Chương 24: Ganh tị
Phong Linh Linh
15/10/2024
Bế Bảo Ngọc trên tay đi khá xa, anh không vào nhà cũng không có ý định bỏ cô xuống, cứ thế chậm rãi bước từng bước một đi về phía trước. Bảo Ngọc nhìn về phía sau không thấy con vật đáng sợ kia nữa liền đưa mắt nhìn anh nói.
"Đại thiếu gia cảm ơn anh, giờ anh có thể thả tôi xuống được rồi."
Câu nói của Bảo Ngọc làm tâm trạng đang vui của anh trở nên cụt hứng. Dù không muốn nhưng cũng đành gượng ép đặt cô xuống, bày ra vẻ mặt lạnh lùng nói.
"Tôi nhớ không lầm cô nói mình từ quê lên, ở quê cô chưa từng nhìn thấy chó sao? Hay là cô đang giả với để lợi dụng tôi, muốn được tôi bế?"
"Ai thèm lợi dụng anh chứ! Ai cũng có nỗi sợ của riêng mình, anh không có sao?"
"Không lợi dụng! Tôi thấy rõ ràng cô đang có mưu đồ với tôi, hết lần này đến lần khác cố tình tiếp cận gần gũi tôi. Sáng hôm qua cưỡng hôn tôi, tối hôm qua thì ngã vào lòng tôi, hôm nay là giả vờ sợ Bánh Bao để tôi bế. Cô nói xem sau bao nhiêu chuyện, tôi có thể tin cô không lợi dụng tiếp cận tôi sao?"
"Ý anh muốn nói là tôi thích anh sao? Đại thiếu gia anh cũng tự luyến quá đấy! Không tự nhìn lại bản thân mình trong gương thử mà xem, sự khó ở lẫn khó ưa khó chiều bày cả ra mặt, cô gái nào mà thích anh chắc chắn là đầu óc có vấn đề rồi."
Nói rồi Bảo Ngọc quay lưng bước vào nhà, Từ Minh vẫn đứng đó á khẩu không thể cãi lại câu nói của cô.
Đang khó chịu vì câu đánh giá của Bảo Ngọc dành cho mình, anh quay sang đã thấy Bánh Bao từ phía sau bụi cây bước ra. Hóa ra từ nãy đến giờ chú chó Bánh Bao vẫn theo sau anh mà Bảo Ngọc không hề hay biết. Nhìn thấy sự xuất hiện của Bánh Bao, Từ Minh càng khó chịu ra mặt ngồi xuống mắng.
"Tất cả là tại mày đấy! Doạ cô ấy làm gì? Bây giờ trong mắt cô ấy chủ nhân của mày là một người khó ở, khó chiều còn tự luyến kia kìa." (1)
Nói rồi anh quay lưng bỏ vào nhà, chú chó bày ra vẻ mặt oan uổng nhìn theo Từ Minh., rốt cuộc chú đã làm gì sai chứ! (1)
****************
Tại Phó gia, Phó lão gia ngồi trên sofa phòng khách xem báo, Lý Nhã Quân từ xa mang đến một tách trà nóng bước đến chỗ ông mỉm cười nói.
"Lão gia ông uống trà đi!"
"Để đó đi!"
Nhìn sắc mặt không cảm xúc của ông, Lý Nhã Quân chần chừ một chút rồi lên tiếng.
"Từ Minh từ hôm qua đến giờ vẫn chưa có tin tức gì, rốt cuộc đã đi đâu vậy chứ!"
Phó lão gia sắc mặt có chút trầm xuống khi khi nghe bà ta nhắc đến Từ Minh, nhưng ông vẫn giữ im lặng không nói gì. Thấy thế bà ta lại nói tiếp.
"Đêm qua tôi thấy chị Thẩm cứ đi đi lại lại trước cổng nhà với vẻ mặt lo lắng, tôi hỏi thì mới biết Từ Minh lúc sáng đi còn đưa theo cô cháu gái bà ấy. Cả đêm qua không về ông nghĩ xem có khi nào Từ Minh nó..."
"Từ Minh nó không phải là loại người tùy tiện như vậy đâu."
Câu trả lời đầy sự tin tưởng của ông dành cho Phó Từ Minh khiến Lý Nhã Quân không hài lòng. Trước giờ với Thế Hào và Doãn Kiên có bao giờ ông tin tưởng tuyệt đối như vậy đâu, vậy mà với thằng khốn đó ông lại chắc nịt một câu tin tưởng như vậy. Cùng là con sao ông có thể thiên vị như vậy chứ!
"Ông đừng quá đặt niềm vào Từ Minh như vậy, trai đơn gái chiết đi qua đêm cùng nhau, sao ông dám chắc sẽ không xảy ra chuyện gì chứ!"
"Con tôi, tôi hiểu tính nó. Tuy thường ngày ngang bướng nhưng tâm tính nó vốn là một người thiện lương, bà đừng mang những suy nghĩ của mình áp đặt lên người khác. Dành thời gian mà chú ý đến hai đứa con của bà đi. Thế Hào thì làm việc cẩu thả không đáng tin, còn Doãn Kiên thì suốt ngày đàn đúm chơi bời. Sao tôi không thấy bà quan tâm chúng vậy"
"Học hành nhiều quá nên nó đi xã tress thôi mà, thường ngày nó lu bù với sách vở, tôi..."
"Nói tới thì bà lại lên tiếng bênh vực. Bà thử bước đến trường mà hỏi xem một tháng nó đến lớp được mấy ngày? Nếu như bà không quản tốt nó thì đừng trách sao tôi mạnh tay với nó đấy!"
Phó lão gia ném tờ báo lên bàn rồi bước về thư phòng, Lý Nhã Quân ngồi đó sắc mặt khó coi siết chặt lấy bàn tay mình. Suốt ngày bênh vực thằng khốn đó chầm chập, một thằng ăn chơi như nó có thể so sánh với Thế Hào sao? Ông đúng là thiên vị quá rồi. (T)
Vừa đứng lên định ra ngoài thì nhìn thấy Phó Doãn Kiên bước vào, bà hằn học lên tiếng.
"Từ sáng đến giờ con đi đâu đấy?"
"Hôm nay là chủ nhật, con đi thư giãn chút thôi."
Vừa trả lời bà ta, Doãn Kiên vừa bước đến ngã người lên ghế với vẻ rất mệt mỏi. Tức mình bà bước đến ngồi xuống cạnh hắn giơ tay tát vào bả vai hắn mắng.
"Suốt ngày chỉ biết chơi bời không lo tương lai gì cả, con có biết ba con vừa nhắc đến con không?"
"Ông ấy nhắc con làm gì? Trong mắt ba chẳng phải chỉ có anh cả là trên hết sao?"
"Đại thiếu gia cảm ơn anh, giờ anh có thể thả tôi xuống được rồi."
Câu nói của Bảo Ngọc làm tâm trạng đang vui của anh trở nên cụt hứng. Dù không muốn nhưng cũng đành gượng ép đặt cô xuống, bày ra vẻ mặt lạnh lùng nói.
"Tôi nhớ không lầm cô nói mình từ quê lên, ở quê cô chưa từng nhìn thấy chó sao? Hay là cô đang giả với để lợi dụng tôi, muốn được tôi bế?"
"Ai thèm lợi dụng anh chứ! Ai cũng có nỗi sợ của riêng mình, anh không có sao?"
"Không lợi dụng! Tôi thấy rõ ràng cô đang có mưu đồ với tôi, hết lần này đến lần khác cố tình tiếp cận gần gũi tôi. Sáng hôm qua cưỡng hôn tôi, tối hôm qua thì ngã vào lòng tôi, hôm nay là giả vờ sợ Bánh Bao để tôi bế. Cô nói xem sau bao nhiêu chuyện, tôi có thể tin cô không lợi dụng tiếp cận tôi sao?"
"Ý anh muốn nói là tôi thích anh sao? Đại thiếu gia anh cũng tự luyến quá đấy! Không tự nhìn lại bản thân mình trong gương thử mà xem, sự khó ở lẫn khó ưa khó chiều bày cả ra mặt, cô gái nào mà thích anh chắc chắn là đầu óc có vấn đề rồi."
Nói rồi Bảo Ngọc quay lưng bước vào nhà, Từ Minh vẫn đứng đó á khẩu không thể cãi lại câu nói của cô.
Đang khó chịu vì câu đánh giá của Bảo Ngọc dành cho mình, anh quay sang đã thấy Bánh Bao từ phía sau bụi cây bước ra. Hóa ra từ nãy đến giờ chú chó Bánh Bao vẫn theo sau anh mà Bảo Ngọc không hề hay biết. Nhìn thấy sự xuất hiện của Bánh Bao, Từ Minh càng khó chịu ra mặt ngồi xuống mắng.
"Tất cả là tại mày đấy! Doạ cô ấy làm gì? Bây giờ trong mắt cô ấy chủ nhân của mày là một người khó ở, khó chiều còn tự luyến kia kìa." (1)
Nói rồi anh quay lưng bỏ vào nhà, chú chó bày ra vẻ mặt oan uổng nhìn theo Từ Minh., rốt cuộc chú đã làm gì sai chứ! (1)
****************
Tại Phó gia, Phó lão gia ngồi trên sofa phòng khách xem báo, Lý Nhã Quân từ xa mang đến một tách trà nóng bước đến chỗ ông mỉm cười nói.
"Lão gia ông uống trà đi!"
"Để đó đi!"
Nhìn sắc mặt không cảm xúc của ông, Lý Nhã Quân chần chừ một chút rồi lên tiếng.
"Từ Minh từ hôm qua đến giờ vẫn chưa có tin tức gì, rốt cuộc đã đi đâu vậy chứ!"
Phó lão gia sắc mặt có chút trầm xuống khi khi nghe bà ta nhắc đến Từ Minh, nhưng ông vẫn giữ im lặng không nói gì. Thấy thế bà ta lại nói tiếp.
"Đêm qua tôi thấy chị Thẩm cứ đi đi lại lại trước cổng nhà với vẻ mặt lo lắng, tôi hỏi thì mới biết Từ Minh lúc sáng đi còn đưa theo cô cháu gái bà ấy. Cả đêm qua không về ông nghĩ xem có khi nào Từ Minh nó..."
"Từ Minh nó không phải là loại người tùy tiện như vậy đâu."
Câu trả lời đầy sự tin tưởng của ông dành cho Phó Từ Minh khiến Lý Nhã Quân không hài lòng. Trước giờ với Thế Hào và Doãn Kiên có bao giờ ông tin tưởng tuyệt đối như vậy đâu, vậy mà với thằng khốn đó ông lại chắc nịt một câu tin tưởng như vậy. Cùng là con sao ông có thể thiên vị như vậy chứ!
"Ông đừng quá đặt niềm vào Từ Minh như vậy, trai đơn gái chiết đi qua đêm cùng nhau, sao ông dám chắc sẽ không xảy ra chuyện gì chứ!"
"Con tôi, tôi hiểu tính nó. Tuy thường ngày ngang bướng nhưng tâm tính nó vốn là một người thiện lương, bà đừng mang những suy nghĩ của mình áp đặt lên người khác. Dành thời gian mà chú ý đến hai đứa con của bà đi. Thế Hào thì làm việc cẩu thả không đáng tin, còn Doãn Kiên thì suốt ngày đàn đúm chơi bời. Sao tôi không thấy bà quan tâm chúng vậy"
"Học hành nhiều quá nên nó đi xã tress thôi mà, thường ngày nó lu bù với sách vở, tôi..."
"Nói tới thì bà lại lên tiếng bênh vực. Bà thử bước đến trường mà hỏi xem một tháng nó đến lớp được mấy ngày? Nếu như bà không quản tốt nó thì đừng trách sao tôi mạnh tay với nó đấy!"
Phó lão gia ném tờ báo lên bàn rồi bước về thư phòng, Lý Nhã Quân ngồi đó sắc mặt khó coi siết chặt lấy bàn tay mình. Suốt ngày bênh vực thằng khốn đó chầm chập, một thằng ăn chơi như nó có thể so sánh với Thế Hào sao? Ông đúng là thiên vị quá rồi. (T)
Vừa đứng lên định ra ngoài thì nhìn thấy Phó Doãn Kiên bước vào, bà hằn học lên tiếng.
"Từ sáng đến giờ con đi đâu đấy?"
"Hôm nay là chủ nhật, con đi thư giãn chút thôi."
Vừa trả lời bà ta, Doãn Kiên vừa bước đến ngã người lên ghế với vẻ rất mệt mỏi. Tức mình bà bước đến ngồi xuống cạnh hắn giơ tay tát vào bả vai hắn mắng.
"Suốt ngày chỉ biết chơi bời không lo tương lai gì cả, con có biết ba con vừa nhắc đến con không?"
"Ông ấy nhắc con làm gì? Trong mắt ba chẳng phải chỉ có anh cả là trên hết sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.