Chương 8: Ra điều kiện
Phong Linh Linh
13/10/2024
Lý Nhã Quân nhìn tình hình rồi mỉm môi cười mỉa nhìn về phía Phó Từ Minh nói.
"Từ Minh con bên ngoài gái gú lăng nhăng chưa đủ sao, ngay cả người làm trong nhà con cũng không tha. Con quên mất thân phận mình là đại thiếu gia Phó gia hay sao? Làm như vậy lỡ truyền ra ngoài mặt mũi Phó gia ta biết dấu vào đâu chứ!"
"Người làm? Cô gái kia là người làm trong nhà sao? Sao tôi chưa từng gặp qua vậy?"
Thẩm Mỹ Dung nghe Phó lão gia hỏi đến thì vô cùng lo lắng, bà vội bước lên phía trước cúi đầu xuống nói.
"Thưa lão gia, Bảo Ngọc là cháu gái của tôi. Con bé mới vào làm hôm qua, con bé tuyệt đối không có ý gì với đại thiếu gia đâu ạ."
Phó Từ Minh ngồi trên sofa ánh mắt ghét bỏ nhìn về phía Lý Nhã Quân nói.
"Nếu đúng như vậy thì sao? Chẳng phải dì cũng từng là gái quán bar sao? Nếu so với cô ấy dì không thể so sánh được đâu."
"Con... Lão gia ông xem, Từ Minh nói tôi như thế mà ông nghe được à?"
"Hai người không thể im lặng một chút à, suốt ngày không có chuyện không muốn sao?"
Phó Từ Ân chỉ lên tiếng quát nhưng không bênh vực ai, ông đưa mắt nhìn về phía Bảo Ngọc rồi đưa mắt nhìn Thẩm Mỹ Dung lên tiếng hỏi.
"Cô gái này là cháu gái của bà sao?"
"Vâng thưa lão gia."
Ánh mắt Phó lão gia nhìn về phía Bảo Ngọc, đưa mắt nhìn cô từ đầu đến chân rồi lên tiếng nói.
"Cô đến thư phòng của tôi, tôi có chuyện muốn nói với cô."
Diệp Bảo Ngọc đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Thẩm Mỹ Dung, nhưng bà cũng không biết làm thế nào trước lệnh của lão gia. Đang bối rối nhìn nhau thì Phó Từ Minh bước đến kéo cô về phía sau mình lên tiếng.
"Cô ấy là người hầu riêng của tôi. Ba cần gì thì gọi người khác đi!"
"Con..."
"Từ Minh à, từ trước đến nay Lục gia chúng ta chưa từng có chuyện người hầu riêng. Chẳng lẽ con thật sự thích cô gái nhà quê này sao?"
"Việc tôi thích ai đến lượt dì quản sao? Dì nghĩ mình đủ tư cách à?"
"Con..."
"Đủ rồi. Người cùng một nhà mà không ai nhịn ai được câu nào, còn ra thể thống gì chứ!"
Phó lão gia lại nhìn về phía Phó Từ Minh nói.
"Người hầu riêng của con nhưng cũng là người làm trong nhà này, ba có quyền quản. Ba có chuyện muốn nói riêng với cô ta. Thế nào, con không đến nỗi xen vào chuyện riêng tư của người hầu của con đấy chứ!"
"Cô đi theo tôi."
Nói rồi Phó lão gia quay lưng bước về thư phòng, Lý Nhã Quân thấy thế vội bước theo nói.
"Tôi đi với ông."
"Không cần, tôi muốn nói chuyện riêng với cô ấy."
Sắc mặt Lý Nhã Quân trở nên khó coi, bà ta đưa mắt trừng Diệp Bảo Ngọc một cách đầy ghét bỏ quát.
"Còn không mau đi đứng lì ra đó làm gì? "
Diệp Bảo Ngọc sắc mặt khốn khổ nhìn dì của mình rồi bước theo Phó lão gia. Phó Từ Minh thấy thế liền nhàn nhạt lên tiếng.
"Yên tâm, không ai có thể làm gì cô ngoài tôi đâu."
Diệp Bảo Ngọc chẳng những không thấy cảm kích mà còn cảm thấy anh là sao chổi của đời mình. Nếu không phải anh ban bố thì cô bị gọi đi thế này sao? Đúng là tên thiếu gia xui xẻo mà.
Đẩy cánh cửa thư phòng của Lục lão gia bước vào, trong lòng cô vẫn không khỏi bồn chồn lo sợ. Không biết ông ấy gọi mình vào để làm gì? Gia đình này ai nấy đều đáng sợ, có khi nào gọi cô vào đây tra hỏi tiếp không? Có khi nào không thành thật khai báo thì sẽ bị tra tấn không? Diệp Bảo Ngọc có chút run sợ và hoang mang nhìn về phía Phó lão gia đang đứng quay lưng với mình lên tiếng.
"Lão gia cho gọi tôi ạ."
Phó Từ Ân quay lưng lại đưa mắt nhìn Diệp Bảo Ngọc, ánh mắt phức tạp nhìn cô ông lên tiếng hỏi.
"Cô tên gì?"
"Dạ Diệp Bảo Ngọc ạ."
"Cô và Từ Minh quen nhau từ bao giờ? Vì sao nó lại chọn cô làm người hầu riêng?"
"Dạ không xin Phó lão gia đừng hiểu lầm, tôi và đại thiếu gia không hề quen biết nhau từ trước đâu ạ. Chuyện người hầu riêng...."
Chẳng lẽ nói vì anh ta tư thù cá nhân mà chọn mình làm người hầu riêng để trả thù. Nếu ông ấy biết mình vu khống con trai ông ta là kẻ trộm thì không chừng ông ta còn xử lý mình nặng hơn ấy chứ.
"Tôi cũng không biết vì sao đại thiếu gia lại chọn tôi, nhưng tôi cam đoan với Phó lão gia tôi không có ý gì với thiếu gia hết. Tôi thề đấy!"
Chẳng lẽ mình nhìn sai rồi sao! Rõ ràng ánh mắt Từ Minh dành cho cô gái này có chút khác biệt hơn những người khác. Thái độ của nó lúc ở cầu thang tuy bề ngoài tỏ vẻ hung hăng, nhưng trong mắt nó rõ ràng đang chứa một niềm vui nào đó. Và cả cái cách nó kéo cô gái này về phía sau như bảo vệ kia nữa, chẳng lẽ ông nhìn nhầm hay sao?
"Cô không cần vội giải thích, tôi gọi cô vào đây là có việc muốn nhờ cô không phải hỏi tội cô đâu."
Nhờ mình ư! Mình không nghe lầm chứ!
"Nếu ta nhớ không lầm dì của cô từng nói với ta cô sắp vào đại học và rất cần tiền đúng không? Nếu cô chấp nhận ở bên cạnh làm bạn với Từ Minh, làm cho nó thay đổi suy nghĩ mà quay trở lại Phó thị, ta sẽ lo toàn bộ chi phí học tập cho cô đến khi cô học xong đại học. Cho cô một vị trí tốt ở Phó thị, thậm chí hơn thế nữa nếu cô muốn, cô thấy sao?"
"Từ Minh con bên ngoài gái gú lăng nhăng chưa đủ sao, ngay cả người làm trong nhà con cũng không tha. Con quên mất thân phận mình là đại thiếu gia Phó gia hay sao? Làm như vậy lỡ truyền ra ngoài mặt mũi Phó gia ta biết dấu vào đâu chứ!"
"Người làm? Cô gái kia là người làm trong nhà sao? Sao tôi chưa từng gặp qua vậy?"
Thẩm Mỹ Dung nghe Phó lão gia hỏi đến thì vô cùng lo lắng, bà vội bước lên phía trước cúi đầu xuống nói.
"Thưa lão gia, Bảo Ngọc là cháu gái của tôi. Con bé mới vào làm hôm qua, con bé tuyệt đối không có ý gì với đại thiếu gia đâu ạ."
Phó Từ Minh ngồi trên sofa ánh mắt ghét bỏ nhìn về phía Lý Nhã Quân nói.
"Nếu đúng như vậy thì sao? Chẳng phải dì cũng từng là gái quán bar sao? Nếu so với cô ấy dì không thể so sánh được đâu."
"Con... Lão gia ông xem, Từ Minh nói tôi như thế mà ông nghe được à?"
"Hai người không thể im lặng một chút à, suốt ngày không có chuyện không muốn sao?"
Phó Từ Ân chỉ lên tiếng quát nhưng không bênh vực ai, ông đưa mắt nhìn về phía Bảo Ngọc rồi đưa mắt nhìn Thẩm Mỹ Dung lên tiếng hỏi.
"Cô gái này là cháu gái của bà sao?"
"Vâng thưa lão gia."
Ánh mắt Phó lão gia nhìn về phía Bảo Ngọc, đưa mắt nhìn cô từ đầu đến chân rồi lên tiếng nói.
"Cô đến thư phòng của tôi, tôi có chuyện muốn nói với cô."
Diệp Bảo Ngọc đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Thẩm Mỹ Dung, nhưng bà cũng không biết làm thế nào trước lệnh của lão gia. Đang bối rối nhìn nhau thì Phó Từ Minh bước đến kéo cô về phía sau mình lên tiếng.
"Cô ấy là người hầu riêng của tôi. Ba cần gì thì gọi người khác đi!"
"Con..."
"Từ Minh à, từ trước đến nay Lục gia chúng ta chưa từng có chuyện người hầu riêng. Chẳng lẽ con thật sự thích cô gái nhà quê này sao?"
"Việc tôi thích ai đến lượt dì quản sao? Dì nghĩ mình đủ tư cách à?"
"Con..."
"Đủ rồi. Người cùng một nhà mà không ai nhịn ai được câu nào, còn ra thể thống gì chứ!"
Phó lão gia lại nhìn về phía Phó Từ Minh nói.
"Người hầu riêng của con nhưng cũng là người làm trong nhà này, ba có quyền quản. Ba có chuyện muốn nói riêng với cô ta. Thế nào, con không đến nỗi xen vào chuyện riêng tư của người hầu của con đấy chứ!"
"Cô đi theo tôi."
Nói rồi Phó lão gia quay lưng bước về thư phòng, Lý Nhã Quân thấy thế vội bước theo nói.
"Tôi đi với ông."
"Không cần, tôi muốn nói chuyện riêng với cô ấy."
Sắc mặt Lý Nhã Quân trở nên khó coi, bà ta đưa mắt trừng Diệp Bảo Ngọc một cách đầy ghét bỏ quát.
"Còn không mau đi đứng lì ra đó làm gì? "
Diệp Bảo Ngọc sắc mặt khốn khổ nhìn dì của mình rồi bước theo Phó lão gia. Phó Từ Minh thấy thế liền nhàn nhạt lên tiếng.
"Yên tâm, không ai có thể làm gì cô ngoài tôi đâu."
Diệp Bảo Ngọc chẳng những không thấy cảm kích mà còn cảm thấy anh là sao chổi của đời mình. Nếu không phải anh ban bố thì cô bị gọi đi thế này sao? Đúng là tên thiếu gia xui xẻo mà.
Đẩy cánh cửa thư phòng của Lục lão gia bước vào, trong lòng cô vẫn không khỏi bồn chồn lo sợ. Không biết ông ấy gọi mình vào để làm gì? Gia đình này ai nấy đều đáng sợ, có khi nào gọi cô vào đây tra hỏi tiếp không? Có khi nào không thành thật khai báo thì sẽ bị tra tấn không? Diệp Bảo Ngọc có chút run sợ và hoang mang nhìn về phía Phó lão gia đang đứng quay lưng với mình lên tiếng.
"Lão gia cho gọi tôi ạ."
Phó Từ Ân quay lưng lại đưa mắt nhìn Diệp Bảo Ngọc, ánh mắt phức tạp nhìn cô ông lên tiếng hỏi.
"Cô tên gì?"
"Dạ Diệp Bảo Ngọc ạ."
"Cô và Từ Minh quen nhau từ bao giờ? Vì sao nó lại chọn cô làm người hầu riêng?"
"Dạ không xin Phó lão gia đừng hiểu lầm, tôi và đại thiếu gia không hề quen biết nhau từ trước đâu ạ. Chuyện người hầu riêng...."
Chẳng lẽ nói vì anh ta tư thù cá nhân mà chọn mình làm người hầu riêng để trả thù. Nếu ông ấy biết mình vu khống con trai ông ta là kẻ trộm thì không chừng ông ta còn xử lý mình nặng hơn ấy chứ.
"Tôi cũng không biết vì sao đại thiếu gia lại chọn tôi, nhưng tôi cam đoan với Phó lão gia tôi không có ý gì với thiếu gia hết. Tôi thề đấy!"
Chẳng lẽ mình nhìn sai rồi sao! Rõ ràng ánh mắt Từ Minh dành cho cô gái này có chút khác biệt hơn những người khác. Thái độ của nó lúc ở cầu thang tuy bề ngoài tỏ vẻ hung hăng, nhưng trong mắt nó rõ ràng đang chứa một niềm vui nào đó. Và cả cái cách nó kéo cô gái này về phía sau như bảo vệ kia nữa, chẳng lẽ ông nhìn nhầm hay sao?
"Cô không cần vội giải thích, tôi gọi cô vào đây là có việc muốn nhờ cô không phải hỏi tội cô đâu."
Nhờ mình ư! Mình không nghe lầm chứ!
"Nếu ta nhớ không lầm dì của cô từng nói với ta cô sắp vào đại học và rất cần tiền đúng không? Nếu cô chấp nhận ở bên cạnh làm bạn với Từ Minh, làm cho nó thay đổi suy nghĩ mà quay trở lại Phó thị, ta sẽ lo toàn bộ chi phí học tập cho cô đến khi cô học xong đại học. Cho cô một vị trí tốt ở Phó thị, thậm chí hơn thế nữa nếu cô muốn, cô thấy sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.