Chương 48
Phong Linh Linh
11/11/2024
Từ Minh trở lại phòng bệnh của Bảo Ngọc, sức khỏe của cô đã ổn định nên được bác sĩ cho xuất viện. Đang thu dọn thì nhìn thấy Từ Minh thất thần đứng ở cửa, không giống với anh mọi ngày chút nào Bảo Ngọc bước đến gần anh lên tiếng hỏi.
"Đại thiếu gia anh có chuyện gì sao?"
Không nói câu nào anh kéo cô vào lòng ôm lấy, Bảo Ngọc định đẩy anh ra nhưng cô lại cảm giác được dường như anh đang không ổn nên cô nhẹ giọng.
"Đại thiếu gia anh sao vậy?"
"Cho anh ôm em một chút, chỉ một chút thôi."
Vòng tay Từ Minh mỗi lúc một siết chặt cô hơn, giống như sợ khi nới lỏng tay một chút thì cô sẽ biến mất vậy.
"Tiểu Ngọc, ba của anh... ông ấy không ổn rồi."
"Phó lão gia sao lại không ổn?"
"Ông ấy bị ngã chấn thương ở đầu rất nặng, có thể sẽ... không tỉnh lại được."
Vừa dứt câu, Bảo Ngọc cảm giác được người anh dường như đang run lên. Anh đang khóc sao? Thường ngày mở miệng ra là căm thù ông ấy, vậy mà khi ông ấy xảy ra chuyện anh lại đau lòng như vậy. Đúng là tình thâm phụ tử không gì có thể ngăn cách được mà. Nhưng Phó lão gia đang rất khỏe mạnh, sao đột nhiên lại bị ngã chứ!
"Đại thiếu gia anh đừng đau lòng quá, Phó lão gia là người tốt chắc chắn sẽ gặp giữ hóa lành thôi."
"Anh không đau lòng. Tại sao anh phải đau lòng vì ông ấy chứ! Ông ấy đã tạo nên cảnh tình đau thương khiến anh mất đi mẹ, bây giờ lại muốn bỏ mặt anh mà đi để anh thành một đứa trẻ mồ côi. Sao ông ấy lại có thể tàn nhẫn với anh như vậy chứ!"
Lời nói của anh tuy là đang trách móc ông, nhưng thật tâm trong lòng anh lại đang đau đớn và lo sợ phải mất đi người cha của mình, người thân duy nhất của anh. Người này tuy ngoài miệng luôn lạnh lùng nói lời không thật nhưng nội tâm lại quá dễ bị tồn thương, cô phải làm gì để anh có thể phấn chấn hơn đây!
************
Từ sau khi Phó Từ Ân gặp tai nạn cổ phiếu Phó thị liên tục rớt giá, nguồn tài chính của Phó thị đang gặp khó khăn nay lại kéo thêm việc Phó thị như rắn mất đầu càng làm nội bộ hổn loạn hơn. Mặc dù Phó Thế Hào đã đứng ra giải quyết công việc ở Phó thị thay cho ba mình, nhưng các vị cổ đông lại không tin tưởng cho hắn đảm nhiệm vị trí cao nhất. Cuộc họp cổ đông diễn ra vô cùng căng thẳng.
"Hiện tại cổ phiếu của Phó thị chúng ta đang rớt giá rất thảm hại, nếu cứ tiếp tục thế này thì chúng ta sẽ không trụ được bao lâu nữa mất."
"Đúng thế, hiện tại FT ở Mỹ lợi dụng tình hình hổn loạn của chúng ta mà đang tiến hành mua lại cổ phiếu của chúng ta rất nhiều. Các cổ đông nhỏ cũng đã có một số người bán đi cổ phần để thoát khỏi tình trạng phá sản. Chúng ta nên làm thế nào đây?"
"Hiện tại các cổ đông nhỏ đã bán hơn mười phần trăm cổ phần của mình, người thu mua cũng dấu danh tính. Nếu cứ tiếp tục tình trạng này tôi e Phó thị sẽ nhanh chóng bước vào con đường phá sản thôi."
"Các vị, ba tôi hiện tại tình hình sức khỏe mọi người cũng biết là không thể nói trước được điều gì, Phó thị cũng không thể chờ đợi ông ấy. Vì thế nếu các vị cổ đông ở đây tin tưởng thì Phó Thế Hào tôi xin đảm nhận vị trí chủ tịch, để tiếp tục cùng mọi người lèo lái con thuyền Phó thị này càng lúc càng thịnh vượng hơn. Mọi người ở đây có ai có ý kiến khác không?"
"Tôi phản đối. Tuy là ba cậu có số cổ phần lớn nhất ở đây, nhưng nó vẫn chưa được chuyển cho cậu. Với lại khả năng làm việc của cậu còn quá non nớt tôi không tin tưởng cậu có thể đảm nhận tốt ở vị trí này"
"Tôi cũng phản đối, trước giờ cậu làm việc luôn không mang đến kết quả tốt, vị trí phó tổng giám đốc còn không làm tốt sao chúng tôi có thể yên tâm giao vị trí chủ tịch cho cậu dẫn dắt được"
"Đúng thế, tôi cũng không đồng ý."
Tất cả các cổ đông đều phản đối việc Phó Thế Hào ngồi vào vị trí chủ tịch khiến hắn ta vô cùng tức giận. Nhưng vì đại cuộc hắn vẫn cố giữ giọng điệu hòa hoãn.
"Tuy là ba tôi chưa chuyển quyền sở hữu số cổ phần kia cho tôi, nhưng đó cũng là chuyện sớm muộn. Nếu mọi người cho rằng tôi chưa đủ năng lực quản lý, vậy xin hỏi các vị cổ đông ở đây ai đủ sức có thể lật ngược tình thế này của Phó thị không?"
Câu hỏi của Phó Thế Hào làm cả khán phòng lại một lần nữa bàn tán xôn xao. Hắn ta biết những người ngồi ở đây đều là những người chỉ thích hưởng thụ, bao nhiêu năm nay Phó thị chỉ một mình bà của hắn dẫn dắt, bọn họ tuy có góp vốn nhưng chỉ nằm không chờ hưởng lợi. Nếu như bây giờ bảo bọn họ bước ra đầu sóng ngọn gió khi còn thuyền Phó thị đang gặp sự cố, chắc chắn bọn họ sẽ từ chối. Và đương nhiên cuối cùng họ cũng sẽ đùn đẩy trách nhiệm về cho hắn thôi.
"Nếu các vị cổ đông ở đây ai cảm thấy mình có năng lực quản lý thì cứ mạnh dạn đứng lên, Phó Thế Hào tôi chắc chắn sẽ theo số đông không phản đối. Còn nếu như không có ai muốn ngồi vào vị trí này để đứng mũi chịu sào, vậy thì tôi sẽ đảm nhận. Xin hỏi các vị ở đây có ai phản đối không?"
"Đại thiếu gia anh có chuyện gì sao?"
Không nói câu nào anh kéo cô vào lòng ôm lấy, Bảo Ngọc định đẩy anh ra nhưng cô lại cảm giác được dường như anh đang không ổn nên cô nhẹ giọng.
"Đại thiếu gia anh sao vậy?"
"Cho anh ôm em một chút, chỉ một chút thôi."
Vòng tay Từ Minh mỗi lúc một siết chặt cô hơn, giống như sợ khi nới lỏng tay một chút thì cô sẽ biến mất vậy.
"Tiểu Ngọc, ba của anh... ông ấy không ổn rồi."
"Phó lão gia sao lại không ổn?"
"Ông ấy bị ngã chấn thương ở đầu rất nặng, có thể sẽ... không tỉnh lại được."
Vừa dứt câu, Bảo Ngọc cảm giác được người anh dường như đang run lên. Anh đang khóc sao? Thường ngày mở miệng ra là căm thù ông ấy, vậy mà khi ông ấy xảy ra chuyện anh lại đau lòng như vậy. Đúng là tình thâm phụ tử không gì có thể ngăn cách được mà. Nhưng Phó lão gia đang rất khỏe mạnh, sao đột nhiên lại bị ngã chứ!
"Đại thiếu gia anh đừng đau lòng quá, Phó lão gia là người tốt chắc chắn sẽ gặp giữ hóa lành thôi."
"Anh không đau lòng. Tại sao anh phải đau lòng vì ông ấy chứ! Ông ấy đã tạo nên cảnh tình đau thương khiến anh mất đi mẹ, bây giờ lại muốn bỏ mặt anh mà đi để anh thành một đứa trẻ mồ côi. Sao ông ấy lại có thể tàn nhẫn với anh như vậy chứ!"
Lời nói của anh tuy là đang trách móc ông, nhưng thật tâm trong lòng anh lại đang đau đớn và lo sợ phải mất đi người cha của mình, người thân duy nhất của anh. Người này tuy ngoài miệng luôn lạnh lùng nói lời không thật nhưng nội tâm lại quá dễ bị tồn thương, cô phải làm gì để anh có thể phấn chấn hơn đây!
************
Từ sau khi Phó Từ Ân gặp tai nạn cổ phiếu Phó thị liên tục rớt giá, nguồn tài chính của Phó thị đang gặp khó khăn nay lại kéo thêm việc Phó thị như rắn mất đầu càng làm nội bộ hổn loạn hơn. Mặc dù Phó Thế Hào đã đứng ra giải quyết công việc ở Phó thị thay cho ba mình, nhưng các vị cổ đông lại không tin tưởng cho hắn đảm nhiệm vị trí cao nhất. Cuộc họp cổ đông diễn ra vô cùng căng thẳng.
"Hiện tại cổ phiếu của Phó thị chúng ta đang rớt giá rất thảm hại, nếu cứ tiếp tục thế này thì chúng ta sẽ không trụ được bao lâu nữa mất."
"Đúng thế, hiện tại FT ở Mỹ lợi dụng tình hình hổn loạn của chúng ta mà đang tiến hành mua lại cổ phiếu của chúng ta rất nhiều. Các cổ đông nhỏ cũng đã có một số người bán đi cổ phần để thoát khỏi tình trạng phá sản. Chúng ta nên làm thế nào đây?"
"Hiện tại các cổ đông nhỏ đã bán hơn mười phần trăm cổ phần của mình, người thu mua cũng dấu danh tính. Nếu cứ tiếp tục tình trạng này tôi e Phó thị sẽ nhanh chóng bước vào con đường phá sản thôi."
"Các vị, ba tôi hiện tại tình hình sức khỏe mọi người cũng biết là không thể nói trước được điều gì, Phó thị cũng không thể chờ đợi ông ấy. Vì thế nếu các vị cổ đông ở đây tin tưởng thì Phó Thế Hào tôi xin đảm nhận vị trí chủ tịch, để tiếp tục cùng mọi người lèo lái con thuyền Phó thị này càng lúc càng thịnh vượng hơn. Mọi người ở đây có ai có ý kiến khác không?"
"Tôi phản đối. Tuy là ba cậu có số cổ phần lớn nhất ở đây, nhưng nó vẫn chưa được chuyển cho cậu. Với lại khả năng làm việc của cậu còn quá non nớt tôi không tin tưởng cậu có thể đảm nhận tốt ở vị trí này"
"Tôi cũng phản đối, trước giờ cậu làm việc luôn không mang đến kết quả tốt, vị trí phó tổng giám đốc còn không làm tốt sao chúng tôi có thể yên tâm giao vị trí chủ tịch cho cậu dẫn dắt được"
"Đúng thế, tôi cũng không đồng ý."
Tất cả các cổ đông đều phản đối việc Phó Thế Hào ngồi vào vị trí chủ tịch khiến hắn ta vô cùng tức giận. Nhưng vì đại cuộc hắn vẫn cố giữ giọng điệu hòa hoãn.
"Tuy là ba tôi chưa chuyển quyền sở hữu số cổ phần kia cho tôi, nhưng đó cũng là chuyện sớm muộn. Nếu mọi người cho rằng tôi chưa đủ năng lực quản lý, vậy xin hỏi các vị cổ đông ở đây ai đủ sức có thể lật ngược tình thế này của Phó thị không?"
Câu hỏi của Phó Thế Hào làm cả khán phòng lại một lần nữa bàn tán xôn xao. Hắn ta biết những người ngồi ở đây đều là những người chỉ thích hưởng thụ, bao nhiêu năm nay Phó thị chỉ một mình bà của hắn dẫn dắt, bọn họ tuy có góp vốn nhưng chỉ nằm không chờ hưởng lợi. Nếu như bây giờ bảo bọn họ bước ra đầu sóng ngọn gió khi còn thuyền Phó thị đang gặp sự cố, chắc chắn bọn họ sẽ từ chối. Và đương nhiên cuối cùng họ cũng sẽ đùn đẩy trách nhiệm về cho hắn thôi.
"Nếu các vị cổ đông ở đây ai cảm thấy mình có năng lực quản lý thì cứ mạnh dạn đứng lên, Phó Thế Hào tôi chắc chắn sẽ theo số đông không phản đối. Còn nếu như không có ai muốn ngồi vào vị trí này để đứng mũi chịu sào, vậy thì tôi sẽ đảm nhận. Xin hỏi các vị ở đây có ai phản đối không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.