Chương 55: Không dễ “chơi”
Erly
01/06/2022
Chín giờ sáng hôm sau, Cát An tỉnh dậy sau trận say bí tỉ đêm qua, nhưng điều cô ta nhớ rõ nhất chính là đã đạt được mục đích giành Khưu Dĩnh Ninh về tay mình.
Cát An nhếch môi cười đắc ý, vừa xoay đầu nhìn thấy gương mặt đang nằm bên cạnh, nụ cười trên môi cô ta lập tức tắt lịm. Hai mắt Cát An trừng to kinh hãi, chớp mắt đã bật dậy cách xa người con trai đang ngủ cạnh mình ra.
“Tư... Tư Khắc!” Cát An lớn tiếng giận dữ như quát, cô ta dĩ nhiên nhớ rõ đã giao kèo với Tư Khắc tạo cơ hội cho cô ta và Khưu Dĩnh Ninh, nhưng sau cùng người cùng cô ta qua đêm lại là anh ta, có mơ cô ta cũng không chấp nhận nổi.
Tư Khắc bị Cát An làm ồn, anh ta mơ màng mở mắt, điềm nhiên hỏi: “Sao?”
“Sao? Cậu còn hỏi tôi? Thỏa thuận ban đầu của tôi và cậu...”
“Đủ rồi!” Tư Khắc trước sau vẫn vô cùng bình thản, cắt ngang lời bức xúc của Cát An đang tuôn ra.
Anh ta ngồi dậy, thân thể rắn rỏi lộ ra sau lớp chăn liền trở nên nam tính quyến rũ, nhìn qua Cát Anh cười khẩy: “Cô xem Khưu Dĩnh Ninh là trẻ lên ba hay sao mà muốn dùng thủ đoạn chuốc rượu lừa lên giường? Cậu ta đã có bạn gái, chẳng lẽ không ý thức được việc nên dừng lúc nào để tránh quá chén dẫn đến lầm đường lạc lối?”
Nói rồi Tư Khắc xuống giường lấy quần áo mặc vào, Cát An vẫn ngồi trên giường siết chặt tay kìm nén cơn phẫn nộ tột độ. Cô ta thẹn quá hóa giận, mang tức tối vì kế hoạch bản thân bày ra thấy bại chuyển sang chất vấn Tư Khắc: “Cậu biết rồi, tại sao còn leo lên giường tôi?”
Tư Khắc mặc xong quần áo, nghe Cát An hỏi, anh ta quay lại nhìn bằng gương mặt vô cảm, nhẹ nhàng đáp: “Cô nói tôi leo lên giường cô, vậy cô có nhớ chính cô là người chủ động ngay khi tôi vừa bước ra khỏi toilet tối qua không?”
Cát An ngỡ ngàng tái mặt, cô ta thật sự không hề để ý đến việc Tư Khắc có mặt trong toilet tối qua, trong trí nhớ sót lại của cô ta đêm qua chỉ có Khưu Dĩnh Ninh trong đó.
Trước khi ra khỏi phòng, Tư Khắc nán lại vài giây, tốt bụng nhắc nhở: “Những gì cô đang làm, chính là tự chà đạp bản thân mình. Khưu Dĩnh Ninh mà cô biết, không còn là một cậu bé có thể dùng vài lời ngon ngọt để dụ dỗ.”
Với ý tứ của Tư Khắc từ đầu tới cuối, Cát An lúc này mới nhận ra Khưu Dĩnh Ninh đã sớm nhìn thấu mưu đồ của cô ta, anh không nói không có nghĩa âm thầm tránh né hay bỏ qua, thực chất anh lại còn cùng Tư Khắc cấu kết ngấm ngầm ép Cát An không còn đường lui.
Sắc mặt Cát An trở nên trắng bệch không còn một giọt máu, toàn thân mềm nhũn rụng rời. Cát An không dám tin, cậu nhóc từng nói thích cô ta lại nhẫn tâm đẩy cô ta lên giường với người con trai khác. Cô ta càng không dám tin, bản thân là người khơi ra nhưng bị người khác tính kế ngược lại.1
Cát An không thể chấp nhận sự thật, cô ta uất nghẹn không thốt nên lời, nước mắt nối đuôi nhau trào khỏi khóe mi trong tuyệt vọng.
Đến khi Cát An khôi phục lại trạng thái bình thường, cô ta mặc lại quần áo chỉnh tề ra ngoài thì mọi người đã chuẩn bị xong xuôi để về lại thành phố.
Vừa ra khỏi phòng, điều đầu tiên khiến Cát An chú ý là Khưu Dĩnh Ninh thản nhiên ngồi vắt chéo chân trên sofa ở phòng khách. Anh dùng tay che mắt Mộc Tịnh Kỳ tránh ánh sáng chiếu vào, để cho cô đang ngồi bên cạnh nghiêng người, lót đầu lên chân anh không bị ảnh hưởng đến giấc ngủ.
Cả đêm qua Mộc Tịnh Kỳ ngủ không được bao nhiêu tiếng, thêm trời chưa sáng đã bị Khưu Dĩnh Ninh “vật” một trận đến bất tỉnh nhân sự, độ tỉnh táo của cô giờ đây chỉ có thể là âm một trăm.
Khưu Dĩnh Ninh thấy Cát An, anh không chút e dè nhìn thẳng vào mắt cô ta, một bên khoé môi khẽ nhếch lên ẩn ý, từ tốn cất tiếng ám chỉ: “Lần sau có làm chuyện riêng tư thì nhớ về phòng mình.”
“Ninh...”
Cát An vừa nhấc chân muốn tiến lại gần để giải thích trong vô vọng thì Tư Khắc đột nhiên đi đến đứng chắn trước mặt cô ta, lên tiếng thông báo với mọi người: “Hai mươi phút nữa chúng ta xuất phát.”
Hiểu được hành động của Tư Khắc, Cát An hậm hực thở ra một hơi, quay trở về phòng mình sửa soạn để về.
Trên xe suốt đoạn đường đi, Cát An vài lần không nhịn được xoay đầu nhìn trộm Khưu Dĩnh Ninh, nhưng sự quan tâm của anh chỉ đặt ở Mộc Tịnh Kỳ đang nằm trên ghế, lót đầu trên chân anh ngủ.
Cô bạn đi cùng thấy Cát An nuối tiếc Khưu Dĩnh Ninh liền lay tay cô ta, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Sáng nay cậu ta về phòng lấy đồ đã An với Tư Khắc... Mà hình như suốt đêm hôm qua, cậu ta cũng ở cùng bạn gái. Cậu ta không trân trọng An thì bỏ đi, điều kiện An tốt như vậy, sau này tìm người tốt hơn cũng đâu thiếu.”
Cát An cúi đầu thở dài một hơi, yếu ớt gật đầu. Nếu chính mắt Khưu Dĩnh Ninh đã nhìn thấy Cát An ngủ với người khác, điều đó đồng nghĩa với việc hy vọng giữa cô ta và anh đã hoàn toàn tiêu tan.
Ở phía trên, Tư Khắc lái xe nhưng tầm mắt thi thoảng liếc qua kiếng chiếu hậu, bắt gặp biểu cảm khuất phục của Cát An, hai khoé môi anh ta khẽ nhếch lên.
Cát An nhếch môi cười đắc ý, vừa xoay đầu nhìn thấy gương mặt đang nằm bên cạnh, nụ cười trên môi cô ta lập tức tắt lịm. Hai mắt Cát An trừng to kinh hãi, chớp mắt đã bật dậy cách xa người con trai đang ngủ cạnh mình ra.
“Tư... Tư Khắc!” Cát An lớn tiếng giận dữ như quát, cô ta dĩ nhiên nhớ rõ đã giao kèo với Tư Khắc tạo cơ hội cho cô ta và Khưu Dĩnh Ninh, nhưng sau cùng người cùng cô ta qua đêm lại là anh ta, có mơ cô ta cũng không chấp nhận nổi.
Tư Khắc bị Cát An làm ồn, anh ta mơ màng mở mắt, điềm nhiên hỏi: “Sao?”
“Sao? Cậu còn hỏi tôi? Thỏa thuận ban đầu của tôi và cậu...”
“Đủ rồi!” Tư Khắc trước sau vẫn vô cùng bình thản, cắt ngang lời bức xúc của Cát An đang tuôn ra.
Anh ta ngồi dậy, thân thể rắn rỏi lộ ra sau lớp chăn liền trở nên nam tính quyến rũ, nhìn qua Cát Anh cười khẩy: “Cô xem Khưu Dĩnh Ninh là trẻ lên ba hay sao mà muốn dùng thủ đoạn chuốc rượu lừa lên giường? Cậu ta đã có bạn gái, chẳng lẽ không ý thức được việc nên dừng lúc nào để tránh quá chén dẫn đến lầm đường lạc lối?”
Nói rồi Tư Khắc xuống giường lấy quần áo mặc vào, Cát An vẫn ngồi trên giường siết chặt tay kìm nén cơn phẫn nộ tột độ. Cô ta thẹn quá hóa giận, mang tức tối vì kế hoạch bản thân bày ra thấy bại chuyển sang chất vấn Tư Khắc: “Cậu biết rồi, tại sao còn leo lên giường tôi?”
Tư Khắc mặc xong quần áo, nghe Cát An hỏi, anh ta quay lại nhìn bằng gương mặt vô cảm, nhẹ nhàng đáp: “Cô nói tôi leo lên giường cô, vậy cô có nhớ chính cô là người chủ động ngay khi tôi vừa bước ra khỏi toilet tối qua không?”
Cát An ngỡ ngàng tái mặt, cô ta thật sự không hề để ý đến việc Tư Khắc có mặt trong toilet tối qua, trong trí nhớ sót lại của cô ta đêm qua chỉ có Khưu Dĩnh Ninh trong đó.
Trước khi ra khỏi phòng, Tư Khắc nán lại vài giây, tốt bụng nhắc nhở: “Những gì cô đang làm, chính là tự chà đạp bản thân mình. Khưu Dĩnh Ninh mà cô biết, không còn là một cậu bé có thể dùng vài lời ngon ngọt để dụ dỗ.”
Với ý tứ của Tư Khắc từ đầu tới cuối, Cát An lúc này mới nhận ra Khưu Dĩnh Ninh đã sớm nhìn thấu mưu đồ của cô ta, anh không nói không có nghĩa âm thầm tránh né hay bỏ qua, thực chất anh lại còn cùng Tư Khắc cấu kết ngấm ngầm ép Cát An không còn đường lui.
Sắc mặt Cát An trở nên trắng bệch không còn một giọt máu, toàn thân mềm nhũn rụng rời. Cát An không dám tin, cậu nhóc từng nói thích cô ta lại nhẫn tâm đẩy cô ta lên giường với người con trai khác. Cô ta càng không dám tin, bản thân là người khơi ra nhưng bị người khác tính kế ngược lại.1
Cát An không thể chấp nhận sự thật, cô ta uất nghẹn không thốt nên lời, nước mắt nối đuôi nhau trào khỏi khóe mi trong tuyệt vọng.
Đến khi Cát An khôi phục lại trạng thái bình thường, cô ta mặc lại quần áo chỉnh tề ra ngoài thì mọi người đã chuẩn bị xong xuôi để về lại thành phố.
Vừa ra khỏi phòng, điều đầu tiên khiến Cát An chú ý là Khưu Dĩnh Ninh thản nhiên ngồi vắt chéo chân trên sofa ở phòng khách. Anh dùng tay che mắt Mộc Tịnh Kỳ tránh ánh sáng chiếu vào, để cho cô đang ngồi bên cạnh nghiêng người, lót đầu lên chân anh không bị ảnh hưởng đến giấc ngủ.
Cả đêm qua Mộc Tịnh Kỳ ngủ không được bao nhiêu tiếng, thêm trời chưa sáng đã bị Khưu Dĩnh Ninh “vật” một trận đến bất tỉnh nhân sự, độ tỉnh táo của cô giờ đây chỉ có thể là âm một trăm.
Khưu Dĩnh Ninh thấy Cát An, anh không chút e dè nhìn thẳng vào mắt cô ta, một bên khoé môi khẽ nhếch lên ẩn ý, từ tốn cất tiếng ám chỉ: “Lần sau có làm chuyện riêng tư thì nhớ về phòng mình.”
“Ninh...”
Cát An vừa nhấc chân muốn tiến lại gần để giải thích trong vô vọng thì Tư Khắc đột nhiên đi đến đứng chắn trước mặt cô ta, lên tiếng thông báo với mọi người: “Hai mươi phút nữa chúng ta xuất phát.”
Hiểu được hành động của Tư Khắc, Cát An hậm hực thở ra một hơi, quay trở về phòng mình sửa soạn để về.
Trên xe suốt đoạn đường đi, Cát An vài lần không nhịn được xoay đầu nhìn trộm Khưu Dĩnh Ninh, nhưng sự quan tâm của anh chỉ đặt ở Mộc Tịnh Kỳ đang nằm trên ghế, lót đầu trên chân anh ngủ.
Cô bạn đi cùng thấy Cát An nuối tiếc Khưu Dĩnh Ninh liền lay tay cô ta, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Sáng nay cậu ta về phòng lấy đồ đã An với Tư Khắc... Mà hình như suốt đêm hôm qua, cậu ta cũng ở cùng bạn gái. Cậu ta không trân trọng An thì bỏ đi, điều kiện An tốt như vậy, sau này tìm người tốt hơn cũng đâu thiếu.”
Cát An cúi đầu thở dài một hơi, yếu ớt gật đầu. Nếu chính mắt Khưu Dĩnh Ninh đã nhìn thấy Cát An ngủ với người khác, điều đó đồng nghĩa với việc hy vọng giữa cô ta và anh đã hoàn toàn tiêu tan.
Ở phía trên, Tư Khắc lái xe nhưng tầm mắt thi thoảng liếc qua kiếng chiếu hậu, bắt gặp biểu cảm khuất phục của Cát An, hai khoé môi anh ta khẽ nhếch lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.