Chương 28: Nụ hôn
Phong Linh Linh
20/10/2024
Từ Minh đưa Bảo Ngọc đến một nhà hàng sang trọng dùng bữa, nhìn vô cứ đưa ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa tò mò nhìn quanh khiến anh phì cười. Cô bé nhà quê này thật là, đáng yêu quá đi mất!
"Thiếu gia, nếu anh đói thì chúng ta có thể về nhà ăn mà. Ở đây một bữa ăn thôi bằng lương một tháng của tôi khi làm công cho nhà anh đấy!"
"Em đừng lo, tôi trả được. Yên tâm mà ăn đi!"
Chiếc bụng nhỏ thật sự cũng đang rất đói, vì hôm nay cô đã tiêu hao năng lượng cho nữa ngày đi chơi này quá nhiều rồi. Không khách sáo nữa Bảo Ngọc mạnh dạn cầm dao nĩa lên định ăn cho no cái bụng đang trống rỗng của mình, nhưng loay hoay mãi cô vẫn chưa biết sử dụng chúng như thế nào. Từ Minh nhìn cô như thế chẳng những không thấy cô quê mùa, mà trái lại anh lại thấy cô sao mà biểu cảm nào cũng đáng yêu như vậy chứ! Anh hằn giọng nhìn cô nói.
"Nhìn tôi."
Anh hướng dẫn cho cô cách sử dụng chúng, Bảo Ngọc cũng rất chăm chú làm theo anh nhưng do lần đầu tiên ăn uống theo cách này nên vẫn rất lóng ngóng. Thấy thế anh cắt sẵn thức ăn rồi đổi phần thức ăn của mình cho cô, những hành động nhỏ như thế cũng làm cho Bảo Ngọc cảm kích đến thích thú.
"Cũng ga lăng lắm đấy chứ! Chỉ mỗi tội lười chả chịu làm việc gì, anh ta mà hoàn hảo thêm chút nữa chắc khối phụ nữ theo đuổi mất."
"Đang nghĩ gì thế?"
"Không... không có gì ạ."
"Em cứ ăn đi, tôi ra ngoài một lát."
"Thiếu gia đi đâu vậy ạ?"
"Tôi nghe điện thoại, không bỏ em ở đây đâu mà sợ."
Vừa nói Từ Minh vừa đưa chiếc điện thoại đang rung lên của mình mỉm cười nói lời trêu chọc rồi bước đi. Từ Minh vừa đi khuất Bảo Ngọc vội đưa tay lên sờ má mình, cảm giác nóng bừng mặt khiến cô có chút hoang mang. Anh ta lại quyến rũ mình nữa rồi. Sao bây giờ nhìn góc độ nào anh ta cũng thu hút hết vậy, nụ cười này, ánh mắt này...tim mình đập nhanh quá đi mất. Không được, không thể để anh ta quyến rũ mình mãi thế này được. (D)
Đưa mắt tìm kiếm cốc nước uống vội để giải tỏa cơn nóng ở hai bên má đang dần ửng hồng của mình, nhưng cô lại cầm nhầm ly rượu cứ thế mà uống cạn.
"Sao nước lọc ở đây lại ngọt thế nhỉ?"
Từ Minh đứng bên ngoài cửa nói chuyện điện thoại của Đình Dũng, chợt anh cảm thấy có gì đó không đúng ở cô gái nhỏ này.
"Sao cứ ngồi không vững thế nhỉ!"
Cúp điện thoại anh bước vào, nhìn thấy mặt cô đỏ bừng ánh mắt lờ đờ như sắp ngủ, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra anh lên tiếng hỏi.
"Này, em sao vậy?"
"Tôi làm sao? Anh tưởng là chủ thì muốn nói gì cũng được à? Tôi nói cho anh biết, bà đây không sợ anh đâu. Chẳng qua... vì miếng cơm manh áo thôi."
"Nói linh tinh gì thế? Còn dám quát tôi!"
"Tôi cứ quát đấy thì sao? Đáng ghét, suốt ngày kiếm cớ làm khó tôi. Không làm khó tôi anh ăn cơm không ngon à?"
Đang không hiểu cô đang phát điên chuyện gì thì nhìn thấy ly rượu trên bàn đã cạn sạch. Đừng nói là cô gái ngốc này uống hết chúng đấy nhé! Cầm ly rượu trống không đưa về phía cô hỏi.
"Là em uống hết sao?"
"Thì sao? Anh mời tôi ăn cơm, uống hết một cốc nước thôi cũng ý kiến à? Nhưng tôi vẫn khát, nước ở đây ngọt thật đấy!"
Vừa nói cô vừa với tay lấy luôn ly rượu còn lại trên bàn uống tiếp, Từ Minh thấy thế vội dành lại ly rượu trong tay cô nói.
"Đây không phải nước, đây là rượu. Bà cô của tôi ơi em không phân biệt được rượu và nước à?"
"Anh lừa tôi. Keo kiệt bủn xỉn, một cốc nước cũng không cho tôi uống. Không ở đây với anh, tôi về với dì tôi."
Nói rồi Bảo Ngọc đẩy Từ Minh ra loạng choạng bước đi. Từ Minh liền nắm lấy tay cô kéo lại gọi nhân viên thanh toán rồi cứ thế vác cô lên xe, mặc cho cô vừa mắng vừa đánh anh.
Đưa được cô vào xe, Từ Minh thở hỗn hển nhìn cô với ánh mắt bất lực nói.
"Thường ngày đâu có dữ như vậy, đúng là để phụ nữ uống rượu là một tội ác mà."
Ngồi vào xe định lái xe đi, nhìn thấy cô cứ gật gù miệng cứ lèm bèm mắng mãi mà chẳng đá động gì sợi dây an toàn. Anh lại nhắc.
"Thắc dây an toàn vào!"
Như không nghe thấy lời anh nói, cô cứ thế nhắm nghiền mắt dần dần chìm vào giấc ngủ. Từ Minh thở ra một tiếng rồi nhoài người sáng cài dây an toàn cho cô, vẫn không quên cào nhào.
"Tôi mắc nợ cô chắc! Chẳng biết giữ hình tượng gì cả.
Ánh mắt lờ đờ của Bảo Ngọc nâng lên, nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ hiện diện trước mặt làm Bảo không không kiềm lòng được mà đưa tay chạm vào.
"Đẹp trai thật đấy!"
Câu nói của Bảo Ngọc làm Từ Minh ngước mắt nhìn cô, thời gian bỗng chốc trôi chậm lại. Từ Minh cứ thế im lặng mặc cho cô gái nhỏ đang chạm tay vào mặt mình với vẻ rất thích thú, chợt cô nhõm người đặt một nụ hôn lên má anh, Từ Minh cảm giác như vừa có một dòng điện chạy qua khiến anh tê người.
Gương mặt xinh đẹp của cô vẫn đang hiện diện trước mắt, khoảng cách dần được rút ngắn hơn, trái tim anh đang đập loạn xạ khiến Từ Minh siết chặt lấy sợi dây an toàn trong tay một cách căng thẳng. Giây phút đôi môi sắp chạm vào nhau thì Bảo Ngọc lại gục lên vai anh ngủ ngon lành. Từ Minh thở ra một tiếng như trút bỏ đi sự căng thẳng, mỉm cười nhìn cô gái trong lòng đang ngủ ngon lành nói.
"Là em quyến rũ tôi trước đấy nhé! Có biết hôn người khác là phải chịu trách nhiệm không?"
"Thiếu gia, nếu anh đói thì chúng ta có thể về nhà ăn mà. Ở đây một bữa ăn thôi bằng lương một tháng của tôi khi làm công cho nhà anh đấy!"
"Em đừng lo, tôi trả được. Yên tâm mà ăn đi!"
Chiếc bụng nhỏ thật sự cũng đang rất đói, vì hôm nay cô đã tiêu hao năng lượng cho nữa ngày đi chơi này quá nhiều rồi. Không khách sáo nữa Bảo Ngọc mạnh dạn cầm dao nĩa lên định ăn cho no cái bụng đang trống rỗng của mình, nhưng loay hoay mãi cô vẫn chưa biết sử dụng chúng như thế nào. Từ Minh nhìn cô như thế chẳng những không thấy cô quê mùa, mà trái lại anh lại thấy cô sao mà biểu cảm nào cũng đáng yêu như vậy chứ! Anh hằn giọng nhìn cô nói.
"Nhìn tôi."
Anh hướng dẫn cho cô cách sử dụng chúng, Bảo Ngọc cũng rất chăm chú làm theo anh nhưng do lần đầu tiên ăn uống theo cách này nên vẫn rất lóng ngóng. Thấy thế anh cắt sẵn thức ăn rồi đổi phần thức ăn của mình cho cô, những hành động nhỏ như thế cũng làm cho Bảo Ngọc cảm kích đến thích thú.
"Cũng ga lăng lắm đấy chứ! Chỉ mỗi tội lười chả chịu làm việc gì, anh ta mà hoàn hảo thêm chút nữa chắc khối phụ nữ theo đuổi mất."
"Đang nghĩ gì thế?"
"Không... không có gì ạ."
"Em cứ ăn đi, tôi ra ngoài một lát."
"Thiếu gia đi đâu vậy ạ?"
"Tôi nghe điện thoại, không bỏ em ở đây đâu mà sợ."
Vừa nói Từ Minh vừa đưa chiếc điện thoại đang rung lên của mình mỉm cười nói lời trêu chọc rồi bước đi. Từ Minh vừa đi khuất Bảo Ngọc vội đưa tay lên sờ má mình, cảm giác nóng bừng mặt khiến cô có chút hoang mang. Anh ta lại quyến rũ mình nữa rồi. Sao bây giờ nhìn góc độ nào anh ta cũng thu hút hết vậy, nụ cười này, ánh mắt này...tim mình đập nhanh quá đi mất. Không được, không thể để anh ta quyến rũ mình mãi thế này được. (D)
Đưa mắt tìm kiếm cốc nước uống vội để giải tỏa cơn nóng ở hai bên má đang dần ửng hồng của mình, nhưng cô lại cầm nhầm ly rượu cứ thế mà uống cạn.
"Sao nước lọc ở đây lại ngọt thế nhỉ?"
Từ Minh đứng bên ngoài cửa nói chuyện điện thoại của Đình Dũng, chợt anh cảm thấy có gì đó không đúng ở cô gái nhỏ này.
"Sao cứ ngồi không vững thế nhỉ!"
Cúp điện thoại anh bước vào, nhìn thấy mặt cô đỏ bừng ánh mắt lờ đờ như sắp ngủ, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra anh lên tiếng hỏi.
"Này, em sao vậy?"
"Tôi làm sao? Anh tưởng là chủ thì muốn nói gì cũng được à? Tôi nói cho anh biết, bà đây không sợ anh đâu. Chẳng qua... vì miếng cơm manh áo thôi."
"Nói linh tinh gì thế? Còn dám quát tôi!"
"Tôi cứ quát đấy thì sao? Đáng ghét, suốt ngày kiếm cớ làm khó tôi. Không làm khó tôi anh ăn cơm không ngon à?"
Đang không hiểu cô đang phát điên chuyện gì thì nhìn thấy ly rượu trên bàn đã cạn sạch. Đừng nói là cô gái ngốc này uống hết chúng đấy nhé! Cầm ly rượu trống không đưa về phía cô hỏi.
"Là em uống hết sao?"
"Thì sao? Anh mời tôi ăn cơm, uống hết một cốc nước thôi cũng ý kiến à? Nhưng tôi vẫn khát, nước ở đây ngọt thật đấy!"
Vừa nói cô vừa với tay lấy luôn ly rượu còn lại trên bàn uống tiếp, Từ Minh thấy thế vội dành lại ly rượu trong tay cô nói.
"Đây không phải nước, đây là rượu. Bà cô của tôi ơi em không phân biệt được rượu và nước à?"
"Anh lừa tôi. Keo kiệt bủn xỉn, một cốc nước cũng không cho tôi uống. Không ở đây với anh, tôi về với dì tôi."
Nói rồi Bảo Ngọc đẩy Từ Minh ra loạng choạng bước đi. Từ Minh liền nắm lấy tay cô kéo lại gọi nhân viên thanh toán rồi cứ thế vác cô lên xe, mặc cho cô vừa mắng vừa đánh anh.
Đưa được cô vào xe, Từ Minh thở hỗn hển nhìn cô với ánh mắt bất lực nói.
"Thường ngày đâu có dữ như vậy, đúng là để phụ nữ uống rượu là một tội ác mà."
Ngồi vào xe định lái xe đi, nhìn thấy cô cứ gật gù miệng cứ lèm bèm mắng mãi mà chẳng đá động gì sợi dây an toàn. Anh lại nhắc.
"Thắc dây an toàn vào!"
Như không nghe thấy lời anh nói, cô cứ thế nhắm nghiền mắt dần dần chìm vào giấc ngủ. Từ Minh thở ra một tiếng rồi nhoài người sáng cài dây an toàn cho cô, vẫn không quên cào nhào.
"Tôi mắc nợ cô chắc! Chẳng biết giữ hình tượng gì cả.
Ánh mắt lờ đờ của Bảo Ngọc nâng lên, nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ hiện diện trước mặt làm Bảo không không kiềm lòng được mà đưa tay chạm vào.
"Đẹp trai thật đấy!"
Câu nói của Bảo Ngọc làm Từ Minh ngước mắt nhìn cô, thời gian bỗng chốc trôi chậm lại. Từ Minh cứ thế im lặng mặc cho cô gái nhỏ đang chạm tay vào mặt mình với vẻ rất thích thú, chợt cô nhõm người đặt một nụ hôn lên má anh, Từ Minh cảm giác như vừa có một dòng điện chạy qua khiến anh tê người.
Gương mặt xinh đẹp của cô vẫn đang hiện diện trước mắt, khoảng cách dần được rút ngắn hơn, trái tim anh đang đập loạn xạ khiến Từ Minh siết chặt lấy sợi dây an toàn trong tay một cách căng thẳng. Giây phút đôi môi sắp chạm vào nhau thì Bảo Ngọc lại gục lên vai anh ngủ ngon lành. Từ Minh thở ra một tiếng như trút bỏ đi sự căng thẳng, mỉm cười nhìn cô gái trong lòng đang ngủ ngon lành nói.
"Là em quyến rũ tôi trước đấy nhé! Có biết hôn người khác là phải chịu trách nhiệm không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.