Chương 3: Làm màu
Jade M
10/05/2024
Được bác Toàn tài xế của mẹ và dì Phương giúp việc hộ tống đến tận thôn Giao Thủy, họ ở lại giúp cô dọn dẹp căn nhà cũ năm xưa mà mẹ từng sống với bà, đây là kiểu nhà vườn có tầng thượng, ngói đỏ, cửa và nội thất đều bằng gỗ được tu sửa nên còn rất mới, khoản thời gian sắp tới đây có lẽ là một hành trình cũng như trải nghiệm đặc biệt trong đời của Tống Khả Ny.
Ngày đầu tiên ngủ ở một nơi lạ lẫm nhưng kỳ lạ thay cô lại cực kỳ thẳng giấc, dậy đúng giờ để vệ sinh cá nhân và chuẩn bị làm thủ tục nhập học ở trường mới. Bôi thuốc ở các vết mụn viêm theo chỉ định, Tống Khả Ny đau khổ nhìn bản thân trong gương thật thảm hết chỗ nói. Cô đeo khẩu trang vào rồi đội thêm chiếc mũ lưỡi trai để che chắn khuôn mặt đáng sợ hiện tại.
Trường học cách nhà ở khoảng 20 phút đạp xe, cô thậm chí còn không dám lái xe hơi đến trường không muốn gây sự chú ý đến với mọi người xung quanh. Làm thủ tục nhập học, Tống Khả Ny trình bày rõ tình trạng hiện nay của cô với nhà trường và nhận được sự chấp thuận rằng cô có thể đeo khẩu trang và nón trong giờ học Khả Ny cảm thấy vô cùng biết ơn trời đất.
...
Theo lịch trên hệ thống cô nhanh chân cất bước đến lớp học, đeo chiếc balo nặng trịch công thêm chiếc mũ che đi tầm mắt Tống Khả Ny vô tình va vào Trịnh Nhất vừa từ canteen trở ra khiến cho lon coca trên tay cậu ấy cứ thế mà rơi tõng xuống đất.
“ Chết tiệt, tên nào không có mắt vậy? Có biết ông đây phải đem nước tới cho anh Thăng không? “
Tống Khả Ny biết bản thân là người có lỗi lập tức cúi người xin lỗi Trịnh Nhất
“ Tôi xin lỗi, tôi không cố ý. Cậu có sao không? “
Quen thói hống hách do có Võ Đông Thăng làm chỗ dựa Trịnh nhất không chút nể nan
“ Đổ nước của tôi rồi, cô là người của khoa nào đấy? Tháo khẩu trang ra ông đây xem ai to gan như vậy “
Tống Khả Ny nghe thế vội lui về sau mấy bước, đưa tay giữ chặt khẩu trang trong tư thế phòng bị
“ Không được, cậu muốn sao cũng được trừ việc này “
Trông cô có vẻ dễ bắt nạt, Trịnh Nhất làm điệu bộ xoa xoa ngón cái và ngón trỏ vô cùng thành thực
“ Bồi thường “
Thời gian vào học cận kề, Khả Ny vội lấy trong ví ra tờ tiền mệnh giá lớn nhất rồi đặt vào tay cậu ta, trước khi rời đi không quên cúi đầu chào lần nữa
“ Thành thật xin lỗi cậu, tôi phải vào học đây. “
Trịnh Nhất bị cô làm cho ngớ người ra mất một phen, định với theo gọi lại đã thấy Tống Khả Ny chạy tọt đi mất, nhìn tờ tiền trong tay mà không khỏi trầm trồ
“ Người mới à? Chi mạnh tay thật “
...
“ Đồ ngu, đợi cả buổi một lon coca cũng không mang được về “
Võ Đông Thăng hổ báo dẫn đầu đám đàn em, vừa bước đi dọc hành lang vừa không ngừng mắng mỏ Trịnh Nhất, cậu bạn béo ú kia chỉ biết cúi đầu
“ Lon cuối cùng bị nhỏ kia làm đổ rồi, nhưng cũng có bồi thường rồi mà “
Một đám người ở phía sau gõ mạnh vào đầu Trịnh Nhất không hề nể nang
“ Bởi vì Kathy vô tình để lộ việc bản thân thích coca nên anh Thăng mới phải đều độ mỗi ngày 1 lon như vậy mày hiểu chưa thằng ngu? “
“ Lần sau gặp nó em sẽ hỏi tội ngay “
Tiết học đầu tiên đã bắt đầu từ lâu, Khả Ny chọn cho mình một chỗ ngồi nơi cuối lớp để tránh gây phiền toái khiến bạn học thấy khó chịu với tạo hình của bản thân nhưng rốt cuộc cả buổi học vẫn bị người khác nhìn đăm đăm soi mói.
Một tốp người bước vào cả lớp liền trở nên trật tự hẳn, ngồi thẳng lưng ngay ngắn. Giảng viên giọng gắt gỏng
“ Đám các em lại trễ học nữa, rốt cuộc khi nào mới chịu thay đổi đây? “
Võ Đông Thăng liếc nhìn vị trí của mình nơi cuối lớp bị người khác chiếm mất liền cau có ra mặt, Trịnh Nhất trỏ trỏ ngón tay về phía cô rồi nói nhỏ với anh
“ Đúng đúng là con nhỏ đó, người làm đổ coca của anh “
Nhìn cả đám thanh niên mặt lì trơ trơ giảng viên cũng hết cách, cô xua tay
“ Bọn em về chỗ đi, từ nay tiết của tôi trễ quá 20 phút thì không cần đến nữa “
Võ Đông Thăng cất bước đến đâu liền thấy ánh nhìn e dè của sinh viên trong lớp theo tới đó, Khả Ny cũng bắt đầu cảm thấy sợ sệt, cô khui lon coca mới toanh trên bàn, găm ống hút vào rồi kéo nhẹ khẩu trang ra hút từng hồi cho đỡ căng thẳng.
Tiếp theo sau lại thấy anh trực tiếp bước đến chỗ cô, gương mặt kênh kiệu từ trên cao nhìn xuống Tống Khả Ny chỉ thấy vỏn vẹn cặp mắt tròn xoe đen láy của cô. Giọng Khả Ny ấp úng
“ Có...có việc gì sao? “
Cô đã ngồi vào vị trí không thuộc về mình nhưng bản thân lại không hay biết, còn hoàn toàn ngơ ngác khi đối diện với tên ác bá trước mặt. Võ Đông Thăng nhún vai, chẳng nói chẳng rằng vứt cặp xuống ghế ngồi xuống ngay bên cạnh Khả Ny. Đám đàn em của anh lại được một trận cười phì
“ Chết rồi chết rồi, con nhỏ này chết chắc rồi “
Cả buổi học hoàn toàn không thế tên ngồi cạnh động bút, chỉ dùng ánh mắt soi xét nhìn cô làm cho Tông Khả Ny cực cảm thấy khó chịu, theo thói quen cô lại lấy lon coca chuẩn bị uống liền bị Võ Đông Thăng hành động nhanh chóng giành lấy, ném chiếc ống hút anh một hơi cạn sạch lon nước của cô.
“ Tạo ấn tượng với tôi bằng cách này không có hiệu quả đâu, tôi ghét nhất mấy kẻ làm màu “
Mở to mắt thể hiện thái độ ngạc nhiên, cô gãi đầu giọng nói lí nhí
“ Tôi đã làm gì không đúng chứ? “
Gõ ngón trỏ lên bàn, trông anh bây giờ giống như một tên côn đồ chuẩn bị tính sổ với con nợ vậy, người Tống Khả Ny hoàn toàn co rúm lại
“ Có biết chỗ này là ai không? “
Cô khẽ lắc đầu
“ Tôi không “
“ Lon coca hôm nay của tôi bị cậu làm đổ rồi, cậu nói coi tôi nên tính sổ thế nào? “
Hóa ra cái người được gọi là “ Anh Thăng “ lúc sáng nay là tên này sao? Hôm nay cô ra đường chắc chắn là bước sai chân rồi
“ Xin lỗi cậu, nếu tiền bồi thường không đủ thì có thể nói với tôi, hoặc cậu cảm thấy điều đó làm sỉ nhục lòng tự trọng của cậu thì tôi sẽ đền lon nước khác cho cậu vào hôm sau. Thành thật xin lỗi “
Cái dáng vẻ rụt rè khép nép cùng với hành động liên tục kéo mũ và khẩu trang của Tống Khả Ny càng làm cho anh cảm thấy tò mò. Anh vừa chạm tay với kéo dây đeo khẩu trang cô liền nhích người về sau mà giữ chặt
“ Đừng động vào, có gì từ từ nói “
Hành động thái quá của cô càng làm cho cơn lửa giận trong người Võ Đông Thăng bộc phát, khóe môi anh nhếch lên cười khẩy
“ Cậu nghĩ bản thân là đại mỹ nhân hay người nổi tiếng mà mang bộ dạng như thế đến lớp học? Thật chướng mắt, nhanh chóng tháo ra cho tôi “
“ Không được, không tháo “
Vừa nói Tống Khả Ny vẫn giữ khẩu trang khư khư không cho anh động vào
“ Tôi không ngại bắt nạt con gái đâu “
Tay chân run rẩy lo sợ, cô không muốn để lộ ra khuôn mặt xấu xí khiến mọi người kinh sợ, càng không muốn nghe mấy lời chê bai nhan sắc như trước đây. Vào lúc Võ Đông Thăng nhóm người tới tiếng chuông hết tiết đã reo lên, Tống Khả Ny đứng bật dậy chợp lấy balo rồi chạy tọt ra khỏi lớp.
Võ Đông Thăng chưa trút được con tức đã phải nuốt ngược trở lại, anh vỗ mạnh xuống mặt bàn phát ra âm thanh cực lớn
“ Chạy nhanh đó, lần sau không có cơ hội đó đâu. Nhỏ làm màu “
Ngày đầu tiên ngủ ở một nơi lạ lẫm nhưng kỳ lạ thay cô lại cực kỳ thẳng giấc, dậy đúng giờ để vệ sinh cá nhân và chuẩn bị làm thủ tục nhập học ở trường mới. Bôi thuốc ở các vết mụn viêm theo chỉ định, Tống Khả Ny đau khổ nhìn bản thân trong gương thật thảm hết chỗ nói. Cô đeo khẩu trang vào rồi đội thêm chiếc mũ lưỡi trai để che chắn khuôn mặt đáng sợ hiện tại.
Trường học cách nhà ở khoảng 20 phút đạp xe, cô thậm chí còn không dám lái xe hơi đến trường không muốn gây sự chú ý đến với mọi người xung quanh. Làm thủ tục nhập học, Tống Khả Ny trình bày rõ tình trạng hiện nay của cô với nhà trường và nhận được sự chấp thuận rằng cô có thể đeo khẩu trang và nón trong giờ học Khả Ny cảm thấy vô cùng biết ơn trời đất.
...
Theo lịch trên hệ thống cô nhanh chân cất bước đến lớp học, đeo chiếc balo nặng trịch công thêm chiếc mũ che đi tầm mắt Tống Khả Ny vô tình va vào Trịnh Nhất vừa từ canteen trở ra khiến cho lon coca trên tay cậu ấy cứ thế mà rơi tõng xuống đất.
“ Chết tiệt, tên nào không có mắt vậy? Có biết ông đây phải đem nước tới cho anh Thăng không? “
Tống Khả Ny biết bản thân là người có lỗi lập tức cúi người xin lỗi Trịnh Nhất
“ Tôi xin lỗi, tôi không cố ý. Cậu có sao không? “
Quen thói hống hách do có Võ Đông Thăng làm chỗ dựa Trịnh nhất không chút nể nan
“ Đổ nước của tôi rồi, cô là người của khoa nào đấy? Tháo khẩu trang ra ông đây xem ai to gan như vậy “
Tống Khả Ny nghe thế vội lui về sau mấy bước, đưa tay giữ chặt khẩu trang trong tư thế phòng bị
“ Không được, cậu muốn sao cũng được trừ việc này “
Trông cô có vẻ dễ bắt nạt, Trịnh Nhất làm điệu bộ xoa xoa ngón cái và ngón trỏ vô cùng thành thực
“ Bồi thường “
Thời gian vào học cận kề, Khả Ny vội lấy trong ví ra tờ tiền mệnh giá lớn nhất rồi đặt vào tay cậu ta, trước khi rời đi không quên cúi đầu chào lần nữa
“ Thành thật xin lỗi cậu, tôi phải vào học đây. “
Trịnh Nhất bị cô làm cho ngớ người ra mất một phen, định với theo gọi lại đã thấy Tống Khả Ny chạy tọt đi mất, nhìn tờ tiền trong tay mà không khỏi trầm trồ
“ Người mới à? Chi mạnh tay thật “
...
“ Đồ ngu, đợi cả buổi một lon coca cũng không mang được về “
Võ Đông Thăng hổ báo dẫn đầu đám đàn em, vừa bước đi dọc hành lang vừa không ngừng mắng mỏ Trịnh Nhất, cậu bạn béo ú kia chỉ biết cúi đầu
“ Lon cuối cùng bị nhỏ kia làm đổ rồi, nhưng cũng có bồi thường rồi mà “
Một đám người ở phía sau gõ mạnh vào đầu Trịnh Nhất không hề nể nang
“ Bởi vì Kathy vô tình để lộ việc bản thân thích coca nên anh Thăng mới phải đều độ mỗi ngày 1 lon như vậy mày hiểu chưa thằng ngu? “
“ Lần sau gặp nó em sẽ hỏi tội ngay “
Tiết học đầu tiên đã bắt đầu từ lâu, Khả Ny chọn cho mình một chỗ ngồi nơi cuối lớp để tránh gây phiền toái khiến bạn học thấy khó chịu với tạo hình của bản thân nhưng rốt cuộc cả buổi học vẫn bị người khác nhìn đăm đăm soi mói.
Một tốp người bước vào cả lớp liền trở nên trật tự hẳn, ngồi thẳng lưng ngay ngắn. Giảng viên giọng gắt gỏng
“ Đám các em lại trễ học nữa, rốt cuộc khi nào mới chịu thay đổi đây? “
Võ Đông Thăng liếc nhìn vị trí của mình nơi cuối lớp bị người khác chiếm mất liền cau có ra mặt, Trịnh Nhất trỏ trỏ ngón tay về phía cô rồi nói nhỏ với anh
“ Đúng đúng là con nhỏ đó, người làm đổ coca của anh “
Nhìn cả đám thanh niên mặt lì trơ trơ giảng viên cũng hết cách, cô xua tay
“ Bọn em về chỗ đi, từ nay tiết của tôi trễ quá 20 phút thì không cần đến nữa “
Võ Đông Thăng cất bước đến đâu liền thấy ánh nhìn e dè của sinh viên trong lớp theo tới đó, Khả Ny cũng bắt đầu cảm thấy sợ sệt, cô khui lon coca mới toanh trên bàn, găm ống hút vào rồi kéo nhẹ khẩu trang ra hút từng hồi cho đỡ căng thẳng.
Tiếp theo sau lại thấy anh trực tiếp bước đến chỗ cô, gương mặt kênh kiệu từ trên cao nhìn xuống Tống Khả Ny chỉ thấy vỏn vẹn cặp mắt tròn xoe đen láy của cô. Giọng Khả Ny ấp úng
“ Có...có việc gì sao? “
Cô đã ngồi vào vị trí không thuộc về mình nhưng bản thân lại không hay biết, còn hoàn toàn ngơ ngác khi đối diện với tên ác bá trước mặt. Võ Đông Thăng nhún vai, chẳng nói chẳng rằng vứt cặp xuống ghế ngồi xuống ngay bên cạnh Khả Ny. Đám đàn em của anh lại được một trận cười phì
“ Chết rồi chết rồi, con nhỏ này chết chắc rồi “
Cả buổi học hoàn toàn không thế tên ngồi cạnh động bút, chỉ dùng ánh mắt soi xét nhìn cô làm cho Tông Khả Ny cực cảm thấy khó chịu, theo thói quen cô lại lấy lon coca chuẩn bị uống liền bị Võ Đông Thăng hành động nhanh chóng giành lấy, ném chiếc ống hút anh một hơi cạn sạch lon nước của cô.
“ Tạo ấn tượng với tôi bằng cách này không có hiệu quả đâu, tôi ghét nhất mấy kẻ làm màu “
Mở to mắt thể hiện thái độ ngạc nhiên, cô gãi đầu giọng nói lí nhí
“ Tôi đã làm gì không đúng chứ? “
Gõ ngón trỏ lên bàn, trông anh bây giờ giống như một tên côn đồ chuẩn bị tính sổ với con nợ vậy, người Tống Khả Ny hoàn toàn co rúm lại
“ Có biết chỗ này là ai không? “
Cô khẽ lắc đầu
“ Tôi không “
“ Lon coca hôm nay của tôi bị cậu làm đổ rồi, cậu nói coi tôi nên tính sổ thế nào? “
Hóa ra cái người được gọi là “ Anh Thăng “ lúc sáng nay là tên này sao? Hôm nay cô ra đường chắc chắn là bước sai chân rồi
“ Xin lỗi cậu, nếu tiền bồi thường không đủ thì có thể nói với tôi, hoặc cậu cảm thấy điều đó làm sỉ nhục lòng tự trọng của cậu thì tôi sẽ đền lon nước khác cho cậu vào hôm sau. Thành thật xin lỗi “
Cái dáng vẻ rụt rè khép nép cùng với hành động liên tục kéo mũ và khẩu trang của Tống Khả Ny càng làm cho anh cảm thấy tò mò. Anh vừa chạm tay với kéo dây đeo khẩu trang cô liền nhích người về sau mà giữ chặt
“ Đừng động vào, có gì từ từ nói “
Hành động thái quá của cô càng làm cho cơn lửa giận trong người Võ Đông Thăng bộc phát, khóe môi anh nhếch lên cười khẩy
“ Cậu nghĩ bản thân là đại mỹ nhân hay người nổi tiếng mà mang bộ dạng như thế đến lớp học? Thật chướng mắt, nhanh chóng tháo ra cho tôi “
“ Không được, không tháo “
Vừa nói Tống Khả Ny vẫn giữ khẩu trang khư khư không cho anh động vào
“ Tôi không ngại bắt nạt con gái đâu “
Tay chân run rẩy lo sợ, cô không muốn để lộ ra khuôn mặt xấu xí khiến mọi người kinh sợ, càng không muốn nghe mấy lời chê bai nhan sắc như trước đây. Vào lúc Võ Đông Thăng nhóm người tới tiếng chuông hết tiết đã reo lên, Tống Khả Ny đứng bật dậy chợp lấy balo rồi chạy tọt ra khỏi lớp.
Võ Đông Thăng chưa trút được con tức đã phải nuốt ngược trở lại, anh vỗ mạnh xuống mặt bàn phát ra âm thanh cực lớn
“ Chạy nhanh đó, lần sau không có cơ hội đó đâu. Nhỏ làm màu “
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.