Chương 35: Mất trộm
Phong Linh Linh
29/10/2024
Xử lý vết thương cho anh xong, cô thu dọn lại căn phòng lúc nãy ai kia vừa nổi trận lôi đình đập phá. Nhìn cô gái nhỏ im lặng thu dọn chẳng một câu phàn nàn, Từ Minh lại cảm thấy vừa rồi mình thật có lỗi với cô. Nhưng chỉ cần nghĩ đến cô và Phó Doãn Kiên cùng nhau về nhà anh lại cảm thấy như muốn phát điên lên vậy. Cô gái nhỏ này dạo này đã làm cuộc sống của anh bị chi phối bởi cô quá nhiều rồi, cô lấy năng lực từ đâu chứ! Do cô hay bởi đó bản thân anh đây!
"Em và Doãn Kiên chỉ trùng hợp thật sao?"
"Vậy đại thiếu gia nghĩ tôi lừa anh thì được gì?"
"Tôi làm sao biết được em sẽ được gì?"
Bảo Ngọc ngừng dọn dẹp, cô đến trước mặt Từ Minh nghiêm túc nhìn vào mắt anh dịu giọng.
"Sự chân thành không dễ kiếm nhưng cũng không khó tìm, anh có nhìn thấy điều đó trong mắt tôi không?"
Câu nói của Bảo Ngọc khiến anh lại rơi vào im lặng. Sự chân thành trong mắt cô ư! Nhưng nhìn thẳng vào mắt cô anh chỉ thấy bản thân mình đang hiện diện ở đó. Trong mắt cô chỉ có mình anh, anh có thể nghĩ là trong lòng cô anh là duy nhất không?
"Tôi rất ghét sự giả dối, có thể nào... chỉ tốt với mình tôi không?" C
"... Được."
Chần chừ vài giây, Bảo Ngọc lại nhìn thẳng vào mắt anh gật đầu. Một lời đề nghị đơn giản nhưng lại để lại sự âu lo trong lòng Bảo Ngọc. Tuy cô không lừa anh chuyện gặp gỡ Doãn Kiên, nhưng cô lại dấu anh chuyện giữa mình và lão gia đã thỏa thuận. Anh không thích sự giả dối, nhưng liệu chuyện này anh sẽ phản ứng ra sao đầy! Cô cũng không lừa anh gì cả, cô chỉ đang dùng mối quan hệ của mình và anh để giãn hòa cho tình cảm cha con của họ. Cô chỉ là có ý tốt mà đúng không? Liệu sau này mọi chuyện được phơi bày anh có hiểu và thông cảm cho cô không?
****************
Sau ngày hôm đó, Bảo Ngọc không đi học bằng xe do tài xế đưa nữa, mà mỗi ngày cô cố gắng dậy sớm hơn đến đến trạm xe buýt bắt xe đến trường. Từ Minh dạo này cũng hay đi sớm về trể, rất ít có thời gian làm khó cô. Mỗi ngày đi học về cô chỉ vào phòng anh dọn dẹp chuẩn bị những thứ cần thiết cho anh. Cuộc sống quá an nhàn của cô trong mắt Lý Tiều Nhu khiến cô ta không hài lòng, cùng đều xuất thân từ người làm, cớ gì cô được hưởng những thứ tốt đẹp như thế còn cô ta lại không chứ! Không cam tâm với điều đó, Lý Tiều Nhu lại nói lời dèm pha trước mặt Lý Nhã Quần.
"Phu nhân không biết thôi, dạo này còn Diệp Bảo Ngọc kia nó lớn gan lắm, không những mê hoặc đại thiếu gia và lão gia, mà còn quyến rũ cả tam thiếu nữa đấy ạ."
"Có chuyện đó sao?"
"Tôi làm sao dám nói dối phu nhân chứ! Mấy hôm trước tôi chín mắt nhìn thấy cô ta bước xuống từ xe của tam thiếu, chẳng những thế cô ta còn liếc mắt đưa tình với tam thiếu nữa.
"Con khốn này đúng là to gan lớn mật mà, không dạy cô ta một bài học cô ta không biết bản thân mình ở đâu đâu."
"Đúng thế ạ. Tôi còn thấy cô ta lén la lén lút vào phòng của lão gia, lúc rời khỏi vẻ mặt có vẻ rất hưởng thụ. Có khi nào..."
"Đừng nói bậy, lão gia không phải người như thế đâu."
"Lão gia không phải người như thế, nhưng Diệp Bảo Ngọc kia thì khác. Cô ta vừa vào làm đã không từ thủ đoạn khiến không những đại thiếu gia mà ngay cả lão gia cũng dành ưu ái cho cô ta. Biết đâu cô ta đã dùng bùa mê thuốc lũ gì mê hoặc khiến lão gia mê đắm thì sao?"
Lời nói của Lý Tiểu Nhu đã khơi thêm mối nghi ngờ trong đầu Lý Nhã Quân. Bà ta vẫn luôn thắc mắc vì sao ông lại ưu ái Diệp Bảo Ngọc như vậy, vẫn luôn nghi ngờ rằng ông đã có tình ý gì với cô nhưng vẫn chưa có bằng chứng. Nay lại nghe Lý Tiều Nhu nói thế bà lại càng cay cú hơn. Lý nào ông ấy lại thích một con hầu thấp hèn như vậy chứ!
"Diệp Bảo Ngọc giờ đang ở đâu?"
"Dạ cô ta vừa trở về đang trong phòng của đại thiếu gia ạ."
"Vậy còn Từ Minh thì sao?"
"Đại thiếu gia ra ngoài từ sớm vẫn chưa trở về ạ."
Lý Nhã Quân vấy tay gọi Tiểu Nhu đến gần mình hơn nói khẽ vào tai cô ta, Lý Tiểu Nhu gật gù mỉm cười rồi nhanh chóng bước đi. Lý Nhã Quân nhếch môi cười đầy đắc ý, để tao xem những lá chắn của mày bảo vệ mày thế nào.
Một lát sau, Lưu quản gia cho gọi toàn bộ người hầu trong nhà lên nhà lớn họp mặt. Ai nấy đều cảm thấy khó hiểu rốt cuộc cô chuyện gì mà quản gia lại gọi lên gấp như vậy.
Vừa bước lên nhà lớn đã nhìn thấy sắc mặt khó coi của Lý Nhã Quân khiến mọi người càng thấy bất an hơn, bà ta lên tiếng.
"Đủ mặt hết chưa?"
"Thưa đủ rồi ạ?"
"Vào việc đi!"
Lưu quản gia nhận lệnh bước về phía truớc đưa mắt nhìn mọi người lên tiếng.
"Phu nhân vừa bị mất một chiếc vòng cổ quý giá, mọi người có nhìn thấy không?"
Nghe câu hỏi của quản gia, tất cả mọi người đều phải kinh ngạc đến hoảng sợ. Trước đến nay trong nhà chưa bao giờ xảy ra chuyện mất đồ đạc gì chứ đừng nói là một cái vòng cổ quý giá, ai lại cả gan dám lấy trộm như vậy chứ!
"Vì là vật vô cùng quý giá bị mất, thể nên phàm là người làm trong nhà này đều bị nghi ngờ. Mọi người lần lượt bước về phía trước để Lý Tiểu Nhu kiểm tra."
Ánh mắt đầy lo lắng mọi người nhìn nhau. Bảo Ngọc cũng không hiểu chuyện gì sắp ập đến với mình, cô cũng như những người làm khác bước lên cho Lý Tiểu Nhu kiểm tra. Kiểm tra trên người tất cả những người có mặt ở đây đều không tìm thấy gì cả, Lưu quản gia lại nhìn về phía Lý Nhã Quân như hỏi ý kiến. Bà ta nhạt nhạt nói.
"Trên người không có vậy thì kiểm tra từng phòng một cho tôi. Tôi không tin không tìm được kẻ gian trong nhà
nay.
"Em và Doãn Kiên chỉ trùng hợp thật sao?"
"Vậy đại thiếu gia nghĩ tôi lừa anh thì được gì?"
"Tôi làm sao biết được em sẽ được gì?"
Bảo Ngọc ngừng dọn dẹp, cô đến trước mặt Từ Minh nghiêm túc nhìn vào mắt anh dịu giọng.
"Sự chân thành không dễ kiếm nhưng cũng không khó tìm, anh có nhìn thấy điều đó trong mắt tôi không?"
Câu nói của Bảo Ngọc khiến anh lại rơi vào im lặng. Sự chân thành trong mắt cô ư! Nhưng nhìn thẳng vào mắt cô anh chỉ thấy bản thân mình đang hiện diện ở đó. Trong mắt cô chỉ có mình anh, anh có thể nghĩ là trong lòng cô anh là duy nhất không?
"Tôi rất ghét sự giả dối, có thể nào... chỉ tốt với mình tôi không?" C
"... Được."
Chần chừ vài giây, Bảo Ngọc lại nhìn thẳng vào mắt anh gật đầu. Một lời đề nghị đơn giản nhưng lại để lại sự âu lo trong lòng Bảo Ngọc. Tuy cô không lừa anh chuyện gặp gỡ Doãn Kiên, nhưng cô lại dấu anh chuyện giữa mình và lão gia đã thỏa thuận. Anh không thích sự giả dối, nhưng liệu chuyện này anh sẽ phản ứng ra sao đầy! Cô cũng không lừa anh gì cả, cô chỉ đang dùng mối quan hệ của mình và anh để giãn hòa cho tình cảm cha con của họ. Cô chỉ là có ý tốt mà đúng không? Liệu sau này mọi chuyện được phơi bày anh có hiểu và thông cảm cho cô không?
****************
Sau ngày hôm đó, Bảo Ngọc không đi học bằng xe do tài xế đưa nữa, mà mỗi ngày cô cố gắng dậy sớm hơn đến đến trạm xe buýt bắt xe đến trường. Từ Minh dạo này cũng hay đi sớm về trể, rất ít có thời gian làm khó cô. Mỗi ngày đi học về cô chỉ vào phòng anh dọn dẹp chuẩn bị những thứ cần thiết cho anh. Cuộc sống quá an nhàn của cô trong mắt Lý Tiều Nhu khiến cô ta không hài lòng, cùng đều xuất thân từ người làm, cớ gì cô được hưởng những thứ tốt đẹp như thế còn cô ta lại không chứ! Không cam tâm với điều đó, Lý Tiều Nhu lại nói lời dèm pha trước mặt Lý Nhã Quần.
"Phu nhân không biết thôi, dạo này còn Diệp Bảo Ngọc kia nó lớn gan lắm, không những mê hoặc đại thiếu gia và lão gia, mà còn quyến rũ cả tam thiếu nữa đấy ạ."
"Có chuyện đó sao?"
"Tôi làm sao dám nói dối phu nhân chứ! Mấy hôm trước tôi chín mắt nhìn thấy cô ta bước xuống từ xe của tam thiếu, chẳng những thế cô ta còn liếc mắt đưa tình với tam thiếu nữa.
"Con khốn này đúng là to gan lớn mật mà, không dạy cô ta một bài học cô ta không biết bản thân mình ở đâu đâu."
"Đúng thế ạ. Tôi còn thấy cô ta lén la lén lút vào phòng của lão gia, lúc rời khỏi vẻ mặt có vẻ rất hưởng thụ. Có khi nào..."
"Đừng nói bậy, lão gia không phải người như thế đâu."
"Lão gia không phải người như thế, nhưng Diệp Bảo Ngọc kia thì khác. Cô ta vừa vào làm đã không từ thủ đoạn khiến không những đại thiếu gia mà ngay cả lão gia cũng dành ưu ái cho cô ta. Biết đâu cô ta đã dùng bùa mê thuốc lũ gì mê hoặc khiến lão gia mê đắm thì sao?"
Lời nói của Lý Tiểu Nhu đã khơi thêm mối nghi ngờ trong đầu Lý Nhã Quân. Bà ta vẫn luôn thắc mắc vì sao ông lại ưu ái Diệp Bảo Ngọc như vậy, vẫn luôn nghi ngờ rằng ông đã có tình ý gì với cô nhưng vẫn chưa có bằng chứng. Nay lại nghe Lý Tiều Nhu nói thế bà lại càng cay cú hơn. Lý nào ông ấy lại thích một con hầu thấp hèn như vậy chứ!
"Diệp Bảo Ngọc giờ đang ở đâu?"
"Dạ cô ta vừa trở về đang trong phòng của đại thiếu gia ạ."
"Vậy còn Từ Minh thì sao?"
"Đại thiếu gia ra ngoài từ sớm vẫn chưa trở về ạ."
Lý Nhã Quân vấy tay gọi Tiểu Nhu đến gần mình hơn nói khẽ vào tai cô ta, Lý Tiểu Nhu gật gù mỉm cười rồi nhanh chóng bước đi. Lý Nhã Quân nhếch môi cười đầy đắc ý, để tao xem những lá chắn của mày bảo vệ mày thế nào.
Một lát sau, Lưu quản gia cho gọi toàn bộ người hầu trong nhà lên nhà lớn họp mặt. Ai nấy đều cảm thấy khó hiểu rốt cuộc cô chuyện gì mà quản gia lại gọi lên gấp như vậy.
Vừa bước lên nhà lớn đã nhìn thấy sắc mặt khó coi của Lý Nhã Quân khiến mọi người càng thấy bất an hơn, bà ta lên tiếng.
"Đủ mặt hết chưa?"
"Thưa đủ rồi ạ?"
"Vào việc đi!"
Lưu quản gia nhận lệnh bước về phía truớc đưa mắt nhìn mọi người lên tiếng.
"Phu nhân vừa bị mất một chiếc vòng cổ quý giá, mọi người có nhìn thấy không?"
Nghe câu hỏi của quản gia, tất cả mọi người đều phải kinh ngạc đến hoảng sợ. Trước đến nay trong nhà chưa bao giờ xảy ra chuyện mất đồ đạc gì chứ đừng nói là một cái vòng cổ quý giá, ai lại cả gan dám lấy trộm như vậy chứ!
"Vì là vật vô cùng quý giá bị mất, thể nên phàm là người làm trong nhà này đều bị nghi ngờ. Mọi người lần lượt bước về phía trước để Lý Tiểu Nhu kiểm tra."
Ánh mắt đầy lo lắng mọi người nhìn nhau. Bảo Ngọc cũng không hiểu chuyện gì sắp ập đến với mình, cô cũng như những người làm khác bước lên cho Lý Tiểu Nhu kiểm tra. Kiểm tra trên người tất cả những người có mặt ở đây đều không tìm thấy gì cả, Lưu quản gia lại nhìn về phía Lý Nhã Quân như hỏi ý kiến. Bà ta nhạt nhạt nói.
"Trên người không có vậy thì kiểm tra từng phòng một cho tôi. Tôi không tin không tìm được kẻ gian trong nhà
nay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.