Chương 40: Hãm hại
Phong Linh Linh
04/11/2024
Không muốn cãi nhau với cô ta, Diệp Bảo Ngọc liền mặc kệ cô ta mà bước đi. Không ngờ Liễu Yên Nhi vẫn cố tình chặn cô lại vênh mặt nói.
"Sao hả, muốn trốn tránh sao? Từ đầu tôi đã thắc mắc, một cô gái quê mùa như cô thì làm thế nào có thể bước chân vào ngôi trường danh tiếng bậc nhất của giới thượng lưu chứ! Hóa ra thật sự được bao nuôi. Nhu cầu của cô cũng cao nhỉ, nói nghe xem cô có thể phục vụ cùng lúc bà người đàn ông đó không?"
"Liễu Yên Nhi cô quá đáng rồi đấy! Giữa tôi và cô không có ân oán gì, sao cứ nhắm vào tôi mà gây chuyện vậy chứ?"
"Cô nói đúng, giữa tôi và cô không có ân oán nào cả. Chỉ là tôi không thuận mắt một con người dơ bẩn như cô học cùng một lớp với tôi thôi. Tôi cho cô thời hạn ba ngày, cô phải lập tức rời khỏi trường này cho tôi. Nếu cô không làm theo thì đừng hòng có thể học yên ổn ở đây!"
"Cô đang hăm dọa tôi?"
"Tôi có hâm doạ cô hay không từ từ cô sẽ biết."
Nói rồi Liễu Yên Nhi vênh mặt bỏ đi, Bảo Ngọc nhìn theo cô ta chỉ biết lắc đầu. Mặc kệ cô ta, mình cứ lo việc học của mình không đụng chạm cô ta là được.
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ riêng của Bảo Ngọc, Liễu Yên Nhi thì không như thế. Chỉ trong một ngày cô ta đã nhanh chóng bày trò để cô rơi vào cạm bẫy nhằm khiến cô bẻ mặt.
Hình ảnh cô bước xuống từ những chiếc xe sang trọng nhanh chóng được đăng trên diễn đàn trường với những dòng tin không đúng sự thật. Bảo Ngọc nhanh chóng trở thành tâm điểm bàn tán của cả trường là một cô gái hám lợi đeo bám đại gia để được đổi đời.
Tin tức được lan truyền rộng rãi bắt buộc nhà trường phải gọi cô lên văn phòng để đối chấp. Nhưng Bảo Ngọc không hề biết là những người này đã được Liễu Yên Nhi mua chuộc, tất cả cũng chỉ vì mục đích muốn cô bị đuổi khỏi trường. Bước đến văn phòng cô đưa tay gõ cửa rồi từ từ bước vào.
"Chào thầy, em là Diệp Bảo Ngọc."
"Em ngồi đi!"
Vừa nói ông ta vừa bước đến đóng cửa lại rồi rồi tiện tay khóa luôn cửa mới bước đến ngồi xuống đối diện với cô. Bảo Ngọc không hề hay biết hành động này của ông ta, đẩy cốc nước về phía cô ông lên tiếng.
"Em uống nước đi!"
"Cảm ơn thầy."
Đợi Bảo Ngọc uống nước ông ta mới chầm chậm lên tiếng.
"Diệp Bảo Ngọc, chắc hẳn em đã nhìn thấy tin tức của em trên diễn đàn trường nhỉ? Em có gì để giải thích không?"
"Thưa thầy, đó đều là những thông tin sai sự thật. Em không hề được bất kỳ đại gia nào bao nuôi hay làm gì ảnh hưởng đến danh tiếng của trường ạ."
"Vậy em giải thích sao về những hình ảnh này ? Theo tôi được biết em xuất thân từ một gia đình tầm thường từ quê lên, em đừng nói những người này đều là người nhà của em đấy nhé!"
Bảo Ngọc cũng không biết giải thích sao về trường hợp của cô. Không thể nói với họ cô vào trường này học là vì Phó lão gia đã gửi gấm theo thỏa thuận hợp đồng. Càng không muốn Phó gia vì một người thấp kém như cô gặp thêm phiền phức.
"Thưa thầy, chuyện này em hiện tại không thể giải thích rõ được. Nhưng em cam đoan mình không làm gì sai cũng không làm ảnh hưởng đến nhà trường. Những thông tin này chỉ là tin đồn nhảm thôi ạ.
"Nếu như em không thể giải thích rõ nhà trường đành phải cho em thôi học. Trường chúng tôi không thể vì một học sinh như em mà làm ảnh hưởng đến tiếng tăm của cả trường được. Mong em thông cảm."
Đuổi... đuổi học mình sao? Chỉ vì những thông tin không rõ ràng mà họ lại ra quyết định đuổi học mình, đây có gọi là sự công bằng không?
"Nhưng chỉ cần em chịu nghe lời một chút, tôi bảo đảm sẽ không ai dám động đến em nữa."
Vừa nói hắn ta vừa đưa tay vuốt ve bàn tay của Bảo Ngọc khiến cô giật mình thu tay lại. Biết ông ta đang muốn ám chỉ điều gì cô đứng bật dậy nói.
"Hóa ra đây là cách làm việc của một ngôi trường danh tiếng bật nhất Đế Thành sao? Thật là quá thất vọng. Tôi muốn gặp hiệu trưởng."
"Gặp hiệu trưởng? Em nghĩ em là ai mà nói muốn gặp hiệu trưởng là gặp được sao? Chỉ cần em ngoan ngoãn chiều chuộng đáp ứng nhu cầu cho tôi, sự việc lập tức được giải quyết ngay thôi. Nhìn em thế này chắc kỹ thuật không tồi nhỉ! Thể hiện cho tôi xem đi, bọn họ cho em bao nhiêu tôi cho em gấp đôi."
Vừa nói ông ta vừa bước đến ôm lấy Bảo Ngọc sàm sỡ. Bảo Ngọc hoảng sợ vội vã đẩy ông ta ra chạy vội ra cửa, nhưng cánh cửa từ lúc nào đã được khóa lại từ khiến cô không sao mở ra được. Quay mặt lại nhìn thấy ông ta đang dùng ánh mắt thèm thuồng nhìn cô chầm chậm bước đến nói.
"Muốn chạy sao? Em nghĩ khi em bước chân vào căn phòng này thì có thể thoát được à?"
"Thầy Cao thầy không được làm bậy. Tôi... tôi la lên đấy!"
"Em muốn la sao? Cứ la thỏa thích, có như thế mới kích thích chứ! Em yên tâm, phòng làm việc của tôi cách âm rất tốt, sẽ không ai nghe thấy đâu."
Ông ta nhanh chóng nhào tới, Bảo Ngọc cũng nhanh nhẹn tránh đi, tâm trạng Bảo Ngọc vô cùng hoảng sợ, cô với tay cầm lấy chiếc bình hoa giơ ra phía trước tự vệ nói.
"Ông không được qua đây!"
"Cũng ghê gớm lắm, nhưng em yên tâm. Những cô gái trước đây cũng giống như em vậy, nhưng chỉ trong chốc lát thôi đã vang xin tôi chạm vào . Em có muốn cược với tôi không?"
Hóa ra lúc nãy cốc nước ông ta đưa cho Bảo Ngọc đã được pha một lượng thuốc kích dục không nhỏ. Bảo Ngọc vẫn ngây thơ không hiểu câu ông ta vừa nói là đang ám chỉ điều gì, chỉ cảm thấy trong người từ nãy giờ vô cùng nóng bức và khó chịu. Nhìn những thay đổi trên gương mặt cô càng lúc càng rõ rệt đã thấm thuốc, ông ta liền mỉm cười tiến tới.
"Ngoan, phục vụ tôi hôm nay, tôi đảm bảo sẽ không ai dám động vào em nữa."
"Không, bỏ tôi ra!"
"Sao hả, muốn trốn tránh sao? Từ đầu tôi đã thắc mắc, một cô gái quê mùa như cô thì làm thế nào có thể bước chân vào ngôi trường danh tiếng bậc nhất của giới thượng lưu chứ! Hóa ra thật sự được bao nuôi. Nhu cầu của cô cũng cao nhỉ, nói nghe xem cô có thể phục vụ cùng lúc bà người đàn ông đó không?"
"Liễu Yên Nhi cô quá đáng rồi đấy! Giữa tôi và cô không có ân oán gì, sao cứ nhắm vào tôi mà gây chuyện vậy chứ?"
"Cô nói đúng, giữa tôi và cô không có ân oán nào cả. Chỉ là tôi không thuận mắt một con người dơ bẩn như cô học cùng một lớp với tôi thôi. Tôi cho cô thời hạn ba ngày, cô phải lập tức rời khỏi trường này cho tôi. Nếu cô không làm theo thì đừng hòng có thể học yên ổn ở đây!"
"Cô đang hăm dọa tôi?"
"Tôi có hâm doạ cô hay không từ từ cô sẽ biết."
Nói rồi Liễu Yên Nhi vênh mặt bỏ đi, Bảo Ngọc nhìn theo cô ta chỉ biết lắc đầu. Mặc kệ cô ta, mình cứ lo việc học của mình không đụng chạm cô ta là được.
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ riêng của Bảo Ngọc, Liễu Yên Nhi thì không như thế. Chỉ trong một ngày cô ta đã nhanh chóng bày trò để cô rơi vào cạm bẫy nhằm khiến cô bẻ mặt.
Hình ảnh cô bước xuống từ những chiếc xe sang trọng nhanh chóng được đăng trên diễn đàn trường với những dòng tin không đúng sự thật. Bảo Ngọc nhanh chóng trở thành tâm điểm bàn tán của cả trường là một cô gái hám lợi đeo bám đại gia để được đổi đời.
Tin tức được lan truyền rộng rãi bắt buộc nhà trường phải gọi cô lên văn phòng để đối chấp. Nhưng Bảo Ngọc không hề biết là những người này đã được Liễu Yên Nhi mua chuộc, tất cả cũng chỉ vì mục đích muốn cô bị đuổi khỏi trường. Bước đến văn phòng cô đưa tay gõ cửa rồi từ từ bước vào.
"Chào thầy, em là Diệp Bảo Ngọc."
"Em ngồi đi!"
Vừa nói ông ta vừa bước đến đóng cửa lại rồi rồi tiện tay khóa luôn cửa mới bước đến ngồi xuống đối diện với cô. Bảo Ngọc không hề hay biết hành động này của ông ta, đẩy cốc nước về phía cô ông lên tiếng.
"Em uống nước đi!"
"Cảm ơn thầy."
Đợi Bảo Ngọc uống nước ông ta mới chầm chậm lên tiếng.
"Diệp Bảo Ngọc, chắc hẳn em đã nhìn thấy tin tức của em trên diễn đàn trường nhỉ? Em có gì để giải thích không?"
"Thưa thầy, đó đều là những thông tin sai sự thật. Em không hề được bất kỳ đại gia nào bao nuôi hay làm gì ảnh hưởng đến danh tiếng của trường ạ."
"Vậy em giải thích sao về những hình ảnh này ? Theo tôi được biết em xuất thân từ một gia đình tầm thường từ quê lên, em đừng nói những người này đều là người nhà của em đấy nhé!"
Bảo Ngọc cũng không biết giải thích sao về trường hợp của cô. Không thể nói với họ cô vào trường này học là vì Phó lão gia đã gửi gấm theo thỏa thuận hợp đồng. Càng không muốn Phó gia vì một người thấp kém như cô gặp thêm phiền phức.
"Thưa thầy, chuyện này em hiện tại không thể giải thích rõ được. Nhưng em cam đoan mình không làm gì sai cũng không làm ảnh hưởng đến nhà trường. Những thông tin này chỉ là tin đồn nhảm thôi ạ.
"Nếu như em không thể giải thích rõ nhà trường đành phải cho em thôi học. Trường chúng tôi không thể vì một học sinh như em mà làm ảnh hưởng đến tiếng tăm của cả trường được. Mong em thông cảm."
Đuổi... đuổi học mình sao? Chỉ vì những thông tin không rõ ràng mà họ lại ra quyết định đuổi học mình, đây có gọi là sự công bằng không?
"Nhưng chỉ cần em chịu nghe lời một chút, tôi bảo đảm sẽ không ai dám động đến em nữa."
Vừa nói hắn ta vừa đưa tay vuốt ve bàn tay của Bảo Ngọc khiến cô giật mình thu tay lại. Biết ông ta đang muốn ám chỉ điều gì cô đứng bật dậy nói.
"Hóa ra đây là cách làm việc của một ngôi trường danh tiếng bật nhất Đế Thành sao? Thật là quá thất vọng. Tôi muốn gặp hiệu trưởng."
"Gặp hiệu trưởng? Em nghĩ em là ai mà nói muốn gặp hiệu trưởng là gặp được sao? Chỉ cần em ngoan ngoãn chiều chuộng đáp ứng nhu cầu cho tôi, sự việc lập tức được giải quyết ngay thôi. Nhìn em thế này chắc kỹ thuật không tồi nhỉ! Thể hiện cho tôi xem đi, bọn họ cho em bao nhiêu tôi cho em gấp đôi."
Vừa nói ông ta vừa bước đến ôm lấy Bảo Ngọc sàm sỡ. Bảo Ngọc hoảng sợ vội vã đẩy ông ta ra chạy vội ra cửa, nhưng cánh cửa từ lúc nào đã được khóa lại từ khiến cô không sao mở ra được. Quay mặt lại nhìn thấy ông ta đang dùng ánh mắt thèm thuồng nhìn cô chầm chậm bước đến nói.
"Muốn chạy sao? Em nghĩ khi em bước chân vào căn phòng này thì có thể thoát được à?"
"Thầy Cao thầy không được làm bậy. Tôi... tôi la lên đấy!"
"Em muốn la sao? Cứ la thỏa thích, có như thế mới kích thích chứ! Em yên tâm, phòng làm việc của tôi cách âm rất tốt, sẽ không ai nghe thấy đâu."
Ông ta nhanh chóng nhào tới, Bảo Ngọc cũng nhanh nhẹn tránh đi, tâm trạng Bảo Ngọc vô cùng hoảng sợ, cô với tay cầm lấy chiếc bình hoa giơ ra phía trước tự vệ nói.
"Ông không được qua đây!"
"Cũng ghê gớm lắm, nhưng em yên tâm. Những cô gái trước đây cũng giống như em vậy, nhưng chỉ trong chốc lát thôi đã vang xin tôi chạm vào . Em có muốn cược với tôi không?"
Hóa ra lúc nãy cốc nước ông ta đưa cho Bảo Ngọc đã được pha một lượng thuốc kích dục không nhỏ. Bảo Ngọc vẫn ngây thơ không hiểu câu ông ta vừa nói là đang ám chỉ điều gì, chỉ cảm thấy trong người từ nãy giờ vô cùng nóng bức và khó chịu. Nhìn những thay đổi trên gương mặt cô càng lúc càng rõ rệt đã thấm thuốc, ông ta liền mỉm cười tiến tới.
"Ngoan, phục vụ tôi hôm nay, tôi đảm bảo sẽ không ai dám động vào em nữa."
"Không, bỏ tôi ra!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.