Đầu Gỗ, Em Nghĩ Em Yêu Anh Rồi
Chương 11: Phiên ngoại: Chờ đợi
Nguyễn Vi
20/07/2013
Lúc đó chú ý tới anh, có thể là bởi vóc dáng anh rất cao.
Giữa một đám học sinh trung học, anh có cái vẻ tài trí hơn người, giữa
một đống giáo viên, anh như hạc trong bầy gà, lưng rất cao lại thẳng,
khiến cô chú ý tới.
Trừ lần đó, cô còn phát hiện bờ vai anh rất vững chắc, áo sơ mi màu
trắng chói mắt, khố đen khiến anh thoạt nhìn rất cao tráng, cái làm cô
chú nhất là mái tóc đen cắt cụt ngủn, làm anh có cái vẻ của một thiếu
niên ngây ngô, đứng giữa những người cùng tuổi lại vẫn toát lên sự già
dặn.
Cánh tay anh rất rắn chắc, bàn tay rất lớn, tay cô áp trên tay anh
nhìn như tay trẻ con, cô nhìn anh không chớp mắt, đi thẳng ra trước
cửa trường dạy.
Giữa cơn mưa phùn dai dẳng, tư thái của anh khiến cô chú ý.
Trầm ổn, tĩnh mịch, bốn phía đang ầm ỹ, nhưng bầu không khí bao quang
anh lại rất bình thản.
Tầm mắt của cô dừng chân ở đó một lát, rồi lặng lẽ dời đi, ngồi trên
xe của bạn trai, ôm chặt thắt lưng anh ấy, chiếc xe gào thét phóng
qua, lướt qua trước mặt anh, ngay cả nhìn anh cũng không ngước lên.
Sau ngày đó, những lúc tan học Giang Lăng Lục thường lơ đãng chú ý tới anh.
Anh là học sinh trường bên cạnh, đó là một trường có tiếng, còn cô lại
đến từ một ngôi trường tiếng tăm chẳng mấy tốt đẹp gì, hai người ở gần
nhau, lại như cách xa cả bầu trời. Học sinh hai bên cũng hết sức hạn
chế giao tiếp, trong lòng đều khinh thường đối phương, thỉnh thoảng
còn xảy ra xung đột.
Những lúc đứng ở cửa chờ bạn trai, cô lại nhìn anh.
Dần dần, những chuyện về anh lan đến tai cô, không phải cô cố ý nghe
ngóng, mà là vì anh rất nổi danh.
Mới mười bảy tuổi, đã là quán quân võ thuật cả nước, thanh danh truyền
khắp các tỉnh, chuyện về anh còn được đưa lên báo.
Cô biết được anh là người của trấn Hoa Đào, trấn nhỏ này cô có biết,
cách nơi này không xa, nhưng bầu không khí lại khác xa.
Hoa Đào là trấn phồn vinh nhất trong tỉnh, thôn cô ở lại hẻo lánh, số
dân không vượt quá trăm người, đất đai cằn cỗi không đáng nhắc tới.
Cô còn nghe nói lúc anh bảy tuổi đã được đạo quán Đồ gia thu dưỡng,
nuôi nấng thành người kế nghiệp, tuy rằng là cô nhi, nhưng cha mẹ nuôi
đối với anh vô cùng tốt, coi anh như con đẻ.
Anh lớn lên giữa đạo quán, là đại sư huynh được mọi người kính trọng,
thành tích ở trường cũng vô cùng tốt, được hiệu trưởng khen ngợi,
người người yêu mến.
Thật là một người may mắn!
Giang Lăng Lục hơi mỉa mai nghĩ, thản nhiên nhìn hình bóng cao lớn
đang đi ra cửa, đối phương rất trầm ổn, có người nói tạm biết với anh
anh chỉ gật đầu mỉm cười, trừ lần đó ra, ánh mắt chưa từng chuyển qua
một ai.
Ha, là một người giỏi giang, nên có thể khinh thường không thèm nhìn người khác?
Giang Lăng Lục thu hồi tầm mắt, khóe miệng vẫn mỉa mai bĩu môi.
Một người may mắn như vậy, thực làm người ta phải ghen tị, cùng là cô
nhi, so với cô anh lại hạnh phúc hơn nhiều.
Cô chưa từng nhìn thấy ba mẹ, được bà ngoại nuôi lớn từ nhỏ, chỉ nghe
nói mẹ cô bỏ trốn theo người ta, ba cô là con ma men, sớm đã chết, mấy
tin đồn này cô nghe được từ miệng người trong thôn, những người đó nói
thế nào cô cũng mặc kệ, gần đây cô đã không còn muốn nghe.
Cuộc sống của cô quá bần cùng, bà ngoại chỉ có thể dựa vào việc đi
nhặt rác để nuôi dưỡng cô, đối với việc học hành cô cũng không có hứng
thú, nhưng bà ngoại lại cứ bắt cô đọc sách, nói thế nào cũng không
chịu cho cô đi làm thuê.
Cô cũng đã chán ghét cái thôn này rồi, mỗi lần bắt gặp những ánh mắt
kì thị, cô chỉ thấy chán ghét, thế nên luôn lang thang cùng bạn trao ở
ngoài, rất muộn mới về nhà.
Cô không phải học sinh ngoan gì, thanh danh ở trường cũng không quá
tốt, đánh nhau hút thuốc đều đã từng, còn chưa liệt vào hạng đàn chị,
nhưng cũng chẳng kém cạnh bao nhiêu.
A! Đúng rồi, cô nhớ một đàn chị trong trường cũng là người trấn Hoa
Đào, quan hệ với người đó cũng không tồi.
“Sư huynh!”
Mới nghĩ tới đây, ở cửa đã lao ra một bóng người, lao thẳng tới bên người đó.
Cô giương mắt nhìn qua, chỉ thấy đàn chị nổi danh trong trường đang
sùng bái lôi kéo tay người đó, vui vẻ nói chuyện, mà anh lại cúi đầu,
cực kỳ kiên nhẫn lắng nghe, ánh mắt vẫn yên tĩnh như trước, nhưng lại
nhiều thêm một tia dịu dàng.
Sư dịu dàng đó làm khoé mắt cô hơi co lại.
“Tiểu Lục.” Bạn trai ngừng xe đến trước người cô.
Cô thu hồi tầm mắt, ngồi trên xe máy, xe chạy qua ven đường, mà ánh
mắt người đó vẫn dừng lại trên người cô gái kia.
Từ hôm đó, cô không còn phóng tầm mắt tới anh nữa.
Càng nhìn càng thấy chướng mắt, không biết vì sao, mỗi khi nhìn thấy
anh, tâm trạng cô lại rất kém, thôi thì đành nhắm mắt làm ngơ, bỏ thói
quen đứng ở cửa chờ bạn trai.
Một ngày, cô thấy không thoải mái, sắc mặt trắng bệch rời khỏi trường
học, bạn trai chưa tới đón, một mình cô bước đi, bụng âm ỉ đau, đau
đến mức cô toát mồ hôi lạnh.
Thở sâu, cô ôm bụng tựa vào tường, từ từ nhắm hai mắt nhẹ nhàng hít thở.
Hôm nay ăn phải đồ gì sao?
Cô nhớ là không có mà! Nhưng thời gian sinh lý…… Cô sững sỡ, đột nhiên
nhớ ra kỳ kinh nguyệt của mình hình như đến chậm, ngày đó của cô
thường rất chuẩn, lần này lại muộn tới nửa tháng.
Nghĩ vậy, mồ hôi lạnh trên người càng nhiều.
“Bạn học, bạn không khoẻ à?”
Giọng nói trầm thấp từ phía trên truyền đến, lập tức cô cảm nhận được
sự ấm áp đang tiến tới gần.
Cô run run mở mắt ra, nhìn thấy một khuôn mặt ôn hoà, cặp mắt yên tĩnh
đó đang nhìn cô chăm chú, trong mắt có một ánh quan tâm.
“Sắc mặt bạn kém quá, có khỏe không?”
Không khoẻ! Cô đau đến phát điên, nhìn tư thái anh thoải mái, làm cô
thấy thực khó chịu, mà vì khó chịu, nên cô càng đau.
Kinh ngạc nhìn anh, cô thầm nghĩ trong lòng.
Thấy cô không nói lời nào, sắc mặt đối phương vẫn không đổi, vẫn ôn
hòa như vậy, ngay cả mày cũng không nhíu,“Muốn mình mang đi gặp bác sĩ
không?”
Cô bĩu môi, làn môi trắng nhợt hơi nhếch.“Không.”
“Nhưng……”
“Mình mang thai.” Có thể! Mặc dù chưa chứng thực, nhưng cô cố ý nói
như vậy, muốn nhìn xem phản ứng của anh như thế nào.
Sắc mặt anh lại vẫn bình tĩnh, như thể đang nghe cô nói câu “Thời tiết
tốt thật”, một chút biến hóa cũng không có.
Không kịp nghĩ, cô không nhịn được thốt ra một câu.“Bạn muốn kết hôn
với mình sao?”
Lần này, cô thấy ánh mắt anh hiện lên chút kinh ngạc, bèn nở nụ cười.
Rốt cục, sự yên tĩnh kia cũng tiêu tan.
“Mình thấy là……”
“Được!”
Hả? Cô ngẩng đầu, sự kinh ngạc hiện rõ trên mặt.
“Mình cưới bạn.”
Cô trừng mắt nhìn anh, cặp con ngươi đó vẫn bình tĩnh, không dậy nổi
một tia gợn sóng.
“Bạn……” Cô nghĩ là mình bị đau đến choáng váng, thành ra nghe lầm.
Ai ngờ, anh lại lặp lại.“Mình cưới bạn.”
Mở lớn miệng, Giang Lăng Lục nghi ngờ anh có bệnh, đang muốn mở miệng,
bụng lại đột nhiên đau nhức, cô cắn răng, đau đến mức thở không nổi,
trước mắt tối sầm, ngã xuống.
Trước lúc ngất đi, trong đầu còn vang vọng câu nói kia của anh –
“Mình cưới bạn.”
Lời vừa ra khỏi miệng, không chỉ nàng kinh ngạc, ngay cả hắn cũng bị
lời nói chính mình dọa, nhưng là không biết tại sao, hắn cũng không
hối hận chính mình nói ra lời này, thậm chí lại lặp lại thêm một lần
nữa.
Mà hắn còn chưa kịp đợi cho của nàng hồi phục tinh thần, liền hôn phớt qua nàng.
Hắn ôm nàng đến bệnh viện, nghe bác sĩ nàng bị viêm đại tràng, cũng
không có j nguy hiểm lắm, hắn mới nhẹ nhàng thở ra, rồi sau đó kinh
nguyệt của nàng đến, hắn đỏ mặt, nhờ y tá giúp nàng xử lí.
Hắn giúp nàng nằm viện, gọi điện thoại cho ba má, bảo ba má ko cần lo
lắng, mà hắn một bên trông chừng nàng.
Đến buổi tối, nàng tỉnh lại.
Hắn cùng nàng nói chuyện, nhìn ra được trên mặt nàng không được tự
nhiên, nhưng hắn làm như không thấy, cố ý ngồi ở bên người nàng, chiếu
cố nàng.
Tranh luận mãi vs hắn, nàng lại nhắm mắt ngủ, nhưng ngủ cũng không an ổn.
“Ba…… Mẹ……” Nàng vô thức kêu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn có điểm
bất an, như là lo lắng tìm cái gì, giống như đứa trẻ đầy bất lực.
Hắn tiến lên, nhẹ vỗ về mặt của nàng, nhẹ giọng trấn an nàng.“đừng sợ,
ta ở đây.”
“Ba mẹ……” Nàng như muôn bắt đc cái gì đó, mà hắn vững vàng cầm tay
nàng, một tay kia đặt nhẹ lên trán nàng.“Ngoan, ngủ đi!”
Như cảm nhận được ôn nhu của hắn, nàng thôi nói lời vô nghĩa, an ổn ngủ.
Nhìn như vậy nàng, trong lòng hắn không khỏi nổi lên một chút mềm mại,
trong nháy mắt, hắn đột nhiên hiểu được chính mình vì sao để ý nàng.
Là trong mắt nàng có cảm giác tịch mịch? Tuy rằng nàng che giấu rất
khá, nhưng cùng là cô nhi, hắn thấy rõ sự tịch mịch của nàng, bảy tuổi
hắn cũng trải qua sự tịch mịch này.
tịch mịch trong mắt Nàng câu động tâm của hắn, làm cho hắn chú ý đến
nàng, sau đó dần dần để ý, tại một khắc kia, nàng lộ ra yếu ớt, làm
cho tâm của hắn toàn bộ mềm đi.
Nghĩ đến chính mình nói muốn kết hôn vs nàng, hắn không khỏi nở nụ cười.
Lời này là thật, chứng tỏ hăn đã thích nàng từ trước, tâm hắn nhất
quyết, nhưng là hắn không vội. Bọn họ còn nhỏ, mà nàng, vẫn chưa đối
vs hắn tâm động.
Mà hắn có thể chờ đợi, chờ nàng lớn lên, chờ nàng sáng tỏ, chờ nàng
cảm nhận hắn.
Hắn bắt đầu bảo vệ nàng, yên lặng.
Hai người lần đầu tiên phát sinh quan hệ, khi nàng say, đột nhiên hôn
hắn, mà hắn bởi vì việc nàng phải rời đi, trong lòng không khỏi buồn,
phóng túng chính mình uống liền mấy chén, lý trí cũng nhiễm mấy phần
men say.
Say rượu tỉnh lại, nhìn đến ảo não của nàng cùng kinh ngạc, hắn không
hé răng, vì nàng tìm một lí do chính đáng.
Đối vs nàng mà nói đó là điều ngoài ý muốn ko đáng nhắc tới, nhưng đối
vs hắn cũng là lần đầu tiên đáng quý trọng, hắn ôm chính mình thích cô
gái.
Sau đó, nàng rời khỏi trấn nhỏ. Nàng nghỉ nhất định sẽ trở về, mà hắn
cũng chờ nàng trở về, hắn thường lui tới, ở phía sau nàng chờ đợi.
Thẳng đến khi nàng thật sự quyết định cư trú ở trấn nhỏ này, trong
lòng hắn không nói hết đc vui mừng, hắn biết nàng lần này trở về, sẽ
không rời đi nữa.
Nhưng hắn không nghĩ tới nàng lại uống rượu, mà lần này, bởi vì nàng
quyết định ở trấn nhỏ công tác, tin tức này làm cho hắn đã quên đi hạn
chế, cũng uống say, đến khi tỉnh lại, hai người lại cùng nhau nằm ở
trên giường.
Lần này, hắn nhìn đến trên mặt nàng ảo não, mà trong lòng hắn cũng có
không nói nổi cái gì.
Tại sao có thể như vậy…… Xem ra về sau hắn thật sự không thể gặp mặt nàng.
Hắn không tiếng động rời khỏi giường, đang suy nghĩ nên như thế nào mở
miệng, nàng liền chủ động trước.
Nàng nói với hắn –
Lên giường là ngoài ý muốn.
Nghe được lời của nàng, trong lòng hắn âm trầm, biết trong lòng nàng
vẫn đang không có hắn, khuôn mặt có chút cô đơn, chính là hắn đưa lưng
về phía nàng, nàng không phát hiện ra.
Hắn theo ý nàng, đối vs nàng, hắn đều dung túng.
Ai ngờ nàng lại đưa ra yêu cầu làm bạn giường, hắn kinh ngạc nhìn
nàng, nhìn nàng ngắm thân thể hiện rõ khát vọng.
Sau đó, hắn ở trong lòng cười khổ.
Nữ nhân này không thích hắn, lại thích thân thể hắn!
Hắn nên cự tuyệt sao? Nếu cự tuyệ.t hắn tiếp cận nàng như thế nào đây?
Hắn chất phác, không dùng ngôn từ hoa mĩ, mà nàng lại ko hề để ý tới
hắn.
Nhận thức vài năm này, nàng luôn cách hắn rất xa, rất ít chủ động cùng
hắn tiếp cận.
Có lẽ, đây là một cơ hội.
Hắn nghĩ, đáp ứng đề nghị của nàng, ai ngờ bốn năm trôi qua, hai người
trừ bỏ tiếp xúc thân thể, tình cảm vẫn đang không có tiên triển — nữ
nhân này thừa hưởng hết sự ôn nhu của hắn, cũng không báo đáp lại!
Mà hắn, chờ rất nhiều năm, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, còn như vậy
nữa, nàng vẫn sẽ không thuộc về hắn, của nàng ánh mắt giống nhau không
có hắn.
Có lẽ, hắn không nên lại dung túng nàng, không nên ngốc nghếch chờ đợi.
Hắn chủ động chấm dứt, lãnh đạm cùng nàng tạo khoảng cách, không hề
cho nàng yêu thương của hắn.
Lần này, hắn không hề chờ đợi, hắn lựa chọn buông tay. Sau đó, chờ
nàng đuổi theo, chờ nàng bắt lấy hắn.
Nhìn xem cùng tay hắn nắm lấy tay nàng, Thạch Hạo Nhiên mỉm cười.
“Cười cái gì?” Giang Lăng Lục liếc hắn một cái.
“Không có gì.” Hắn lắc đầu, định buông tay nàng ra.
Nàng cũng không cho hắn rời đi, tay nhỏ bé dùng sức cầm aty của hắn,
mi tiêm khinh chọn, cằm phục phịch, thực bá đạo nâng lên.“Đừng nghĩ ta
sẽ buông tay ngươi.”
“Ngươi nắm tay ta như vậy, ăn thịt nướng như thế nào?” vẻ mặt Của hắn
rất là bất đắc dĩ, chính là ánh mắt cũng rất dung túng, cũng không còn
muốn giãy khỏi tay nàng.
Nàng liếc mắt một cái, thực tự nhiên trả lời:“Ta đút cho ngươi nha!”
Nói xong liền xoa gắp một miếng thịt đua tới miệng hắn.
Nàng còn ghi hận đại hội thịt nướng năm trước, hắn cùng tiểu Tĩnh vô
cùng thân thiết trước mặt nàng?
Xem bộ dáng của nàng, Thạch Hạo Nhiên chỉ biết nàng còn nhớ chuyện năm
trước, nhưng hắn không nói ra miệng, theo ý của nàng, sau đó nhìn nàng
vừa lòng nở nụ cười, hắn cũng nở nụ cười.
Dung túng nàng, yêu nàng, sủng nàng, sớm trở thành thói quen của hắn.
Giống như hắn nói, nàng không buông tay, hắn cũng không buông tay.
Cảnh xuân dào dạt, hắn ôm nàng vào trong ngực — cả đời bảo
vệ.
Giữa một đám học sinh trung học, anh có cái vẻ tài trí hơn người, giữa
một đống giáo viên, anh như hạc trong bầy gà, lưng rất cao lại thẳng,
khiến cô chú ý tới.
Trừ lần đó, cô còn phát hiện bờ vai anh rất vững chắc, áo sơ mi màu
trắng chói mắt, khố đen khiến anh thoạt nhìn rất cao tráng, cái làm cô
chú nhất là mái tóc đen cắt cụt ngủn, làm anh có cái vẻ của một thiếu
niên ngây ngô, đứng giữa những người cùng tuổi lại vẫn toát lên sự già
dặn.
Cánh tay anh rất rắn chắc, bàn tay rất lớn, tay cô áp trên tay anh
nhìn như tay trẻ con, cô nhìn anh không chớp mắt, đi thẳng ra trước
cửa trường dạy.
Giữa cơn mưa phùn dai dẳng, tư thái của anh khiến cô chú ý.
Trầm ổn, tĩnh mịch, bốn phía đang ầm ỹ, nhưng bầu không khí bao quang
anh lại rất bình thản.
Tầm mắt của cô dừng chân ở đó một lát, rồi lặng lẽ dời đi, ngồi trên
xe của bạn trai, ôm chặt thắt lưng anh ấy, chiếc xe gào thét phóng
qua, lướt qua trước mặt anh, ngay cả nhìn anh cũng không ngước lên.
Sau ngày đó, những lúc tan học Giang Lăng Lục thường lơ đãng chú ý tới anh.
Anh là học sinh trường bên cạnh, đó là một trường có tiếng, còn cô lại
đến từ một ngôi trường tiếng tăm chẳng mấy tốt đẹp gì, hai người ở gần
nhau, lại như cách xa cả bầu trời. Học sinh hai bên cũng hết sức hạn
chế giao tiếp, trong lòng đều khinh thường đối phương, thỉnh thoảng
còn xảy ra xung đột.
Những lúc đứng ở cửa chờ bạn trai, cô lại nhìn anh.
Dần dần, những chuyện về anh lan đến tai cô, không phải cô cố ý nghe
ngóng, mà là vì anh rất nổi danh.
Mới mười bảy tuổi, đã là quán quân võ thuật cả nước, thanh danh truyền
khắp các tỉnh, chuyện về anh còn được đưa lên báo.
Cô biết được anh là người của trấn Hoa Đào, trấn nhỏ này cô có biết,
cách nơi này không xa, nhưng bầu không khí lại khác xa.
Hoa Đào là trấn phồn vinh nhất trong tỉnh, thôn cô ở lại hẻo lánh, số
dân không vượt quá trăm người, đất đai cằn cỗi không đáng nhắc tới.
Cô còn nghe nói lúc anh bảy tuổi đã được đạo quán Đồ gia thu dưỡng,
nuôi nấng thành người kế nghiệp, tuy rằng là cô nhi, nhưng cha mẹ nuôi
đối với anh vô cùng tốt, coi anh như con đẻ.
Anh lớn lên giữa đạo quán, là đại sư huynh được mọi người kính trọng,
thành tích ở trường cũng vô cùng tốt, được hiệu trưởng khen ngợi,
người người yêu mến.
Thật là một người may mắn!
Giang Lăng Lục hơi mỉa mai nghĩ, thản nhiên nhìn hình bóng cao lớn
đang đi ra cửa, đối phương rất trầm ổn, có người nói tạm biết với anh
anh chỉ gật đầu mỉm cười, trừ lần đó ra, ánh mắt chưa từng chuyển qua
một ai.
Ha, là một người giỏi giang, nên có thể khinh thường không thèm nhìn người khác?
Giang Lăng Lục thu hồi tầm mắt, khóe miệng vẫn mỉa mai bĩu môi.
Một người may mắn như vậy, thực làm người ta phải ghen tị, cùng là cô
nhi, so với cô anh lại hạnh phúc hơn nhiều.
Cô chưa từng nhìn thấy ba mẹ, được bà ngoại nuôi lớn từ nhỏ, chỉ nghe
nói mẹ cô bỏ trốn theo người ta, ba cô là con ma men, sớm đã chết, mấy
tin đồn này cô nghe được từ miệng người trong thôn, những người đó nói
thế nào cô cũng mặc kệ, gần đây cô đã không còn muốn nghe.
Cuộc sống của cô quá bần cùng, bà ngoại chỉ có thể dựa vào việc đi
nhặt rác để nuôi dưỡng cô, đối với việc học hành cô cũng không có hứng
thú, nhưng bà ngoại lại cứ bắt cô đọc sách, nói thế nào cũng không
chịu cho cô đi làm thuê.
Cô cũng đã chán ghét cái thôn này rồi, mỗi lần bắt gặp những ánh mắt
kì thị, cô chỉ thấy chán ghét, thế nên luôn lang thang cùng bạn trao ở
ngoài, rất muộn mới về nhà.
Cô không phải học sinh ngoan gì, thanh danh ở trường cũng không quá
tốt, đánh nhau hút thuốc đều đã từng, còn chưa liệt vào hạng đàn chị,
nhưng cũng chẳng kém cạnh bao nhiêu.
A! Đúng rồi, cô nhớ một đàn chị trong trường cũng là người trấn Hoa
Đào, quan hệ với người đó cũng không tồi.
“Sư huynh!”
Mới nghĩ tới đây, ở cửa đã lao ra một bóng người, lao thẳng tới bên người đó.
Cô giương mắt nhìn qua, chỉ thấy đàn chị nổi danh trong trường đang
sùng bái lôi kéo tay người đó, vui vẻ nói chuyện, mà anh lại cúi đầu,
cực kỳ kiên nhẫn lắng nghe, ánh mắt vẫn yên tĩnh như trước, nhưng lại
nhiều thêm một tia dịu dàng.
Sư dịu dàng đó làm khoé mắt cô hơi co lại.
“Tiểu Lục.” Bạn trai ngừng xe đến trước người cô.
Cô thu hồi tầm mắt, ngồi trên xe máy, xe chạy qua ven đường, mà ánh
mắt người đó vẫn dừng lại trên người cô gái kia.
Từ hôm đó, cô không còn phóng tầm mắt tới anh nữa.
Càng nhìn càng thấy chướng mắt, không biết vì sao, mỗi khi nhìn thấy
anh, tâm trạng cô lại rất kém, thôi thì đành nhắm mắt làm ngơ, bỏ thói
quen đứng ở cửa chờ bạn trai.
Một ngày, cô thấy không thoải mái, sắc mặt trắng bệch rời khỏi trường
học, bạn trai chưa tới đón, một mình cô bước đi, bụng âm ỉ đau, đau
đến mức cô toát mồ hôi lạnh.
Thở sâu, cô ôm bụng tựa vào tường, từ từ nhắm hai mắt nhẹ nhàng hít thở.
Hôm nay ăn phải đồ gì sao?
Cô nhớ là không có mà! Nhưng thời gian sinh lý…… Cô sững sỡ, đột nhiên
nhớ ra kỳ kinh nguyệt của mình hình như đến chậm, ngày đó của cô
thường rất chuẩn, lần này lại muộn tới nửa tháng.
Nghĩ vậy, mồ hôi lạnh trên người càng nhiều.
“Bạn học, bạn không khoẻ à?”
Giọng nói trầm thấp từ phía trên truyền đến, lập tức cô cảm nhận được
sự ấm áp đang tiến tới gần.
Cô run run mở mắt ra, nhìn thấy một khuôn mặt ôn hoà, cặp mắt yên tĩnh
đó đang nhìn cô chăm chú, trong mắt có một ánh quan tâm.
“Sắc mặt bạn kém quá, có khỏe không?”
Không khoẻ! Cô đau đến phát điên, nhìn tư thái anh thoải mái, làm cô
thấy thực khó chịu, mà vì khó chịu, nên cô càng đau.
Kinh ngạc nhìn anh, cô thầm nghĩ trong lòng.
Thấy cô không nói lời nào, sắc mặt đối phương vẫn không đổi, vẫn ôn
hòa như vậy, ngay cả mày cũng không nhíu,“Muốn mình mang đi gặp bác sĩ
không?”
Cô bĩu môi, làn môi trắng nhợt hơi nhếch.“Không.”
“Nhưng……”
“Mình mang thai.” Có thể! Mặc dù chưa chứng thực, nhưng cô cố ý nói
như vậy, muốn nhìn xem phản ứng của anh như thế nào.
Sắc mặt anh lại vẫn bình tĩnh, như thể đang nghe cô nói câu “Thời tiết
tốt thật”, một chút biến hóa cũng không có.
Không kịp nghĩ, cô không nhịn được thốt ra một câu.“Bạn muốn kết hôn
với mình sao?”
Lần này, cô thấy ánh mắt anh hiện lên chút kinh ngạc, bèn nở nụ cười.
Rốt cục, sự yên tĩnh kia cũng tiêu tan.
“Mình thấy là……”
“Được!”
Hả? Cô ngẩng đầu, sự kinh ngạc hiện rõ trên mặt.
“Mình cưới bạn.”
Cô trừng mắt nhìn anh, cặp con ngươi đó vẫn bình tĩnh, không dậy nổi
một tia gợn sóng.
“Bạn……” Cô nghĩ là mình bị đau đến choáng váng, thành ra nghe lầm.
Ai ngờ, anh lại lặp lại.“Mình cưới bạn.”
Mở lớn miệng, Giang Lăng Lục nghi ngờ anh có bệnh, đang muốn mở miệng,
bụng lại đột nhiên đau nhức, cô cắn răng, đau đến mức thở không nổi,
trước mắt tối sầm, ngã xuống.
Trước lúc ngất đi, trong đầu còn vang vọng câu nói kia của anh –
“Mình cưới bạn.”
Lời vừa ra khỏi miệng, không chỉ nàng kinh ngạc, ngay cả hắn cũng bị
lời nói chính mình dọa, nhưng là không biết tại sao, hắn cũng không
hối hận chính mình nói ra lời này, thậm chí lại lặp lại thêm một lần
nữa.
Mà hắn còn chưa kịp đợi cho của nàng hồi phục tinh thần, liền hôn phớt qua nàng.
Hắn ôm nàng đến bệnh viện, nghe bác sĩ nàng bị viêm đại tràng, cũng
không có j nguy hiểm lắm, hắn mới nhẹ nhàng thở ra, rồi sau đó kinh
nguyệt của nàng đến, hắn đỏ mặt, nhờ y tá giúp nàng xử lí.
Hắn giúp nàng nằm viện, gọi điện thoại cho ba má, bảo ba má ko cần lo
lắng, mà hắn một bên trông chừng nàng.
Đến buổi tối, nàng tỉnh lại.
Hắn cùng nàng nói chuyện, nhìn ra được trên mặt nàng không được tự
nhiên, nhưng hắn làm như không thấy, cố ý ngồi ở bên người nàng, chiếu
cố nàng.
Tranh luận mãi vs hắn, nàng lại nhắm mắt ngủ, nhưng ngủ cũng không an ổn.
“Ba…… Mẹ……” Nàng vô thức kêu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn có điểm
bất an, như là lo lắng tìm cái gì, giống như đứa trẻ đầy bất lực.
Hắn tiến lên, nhẹ vỗ về mặt của nàng, nhẹ giọng trấn an nàng.“đừng sợ,
ta ở đây.”
“Ba mẹ……” Nàng như muôn bắt đc cái gì đó, mà hắn vững vàng cầm tay
nàng, một tay kia đặt nhẹ lên trán nàng.“Ngoan, ngủ đi!”
Như cảm nhận được ôn nhu của hắn, nàng thôi nói lời vô nghĩa, an ổn ngủ.
Nhìn như vậy nàng, trong lòng hắn không khỏi nổi lên một chút mềm mại,
trong nháy mắt, hắn đột nhiên hiểu được chính mình vì sao để ý nàng.
Là trong mắt nàng có cảm giác tịch mịch? Tuy rằng nàng che giấu rất
khá, nhưng cùng là cô nhi, hắn thấy rõ sự tịch mịch của nàng, bảy tuổi
hắn cũng trải qua sự tịch mịch này.
tịch mịch trong mắt Nàng câu động tâm của hắn, làm cho hắn chú ý đến
nàng, sau đó dần dần để ý, tại một khắc kia, nàng lộ ra yếu ớt, làm
cho tâm của hắn toàn bộ mềm đi.
Nghĩ đến chính mình nói muốn kết hôn vs nàng, hắn không khỏi nở nụ cười.
Lời này là thật, chứng tỏ hăn đã thích nàng từ trước, tâm hắn nhất
quyết, nhưng là hắn không vội. Bọn họ còn nhỏ, mà nàng, vẫn chưa đối
vs hắn tâm động.
Mà hắn có thể chờ đợi, chờ nàng lớn lên, chờ nàng sáng tỏ, chờ nàng
cảm nhận hắn.
Hắn bắt đầu bảo vệ nàng, yên lặng.
Hai người lần đầu tiên phát sinh quan hệ, khi nàng say, đột nhiên hôn
hắn, mà hắn bởi vì việc nàng phải rời đi, trong lòng không khỏi buồn,
phóng túng chính mình uống liền mấy chén, lý trí cũng nhiễm mấy phần
men say.
Say rượu tỉnh lại, nhìn đến ảo não của nàng cùng kinh ngạc, hắn không
hé răng, vì nàng tìm một lí do chính đáng.
Đối vs nàng mà nói đó là điều ngoài ý muốn ko đáng nhắc tới, nhưng đối
vs hắn cũng là lần đầu tiên đáng quý trọng, hắn ôm chính mình thích cô
gái.
Sau đó, nàng rời khỏi trấn nhỏ. Nàng nghỉ nhất định sẽ trở về, mà hắn
cũng chờ nàng trở về, hắn thường lui tới, ở phía sau nàng chờ đợi.
Thẳng đến khi nàng thật sự quyết định cư trú ở trấn nhỏ này, trong
lòng hắn không nói hết đc vui mừng, hắn biết nàng lần này trở về, sẽ
không rời đi nữa.
Nhưng hắn không nghĩ tới nàng lại uống rượu, mà lần này, bởi vì nàng
quyết định ở trấn nhỏ công tác, tin tức này làm cho hắn đã quên đi hạn
chế, cũng uống say, đến khi tỉnh lại, hai người lại cùng nhau nằm ở
trên giường.
Lần này, hắn nhìn đến trên mặt nàng ảo não, mà trong lòng hắn cũng có
không nói nổi cái gì.
Tại sao có thể như vậy…… Xem ra về sau hắn thật sự không thể gặp mặt nàng.
Hắn không tiếng động rời khỏi giường, đang suy nghĩ nên như thế nào mở
miệng, nàng liền chủ động trước.
Nàng nói với hắn –
Lên giường là ngoài ý muốn.
Nghe được lời của nàng, trong lòng hắn âm trầm, biết trong lòng nàng
vẫn đang không có hắn, khuôn mặt có chút cô đơn, chính là hắn đưa lưng
về phía nàng, nàng không phát hiện ra.
Hắn theo ý nàng, đối vs nàng, hắn đều dung túng.
Ai ngờ nàng lại đưa ra yêu cầu làm bạn giường, hắn kinh ngạc nhìn
nàng, nhìn nàng ngắm thân thể hiện rõ khát vọng.
Sau đó, hắn ở trong lòng cười khổ.
Nữ nhân này không thích hắn, lại thích thân thể hắn!
Hắn nên cự tuyệt sao? Nếu cự tuyệ.t hắn tiếp cận nàng như thế nào đây?
Hắn chất phác, không dùng ngôn từ hoa mĩ, mà nàng lại ko hề để ý tới
hắn.
Nhận thức vài năm này, nàng luôn cách hắn rất xa, rất ít chủ động cùng
hắn tiếp cận.
Có lẽ, đây là một cơ hội.
Hắn nghĩ, đáp ứng đề nghị của nàng, ai ngờ bốn năm trôi qua, hai người
trừ bỏ tiếp xúc thân thể, tình cảm vẫn đang không có tiên triển — nữ
nhân này thừa hưởng hết sự ôn nhu của hắn, cũng không báo đáp lại!
Mà hắn, chờ rất nhiều năm, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, còn như vậy
nữa, nàng vẫn sẽ không thuộc về hắn, của nàng ánh mắt giống nhau không
có hắn.
Có lẽ, hắn không nên lại dung túng nàng, không nên ngốc nghếch chờ đợi.
Hắn chủ động chấm dứt, lãnh đạm cùng nàng tạo khoảng cách, không hề
cho nàng yêu thương của hắn.
Lần này, hắn không hề chờ đợi, hắn lựa chọn buông tay. Sau đó, chờ
nàng đuổi theo, chờ nàng bắt lấy hắn.
Nhìn xem cùng tay hắn nắm lấy tay nàng, Thạch Hạo Nhiên mỉm cười.
“Cười cái gì?” Giang Lăng Lục liếc hắn một cái.
“Không có gì.” Hắn lắc đầu, định buông tay nàng ra.
Nàng cũng không cho hắn rời đi, tay nhỏ bé dùng sức cầm aty của hắn,
mi tiêm khinh chọn, cằm phục phịch, thực bá đạo nâng lên.“Đừng nghĩ ta
sẽ buông tay ngươi.”
“Ngươi nắm tay ta như vậy, ăn thịt nướng như thế nào?” vẻ mặt Của hắn
rất là bất đắc dĩ, chính là ánh mắt cũng rất dung túng, cũng không còn
muốn giãy khỏi tay nàng.
Nàng liếc mắt một cái, thực tự nhiên trả lời:“Ta đút cho ngươi nha!”
Nói xong liền xoa gắp một miếng thịt đua tới miệng hắn.
Nàng còn ghi hận đại hội thịt nướng năm trước, hắn cùng tiểu Tĩnh vô
cùng thân thiết trước mặt nàng?
Xem bộ dáng của nàng, Thạch Hạo Nhiên chỉ biết nàng còn nhớ chuyện năm
trước, nhưng hắn không nói ra miệng, theo ý của nàng, sau đó nhìn nàng
vừa lòng nở nụ cười, hắn cũng nở nụ cười.
Dung túng nàng, yêu nàng, sủng nàng, sớm trở thành thói quen của hắn.
Giống như hắn nói, nàng không buông tay, hắn cũng không buông tay.
Cảnh xuân dào dạt, hắn ôm nàng vào trong ngực — cả đời bảo
vệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.