Đấu La Chi Ngôn Linh Pháp Tắc

Chương 31: Gặp lại Mạnh Y Nhiên

Tinh Bất Thị Tam Kim

29/06/2024

Ngày hôm sau Kỷ Vu ngủ đến mặt trời lên cao mới tỉnh, khi tỉnh lại Chu Trúc Thanh đã không ở bên người, Kỷ Vu có chút mất mát nhìn trần nhà, đây là lần đầu tiên tỉnh lại không nhìn thấy A Thanh đâu!

Kỷ Vu rời giường tắm rửa một chút, thân thể tràn đầy năng lượng, hơi hoạt động gân cốt, xương cốt cọ xát phát ra âm thanh khiến người ê răng.

Lạch cạch ——

Cửa phòng bị đẩy ra, Chu Trúc Thanh bưng một cái khay tiến vào, mùi thức ăn thoang thoảng trong không khí, bụng Kỷ Vu nhịn không nhịn được kêu thì thầm, nuốt nuốt nước miếng, nói: “A Thanh, em ăn chưa?”

Chu Trúc Thanh bưng thức ăn để lên bàn, giúp cô đặt đũa, nói: “Em ăn rồi, Đại Sư kêu chị ăn xong thì đi tìm thầy ấy.”

Kỷ Vu cầm đũa lên, gấp không chờ nổi mà lùa cơm, nghe Chu Trúc Thanh nói nhanh chóng gật đầu, đang điên cuồng nhét thức ăn vào miệng, Kỷ Vu đột nhiên dừng lại nghiêng đầu nhìn về phía Chu Trúc Thanh, quả nhiên sắc mặt người nọ nghiêm chỉnh bất thiện nhìn chằm chằm mình ăn uống thả cửa.

Kỷ Vu ngượng ngùng cười cười, bắt đầu chậm rãi nhai kỹ thức ăn chưa nuốt xuống, cuối cùng phải mất nửa tiếng mới xong một bữa. Khóe miệng Kỷ Vu vẫn còn dính nước sốt, ngây ngốc cười với Chu Trúc Thanh, trông như muốn nói chị rất ngoan ngoãn nghe lời.

Trong mắt Chu Trúc Thanh xẹt qua một tia ý cười, lấy ra một tờ khăn giấy cẩn thận lau khóe miệng giúp cô, “Được rồi, đi tìm Đại Sư đi, em ở trong phòng chờ chị trở lại cùng nhau về học viện.”

Kỷ Vu để sát vào hôn nàng một cái, tươi cười đi về phía phòng Đại Sư, Chu Trúc Thanh gợi lên một nụ cười hơi không thể thấy, nhìn chăm chú bóng dáng người yêu rời đi.

Cốc cốc cốc.

“Mời vào.”

“Đại Sư, ngài tìm em sao?” Kỷ Vu cung kính hành lễ, nói với người đàn ông đối diện.

Đại Sư đứng lên chắp tay sau lưng, nói: “Ngày hôm qua Võ Hồn thứ hai của trò xuất hiện?”

Kỷ Vu gật gật đầu, tay trái nâng lên, một cây bút ngòi vàng bay lên, “Một cây bút, rất xứng đôi với sách.” Xứng đôi như mình và A Thanh vậy.

Đại Sư như suy tư gì đó, “Ta đề nghị là tạm thời đừng tìm thêm Hồn Hoàn cho Võ Hồn này, thứ nhất, lấy năng lực của trò hiện tại dựa vào một Võ Hồn cũng đủ dùng, thứ hai, chờ đến khi niên hạn Hồn Hoàn của trò đạt đến cao nhất, lại tìm thêm Hồn Hoàn cho Võ Hồn thứ hai, như thế Hồn Hoàn cho Võ Hồn thứ hai của trò đều có thể toàn bộ cao hơn vạn năm, có thể giúp đỡ cho trò rất lớn.”

Kỷ Vu bình đạm gật gật đầu, “Em hiểu được.” Trên thực tế, Võ Hồn thư thay đổi đã vượt quá tưởng tượng của Đại Sư, mà Võ Hồn mao bút xuất hiện càng thêm sinh ra cộng minh với nó, nhưng đây là át chủ bài của Kỷ Vu, ngoại trừ Chu Trúc Thanh thì không thể nói cho ai khác.

“Giai đoạn huấn luyện tiếp theo, bảy người bọn họ sẽ tập trung đề cao hồn lực, trò cũng lợi dụng khoảng thời gian này củng cố hồn lực cho thật tốt, thuận tiện thu hoạch Hồn Hoàn đi. Tốt nhất là lựa chọn Hồn Hoàn vạn năm của hồn thú có tốc độ nhanh, có lợi cho sự linh hoạt của cơ thể trò.”

“Vâng.”

Sau khi mọi người tụ tập bên nhau ăn cơm trưa, Kỷ Vu mới biết được Phất Lan Đức quyết định sẽ đóng cửa học viện sau khi bọn họ tốt nghiệp, đưa bọn họ vào Học viện Thiên Đấu Hoàng Gia để có thể sử dụng cơ sở vật chất nơi đó cho việc huấn luyện, hơn nữa sẽ tham gia Học viện Hồn Sư tinh anh đại tái toàn bộ đại lục.



Theo như thương nghị giữa Đại Sư và Tần Minh, Học viện Sử Lai Khắc sẽ làm học viên trao đổi với Học viện Thiên Đấu Hoàng Gia vào hai tháng sau. Trước đó, Tần Minh sẽ xử lý tất cả những việc cần làm bên Học viện Thiên Đấu Hoàng Gia.

Kỷ Vu cười khổ một tiếng, Học viện Thiên Đấu Hoàng Gia à, cũng không phải là nơi thân thiện gì với thường dân. Trước khi đến Học viện Sử Lai Khắc, Kỷ Vu đã từng đăng ký ở Học viện Thiên Đấu Hoàng Gia, nhưng sau đó đã thôi học bởi vì thật sự không chịu đựng được bầu không khí ở đó.

Hy vọng lần này đi cùng các thầy cô, học viên của Thiên Đấu sẽ thu liễm một chút!

Không có áp lực huấn luyện cường độ cao, Kỷ Vu không những không thể lười nhác, ngược lại còn mệt hơn. Một mặt cô muốn đi Tinh Đấu đại sâm lâm thu thập Hồn Hoàn khi Chu Trúc Thanh đột phá, mặt khác, Đại Sư liệu định một số người sẽ nhân cơ hội lười biếng, dặn dò Kỷ Vu giám sát bọn họ cho chặt chẽ.

Bởi vì phải xử lý một số hậu quả công tác trong học viện, các thầy cô bận tối mày tối mặt, hơn nữa Kỷ Vu có năng lực độc lập thu hoạch Hồn Hoàn, liền để cô mang Chu Trúc Thanh đi riêng một chuyến, sáu người khác vốn định đi theo nhưng Kỷ Vu đã từ chối, thế giới hai người tốt đẹp sao có thể để một đám bóng đèn đi theo!

Tại cửa học viện, Kỷ Vu nắm chặt tay Chu Trúc Thanh dặn dò với Đường Tam: “Trong khoảng thời gian mọi người tu luyện này phải làm phiền cậu giám sát một chút.”

Theo so sánh, tuy rằng Kỷ Vu quen thuộc với Đới Mộc Bạch hơn một chút, nhưng hắn không đáng tin cậy bằng Đường Tam, loại việc này vẫn nên giao cho người ổn trọng như Đường Tam sẽ tương đối làm cho người ta an tâm.

“Mọi người đưa đến đây là được rồi, bọn tôi đi đây.” Kỷ Vu gật gật đầu với mọi người, mang Chu Trúc Thanh sắc mặt bình đạm tăng tốc chạy về phía Tinh Đấu đại sâm lâm.

Thấy Kỷ Vu đi rồi, Mã Hồng Tuấn nhẹ nhàng thở ra, “Lão Kỷ xem như đã đi rồi, mấy ngày nay bị cậu ấy nhìn chằm chằm tu luyện, không được thả lỏng chút nào, Đới lão đại, đi Tác Thác thành không?” Mã Hồng Tuấn xoa xoa tay cười cười, thịt mỡ ép vào nhau trên mặt, càng thêm đáng khinh.

Đường Tam che tráng thở dài, lão Kỷ cậu đây là giao cho tôi một vấn đề khó khăn không nhỏ!

“Mập Mạp, tôi vẫn còn ở đây, cậu muốn đi chơi sao? Trở về tu luyện.”

Vốn tưởng rằng Kỷ Vu đã đi rồi, Đường Tam có thể thả chút nước giúp đỡ, không ngờ Đường Tam lại thành chân truyền của Đại Sư sâu đến như vậy, mấy ngày Kỷ Vu rời đi, mọi người đều không ngừng kêu khổ, thầm hận chính mình không trân trọng lòng tốt của Kỷ Vu. Lúc Kỷ Vu còn ở đây, bọn họ tốt xấu gì cũng có thể lén lười biếng một chút, chỉ cần không quá đáng, Kỷ Vu sẽ mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho bọn họ. Sau khi đổi qua Đường Tam, ngoại trừ ăn cơm và đi vệ sinh, một cây Lam Ngân Thảo hận không thể quấn quanh trên hông mọi người, khống chế hướng đi của bọn họ.

Tiểu Vũ đại diện được năm người còn lại phản kháng, nhưng Đường Tam trả lời một câu, đã nhận lời ủy thác thì phải làm hết sức mình, nên đã mời cô nàng trở về. Từ đây, mọi người một bên tu luyện, một bên chờ mong Kỷ Vu nhanh nhanh trở về, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, các anh em đều sẽ không thể chịu đựng được nữa.

Mặt khác, Kỷ Vu và Chu Trúc Thanh đã đặt chân đến thành trấn trước buổi tối, chỉnh đốn một đêm, khi đang tìm tửu điếm, không ngờ ngoài dự liệu đụng phải hai người.

Trên đường, một thiếu nữ ôm cánh tay một người phụ nữ khác, lựa lựa chọn chọn ở một gian hàng nhỏ, thiếu nữ tú lệ thanh thuần, thẹn thùng khả nhân, làn da tuyết trong như pha lê ngọc bích, lập lòe với vầng hào quang như ngà voi, đôi mắt phượng sáng rực, nhìn quanh tựa lưu đều là câu hồn nhiếp phách, hai người này rõ ràng là Mạnh Y Nhiên và bà chủ của Ôn Nhu Hương, Mộc Phàm.

Thịt mềm bên hông bị hung hăng nhéo một chút, Kỷ Vu thu hồi ánh mắt đặt trên người hai người kia, nghi hoặc nhìn Chu Trúc Thanh, nói: “A Thanh?”

Thấy người này còn vô tội nhìn mình, Chu Trúc Thanh khó thở, người này đúng thật là đầu gỗ mà!

Nếu không phải ánh mắt cô trong veo, nhìn hai người kia không chút tạp niệm, tay Chu Trúc Thanh đặt bên hông cô cũng không đơn giản chỉ véo một chút mà là U Minh Bách Trảo hầu hạ.

Kỷ Vu quay lại nhìn hai người đang hào hứng kia, nhìn lại mặt Chu Trúc Thanh đang mang vẻ tức giận, tức khắc đột nhiên nhanh trí, “A Thanh ghen tị?”



Thấy xấu hổ chợt xoẹt qua mắt Chu Trúc Thanh, Kỷ Vu buồn cười xoa bóp ngón tay nàng, nói: “Em nhìn kỹ xem thiếu nữ kia là ai?”

Chu Trúc Thanh nghe vậy nhìn theo ánh mắt Kỷ Vu, sắc mặt càng thêm không tốt, người này đúng là Mạnh Y Nhiên đã đưa Kỷ Vu đi Ôn Nhu Hương, hừ. Nàng sẽ không can thiệp vào các mối quan hệ của người yêu, nhưng đối với nàng thì những nơi như kia không thể mặc kệ.

Mặt mày Kỷ Vu cong cong, thầm than một tiếng bình dấm chua nhỏ, nắm tay Chu Trúc Thanh đi về phía hai người kia, “Y Nhiên, thật là trùng hợp.”

Thiếu nữ nghe thấy giọng nói quen thuộc, quay đầu, kinh ngạc kêu một tiếng: “Kỷ Vu? Sao cậu lại ở chỗ này?”

Mộc Phàm nhìn Chu Trúc Thanh như suy tư gì đó, đáy mắt mang theo trêu đùa chói lọi, ánh mắt dừng ở mười ngón tay đan nhau của hai người, xem ra người đó là cô vợ nhỏ của Kỷ Vu.

Kỷ Vu lôi kéo Chu Trúc Thanh đi lên trước, nói: “Tôi và A Thanh muốn đi Tinh Đấu đại sâm lâm thu thập Hồn Hoàn, đêm nay ở chỗ này tìm một tửu điếm chuẩn bị, sáng mai sẽ đi.”

Mạnh Y Nhiên ồ một tiếng, ánh mắt nhìn Chu Trúc Thanh sáng ngời, tiến đến bên mặt Kỷ Vu, trêu đùa: “Không giới thiệu vị này với bọn tôi một chút sao?”

Tuy rằng hai người đã từng gặp nhau ở Tinh Đấu đại sâm lâm nhưng cũng không quen thuộc lắm, làm một người bạn tốt của Kỷ Vu, làm sao có thể bỏ qua cơ hội tuyệt vời có thể trêu chọc Kỷ Vu đây?

Kỷ Vu nhìn ánh mắt tươi cười của hai người trước mặt, đáy lòng có chút bất đắc dĩ, đôi mắt nhỏ nhìn trộm Chu Trúc Thanh một chút, đang chuẩn bị mở miệng, ai ngờ Chu Trúc Thanh nắm chặt tay cô, giống như tuyên thệ chủ quyền, lạnh lùng nói:“Chu Trúc Thanh, chiến Hồn Sư hệ mẫn công cấp 30, Võ Hồn là U Minh Linh Miêu, là người yêu của Kỷ Vu.”

Hai người Mạnh Y Nhiên và Kỷ Vu đồng thời bị lời nói đột ngột của nàng làm cho hơi sốc, sững sờ một lúc, Mộc Phàm nhìn ra ý đồ của Chu Trúc Thanh, cười duyên nói: “Xin chào, tôi tên là Mộc Phàm, Hồn Sư hệ cường công cấp 37, Võ Hồn là Hỏa Hồ, là người yêu của Nhiên Nhiên.”

Chu Trúc Thanh ngây ngẩn cả người, người yêu của Nhiên Nhiên? Hóa ra hai người bọn họ là một đôi. Chu Trúc Thanh đỏ tai không được tự nhiên, tay phải không tự giác nắm chặt tay Kỷ Vu, trong lúc nhất thời cảm thấy có chút xấu hổ trước hành vi ghen tuông bậy bạ của mình.

Kỷ Vu ho khan một tiếng, thiếu chút nữa đã bị sặc nước miếng, hai người bọn họ bên nhau từ khi nào? Đột nhiên nhớ đến hôm ở Ôn Nhu Hương ngửi được một mùi hương kỳ quái, khi đó thái độ Mạnh Y Nhiên cũng thực mông lung, chẳng lẽ chính là một đêm kia...

Mạnh Y Nhiên vội vàng gật đầu ứng hòa, “Đúng vậy, đúng vậy, Mộc tỷ tỷ là bà chủ của Ôn Nhu Hương, hôm nay tặng hóa đơn miễn phí cho các cậu, thế nào?”

Những cái khác trước không nói, vừa nghe đến hai chữ miễn phí, ánh mắt Kỷ Vu tỏa sáng, có của hời không chiếm là kẻ ngốc, đôi mắt anh khí hẹp dài nhìn Chu Trúc Thanh một cách vô cùng đáng thương, làm nàng không cam lòng phản đối, huống chi nàng cũng muốn nhìn một chút Ôn Nhu Hương này là nơi như thế nào.

Chu Trúc Thanh gật gật đầu, nhàn nhạt nói: “Được, làm phiền rồi.”

Hai người đi theo Mộc Phàm và Mạnh Y Nhiên đến tửu điếm Ôn Nhu Hương, Mạnh Y Nhiên kéo Kỷ Vu sang một bên, dọc theo đường đi lôi kéo Chu Trúc Thanh nói nhỏ, Kỷ Vu không hiểu ra sao, Mạnh Y Nhiên nhiệt tình như vậy từ khi nào?

Mộc Phàm thấy cô nghi hoặc, tươi cười nói: “Nhiên Nhiên rất thích nhiều chuyện chuyện riêng tư của người ta, yên tâm, em ấy biết đúng mực.” Mộc Phàm thề son sắt nói Mạnh Y Nhiên biết đúng mực, Kỷ Vu cũng tin nàng ấy, không ngờ sau khi trở lại tửu điếm, Chu Trúc Thanh vào phòng tắm một giờ chưa ra tới.

Cuối cùng cũng nghe được tiếng nước ngừng, một loạt âm thanh sột sột soạt soạt truyền đến, Kỷ Vu mới nhẹ nhàng thở ra, lần nữa đặt mông ngồi trở lại trên giường, ngập ngừng nói: “Sao em tắm lâu vậy?”

Cạch.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đấu La Chi Ngôn Linh Pháp Tắc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook