Chương 53: An ủi
Tinh Bất Thị Tam Kim
29/06/2024
“Vinh Vinh, hẹn với cha em, chúng ta sẽ nói chuyện.” Kỷ Vu thu hồi Pháp Tắc thư, không để ý đến sắc mặt Thiên Nhận Tuyết âm u nhìn là hết muốn ăn kia.
Tuy rằng Ninh Vinh Vinh được chiều chuộng đến kiêu căng, nhưng cũng không phải là người không rõ lý lẽ, nghe vậy gật gật đầu lập tức đi ra ngoài, nói với hạ nhân một câu, chờ Ninh tông chủ, Kiếm thúc và Cốt thúc hồi tông sẽ báo cho cô nàng.
Trong lúc Ninh Vinh Vinh vắng mặt, Thiên Nhận Tuyết đột nhiên ngẩng đầu, gợi lên một nụ cười khó coi, hỏi: “Tôi... Bỉ Bỉ Đông thật sự là bởi vì...”
Biểu cảm vặn vẹo thống khổ kia, thà không cười còn hơn.
“Đúng. Không có nửa lời nói dối.” Con ngươi Kỷ Vu hiện lên một tia áy náy, nhưng rất nhanh đã biến mất không thấy đâu, thay vào đó là lạnh băng hờ hững.
Tự tay vạch trần vết sẹo của người khác, tuy thủ đoạn này đê tiện nhưng không thể nghi ngờ là rất hữu ích, đặc biệt là người bình tĩnh và tự chủ như Thiên Nhận Tuyết.
Loại người này một khi tâm loạn, sẽ dễ dàng hoảng loạn hơn bất luận kẻ nào, Kỷ Vu đúng là lợi dụng điểm này mới lừa gạt cô ấy cùng cột trên một chiếc thuyền với cô.
“Hóa ra sinh tôi ra cũng không được bà ấy chờ mong...” Khó trách bà ấy chưa từng nhìn mình.
Khi còn nhỏ, mình luôn oán hận bà ấy tại sao lại đối xử tốt với Hồ Liệt Na như vậy, rõ ràng mình mới là con gái ruột của bà, hóa ra bởi vì mình sinh ra là dơ bẩn như vậy!
Hóa ra người cha mình luôn sùng bái là một tên tiểu nhân đê tiện không từ thủ đoạn như thế, buồn cười mình còn bị ông nội lừa bịp, muốn đoạt quyền từ trong tay mẫu thân, ngay từ đầu là người họ Thiên bọn ta có lỗi với bà.
Thân mình tức khắc tiêu điều xuống như người già tuổi xế chiều, trong ánh mắt lại không còn ngạo khí, cả người đắm chìm trong vô tận chán ghét bản thân.
Thái độ cô ấy uể oải như thế này không có lợi cho những hành động tiếp theo, nhưng Kỷ Vu không có hứng thú đóng vai một người chị tri tâm, thở dài ra khỏi phòng đi tìm Ninh Vinh Vinh, để cô ấy cô đơn trong phòng.
Chân tướng này gần như phá hủy tín niệm mười mấy năm qua của Thiên Nhận Tuyết, định ra khế ước với Kỷ Vu cũng chỉ là bởi vì ngoại trừ tranh quyền đoạt lợi, trong khoảng thời gian ngắn cô ấy không thể tìm thấy phương hướng cho cuộc sống mà thôi.
Bầu không khí trong phòng và ngoài phòng hoàn toàn khác nhau, trong phòng áp lực thương tâm, ngoài phòng ánh nắng tươi sáng chói chang.
Trên cổ thụ trăm năm có mấy chú chim nhỏ đang nghỉ ngơi, hót líu lo ríu rít, thực ầm ĩ nhưng làm cho người ta cảm thấy đầy sức sống, Kỷ Vu bỏ qua cảm xúc nặng nề, rất có hứng thú đi dạo khắp nơi. Không thể không nói, hoàn cảnh sinh hoạt ở Thất Bảo Lưu Ly Tông làm cô có cảm giác thực thoải mái, chủ yếu là trang trí tráng lệ huy hoàng làm cô có cảm giác như một phú bà, nếu A Thanh cũng ở đây thì hoàn hảo rồi.
Trước mắt có một thân ảnh hồng nhạt đi vòng vèo trở về, Kỷ Vu nhàn nhã bước đến đón cô nàng, “Vinh Vinh, có chuẩn bị phòng cho chị không? Chị có chút mệt mỏi.”
Ninh Vinh Vinh mới vừa vội vàng chạy về tới tức giận trừng cô một cái, “Chị thật là không khách khí. Phòng ở bên cạnh phòng em, đã cho người quét tước rồi, đi đi, đi đi, em kêu chị ăn cơm sau.”
“Ừm.” Kỷ Vu bày ra một động tác chào quý tộc chẳng ra cái gì cả với cô nàng, vẫy vẫy tay rồi đi về phía phòng mình, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, quay đầu cười nói với Ninh Vinh Vinh: “Người nào đó ở phòng em, có lẽ lúc này sắp khóc rồi, em có muốn đi an ủi một chút không?”
“Hừ, ai quan tâm quỷ đáng ghét kia chứ!” Ngoài miệng nói mặc kệ, thân thể lại rất thành thật đi về phòng, trong mắt hiện lên một tia lo lắng, rơi rõ ràng vào mắt Kỷ Vu.
Công chúa nhỏ miệng chê nhưng thân thể lại thành thật!
Khi đi tới cửa, Ninh Vinh Vinh còn cẩn thận dè dặt dựa đầu vào kẹt cửa nghe lén, nếu cứ tùy tiện đi vào như vậy nhất định sẽ đả kích đến sự tự tôn của quỷ đáng ghét kia, nếu không thì chờ chị ta khóc xong rồi mình đi vào?
Gì, sao không nghe thấy âm thanh gì nhỉ, chẳng lẽ người này khóc cũng sẽ chịu đựng không phát ra tiếng? Cũng đúng, rất giống phong cách của chị ta.
Đang miên man suy nghĩ, cửa... Mở ra?
Thiên Nhận Tuyết cúi đầu, tia sáng hắt vào từ kẹt cửa bị người nọ thường thường đi tới đi lui làm cho lúc sáng lúc tối, đôi mắt có chút khó chịu, vì thế mở cửa ra xem.
Ninh Vinh Vinh nhất thời không kịp phản ứng, thân thể nghiêng về phía trước nhào vào lòng Thiên Nhận Tuyết, đang chuẩn bị rời đi, nhưng rồi cô nàng nghĩ lại, tuyệt không thể lãng phí cơ hội tốt này, tay nhỏ nhân lúc cô ấy không hề phòng bị liền giở trò, sờ được rồi, mềm!
“Em đang làm gì?!” Thiên Nhận Tuyết kinh sợ đẩy Ninh Vinh Vinh ra, vội vàng lui về phía sau vài bước, con ngươi đạm kim sắc tràn đầy không thể tin tưởng.
Ninh Vinh Vinh bị cô ấy đẩy làm cho lảo đảo, tức khắc trong lòng có chút khó chịu, em tốt bụng muốn đến an ủi chị, chị lại đối xử với em như vậy? Hoàn toàn xem nhẹ việc cô nàng vừa vào cửa còn chưa an ủi đã bắt đầu giở trò lưu manh.
Thấy biểu cảm của cô ấy như đang xem lưu manh, Ninh Vinh Vinh trợn mắt, đều là nữ, sờ sờ thì có sao, còn không phải là thấy chị nữ giả nam trang rất thành công, có chút tò mò sao.
“Đúng rồi, vừa rồi lão Kỷ nói chị đang khóc...” Ninh Vinh Vinh tiến đến bên người cô ấy, tinh tế đánh giá đôi mắt cô ấy, đuôi mắt nhiễm đỏ tươi, trên lông mi có một chút nước mắt, khóc thật nè, không thể nào.
Còn tưởng rằng lão Kỷ nói đùa, bây giờ Ninh Vinh Vinh thật sự có chút đau lòng, từ nhỏ đến lớn đối chọi gay gắt với người này, chưa bao giờ thấy chị ta khóc, lần này thế mà bị lão Kỷ nói mấy câu chọc khóc, xem ra là thật sự rất đau khổ.
“Không khóc, bị ánh sáng làm cho đỏ mắt thôi.” Thiên Nhận Tuyết lạnh mặt, hai tay ôm trước ngực, vẫn mang theo cảnh giác nhìn cô nàng, suy cho cùng thì người này từng vẽ tiểu hoàng mạn, ai mà biết được cô nàng có làm ra hành động kỷ quái gì hay không.
Vừa nghe lời này, Ninh Vinh Vinh lập tức tỏ vẻ không tin, đó đều là mấy trò xiếc nàng chơi khi còn nhỏ, nói cái gì mà bị cát làm cho cay mắt, vừa rồi té ngã một cái, đặc biệt điển hình chính là ánh mặt trời quá chói mắt.
Còn nữa, cửa trong phòng cô nàng đều đóng lại, rèm cũng kéo lại, làm gì có ánh mặt trời nào chiếu vào, còn có thể chuẩn xác vô cùng mà chiếu vào trong ánh mắt chị ta? Trên mặt Ninh Vinh Vinh tràn ngập đừng ngụy biện chị đã khóc, hiếm khi dịu dàng ôm cô ấy một cái, nhẹ giọng nói: “Mặc kệ cha mẹ là ai, chị vẫn là chị mà. Chị có cuộc sống của chính mình, có suy nghĩ của chính mình, đừng đau khổ vì người không yêu thương chị.”
Thiên Nhận Tuyết vốn định phản bác chính mình không có khóc, nhưng thân thể mềm mụp thơm ngào ngạt trong lòng làm cô ấy không nói nên lời, đột nhiên cảm thấy không bằng đâm lao phải theo lao. Cầm lòng không đậu siết chặt vòng tay, chặt chẽ ôm Ninh Vinh Vinh vào lòng, đầu dựa vào vai cô nàng.
“Cảm ơn.”
Cô ấy cũng hiểu đạo lý này, chỉ là thật sự khó chịu, hơn nữa mấy năm nay Thiên Đạo Lưu không ngừng dạy dỗ di chí của Thiên Tầm Tật cho cô ấy, cô ấy cần thời gian thoát ra những cảm xúc đó, nhất thời có chút không biết làm sao mà thôi.
Nhưng mà... Công chúa nhỏ này thế mà còn có một mặt như vậy, thật là hiếm thấy!
Ninh Vinh Vinh nằm ở trong lòng cô ấy đã sắp thở không nổi, sức lực người phụ nữ này lớn như vậy là muốn bóp chết mình sao? Mình biết ngay là cho dù là lúc nào thì chị ta cũng sẽ không quên đối nghịch với mình!
“Chị nghĩ kỹ là tốt rồi, có thể buông bổn đại tiểu thư ra không?”
Thiên Nhận Tuyết hơi nheo mắt lại, không tình nguyện buông tay ra, lông mi khẽ run, cúi đầu trầm giọng nói: “Sự tồn tại của chị chính là dơ bẩn, em không muốn thân cận chị cũng đúng.”
Nói xong không chờ Ninh Vinh Vinh trả lời, lập tức đi về phí tây sương phòng, trước kia cô ấy thường ở bên kia, biết mỗi lần cô ấy lại đây đều sẽ ngủ lại, cho nên Ninh tông chủ thường xuyên phân phó người quét tước, hiện tại cô ấy đi là có thể nghỉ ngơi.
“Này, em không có ý đó! Thiên...... Tuyết Thanh Hà, chị đứng lại đó cho em!” Ninh Vinh Vinh sửng sốt một giây, thấy người kia dần dần đi xa vội vàng đuổi theo, nhưng Thiên Nhận Tuyết nghe thấy cô nàng gọi, lại không dừng bước chân, chỉ là khóe miệng hơi câu biểu hiện tâm tình cô ấy không tồi.
“Chạy cái gì mà chạy... Em không có ý ghét bỏ chị, chỉ là vừa rồi chị ôm quá chặt, em có chút thở không ra hơi.” Ninh Vinh Vinh chạy đuổi theo cô ấy, kéo lấy ống tay áo cô ấy vừa thở hổn hển vừa giải thích, trên mặt còn phiếm đỏ ửng khả nghi.
“Ừ.” Tiếng thở dồn dập của cô nàng quanh quẩn ở bên tai, nhìn khuôn mặt đàn hồi của Ninh Vinh Vinh, không biết vì sao trái tim cô ấy lại điên cuồng nhảy lên, cô ấy đột nhiên có chút hối hận đã trêu chọc cô nàng.
“Chị ừ cái rắm! Phản ứng một chút đi chứ, lời nói của em chị xem như gió thoảng bên tai sao?” Nghe cô ấy trả lời cho có như vậy, Ninh Vinh Vinh giận sôi máu xoa eo cả giận nói.
“Không có.” Thiên Nhận Tuyết siết chặt nắm tay, bước chân khẽ kéo ra khoảng cách với Ninh Vinh Vinh, muốn khống chế nhịp tim của mình.
Nhưng cô ấy vừa làm ra động tác này lại làm Ninh Vinh Vinh xù lông, bắt lấy cô ấy ấn cô ấy tại chỗ, ánh mắt để lộ ra một tia ấm ức, “Chị trốn em! Em tốt bụng an ủi chị, chị còn trốn em!”
Càng nghĩ càng ấm ức, Ninh Vinh Vinh chưa bao giờ bị đối đãi như vậy tức khắc đỏ mắt, đôi mắt nai tròn xoe chậm rãi nổi lên sương mù, lại quật cường nhìn Thiên Nhận Tuyết, nhìn đến mức trái tim cô ấy hoảng loạn.
Thiên Nhận Tuyết vô thố nhấp nhấp môi, ánh mắt hoảng loạn, đùa giỡn cùng nha đầu này nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên thấy em ấy khóc, cô ấy hoàn toàn không biết dỗ người khác, nên làm thế nào cho phải đây.
Ninh Vinh Vinh thấy mình đã như vậy, Thiên Nhận Tuyết vẫn còn thờ ơ, nhất thời vừa tức vừa ấm ức, nước mắt lập tức rơi xuống, giọng nói đáng yêu, khóc ròng nói: “Chị là đồ khốn!”
“Đừng khóc đừng khóc, công chúa nhỏ, chị sai rồi, chị không nên trốn em. Đừng khóc được không?” Nhưng một khi nước mắt đã rơi, làm sao dễ ngừng như vậy.
Cho dù cô ấy có khuyên can mãi, Ninh Vinh Vinh vẫn ngơ ngác đứng tại chỗ khóc lóc thảm thiết, trong miệng vẫn hùng hổ như cũ, dừng trong mắt Thiên Nhận Tuyết chỉ cảm thấy công chúa nhỏ ngạo kiều ngay cả khóc cũng đáng yêu như vậy, làm sao cũng không dữ nổi.
Ngay khi cô ấy hết đường xoay xở dỗ Ninh Vinh Vinh, Kỷ Vu nghe được động tĩnh đi ra nghi hoặc nhìn hai người các nàng, không hiểu ra sao, có phải bị ngược hay không, không phải kêu Ninh Vinh Vinh đi an ủi Thiên Nhận Tuyết sao, sao cô nàng lại tự khóc rồi?
Tuy rằng Ninh Vinh Vinh được chiều chuộng đến kiêu căng, nhưng cũng không phải là người không rõ lý lẽ, nghe vậy gật gật đầu lập tức đi ra ngoài, nói với hạ nhân một câu, chờ Ninh tông chủ, Kiếm thúc và Cốt thúc hồi tông sẽ báo cho cô nàng.
Trong lúc Ninh Vinh Vinh vắng mặt, Thiên Nhận Tuyết đột nhiên ngẩng đầu, gợi lên một nụ cười khó coi, hỏi: “Tôi... Bỉ Bỉ Đông thật sự là bởi vì...”
Biểu cảm vặn vẹo thống khổ kia, thà không cười còn hơn.
“Đúng. Không có nửa lời nói dối.” Con ngươi Kỷ Vu hiện lên một tia áy náy, nhưng rất nhanh đã biến mất không thấy đâu, thay vào đó là lạnh băng hờ hững.
Tự tay vạch trần vết sẹo của người khác, tuy thủ đoạn này đê tiện nhưng không thể nghi ngờ là rất hữu ích, đặc biệt là người bình tĩnh và tự chủ như Thiên Nhận Tuyết.
Loại người này một khi tâm loạn, sẽ dễ dàng hoảng loạn hơn bất luận kẻ nào, Kỷ Vu đúng là lợi dụng điểm này mới lừa gạt cô ấy cùng cột trên một chiếc thuyền với cô.
“Hóa ra sinh tôi ra cũng không được bà ấy chờ mong...” Khó trách bà ấy chưa từng nhìn mình.
Khi còn nhỏ, mình luôn oán hận bà ấy tại sao lại đối xử tốt với Hồ Liệt Na như vậy, rõ ràng mình mới là con gái ruột của bà, hóa ra bởi vì mình sinh ra là dơ bẩn như vậy!
Hóa ra người cha mình luôn sùng bái là một tên tiểu nhân đê tiện không từ thủ đoạn như thế, buồn cười mình còn bị ông nội lừa bịp, muốn đoạt quyền từ trong tay mẫu thân, ngay từ đầu là người họ Thiên bọn ta có lỗi với bà.
Thân mình tức khắc tiêu điều xuống như người già tuổi xế chiều, trong ánh mắt lại không còn ngạo khí, cả người đắm chìm trong vô tận chán ghét bản thân.
Thái độ cô ấy uể oải như thế này không có lợi cho những hành động tiếp theo, nhưng Kỷ Vu không có hứng thú đóng vai một người chị tri tâm, thở dài ra khỏi phòng đi tìm Ninh Vinh Vinh, để cô ấy cô đơn trong phòng.
Chân tướng này gần như phá hủy tín niệm mười mấy năm qua của Thiên Nhận Tuyết, định ra khế ước với Kỷ Vu cũng chỉ là bởi vì ngoại trừ tranh quyền đoạt lợi, trong khoảng thời gian ngắn cô ấy không thể tìm thấy phương hướng cho cuộc sống mà thôi.
Bầu không khí trong phòng và ngoài phòng hoàn toàn khác nhau, trong phòng áp lực thương tâm, ngoài phòng ánh nắng tươi sáng chói chang.
Trên cổ thụ trăm năm có mấy chú chim nhỏ đang nghỉ ngơi, hót líu lo ríu rít, thực ầm ĩ nhưng làm cho người ta cảm thấy đầy sức sống, Kỷ Vu bỏ qua cảm xúc nặng nề, rất có hứng thú đi dạo khắp nơi. Không thể không nói, hoàn cảnh sinh hoạt ở Thất Bảo Lưu Ly Tông làm cô có cảm giác thực thoải mái, chủ yếu là trang trí tráng lệ huy hoàng làm cô có cảm giác như một phú bà, nếu A Thanh cũng ở đây thì hoàn hảo rồi.
Trước mắt có một thân ảnh hồng nhạt đi vòng vèo trở về, Kỷ Vu nhàn nhã bước đến đón cô nàng, “Vinh Vinh, có chuẩn bị phòng cho chị không? Chị có chút mệt mỏi.”
Ninh Vinh Vinh mới vừa vội vàng chạy về tới tức giận trừng cô một cái, “Chị thật là không khách khí. Phòng ở bên cạnh phòng em, đã cho người quét tước rồi, đi đi, đi đi, em kêu chị ăn cơm sau.”
“Ừm.” Kỷ Vu bày ra một động tác chào quý tộc chẳng ra cái gì cả với cô nàng, vẫy vẫy tay rồi đi về phía phòng mình, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, quay đầu cười nói với Ninh Vinh Vinh: “Người nào đó ở phòng em, có lẽ lúc này sắp khóc rồi, em có muốn đi an ủi một chút không?”
“Hừ, ai quan tâm quỷ đáng ghét kia chứ!” Ngoài miệng nói mặc kệ, thân thể lại rất thành thật đi về phòng, trong mắt hiện lên một tia lo lắng, rơi rõ ràng vào mắt Kỷ Vu.
Công chúa nhỏ miệng chê nhưng thân thể lại thành thật!
Khi đi tới cửa, Ninh Vinh Vinh còn cẩn thận dè dặt dựa đầu vào kẹt cửa nghe lén, nếu cứ tùy tiện đi vào như vậy nhất định sẽ đả kích đến sự tự tôn của quỷ đáng ghét kia, nếu không thì chờ chị ta khóc xong rồi mình đi vào?
Gì, sao không nghe thấy âm thanh gì nhỉ, chẳng lẽ người này khóc cũng sẽ chịu đựng không phát ra tiếng? Cũng đúng, rất giống phong cách của chị ta.
Đang miên man suy nghĩ, cửa... Mở ra?
Thiên Nhận Tuyết cúi đầu, tia sáng hắt vào từ kẹt cửa bị người nọ thường thường đi tới đi lui làm cho lúc sáng lúc tối, đôi mắt có chút khó chịu, vì thế mở cửa ra xem.
Ninh Vinh Vinh nhất thời không kịp phản ứng, thân thể nghiêng về phía trước nhào vào lòng Thiên Nhận Tuyết, đang chuẩn bị rời đi, nhưng rồi cô nàng nghĩ lại, tuyệt không thể lãng phí cơ hội tốt này, tay nhỏ nhân lúc cô ấy không hề phòng bị liền giở trò, sờ được rồi, mềm!
“Em đang làm gì?!” Thiên Nhận Tuyết kinh sợ đẩy Ninh Vinh Vinh ra, vội vàng lui về phía sau vài bước, con ngươi đạm kim sắc tràn đầy không thể tin tưởng.
Ninh Vinh Vinh bị cô ấy đẩy làm cho lảo đảo, tức khắc trong lòng có chút khó chịu, em tốt bụng muốn đến an ủi chị, chị lại đối xử với em như vậy? Hoàn toàn xem nhẹ việc cô nàng vừa vào cửa còn chưa an ủi đã bắt đầu giở trò lưu manh.
Thấy biểu cảm của cô ấy như đang xem lưu manh, Ninh Vinh Vinh trợn mắt, đều là nữ, sờ sờ thì có sao, còn không phải là thấy chị nữ giả nam trang rất thành công, có chút tò mò sao.
“Đúng rồi, vừa rồi lão Kỷ nói chị đang khóc...” Ninh Vinh Vinh tiến đến bên người cô ấy, tinh tế đánh giá đôi mắt cô ấy, đuôi mắt nhiễm đỏ tươi, trên lông mi có một chút nước mắt, khóc thật nè, không thể nào.
Còn tưởng rằng lão Kỷ nói đùa, bây giờ Ninh Vinh Vinh thật sự có chút đau lòng, từ nhỏ đến lớn đối chọi gay gắt với người này, chưa bao giờ thấy chị ta khóc, lần này thế mà bị lão Kỷ nói mấy câu chọc khóc, xem ra là thật sự rất đau khổ.
“Không khóc, bị ánh sáng làm cho đỏ mắt thôi.” Thiên Nhận Tuyết lạnh mặt, hai tay ôm trước ngực, vẫn mang theo cảnh giác nhìn cô nàng, suy cho cùng thì người này từng vẽ tiểu hoàng mạn, ai mà biết được cô nàng có làm ra hành động kỷ quái gì hay không.
Vừa nghe lời này, Ninh Vinh Vinh lập tức tỏ vẻ không tin, đó đều là mấy trò xiếc nàng chơi khi còn nhỏ, nói cái gì mà bị cát làm cho cay mắt, vừa rồi té ngã một cái, đặc biệt điển hình chính là ánh mặt trời quá chói mắt.
Còn nữa, cửa trong phòng cô nàng đều đóng lại, rèm cũng kéo lại, làm gì có ánh mặt trời nào chiếu vào, còn có thể chuẩn xác vô cùng mà chiếu vào trong ánh mắt chị ta? Trên mặt Ninh Vinh Vinh tràn ngập đừng ngụy biện chị đã khóc, hiếm khi dịu dàng ôm cô ấy một cái, nhẹ giọng nói: “Mặc kệ cha mẹ là ai, chị vẫn là chị mà. Chị có cuộc sống của chính mình, có suy nghĩ của chính mình, đừng đau khổ vì người không yêu thương chị.”
Thiên Nhận Tuyết vốn định phản bác chính mình không có khóc, nhưng thân thể mềm mụp thơm ngào ngạt trong lòng làm cô ấy không nói nên lời, đột nhiên cảm thấy không bằng đâm lao phải theo lao. Cầm lòng không đậu siết chặt vòng tay, chặt chẽ ôm Ninh Vinh Vinh vào lòng, đầu dựa vào vai cô nàng.
“Cảm ơn.”
Cô ấy cũng hiểu đạo lý này, chỉ là thật sự khó chịu, hơn nữa mấy năm nay Thiên Đạo Lưu không ngừng dạy dỗ di chí của Thiên Tầm Tật cho cô ấy, cô ấy cần thời gian thoát ra những cảm xúc đó, nhất thời có chút không biết làm sao mà thôi.
Nhưng mà... Công chúa nhỏ này thế mà còn có một mặt như vậy, thật là hiếm thấy!
Ninh Vinh Vinh nằm ở trong lòng cô ấy đã sắp thở không nổi, sức lực người phụ nữ này lớn như vậy là muốn bóp chết mình sao? Mình biết ngay là cho dù là lúc nào thì chị ta cũng sẽ không quên đối nghịch với mình!
“Chị nghĩ kỹ là tốt rồi, có thể buông bổn đại tiểu thư ra không?”
Thiên Nhận Tuyết hơi nheo mắt lại, không tình nguyện buông tay ra, lông mi khẽ run, cúi đầu trầm giọng nói: “Sự tồn tại của chị chính là dơ bẩn, em không muốn thân cận chị cũng đúng.”
Nói xong không chờ Ninh Vinh Vinh trả lời, lập tức đi về phí tây sương phòng, trước kia cô ấy thường ở bên kia, biết mỗi lần cô ấy lại đây đều sẽ ngủ lại, cho nên Ninh tông chủ thường xuyên phân phó người quét tước, hiện tại cô ấy đi là có thể nghỉ ngơi.
“Này, em không có ý đó! Thiên...... Tuyết Thanh Hà, chị đứng lại đó cho em!” Ninh Vinh Vinh sửng sốt một giây, thấy người kia dần dần đi xa vội vàng đuổi theo, nhưng Thiên Nhận Tuyết nghe thấy cô nàng gọi, lại không dừng bước chân, chỉ là khóe miệng hơi câu biểu hiện tâm tình cô ấy không tồi.
“Chạy cái gì mà chạy... Em không có ý ghét bỏ chị, chỉ là vừa rồi chị ôm quá chặt, em có chút thở không ra hơi.” Ninh Vinh Vinh chạy đuổi theo cô ấy, kéo lấy ống tay áo cô ấy vừa thở hổn hển vừa giải thích, trên mặt còn phiếm đỏ ửng khả nghi.
“Ừ.” Tiếng thở dồn dập của cô nàng quanh quẩn ở bên tai, nhìn khuôn mặt đàn hồi của Ninh Vinh Vinh, không biết vì sao trái tim cô ấy lại điên cuồng nhảy lên, cô ấy đột nhiên có chút hối hận đã trêu chọc cô nàng.
“Chị ừ cái rắm! Phản ứng một chút đi chứ, lời nói của em chị xem như gió thoảng bên tai sao?” Nghe cô ấy trả lời cho có như vậy, Ninh Vinh Vinh giận sôi máu xoa eo cả giận nói.
“Không có.” Thiên Nhận Tuyết siết chặt nắm tay, bước chân khẽ kéo ra khoảng cách với Ninh Vinh Vinh, muốn khống chế nhịp tim của mình.
Nhưng cô ấy vừa làm ra động tác này lại làm Ninh Vinh Vinh xù lông, bắt lấy cô ấy ấn cô ấy tại chỗ, ánh mắt để lộ ra một tia ấm ức, “Chị trốn em! Em tốt bụng an ủi chị, chị còn trốn em!”
Càng nghĩ càng ấm ức, Ninh Vinh Vinh chưa bao giờ bị đối đãi như vậy tức khắc đỏ mắt, đôi mắt nai tròn xoe chậm rãi nổi lên sương mù, lại quật cường nhìn Thiên Nhận Tuyết, nhìn đến mức trái tim cô ấy hoảng loạn.
Thiên Nhận Tuyết vô thố nhấp nhấp môi, ánh mắt hoảng loạn, đùa giỡn cùng nha đầu này nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên thấy em ấy khóc, cô ấy hoàn toàn không biết dỗ người khác, nên làm thế nào cho phải đây.
Ninh Vinh Vinh thấy mình đã như vậy, Thiên Nhận Tuyết vẫn còn thờ ơ, nhất thời vừa tức vừa ấm ức, nước mắt lập tức rơi xuống, giọng nói đáng yêu, khóc ròng nói: “Chị là đồ khốn!”
“Đừng khóc đừng khóc, công chúa nhỏ, chị sai rồi, chị không nên trốn em. Đừng khóc được không?” Nhưng một khi nước mắt đã rơi, làm sao dễ ngừng như vậy.
Cho dù cô ấy có khuyên can mãi, Ninh Vinh Vinh vẫn ngơ ngác đứng tại chỗ khóc lóc thảm thiết, trong miệng vẫn hùng hổ như cũ, dừng trong mắt Thiên Nhận Tuyết chỉ cảm thấy công chúa nhỏ ngạo kiều ngay cả khóc cũng đáng yêu như vậy, làm sao cũng không dữ nổi.
Ngay khi cô ấy hết đường xoay xở dỗ Ninh Vinh Vinh, Kỷ Vu nghe được động tĩnh đi ra nghi hoặc nhìn hai người các nàng, không hiểu ra sao, có phải bị ngược hay không, không phải kêu Ninh Vinh Vinh đi an ủi Thiên Nhận Tuyết sao, sao cô nàng lại tự khóc rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.