Chương 44
Phong Linh Linh
08/11/2024
Xử lý xong chuyện của Liễu Yên Nhi, Từ Minh lại rời thành phố ra ngoại thành. Từ sau khi cứu Phó Doãn Kiên khỏi bọn côn đồ, anh lại không nỡ bỏ Doãn Kiên lại với những vết thương đầy người. Đưa về nhà thì cậu không muốn, bỏ mặc cũng không được anh đành đưa cậu ta đi xa theo ý muốn của cậu. Kể ra thì trước giờ người em cùng cha khác mẹ này tâm tính cũng không đến nỗi xấu, cũng chưa bao giờ muốn và chạm với anh nên Từ Minh cũng không có ác cảm.
Xe dừng lại trước một căn hộ ở ngoại thành, bước vào nhà vắng vẻ yên tĩnh anh lại bước ra ngoài đưa mắt tìm xung quanh. Nhìn thấy Doãn Kiên đang đứng vẻ tranh bên cạnh bờ hồ anh chầm chậm tiến đến, im lặng quan sát anh nhận thấy cậu nhóc này thật sự có năng khiếu. Bức tranh vô cùng chân thật và sống động không thua kém một họa sĩ nổi tiếng một chút nào, khả năng vẽ tranh tốt như thế sao lại chọn học quản trị kinh doanh chứ! Anh hằn giọng.
"Vết thương thế nào rồi?"
Nghe tiếng Từ Minh, Phó Doãn Kiên giật mình quay người lại. Những vết
thương trên mặt đã hoàn toàn bình phục không để lại dấu tích gì, Doãn Kiên mỉm cười nhìn Từ Minh nói.
"Cảm ơn anh cả, tôi khỏe nhiều rồi."
"Cậu thích vẽ như vậy sao lại chọn học quản trị kinh doanh?"
Phó Doãn Kiên im lặng khá lâu rồi lại ngước nhìn Từ Minh gượng cười nói.
"Nếu những gì mình thích đều có thể làm thì thế gian này đã không có gì đáng
để nuối tiếc nữa rồi"
"Cậu cãi nhau với bà ta sao?"
Không nhận được câu trả lời của Doãn Kiên nhưng nhìn thái độ của cậu anh cũng biết giữa hai mẹ con đã xảy ra mâu thuẫn. Cũng chẳng muốn tham gia vào chuyện của mẹ con họ nên anh cũng không hỏi thêm, anh quay đi không nhìn cậu anh lại nói.x
"Nếu khỏe rồi thì về nhà đi! Kẻo mẹ cậu biết được lại bảo tôi bắt cóc cậu."
"Tôi biến mất mấy ngày qua bà ấy cũng chưa một lần cho người tìm tôi hay gọi một cuộc điện thoại. Một đứa con không ưu tú lại không làm theo ý bà, thì bà cần thiết sự có mặt của tôi trong ngôi nhà đó làm gì mà gây hấn với anh chứ! Trong mắt bà ấy chỉ có anh hai là ưu tú mà thôi."
Nghe những lời trải lòng nặng nề của Doãn Kiên, Từ Minh cũng đã hiểu được phần nào lý do cậu ta không muốn về nhà. Anh vẫn luôn đề phòng chuyện mẹ con họ sẽ dùng khổ nhục kế với anh, nhưng khi thấy Doãn Kiên đã biến mất mấy ngày mà bà ta chẳng hề quan tâm khiến anh có chút nghi ngờ. Là vì thằng nhóc này đã ở cạnh anh theo đúng kế hoạch của họ nên bà ta không hỏi tới, hay thật sự như Doãn Kiên nói trong mắt bà ta chỉ có Phó Thế Hào là niềm hãnh diện.
"Tôi không cần biết mâu thuẫn của mẹ con cậu là gì. Tôi cũng không có nghĩa vụ quản cậu. Dù sao nơi này cũng không ai ở, cậu muốn ở lại hay đi thì tùy. Tôi còn có việc tôi đi đây."
Phó Từ Minh vừa quay lưng đi, Phó Doãn Kiên nhìn theo ánh lớn giọng gọi.
"Anh cả! Cảm ơn anh."
Không một cái ngoáy đầu cũng chẳng một lời nào anh cứ thế bước đi.Trong đầu vẫn luôn đấu tranh tư tưởng về người em cùng cha khác mẹ này. Liệu anh cứu cậu hôm đó là quyết định đúng hay sai!
Phó Thị.
Phó Thế Hào cầm theo tập tài liệu bước về phía văn phòng chủ tịch, trên mặt hắn rạng rỡ niềm tin. Hợp đồng vừa rồi của hắn bị FT từ chối khiến Phó thị lao đao, lần này hắn đã tìm được nguồn đầu tư nên rất vui mừng muốn đến báo cho Phó Từ Ân tin vui này. Nhưng khi vừa đến cửa văn phòng chủ tịch hắn lại nghe được cuộc nói chuyện từ bên trong khiến hắn khựng lại.
"Phần văn bản ông gửi tôi đã xem qua, có một số mục cần điều chỉnh, trưa nay chúng ta gặp nhau sẽ bàn lại. Tôi sẽ bảo trợ lý Ngô đặt nhà hàng trước và nhắn địa chỉ cho ông sao?"
"Chuyện này bàn ở văn phòng không tiện càng không thể ở nhà, tôi sẽ bảo trợ lý Ngô chọn địa điểm tốt."
"Vậy được, chào ông."
Phó Thế Hào đứng bên ngoài nghe toàn bộ cuộc nói chuyện qua điện thoại của Phó Từ Ân. Nếu hắn đoán không nhầm thì ông ấy đang muốn hẹn luật sư để bàn về chuyện di chúc thừa kế. Ông ấy gấp gáp muốn giao Phó thị này cho Từ Minh thế sao?
Ý nghĩ trong đầu khiến Phó Thế Hào vô cùng khó chịu. Hắn không thể để Phó thị lọt vào tay Từ Minh được. Tuyệt đối không được. Nghe tiếng bước chân đi về phía mình, Phó Thế Hào vội vã lánh đi. Đợi đến khi trợ lý Ngô bước vào phòng hắn lại bước đến gần lắng nghe.
"Chủ tịch cho gọi tôi."
"Cuộc hẹn với luật sư Hà ông đã đặt địa điểm chưa?"
"Thưa xong rồi ạ, tôi cũng vừa gửi địa chỉ cho luật sư xong. Hai mươi phút nữa sẽ đến giờ hẹn."
"Bây giờ tôi rảnh, chúng ta đi sớm một chút cũng được."
"Vâng chủ tịch."
Cả hai người cùng nhau rời khỏi phòng, Phó Thế Hào đợi hai người đi khỏi thì mới chầm chậm bước ra. Khi xác nhận hai người đã đi khỏi hắn lẵng lặng bước vào văn phòng của Phó Từ Ân, tiến đến bàn làm việc của ông hắn thầm nghĩ.
"Văn bản luật sư gửi đến chắc chắn vẫn còn trong email của ba, để xem ông ấy có thật sự giao Phó thị cho Từ Minh không?"
Cố gắng mở máy tính của Phó Từ Ân, nhưng mãi hắn vẫn chưa nhập đúng password nên vẫn chưa thể mở máy tính lên được.
"Chết tiệt, rốt cuộc password là gì chứ!"
Suy nghĩ nát óc hắn chợt nhớ đến, ông ta lúc nào cũng nhung nhớ đến mẹ của Từ Minh, có khi nào là chọn ngày sinh của bà ấy không? Nghĩ thế hắn cố nhớ lại ngày sinh của bà rồi nhập lại một lần nữa, đúng như những gì hắn nghĩ, máy tính đã được đăng nhập thành công. Hắn nhanh chóng tìm phần tập tin luật sư Hà gửi đến, đang tập trung xem thì cánh cửa phòng chợt mở ra, Phó Từ Ân từ bên ngoài bước vào làm Phó Thế Hào giật mình đứng bật dậy. Chẳng phải ông ấy đã đi rồi sao? Sao lại...
"Con đang làm gì ở bàn làm việc của ba vậy?"
"Con..."
Xe dừng lại trước một căn hộ ở ngoại thành, bước vào nhà vắng vẻ yên tĩnh anh lại bước ra ngoài đưa mắt tìm xung quanh. Nhìn thấy Doãn Kiên đang đứng vẻ tranh bên cạnh bờ hồ anh chầm chậm tiến đến, im lặng quan sát anh nhận thấy cậu nhóc này thật sự có năng khiếu. Bức tranh vô cùng chân thật và sống động không thua kém một họa sĩ nổi tiếng một chút nào, khả năng vẽ tranh tốt như thế sao lại chọn học quản trị kinh doanh chứ! Anh hằn giọng.
"Vết thương thế nào rồi?"
Nghe tiếng Từ Minh, Phó Doãn Kiên giật mình quay người lại. Những vết
thương trên mặt đã hoàn toàn bình phục không để lại dấu tích gì, Doãn Kiên mỉm cười nhìn Từ Minh nói.
"Cảm ơn anh cả, tôi khỏe nhiều rồi."
"Cậu thích vẽ như vậy sao lại chọn học quản trị kinh doanh?"
Phó Doãn Kiên im lặng khá lâu rồi lại ngước nhìn Từ Minh gượng cười nói.
"Nếu những gì mình thích đều có thể làm thì thế gian này đã không có gì đáng
để nuối tiếc nữa rồi"
"Cậu cãi nhau với bà ta sao?"
Không nhận được câu trả lời của Doãn Kiên nhưng nhìn thái độ của cậu anh cũng biết giữa hai mẹ con đã xảy ra mâu thuẫn. Cũng chẳng muốn tham gia vào chuyện của mẹ con họ nên anh cũng không hỏi thêm, anh quay đi không nhìn cậu anh lại nói.x
"Nếu khỏe rồi thì về nhà đi! Kẻo mẹ cậu biết được lại bảo tôi bắt cóc cậu."
"Tôi biến mất mấy ngày qua bà ấy cũng chưa một lần cho người tìm tôi hay gọi một cuộc điện thoại. Một đứa con không ưu tú lại không làm theo ý bà, thì bà cần thiết sự có mặt của tôi trong ngôi nhà đó làm gì mà gây hấn với anh chứ! Trong mắt bà ấy chỉ có anh hai là ưu tú mà thôi."
Nghe những lời trải lòng nặng nề của Doãn Kiên, Từ Minh cũng đã hiểu được phần nào lý do cậu ta không muốn về nhà. Anh vẫn luôn đề phòng chuyện mẹ con họ sẽ dùng khổ nhục kế với anh, nhưng khi thấy Doãn Kiên đã biến mất mấy ngày mà bà ta chẳng hề quan tâm khiến anh có chút nghi ngờ. Là vì thằng nhóc này đã ở cạnh anh theo đúng kế hoạch của họ nên bà ta không hỏi tới, hay thật sự như Doãn Kiên nói trong mắt bà ta chỉ có Phó Thế Hào là niềm hãnh diện.
"Tôi không cần biết mâu thuẫn của mẹ con cậu là gì. Tôi cũng không có nghĩa vụ quản cậu. Dù sao nơi này cũng không ai ở, cậu muốn ở lại hay đi thì tùy. Tôi còn có việc tôi đi đây."
Phó Từ Minh vừa quay lưng đi, Phó Doãn Kiên nhìn theo ánh lớn giọng gọi.
"Anh cả! Cảm ơn anh."
Không một cái ngoáy đầu cũng chẳng một lời nào anh cứ thế bước đi.Trong đầu vẫn luôn đấu tranh tư tưởng về người em cùng cha khác mẹ này. Liệu anh cứu cậu hôm đó là quyết định đúng hay sai!
Phó Thị.
Phó Thế Hào cầm theo tập tài liệu bước về phía văn phòng chủ tịch, trên mặt hắn rạng rỡ niềm tin. Hợp đồng vừa rồi của hắn bị FT từ chối khiến Phó thị lao đao, lần này hắn đã tìm được nguồn đầu tư nên rất vui mừng muốn đến báo cho Phó Từ Ân tin vui này. Nhưng khi vừa đến cửa văn phòng chủ tịch hắn lại nghe được cuộc nói chuyện từ bên trong khiến hắn khựng lại.
"Phần văn bản ông gửi tôi đã xem qua, có một số mục cần điều chỉnh, trưa nay chúng ta gặp nhau sẽ bàn lại. Tôi sẽ bảo trợ lý Ngô đặt nhà hàng trước và nhắn địa chỉ cho ông sao?"
"Chuyện này bàn ở văn phòng không tiện càng không thể ở nhà, tôi sẽ bảo trợ lý Ngô chọn địa điểm tốt."
"Vậy được, chào ông."
Phó Thế Hào đứng bên ngoài nghe toàn bộ cuộc nói chuyện qua điện thoại của Phó Từ Ân. Nếu hắn đoán không nhầm thì ông ấy đang muốn hẹn luật sư để bàn về chuyện di chúc thừa kế. Ông ấy gấp gáp muốn giao Phó thị này cho Từ Minh thế sao?
Ý nghĩ trong đầu khiến Phó Thế Hào vô cùng khó chịu. Hắn không thể để Phó thị lọt vào tay Từ Minh được. Tuyệt đối không được. Nghe tiếng bước chân đi về phía mình, Phó Thế Hào vội vã lánh đi. Đợi đến khi trợ lý Ngô bước vào phòng hắn lại bước đến gần lắng nghe.
"Chủ tịch cho gọi tôi."
"Cuộc hẹn với luật sư Hà ông đã đặt địa điểm chưa?"
"Thưa xong rồi ạ, tôi cũng vừa gửi địa chỉ cho luật sư xong. Hai mươi phút nữa sẽ đến giờ hẹn."
"Bây giờ tôi rảnh, chúng ta đi sớm một chút cũng được."
"Vâng chủ tịch."
Cả hai người cùng nhau rời khỏi phòng, Phó Thế Hào đợi hai người đi khỏi thì mới chầm chậm bước ra. Khi xác nhận hai người đã đi khỏi hắn lẵng lặng bước vào văn phòng của Phó Từ Ân, tiến đến bàn làm việc của ông hắn thầm nghĩ.
"Văn bản luật sư gửi đến chắc chắn vẫn còn trong email của ba, để xem ông ấy có thật sự giao Phó thị cho Từ Minh không?"
Cố gắng mở máy tính của Phó Từ Ân, nhưng mãi hắn vẫn chưa nhập đúng password nên vẫn chưa thể mở máy tính lên được.
"Chết tiệt, rốt cuộc password là gì chứ!"
Suy nghĩ nát óc hắn chợt nhớ đến, ông ta lúc nào cũng nhung nhớ đến mẹ của Từ Minh, có khi nào là chọn ngày sinh của bà ấy không? Nghĩ thế hắn cố nhớ lại ngày sinh của bà rồi nhập lại một lần nữa, đúng như những gì hắn nghĩ, máy tính đã được đăng nhập thành công. Hắn nhanh chóng tìm phần tập tin luật sư Hà gửi đến, đang tập trung xem thì cánh cửa phòng chợt mở ra, Phó Từ Ân từ bên ngoài bước vào làm Phó Thế Hào giật mình đứng bật dậy. Chẳng phải ông ấy đã đi rồi sao? Sao lại...
"Con đang làm gì ở bàn làm việc của ba vậy?"
"Con..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.