Đầu Heo!!! Tớ Thích Cậu!!! Cậu Có Tin Không???
Chương 17
BIBIBONBON
11/04/2016
Hôm nay cũng như mọi hôm chúng tôi ngồi học chăm. Nói chăm chư thật
ra mỗi người một việc. Dương thì ngồi ngắm vuốt, An thì gấp máy bay, Kim thì ngồi chơi game, Hân thì ngôi vẽ tranh, Anh thì ngồi xem phim, còn
hai đôi anh em Sun và Nam thì ngồi chơi ox, còn tôi thì cũng không khác
tôi ngồi đọc tiểu thuyết.
Chúng tôi là 8 con người chăm chỉ nhất...
Đã lâu lắm rồi tôi không thấy Linh đi học. Tôi rất muốn đến nhà Linh nhưng tôi sợ cậu ấy ghét tôi quá không muốn gặp tôi.
Cả lớp đang yên lặng thì một âm thanh không mấy hay đã phát ra...
" bủm...bủm..."
- Thối quá đi ak. Ai mà bất lịch sự đến vậy.
Một cái mùi khinh khủng lan tỏa khắp lớp như một trận mìn đáng sợ đã rơi xuống lớp tôi. Dương và An lấy túi đựng giấy chuyển xuống bàn tôi. Tôi và Kim tìm giấy xong đúc xuống đưa cho bàn dưới. Anh và Hân cũng làm như tôi. Anh đưa túi cho Nam. Nam đúc nốt giấy rồi quỳ gối dâng trước mặt Sun.
- Mời ngài nhận quà và đi dùm cái ạ.
Sun ôm bụng nhìn cả lớp.
- Rất sorry. Mọi người thông cảm bụng tôi hơi yếu.
Nói xong Sun chạy nhanh như tên lửa...
Và cả lớp tôi phải chịu đựng mùi khó chịu suốt cả buổi .
Tôi đến làm thêm ở hiệu sách như thường lệ. Trong lúc trông hàng tôi thấy em trai của Linh đang chạy hối hả.
Tôi chạy ra ngoài giữ thằng bé lại.
- Ki Minh em làm sao vậy.
Minh nhìn tôi một lúc xong mới nói.
- Chị em bị đánh...đánh gần chết rồi.
Sao Linh bị đánh ai đánh cô ấy chứ. Tôi chưa kịp hỏi xong thì thằng bé bỏ chạy.
Tôi không hiểu chuyện gì đã xảy ra với Linh.
Tôi xin bà chủ cho về sớm. Tôi chạy nhanh đến nhà Linh thì tôi thấy một cảnh tượng khinh khủng đang diễn ra có 3 tên đàn ông đang đánh Linh chúng còn định làm chuyện đồi bại. Linh chỉ là một cô gái yếu đuối làm sao có thể đấu lại họ chứ.
Tôi không nghĩ ngợi nhiều tôi chạy đến đẩy họ ra.
- Mấy người thật quá đáng một cô gái yếu đuối mà mấy người cũng ra tay là sao.
Một tên to béo nhìn tôi.
- Nhóc con khôn hồn thì tránh ra nếu không ông đây cũng đánh mày như con nhỏ đó.
Tôi sợ đến run cầm cập. Nhưng tôi không thể bỏ lại Linh được.
Một tên khác tiến đến phía tôi. Tôi sợ đến nỗi thành nói lắp.
- Ông...ông định...định làm...làm gì tôi.
Ông ta tum lấy áo tôi rồi ném tôi xuống đất.
- Tốt nhất nên tránh ra nếu không muốn chết.
3 tên đó tiếp tục đánh,Linh kêu lên thảm thiết. Tôi không thể để cô ấy như vậy được. Tôi chạy đến ôm lấy Linh tôi chịu từng cú đá từng cái đánh bằng gậy vào người. Tôi rất là đau nhưng tôi không kêu. Tôi không kêu lên. Tôi phải bảo vệ Linh. Tôi không biết mình bị đánh bao lâu toàn thân tôi tê dại vì kiệt sức. Tôi sắp không chịu được nữa thì...
Tôi không biết chuyện gì đang sảy ra tôi chỉ thấy lờ mờ có người đánh nhau. Rồi một thân hình chạy đến phía tôi.
- YY. LÂM Y Y...
Tôi mệt lắm tôi thật sự rất mệt. Mắt tôi bây giờ toàn màu đen tôi không còn nghe bất cứ tiếng gì nữa người tôi nhẹ như bông.
Có phải tôi sắp lên thiên đường rồi không? Tôi chưa muốn đến thiên đường. Tôi còn chưa tìm được chàng hoàng tử cho mình mà. Tôi còn chưa ăn no tôi chơi vẫn chưa hết. Truyện còn rất nhiều tôi chưa đọc hết . Tôi không muốn đi. Huhu ai cứu tôi đi... tôi mà chết thì ai thương tôi chứ...
- Tại sao vẫn chưa tỉnh.
Ủa giọng ai vậy nhỉ quen quá đi ak. Oh không phải là mẹ sao. Mẹ về rồi sao? Tôi cố gắng mở mắt ra nhưng không được. Tôi bị làm sao thế này.
Chúng tôi là 8 con người chăm chỉ nhất...
Đã lâu lắm rồi tôi không thấy Linh đi học. Tôi rất muốn đến nhà Linh nhưng tôi sợ cậu ấy ghét tôi quá không muốn gặp tôi.
Cả lớp đang yên lặng thì một âm thanh không mấy hay đã phát ra...
" bủm...bủm..."
- Thối quá đi ak. Ai mà bất lịch sự đến vậy.
Một cái mùi khinh khủng lan tỏa khắp lớp như một trận mìn đáng sợ đã rơi xuống lớp tôi. Dương và An lấy túi đựng giấy chuyển xuống bàn tôi. Tôi và Kim tìm giấy xong đúc xuống đưa cho bàn dưới. Anh và Hân cũng làm như tôi. Anh đưa túi cho Nam. Nam đúc nốt giấy rồi quỳ gối dâng trước mặt Sun.
- Mời ngài nhận quà và đi dùm cái ạ.
Sun ôm bụng nhìn cả lớp.
- Rất sorry. Mọi người thông cảm bụng tôi hơi yếu.
Nói xong Sun chạy nhanh như tên lửa...
Và cả lớp tôi phải chịu đựng mùi khó chịu suốt cả buổi .
Tôi đến làm thêm ở hiệu sách như thường lệ. Trong lúc trông hàng tôi thấy em trai của Linh đang chạy hối hả.
Tôi chạy ra ngoài giữ thằng bé lại.
- Ki Minh em làm sao vậy.
Minh nhìn tôi một lúc xong mới nói.
- Chị em bị đánh...đánh gần chết rồi.
Sao Linh bị đánh ai đánh cô ấy chứ. Tôi chưa kịp hỏi xong thì thằng bé bỏ chạy.
Tôi không hiểu chuyện gì đã xảy ra với Linh.
Tôi xin bà chủ cho về sớm. Tôi chạy nhanh đến nhà Linh thì tôi thấy một cảnh tượng khinh khủng đang diễn ra có 3 tên đàn ông đang đánh Linh chúng còn định làm chuyện đồi bại. Linh chỉ là một cô gái yếu đuối làm sao có thể đấu lại họ chứ.
Tôi không nghĩ ngợi nhiều tôi chạy đến đẩy họ ra.
- Mấy người thật quá đáng một cô gái yếu đuối mà mấy người cũng ra tay là sao.
Một tên to béo nhìn tôi.
- Nhóc con khôn hồn thì tránh ra nếu không ông đây cũng đánh mày như con nhỏ đó.
Tôi sợ đến run cầm cập. Nhưng tôi không thể bỏ lại Linh được.
Một tên khác tiến đến phía tôi. Tôi sợ đến nỗi thành nói lắp.
- Ông...ông định...định làm...làm gì tôi.
Ông ta tum lấy áo tôi rồi ném tôi xuống đất.
- Tốt nhất nên tránh ra nếu không muốn chết.
3 tên đó tiếp tục đánh,Linh kêu lên thảm thiết. Tôi không thể để cô ấy như vậy được. Tôi chạy đến ôm lấy Linh tôi chịu từng cú đá từng cái đánh bằng gậy vào người. Tôi rất là đau nhưng tôi không kêu. Tôi không kêu lên. Tôi phải bảo vệ Linh. Tôi không biết mình bị đánh bao lâu toàn thân tôi tê dại vì kiệt sức. Tôi sắp không chịu được nữa thì...
Tôi không biết chuyện gì đang sảy ra tôi chỉ thấy lờ mờ có người đánh nhau. Rồi một thân hình chạy đến phía tôi.
- YY. LÂM Y Y...
Tôi mệt lắm tôi thật sự rất mệt. Mắt tôi bây giờ toàn màu đen tôi không còn nghe bất cứ tiếng gì nữa người tôi nhẹ như bông.
Có phải tôi sắp lên thiên đường rồi không? Tôi chưa muốn đến thiên đường. Tôi còn chưa tìm được chàng hoàng tử cho mình mà. Tôi còn chưa ăn no tôi chơi vẫn chưa hết. Truyện còn rất nhiều tôi chưa đọc hết . Tôi không muốn đi. Huhu ai cứu tôi đi... tôi mà chết thì ai thương tôi chứ...
- Tại sao vẫn chưa tỉnh.
Ủa giọng ai vậy nhỉ quen quá đi ak. Oh không phải là mẹ sao. Mẹ về rồi sao? Tôi cố gắng mở mắt ra nhưng không được. Tôi bị làm sao thế này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.