Chương 16: Ra mặt bảo vệ
Phong Linh Linh
13/10/2024
Bảo Ngọc rời khỏi phòng Từ Minh chạy vội xuống lầu, đầu óc cô có chứng hoảng nhớ đến sự va chạm vừa rồi. Nụ hôn đầu gìn giữ mười tám năm cứ thế không cánh mà bay, chẳng những thế người được hời còn là tên thiếu gia ác ma kia. Thật tức chết mà.
"Bảo Ngọc, chẳng phải bảo cô đi gọi Từ Minh dậy ăn sáng sao? Người đâu?"
"Dạ... thưa lão gia, đại thiếu gia... sắp xuống nhà rồi ạ."
"Sao mặt cô đỏ thế! Không khỏe sao?"
Nghe câu hỏi của Phó lão gia, Lý Nhã Quân liền nhíu mày nhìn về phía ông rồi lại nhìn sang Bảo Ngọc. Sao hôm nay lão gia lại chú ý đến con khốn này như vậy chứ! Chẳng lẽ linh cảm của mình là đúng, ông ta đang hồi xuân và thích những cô gái mới lớn này sao?
Nghe câu hỏi của Phó lão gia, Bảo Ngọc vội đưa tay chạm vào hai má vẫn còn đang nóng bừng vì sự và chạm vừa rồi vội giải thích.
"Dạ không ạ, tôi... tôi thấy hơi nóng thôi. Tôi xin phép."
Bảo Ngọc nhanh chân trở về phòng mình, Lý Nhã Quân thấy cô bước vào căn phòng ở dưới cầu thang nhà chính liền lớn tiếng quát.
"Cô đi đâu đấy? Ai cho cô tự tiện đi lại trong nhà chính như vậy hả?"
"Tôi cho phép."
Phó Từ Minh từ cầu thang bước xuống, vừa đúng lúc nghe thấy tiếng chất vấn của Lý Nhã Quân liền lên tiếng trả lời thay cho Bảo Ngọc. Nhìn thấy Từ Minh bước xuống với bộ quần áo phong cách của giang hồ chợ búa làm sắc mặt Phó lão gia tối lại, ông lên tiếng.
"Chẳng phải ba nói hôm nay con phải đến công ty với ba sao? Ăn mặc kiểu gì đấy?"
"Tôi có nói là sẽ đến sao?"
"Từ Minh, dì đồng ý là người hầu riêng của con không ai được sai bảo, nhưng quy định nhà chúng ta trước nay người làm không được tự tiện ra vào nhà chính khi không có việc. Con tự tiện cho cô ta đi lại như thế có khác nào bắt thang cho cô ta trèo, chẳng coi chủ ra gì nữa."
"Tôi không cần phải thông qua dì chuyện mà tôi muốn làm, vã lại cô ấy về phòng của cô ấy chứ đã vào phòng của dì đâu. Dì rối lên như vậy làm gì?"
"Vào phòng của cô ta! Từ khi nào nhà chính này trở thành nơi cho người thấp kém như cô ta ở vậy?"
"Từ mười năm trước nhà này đã trở nên thấp kém như thế rồi, thể loại nào cũng có thể vào ở được. Huống chi bây giờ chỉ có một người làm thì đã là gì chứ!"
Câu nói đơn giản của Từ Minh nhưng đối với Lý Nhã Quân lại trở thành một cái tát đến ê mặt. Thằng khốn, mày lại dám mang tao ra so sánh với một con ở thấp kém sao? Mày tưởng mày là ai mà lại cho mình cái quyền coi thường người khác như vậy chứ!
"Lời nói của con là đang muốn ám chỉ dì sao? Từ Minh con...."
"Đủ rồi! Không một bữa cơm nào được thoải mái dùng bữa cả, ở chung một nhà mà suốt ngày cứ nhất định phải như thế mới chịu sao?
Từ Minh, con nên xem lại thái độ của mình đi. Việc con để người làm ở nhà chính là đã không đúng phép tắc trong nhà, lại còn ăn nói như thế sao? Còn bà nữa, sống chung một nhà không thể nhường nhịn nhau một câu nói nào sao? Cứ nhất thiết phải ăn thua đủ thế à?"
Lý Nhã Quân càng giận hơn khi không được Phó lão gia lên tiếng bảo vệ, trái lại còn quát mắng bà ta khiến bà ta càng giận điên lên. Nhưng dù có giận thế nào bà cũng không nên phát tiết lúc này, cơ hội còn chưa đến không thể quá vội vàng được. Từ Minh mày cứ đắc ý đi, không lâu nữa đâu tao sẽ cho mày biết cái cảm giác mất tất cả là thế nào.
Buông đũa bà ta quay lưng trở về phòng để kiềm nén cơn giận của mình, cùng lúc đó Phó Thế Hào cũng vừa đúng lúc bước xuống nhà. Nhìn thấy gương mặt tức giận bỏ đi của mẹ mình khiến hắn đưa mắt nhìn về phía Từ Minh, không chút biến sắc hay thay đổi thái độ, hắn bước đến kéo ghế ngồi xuống cúi đầu chào ba mình rồi chậm rãi lên tiếng.
"Ba, mẹ làm sao thế ạ? Có chuyện gì sao?"
"Không có gì, chút chuyện vặt thôi."
Phó lão gia đưa mắt nhìn Từ Minh hỏi.
"Cô ta dọn vào nhà chính từ khi nào? Tại sao chuyện này ba không biết gì hết thế?"
"Tôi bảo cô ấy dọn lên từ đêm qua, để tiện việc cho tôi sai việc. Cô ấy là người hầu riêng của tôi, tôi có quyền quyết định cô ấy ở đâu, không cần phải thông qua ai cả."
"Nhưng cô ta dù sao cũng là người làm, con làm như thế thì những kẻ ăn người ở khác làm sao phục chứ?"
"Cô ấy là người hầu riêng của tôi, tức là thân phận đã cao hơn bọn họ. Không ai có quyền so bì hay thắc mắc chuyện tôi ra lệnh cho cô ấy. Chẳng phải ba cũng đưa một cô gái quán bar về làm vợ sao? Tôi đưa một người làm thân cận lên nhà chính thì đã là gì chứ!"
"Con...hỗn xược!"
Phó Từ Ân tức giận vì câu nói của Phó Từ Minh, ông đứng bật dậy tát thẳng vào mặt anh khiến một bên má hằn lên những vết ngón tay đỏ ửng. Phó Từ Ân nhìn những vết hằn trên mặt anh rồi lại nhìn bàn mình có chút ái náy, không ngờ vì kiềm chế được cơn giận mà ông đã ra tay đánh anh lần nữa.
Cách đây mười năm cũng chính một cái tát tay này ông đã đẩy tình cảm cha con của hai người cách xa đến mức như bây giờ, vậy mà giờ đây mười năm sau ông lại ra tay đánh anh một lần nữa. Sao ông lại không thể kiểm soát hành động của mình thế chứ! Phó Từ Minh không cảm thấy được trong lời nói của mình đã sai ở đâu, anh cũng không vì cái tát của ông mà hối lỗi. Đưa mắt nhìn ông một cách quật cường anh nói.
"Đánh hay lắm, vì bảo vệ người phụ nữ mưu mô kia mà ông đã hai lần ra tay đánh tôi. Bà ta đối với ông quan trọng như thế thì ông cứ tiếp tục bảo vệ gia đình hạnh phúc của ông đi!"
"Bảo Ngọc, chẳng phải bảo cô đi gọi Từ Minh dậy ăn sáng sao? Người đâu?"
"Dạ... thưa lão gia, đại thiếu gia... sắp xuống nhà rồi ạ."
"Sao mặt cô đỏ thế! Không khỏe sao?"
Nghe câu hỏi của Phó lão gia, Lý Nhã Quân liền nhíu mày nhìn về phía ông rồi lại nhìn sang Bảo Ngọc. Sao hôm nay lão gia lại chú ý đến con khốn này như vậy chứ! Chẳng lẽ linh cảm của mình là đúng, ông ta đang hồi xuân và thích những cô gái mới lớn này sao?
Nghe câu hỏi của Phó lão gia, Bảo Ngọc vội đưa tay chạm vào hai má vẫn còn đang nóng bừng vì sự và chạm vừa rồi vội giải thích.
"Dạ không ạ, tôi... tôi thấy hơi nóng thôi. Tôi xin phép."
Bảo Ngọc nhanh chân trở về phòng mình, Lý Nhã Quân thấy cô bước vào căn phòng ở dưới cầu thang nhà chính liền lớn tiếng quát.
"Cô đi đâu đấy? Ai cho cô tự tiện đi lại trong nhà chính như vậy hả?"
"Tôi cho phép."
Phó Từ Minh từ cầu thang bước xuống, vừa đúng lúc nghe thấy tiếng chất vấn của Lý Nhã Quân liền lên tiếng trả lời thay cho Bảo Ngọc. Nhìn thấy Từ Minh bước xuống với bộ quần áo phong cách của giang hồ chợ búa làm sắc mặt Phó lão gia tối lại, ông lên tiếng.
"Chẳng phải ba nói hôm nay con phải đến công ty với ba sao? Ăn mặc kiểu gì đấy?"
"Tôi có nói là sẽ đến sao?"
"Từ Minh, dì đồng ý là người hầu riêng của con không ai được sai bảo, nhưng quy định nhà chúng ta trước nay người làm không được tự tiện ra vào nhà chính khi không có việc. Con tự tiện cho cô ta đi lại như thế có khác nào bắt thang cho cô ta trèo, chẳng coi chủ ra gì nữa."
"Tôi không cần phải thông qua dì chuyện mà tôi muốn làm, vã lại cô ấy về phòng của cô ấy chứ đã vào phòng của dì đâu. Dì rối lên như vậy làm gì?"
"Vào phòng của cô ta! Từ khi nào nhà chính này trở thành nơi cho người thấp kém như cô ta ở vậy?"
"Từ mười năm trước nhà này đã trở nên thấp kém như thế rồi, thể loại nào cũng có thể vào ở được. Huống chi bây giờ chỉ có một người làm thì đã là gì chứ!"
Câu nói đơn giản của Từ Minh nhưng đối với Lý Nhã Quân lại trở thành một cái tát đến ê mặt. Thằng khốn, mày lại dám mang tao ra so sánh với một con ở thấp kém sao? Mày tưởng mày là ai mà lại cho mình cái quyền coi thường người khác như vậy chứ!
"Lời nói của con là đang muốn ám chỉ dì sao? Từ Minh con...."
"Đủ rồi! Không một bữa cơm nào được thoải mái dùng bữa cả, ở chung một nhà mà suốt ngày cứ nhất định phải như thế mới chịu sao?
Từ Minh, con nên xem lại thái độ của mình đi. Việc con để người làm ở nhà chính là đã không đúng phép tắc trong nhà, lại còn ăn nói như thế sao? Còn bà nữa, sống chung một nhà không thể nhường nhịn nhau một câu nói nào sao? Cứ nhất thiết phải ăn thua đủ thế à?"
Lý Nhã Quân càng giận hơn khi không được Phó lão gia lên tiếng bảo vệ, trái lại còn quát mắng bà ta khiến bà ta càng giận điên lên. Nhưng dù có giận thế nào bà cũng không nên phát tiết lúc này, cơ hội còn chưa đến không thể quá vội vàng được. Từ Minh mày cứ đắc ý đi, không lâu nữa đâu tao sẽ cho mày biết cái cảm giác mất tất cả là thế nào.
Buông đũa bà ta quay lưng trở về phòng để kiềm nén cơn giận của mình, cùng lúc đó Phó Thế Hào cũng vừa đúng lúc bước xuống nhà. Nhìn thấy gương mặt tức giận bỏ đi của mẹ mình khiến hắn đưa mắt nhìn về phía Từ Minh, không chút biến sắc hay thay đổi thái độ, hắn bước đến kéo ghế ngồi xuống cúi đầu chào ba mình rồi chậm rãi lên tiếng.
"Ba, mẹ làm sao thế ạ? Có chuyện gì sao?"
"Không có gì, chút chuyện vặt thôi."
Phó lão gia đưa mắt nhìn Từ Minh hỏi.
"Cô ta dọn vào nhà chính từ khi nào? Tại sao chuyện này ba không biết gì hết thế?"
"Tôi bảo cô ấy dọn lên từ đêm qua, để tiện việc cho tôi sai việc. Cô ấy là người hầu riêng của tôi, tôi có quyền quyết định cô ấy ở đâu, không cần phải thông qua ai cả."
"Nhưng cô ta dù sao cũng là người làm, con làm như thế thì những kẻ ăn người ở khác làm sao phục chứ?"
"Cô ấy là người hầu riêng của tôi, tức là thân phận đã cao hơn bọn họ. Không ai có quyền so bì hay thắc mắc chuyện tôi ra lệnh cho cô ấy. Chẳng phải ba cũng đưa một cô gái quán bar về làm vợ sao? Tôi đưa một người làm thân cận lên nhà chính thì đã là gì chứ!"
"Con...hỗn xược!"
Phó Từ Ân tức giận vì câu nói của Phó Từ Minh, ông đứng bật dậy tát thẳng vào mặt anh khiến một bên má hằn lên những vết ngón tay đỏ ửng. Phó Từ Ân nhìn những vết hằn trên mặt anh rồi lại nhìn bàn mình có chút ái náy, không ngờ vì kiềm chế được cơn giận mà ông đã ra tay đánh anh lần nữa.
Cách đây mười năm cũng chính một cái tát tay này ông đã đẩy tình cảm cha con của hai người cách xa đến mức như bây giờ, vậy mà giờ đây mười năm sau ông lại ra tay đánh anh một lần nữa. Sao ông lại không thể kiểm soát hành động của mình thế chứ! Phó Từ Minh không cảm thấy được trong lời nói của mình đã sai ở đâu, anh cũng không vì cái tát của ông mà hối lỗi. Đưa mắt nhìn ông một cách quật cường anh nói.
"Đánh hay lắm, vì bảo vệ người phụ nữ mưu mô kia mà ông đã hai lần ra tay đánh tôi. Bà ta đối với ông quan trọng như thế thì ông cứ tiếp tục bảo vệ gia đình hạnh phúc của ông đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.