Chương 13: Thử chuông
Phong Linh Linh
13/10/2024
Phó thị.
Phó Thế Hào nét mặt có chút căng thẳng đứng trước mặt Phó Từ Ân, nhìn bản dự án bị bác bỏ của mình vừa được trả về khiến hắn cảm thấy không phục. Rõ ràng là hắn đã tự tay làm bản dự án này hết sức hoàn chỉnh, vậy lý do gì FT lại bác bỏ chứ! Do yêu cầu của họ quá cao hay do bản dự án của hắn chưa đủ sức thuyết phục đây!
"Chẳng phải con nói với ba bản dự án của con rất hoàn hảo sao? Vậy vì sao lại bị người ta loại nhanh như vậy chứ?"
"Ba, thật sự là con đã dồn hết tâm huyết của mình vào dự án này, từ thiết kế đến từng chi tiết nhỏ nhặt nhất đều rất hoàn hảo . Việc FT loại dự án của chúng ta còn cũng không biết vì sao, có khi nào chuyện này có liên quan đến...anh cả không ạ?"
"Tại sao lại kéo Từ Minh vào chuyện này? Việc dự án của con bị loại thì liên quan gì đến anh còn chứ?"
"Bà, không phải là con muốn đổ lỗi cho anh cả. Nhưng sự thật anh cả và Trịnh Đình Dũng tổng giám đốc FT là bạn bè thân thiết, anh cả lại có thành kiến với con. Có khi nào anh ấy đã lên tiếng bảo Trịnh Đình Dũng loại dự án của chúng ta không?"
Phó Từ Ân nghe lời giải thích của Phó Thế Hào thì lại rơi vào trầm ngâm. Quả thật Từ Minh không thích Thế Hào, thậm chí chính bản thân ông anh cũng chẳng để vào mắt. Có khi nào đúng như lời Thế Hào nói không? Không thể nào, Từ Minh trước nay vốn là một đứa trẻ ngoan, Phó thị dù gì cũng là một nửa tâm huyết của mẹ nó, nó chắc chắn sẽ không không vì chuyện cá nhân mà hại cả Phó thị điêu đứng như vậy đâu.
"Thay vì nghi ngờ và đổ lỗi thì con nên dành thời gian kiểm tra và chỉnh sửa lại dự án cho kịp thời gian đi! Đừng suốt ngày dùng tư tưởng xấu xa để nghĩ về người khác nữa."
"Ba à nhưng..."
Nhận thấy ánh mắt không hài lòng của Phó Từ Minh, Phó Thế Hào cũng thu lại lời muốn nói cúi đầu xuống nói.
"Con biết rồi ba, con xin phép ra ngoài."
"Được rồi, con ra ngoài đi!"
Trở về phòng mình, Phó Thế Hào tức giận đi đi lại lại, không kiềm được cơn giận trong lòng hắn co chân đá vào ghế mắng.
"Chết tiệt, rốt cuộc thằng khốn ăn chơi đó có gì tốt mà ba cứ hết lần này đến lần khác đứng về phía nó như vậy chứ! Chuyện này chắc chắn là nó đã nhúng tay vào, vậy mà ba vẫn nói đỡ cho nó. Rốt cuộc là mình có điểm nào thua nó chứ!"
Càng nghĩ Phó Thế Hào càng tức giận hơn, hắn quơ tay hất tất cả những thứ trên bàn xuống sàn. Ánh mắt đỏ ngầu lên vì cơn giận hắn lầm bầm.
"Rồi sẽ có một ngày tôi cho bà thấy ai mới là người đáng tin, ai là người có năng lực thật sự."
...****************...
Ngồi trong phòng lật xem những quyển sách mà Lưu quản gia đưa tới, Diệp Bảo Ngọc thích thú sờ lên từng quyển sách một, nghĩ đến ngày bước chân vào giảng đường đại học mà lòng vui như mở hội. Cuối cùng cũng có thể theo đuổi ước mơ rồi.
Nhìn thấy Bảo Ngọc được tiếp tục học tập Thẩm Mỹ Dung cũng mừng vui cho cô, nhưng trong lòng vẫn có một nỗi lo không sao tả được. Đột nhiên lại nhận được sự ưu ái quá lớn, bà sợ cháu gái của mình sau này sẽ thành con cờ sai khiến trong tay của người khác mất.
"Tiểu Ngọc, dì thật sự không dám tin đây là sự thật. Dì không biết đây là sự may mắn của con hay bắt đầu của những gian khổ sau này nữa."
"Dì, dì đừng suy nghĩ nhiều quá mà không tốt cho sức khỏe. Phó lão gia chỉ đang muốn giúp đỡ con thôi."
"Người giàu họ đâu bao giờ bỏ tiền ra mà không thu được lợi nhuận, suy tính của họ sao chúng ta có thể lườn được chứ!"
Tiếng chuông vang lên từ chiếc loa trên trần nhà làm Bảo Ngọc giật bắn mình, cô nhìn chiếc loa nhỏ kia mà không khỏi thắc mắc. Từ khi nào phòng mình lại có chiếc loa kia vậy nhỉ!
"Dì, sao phòng chúng ta lại có chiếc loa đó vậy ạ?"
"Dì cũng không phát hiện, từ khi nào mà có vậy chứ!"
"Diệp Bảo Ngọc tôi cho cô bà phút, lập tức đến phòng tôi ngay!"
Tiếng nói phát ra từ chiếc loa, giọng này chẳng phải là của đại thiếu gia sao! Chẳng lẽ... Suy nghĩ trong đầu làm Bảo Ngọc hoảng hốt bà chân bốn cẳng chạy vội lên nhà lớn, vừa đến nơi cô vừa đưa tay mở cửa bước vào vừa thở hỗn hển.
"Thiếu.. thiếu gia, tôi đến rồi."
Phó Từ Minh nhìn sang chiếc đồng hồ bấm giờ rồi lại nhìn sang Bảo Ngọc gật gù lên tiếng.
"Cũng được đấy, lần này đến đúng giờ đấy!"
"Đại thiếu gia anh gọi tôi gấp như vậy có chuyện gì sao?"
"Không có gì, tôi chỉ đang thử chuông thôi."
Thử chuông??? Anh ta gọi mình chạy từ dưới lên đây muốn hụt hơi mà chỉ đơn giản là muốn thử chuông thôi sao? Anh ta đang đùa bỡn với mình sao?
"Sao thế? Biểu cảm trên mặt cô như vậy là đang không hài lòng với tôi à?"
Phó Thế Hào nét mặt có chút căng thẳng đứng trước mặt Phó Từ Ân, nhìn bản dự án bị bác bỏ của mình vừa được trả về khiến hắn cảm thấy không phục. Rõ ràng là hắn đã tự tay làm bản dự án này hết sức hoàn chỉnh, vậy lý do gì FT lại bác bỏ chứ! Do yêu cầu của họ quá cao hay do bản dự án của hắn chưa đủ sức thuyết phục đây!
"Chẳng phải con nói với ba bản dự án của con rất hoàn hảo sao? Vậy vì sao lại bị người ta loại nhanh như vậy chứ?"
"Ba, thật sự là con đã dồn hết tâm huyết của mình vào dự án này, từ thiết kế đến từng chi tiết nhỏ nhặt nhất đều rất hoàn hảo . Việc FT loại dự án của chúng ta còn cũng không biết vì sao, có khi nào chuyện này có liên quan đến...anh cả không ạ?"
"Tại sao lại kéo Từ Minh vào chuyện này? Việc dự án của con bị loại thì liên quan gì đến anh còn chứ?"
"Bà, không phải là con muốn đổ lỗi cho anh cả. Nhưng sự thật anh cả và Trịnh Đình Dũng tổng giám đốc FT là bạn bè thân thiết, anh cả lại có thành kiến với con. Có khi nào anh ấy đã lên tiếng bảo Trịnh Đình Dũng loại dự án của chúng ta không?"
Phó Từ Ân nghe lời giải thích của Phó Thế Hào thì lại rơi vào trầm ngâm. Quả thật Từ Minh không thích Thế Hào, thậm chí chính bản thân ông anh cũng chẳng để vào mắt. Có khi nào đúng như lời Thế Hào nói không? Không thể nào, Từ Minh trước nay vốn là một đứa trẻ ngoan, Phó thị dù gì cũng là một nửa tâm huyết của mẹ nó, nó chắc chắn sẽ không không vì chuyện cá nhân mà hại cả Phó thị điêu đứng như vậy đâu.
"Thay vì nghi ngờ và đổ lỗi thì con nên dành thời gian kiểm tra và chỉnh sửa lại dự án cho kịp thời gian đi! Đừng suốt ngày dùng tư tưởng xấu xa để nghĩ về người khác nữa."
"Ba à nhưng..."
Nhận thấy ánh mắt không hài lòng của Phó Từ Minh, Phó Thế Hào cũng thu lại lời muốn nói cúi đầu xuống nói.
"Con biết rồi ba, con xin phép ra ngoài."
"Được rồi, con ra ngoài đi!"
Trở về phòng mình, Phó Thế Hào tức giận đi đi lại lại, không kiềm được cơn giận trong lòng hắn co chân đá vào ghế mắng.
"Chết tiệt, rốt cuộc thằng khốn ăn chơi đó có gì tốt mà ba cứ hết lần này đến lần khác đứng về phía nó như vậy chứ! Chuyện này chắc chắn là nó đã nhúng tay vào, vậy mà ba vẫn nói đỡ cho nó. Rốt cuộc là mình có điểm nào thua nó chứ!"
Càng nghĩ Phó Thế Hào càng tức giận hơn, hắn quơ tay hất tất cả những thứ trên bàn xuống sàn. Ánh mắt đỏ ngầu lên vì cơn giận hắn lầm bầm.
"Rồi sẽ có một ngày tôi cho bà thấy ai mới là người đáng tin, ai là người có năng lực thật sự."
...****************...
Ngồi trong phòng lật xem những quyển sách mà Lưu quản gia đưa tới, Diệp Bảo Ngọc thích thú sờ lên từng quyển sách một, nghĩ đến ngày bước chân vào giảng đường đại học mà lòng vui như mở hội. Cuối cùng cũng có thể theo đuổi ước mơ rồi.
Nhìn thấy Bảo Ngọc được tiếp tục học tập Thẩm Mỹ Dung cũng mừng vui cho cô, nhưng trong lòng vẫn có một nỗi lo không sao tả được. Đột nhiên lại nhận được sự ưu ái quá lớn, bà sợ cháu gái của mình sau này sẽ thành con cờ sai khiến trong tay của người khác mất.
"Tiểu Ngọc, dì thật sự không dám tin đây là sự thật. Dì không biết đây là sự may mắn của con hay bắt đầu của những gian khổ sau này nữa."
"Dì, dì đừng suy nghĩ nhiều quá mà không tốt cho sức khỏe. Phó lão gia chỉ đang muốn giúp đỡ con thôi."
"Người giàu họ đâu bao giờ bỏ tiền ra mà không thu được lợi nhuận, suy tính của họ sao chúng ta có thể lườn được chứ!"
Tiếng chuông vang lên từ chiếc loa trên trần nhà làm Bảo Ngọc giật bắn mình, cô nhìn chiếc loa nhỏ kia mà không khỏi thắc mắc. Từ khi nào phòng mình lại có chiếc loa kia vậy nhỉ!
"Dì, sao phòng chúng ta lại có chiếc loa đó vậy ạ?"
"Dì cũng không phát hiện, từ khi nào mà có vậy chứ!"
"Diệp Bảo Ngọc tôi cho cô bà phút, lập tức đến phòng tôi ngay!"
Tiếng nói phát ra từ chiếc loa, giọng này chẳng phải là của đại thiếu gia sao! Chẳng lẽ... Suy nghĩ trong đầu làm Bảo Ngọc hoảng hốt bà chân bốn cẳng chạy vội lên nhà lớn, vừa đến nơi cô vừa đưa tay mở cửa bước vào vừa thở hỗn hển.
"Thiếu.. thiếu gia, tôi đến rồi."
Phó Từ Minh nhìn sang chiếc đồng hồ bấm giờ rồi lại nhìn sang Bảo Ngọc gật gù lên tiếng.
"Cũng được đấy, lần này đến đúng giờ đấy!"
"Đại thiếu gia anh gọi tôi gấp như vậy có chuyện gì sao?"
"Không có gì, tôi chỉ đang thử chuông thôi."
Thử chuông??? Anh ta gọi mình chạy từ dưới lên đây muốn hụt hơi mà chỉ đơn giản là muốn thử chuông thôi sao? Anh ta đang đùa bỡn với mình sao?
"Sao thế? Biểu cảm trên mặt cô như vậy là đang không hài lòng với tôi à?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.