khi trái với mong muốn, nhưng ít ra sau này sẽ không nuối tiếc vì bỏ lỡ.1
Thấy được vẻ mặt quyết tâm của Thanh Tú, Trần Hựu âm thầm thở phào trong lòng.
Mộc Tịnh Kỳ ăn mỳ Ý, sốt cà chua dính lem ra ở ngoài miệng. Khưu Dĩnh Ninh không hề tỏ ra kỳ thị hay ghét bỏ, ngược lại còn điềm tĩnh dùng ngón tay lướt qua môi cô lau đi, rồi lại tự mình liếm đồ ăn trên ngón tay đó.1
Đến giờ phút này, quan sát cách Khưu Dĩnh Ninh chăm sóc cho Mộc Tịnh Kỳ và phản ứng tự nhiên của cô đối với hành động của anh, Thanh Tú cũng đã cảm nhận giữa cả hai có mối quan hệ đặc biệt.
Ban đầu, Trần Hựu cứ nghĩ Mộc Tịnh Kỳ đã quyết tâm buông bỏ tình cảm với Khưu Dĩnh Ninh, thậm chí biểu hiện của cô ngày anh ta “nhắc” cứ ngỡ rằng cô sẽ nghiêm túc suy nghĩ lại, không ngờ cô lại càng lún sâu.
Dù không đến mức thân thiết, nhưng cả Trần Hựu và Thanh Tú đều có chung một suy nghĩ là nhanh chóng theo đuổi người mình thích trước khi quá muộn.1
Lúc ra khỏi khách sạn để chuẩn bị đi bộ ra biển chơi, ngoài trời nắng đã đổ xuống bốc lên hơi nóng. Trước khi ra nắng, điều không thể quên là thoa kem chống nắng.
Khưu Dĩnh Ninh cầm bình chống nắng dạng xịt lắc đều, lên tiếng nhắc Mộc Tịnh Kỳ đứng cạnh: “Nhắm mắt, nín thở lại.”
Mộc Tịnh Kỳ nghe theo lời Khưu Dĩnh Ninh nhắm chặt mắt, hít sâu nín thở. Chỉ hai giây sau, luồng khí mát lạnh dày đặc được phun lên mặt, khi cô mở mắt còn tưởng bản thân đã lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh.1
Phải qua một lúc, “làn khói” quanh người Mộc Tịnh Kỳ mới bay đi hết.
Thanh Tú đứng gần đó dõi theo, lý trí hoàn toàn bị trái tim dẫn dắt mà bước đến đối diện Khưu Dĩnh Ninh, vẻ mặt mơ màng như bị anh mê hoặc, chủ động mở lời: “Thật ngại quá, mình quên mang chống nắng xuống đây...”
Cùng ngay lúc này, Khưu Dĩnh Ninh vẫn không nhìn qua Thanh Tú, anh cúi đầu cầm lấy bàn tay Mộc Tịnh Kỳ nâng lên xịt chống nắng, tuyệt nhiên để Thanh Tú ngoài tầm mắt.1
Mộc Tịnh Kỳ mặc quần dài, áo thun đơn giản cùng áo khoác rộng, những nơi hở da như mặt, cổ và bàn tay đều được xịt chống nắng qua.
Thanh Tú đợi mãi không thấy Khưu Dĩnh Ninh để ý đến, vừa hé môi muốn tiếp lời thì anh bỗng khuỵu gối xuống trước mặt Mộc Tịnh Kỳ, xịt chống nắng vào hai bàn chân đang mang giày sandal của cô.
Diêu Diêu ở một bên quan sát từ đầu tới cuối, không nhìn được nữa đành phải bước tới kéo Thanh Tú về phía mình, nhiệt tình nói: “Mình giúp cậu thoa kem chống nắng.”
Thanh Tú không tự nguyện bị kéo đi, ánh mắt luyến tiếc vẫn gắn chặt trên Khưu Dĩnh Ninh.
Mộc Tịnh Kỳ đứng ngây ngốc dõi mắt theo từng cử chỉ của Thanh Tú, rồi lại nhìn qua Khưu Dĩnh Ninh với dáng vẻ hờ hững, bất cần với xung quanh.
Đi dạo gần khách sạn một vòng, trên vỉa hè rợp bóng mát từ những hàng cây lớn san sát nhau. Khưu Dĩnh Ninh nắm tay Mộc Tịnh Kỳ cùng đút vào túi áo khoác denim của mình.
Đi đầu là Diêu Diêu và Vũ Đằng, kế tiếp là Mộc Tịnh Kỳ và Khưu Dĩnh Ninh, sau cùng là cặp đôi bất đắc dĩ Thanh Tú và Trần Hựu.
Trần Hựu là người tinh ý, chỉ lặng lẽ nhìn ngó một chút cũng biết được những gì đang diễn ra, việc Thanh Tú có cảm tình với Khưu Dĩnh Ninh, anh ta cũng nhận thấy được.
Đi song song cùng Thanh Tú, Trần Hựu như tìm được đồng minh, anh ta chẳng ngần ngại ngỏ ý hợp tác: “Em thích Dĩnh Ninh đúng không?”
Thanh Tú giật mình ngẩng đầu nhìn Trần Hựu, anh ta lại bình thản nói tiếp: “Còn anh thích Tịnh Kỳ.”
Ngừng một chút, Trần Hựu bắt đầu bàn vào việc chính: “Hai người họ xem nhau là anh em nên mới thân thiết như vậy. Anh nghe Tịnh Kỳ nói, tính tình Dĩnh Ninh vốn lạnh lùng với người ngoài, rất quan tâm người nhà.”1
Những lời Trần Hựu nói, đều là giả, đơn giản vì những gì anh ta biết được về Khưu Dĩnh Ninh và Mộc Tịnh Kỳ thông qua Diêu Diêu đều vô cùng ít ỏi.
Có thể, vì là con gái, đôi khi những tâm sự giấu kín trong lòng muốn giải tỏa nên mang ra trò chuyện cùng nhau. Nhưng đối với Mộc Tịnh Kỳ, từ nhỏ cô vốn đã quen giấu hết những suy nghĩ và cảm xúc thật trong lòng, chỉ có như vậy cô mới cảm thấy an toàn.
Thế nên, dù cho thân thiết đến đâu, có những chuyện tình cảm riêng tư Mộc Tịnh Kỳ cũng không kể hết cho Diêu Diêu nghe, có điều chuyện cô thật lòng đơn phương Khưu Dĩnh Ninh, cô chọn nói ra.
Tuy không rõ sự thật ra sao, nhưng khi nói ra những lời kia Trần Hựu cực kỳ tự tin, thêm sự si mê dành cho Khưu Dĩnh Ninh, lời anh ta nói Thanh Tú liền tin đến sái cổ.
Đối với Thanh Tú mà nói, xã hội này có rất nhiều người, nhưng người trong mộng có khi kiếm cả đời cũng không tìm thấy. Vậy nên Khưu Dĩnh Ninh xuất hiện, cô gái này đã dần cháy lên khao khát theo đuổi hoàng tử mà bản thân luôn hằng ao ước.1
Cơ hội không dễ dàng có được, Thanh Tú muốn nắm lấy kể cả khi kết quả sẽ có khi trái với mong muốn, nhưng ít ra sau này sẽ không nuối tiếc vì bỏ lỡ.1
Thấy được vẻ mặt quyết tâm của Thanh Tú, Trần Hựu âm thầm thở phào trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.